Từ hôm làm lành được với em Phương, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo ban đầu, vẫn là thỉnh thoảng gặp, thỉnh thoảng đi chung 1 đoạn ngắn và những câu thăm hỏi đơn thuần, tôi chưa dám tiến xa hơn. Bọn bạn tôi thì quả quyết là em Phương chết tôi 100% rồi, nên đầu tư thêm nhiều thời gian chút nữa, đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết dứt điểm. Nhưng thời gian đối với tôi là thứ xa xỉ, từ ngày quen em Phương tôi đã cố gắng “tiết kiệm” lắm rồi nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu. Bài vở thì ngày 1 nhiều, đề nọ đề kia chất lên như núi, may mà năm nay bọn tôi bỏ tiết mục thi HSG ko có anh em cũng đến chết vì kiệt sức mất! 1 lần được gặp em Phương đã khó, 1 lần gặp để “tâm sự” thì tôi biết đào đâu ra. Mùa đông năm nay quả là lạnh thật, 2 áo đối với tôi bây giờ ko còn đủ nữa rồi! Sáng thì sương mù, chiều mưa phùn, trời chưa 5h đã tối, còn biết rủ em Phương đi đâu nữa! Quay đi quay lại rồi Noel cũng đã đến nơi, tôi chưa kịp hẹn em Phương đi chơi nữa, thật ra là ko biết hẹn thế nào khi mà Noel tôi phải đi học đến 9h tối mới về. Hôm nay cái Ngọc nó lại bảo tranh thủ qua nhà nó có việc gì ko biết nữa! - Nhà con đâu rồi U? – tôi đùa hỏi mẹ cái Ngọc - Ở trên nhà ấy, chúng mày lại đi chơi đâu hả? – Mẹ nó vừa bán hàng vừa trả lời tôi - Ko, con qua thăm nhà con tí! - Lên phòng nó mà chơi, U đang bận! Tôi vẫn đùa với mẹ cái Ngọc như thế, thân quen mà, nhiều khi đến nhà nó mà tôi còn tự nhiên hơn cả nhà mình nữa - Này, mày cầm lấy! – cái Ngọc chìa ra trước mặt tôi một gói quà đã bọc đẹp đẽ, phảng phất mùi thơm nữa - Cái gì đây? Quà cho tao à? – tôi ngạc nhiên - Mày hâm à? Tao chuẩn bị ày mà đi tặng cái Phương ấy! – nó nói rồi ngồi phịch xuống cạnh tôi - Ơ sao lại? …. – tôi đã nhờ nó gì đâu - Bạn bè với nhau tao lạ gì mày! Học đã ko có thời gian rồi còn học chúng nó yêu với đương! Cầm lấy đi, tao làm trước ko 1 2 hôm nữa mày cũng lại nhờ à! - Hihi, bạn tốt có khác! – tôi cảm động lắm, có lẽ trong những người con gái tôi quen, chỉ có nó là quan tâm đến tôi nhiều nhất thôi - Mà cái gì đây? Mày phải nói tao biết chứ? Tao còn trả tiền mày nữa! – Tôi cầm cái hộp lên thấy nặng nặng - Thôi, cái này coi như tao ày! – nó nhìn tôi cười - Ơ đệt! Quà cho gái chứ có phải cho tao đâu! Chuyện nào ra chuyện đấy chứ! Mà cái này là cái gì? – tôi hỏi lại - Mỹ phẩm đấy, hàng xịn. Tao thấy con Phương nó cũng ăn diện, nghe mày nói là nhà cũng khá. Chịu chơi 1 lần đi! – Nó nói rồi hích vai tôi - Mỹ phẩm à? Liệu ổn ko đấy? – tôi ko nghĩ là mình sẽ tặng thứ này. - Mẹ mày, hàng xịn từ Mỹ đấy, đứa con gái nào nhìn thấy chả thích! – Nó lên mặt với tôi - Hàng Mỹ? Mày đào đâu ra? Thế này…? – tôi bối rối - Mày có nhớ cái lão tao hay kể thích tao ko? Lão ấy sang Mỹ rồi, quà lão ấy tặng tao đấy! Mà tao chẳng dùng, bao nhiêu thứ lão ấy tặng tao toàn cho hết đấy thôi Tôi nhớ ra cái tên mà con Ngọc mỗi lần có kẹo bánh ngon ngon hay quà gì đặc biệt cho bọn tôi là nó lại kể. Tên dó thích nó lắm mà con Ngọc nó có ưa đâu, nghe nói hồi trước lão ở Singapore, giờ qua mỹ rồi sao? - Thật ko đấy mày? – tôi hỏi lại - Mày vì gái mà nghi ngờ tao nữa đấy hả? – Nó nhìn tôi vẻ giận dỗi - Ko ko, mẹ, hâm à? Là tao thấy ngại thôi, với lại làm thế, tặng thế dc ko? - Được! Mày nghe tao hay nghe mấy thằng kia (ý nó là mấy thằng bạn tôi) - Thì nghe cả 2! Humh, cảm ơn mày nhiều, để tao kiếm quà tặng lại mày là huề nhé! – tôi ngại thật - Mà mỹ phẩm nó xài xong rồi thôi! Phải có cái gì nữa chứ? – tôi gợi ý thêm - Vậy để tao bỏ vào 2 con lật đật nhé! 1 con là mày còn 1 con là nó! - Uh`, được đấy, tao cũng thích 2 con đấy! – tôi mừng rơn, tôi biết con lật đật mà cái Ngọc nhắc đến nhìn dễ thương lắm - Mà này, tao nói thật mày đừng buồn nhé! Con Phương thì đúng là ko chê được nhưng tao thấy nó với mày cứ sao sao ấy! – con Ngọc tự nhiên suy tư - Sao là sao? - Tao sợ mày hiền quá, nó bắt nạt, với lại …. – Nó bỏ lửng - Nói nhanh xem nào! – Tôi giục, nó hiểu tính thôi ko thích thế - Tao có linh cảm ko tốt, tao sợ nó sẽ làm mày buồn! – Con bạn tôi xìu mặt - Mày lo cho tao quá hóa suy nghĩ lung tung rồi! Yên tâm đi, dù có thế nào tao cũng ko làm mày thất vọng đâu (nó muốn tôi chú tâm học hành). Mày thấy tao vẫn giữ được phong độ đỉnh cao đấy thôi, tao mà học thì trời có sập cũng vậy thôi mà! – tôi an ủi nó - Ừ, cấm mày cũng chẳng được, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy! Tôi rời nhà con Ngọc, ko mang quà về mà để đó rồi Noel lấy sau, vừa đi vừa nghĩ mình thật là tốt số khi có được con bạn như thế. Cả đám chơi với nhau, tôi hiểu tôi là đứa mà nó quan tâm nhất. Lúc nào nó cũng sợ tôi chơi bời nhiều, có lúc còn kiểm soát, cấm tôi thế này thế khác nữa! Rồi nó lại bảo tôi ngố, thật thà, dễ bị lừa nên bao nhiêu lần bọn bạn tính mai mối cho tôi nhưng nó cũng cũng gạt đi, nói là con đó ko hợp với tôi. Lần này có lẽ nó thấy tôi thích em Phương thật nên nó mới ko cản nữa. Bây giờ lo sắp xếp cái vụ Noel như thế nào đây này! Chiều 22/12 rồi mà tôi vẫn chẳng biết phải nói với em Phương như thế nào cả, đành gặp mặt rồi tùy cơ ứng biến thôi chứ biết làm sao nữa! - Đang làm gì thế? – Tôi hỏi sau khi rón rén lại gần em nó đang ngồi ngoài sân trường - Ui! Anh làm em giật cả mình! Em đang xem bói! Hihi – em nó ngước nhìn tôi - Xem bói á? Thật ko đấy? – tôi ngạc nhiên - Ơ, anh ko tin à? Em còn xem thấy Noel anh bận ko đi chơi được này! “Ơ đệt! Sao em nó biết nhỉ? Tôi có nói với ai vụ này đâu?” –tôi ngơ người nghĩ mãi mà đúng là tôi ko nói với ai cả, bọn bạn tôi cũng chưa có ý kiến tụ tập gì mà! - Hihi, ko phải bận ko đi chơi được mà là anh đi học 9h mới về lận! – tôi cố gượng gạo - Mà em có kế hoạch gì chưa? – tôi hỏi nhanh - Dạ, mấy đứa nó đang rủ đi vào nhà thờ chỗ anh chơi! - Ừ, hay đấy, nhà thờ chỗ anh Noel họ làm đẹp lắm! Em chưa đi bao giờ sao? - Dạ chưa! - Vậy thì năm nay phải đi thôi, bọn bạn anh cũng ra đó chơi nhiều lắm! Đi đi, rồi anh về anh dẫn vào trong nhà thờ, đẹp hơn bên ngoài nhiều! – Tôi tranh thủ gài kèo - Thật nhá? Cơ mà lúc đấy muộn rồi! – Em nó chuyển từ vui mừng sang ỉu xùi - Anh cố gắng xin về trước, chắc 9h là về tới nơi thôi! Mà phải muộn gần lễ mới đẹp. Tin anh đi! - Em cũng chưa đi xem bao giờ! Để em suy nghĩ đã! – em nó lưỡng lự Sau một hồi nì nèo, thuyết phục, tôi cũng dụ được em Phương chờ mình lúc 9h ở cửa vào nhà thờ, ngày đấy ko có DTDĐ khổ vậy đấy, hẹn hò cụ thể từng li từng tí một. Cơ mà tôi vẫn thấy kì lạ, sao em nó biết là tôi đi học về trễ được nhỉ? Lịch học của tôi nó lung tung lắm, bạn bè tôi còn chẳng nhớ nữa là em Phương. Chẳng lẽ em ấy biết xem bói thật? Tối đó về nhà tôi còn phải kiếm quà tặng cho con bạn thân từ …Mẹ nữa chứ! Tôi biết con Ngọc so với tôi thì nó chẳng thiếu thốn gì, nó cũng chẳng cần đòi tôi quà cáp gì to tát, nhưng mà tôi biết có một thứ từ Mẹ tôi mà nó rất thích: món thịt kho đông. Hoho, chẳng khó khăn gì để nhờ được Mẹ tôi nấu cho nó một hộp, Mẹ tôi cũng quý con Ngọc lắm mà, biết nó thích món đấy, lần nào nấu Mẹ cũng bắt tôi mang vào cho nó một ít. Đang vui sướng vì đã “giải quyết” xong cái vụ Noel thì tôi chợt nhớ ra là còn bé Trang nữa. “Chết mẹ, tặng nó cái gì bây giờ? Mua quà thì cũng biết mua cái gì?” – tôi lục lọi trong đống đồ nghèo nàn của mình xem có gì quý giá ko thì may quá, vẫn còn 1 hộp chả biết bánh hay kẹo của Đức, hôm trước người nhà tôi về à tôi vẫn vứt đó, ko ăn (tôi cũng ko thích ăn kẹo bánh lắm). “Cho nó cái này cũng được, dù gì nó cũng là đứa hảo ngọt” – tôi nghĩ và cười thầm. Sáng 24, tôi đi học với 1 hộp thịt kho đông to, sách vở lỉnh kỉnh cứ như là các Mẹ đi chợ về ấy. Tạt qua nhà con bạn vứt cái hộp thịt cho nó thì nó mừng rơn, chạy thẳng vào bếp ….ăn sáng xử luôn! Nó ko cưỡng lại được trước cái miệng đang thòm thèm mà! Trưa đi học về thì tranh thủ ghé qua chỗ bé Trang, gọi mãi mới thấy nó mở cửa. - Ọc, giờ này mà còn ngủ? – Tôi tròn mắt khi thấy cái bộ dạng ngáo ngơ, lơ mơ của nó - Em ngồi học rồi ngủ quên mất! – nó nhăn nhó mở cửa - Thế mấy đứa kia (ở cùng với nó) đâu? - Tụi nó đi chơi từ sáng rồi ạ! Tôi vào nhà thì thấy sách vở ngổn ngang, chẳng biết nó học kiểu gì mà cuốn nào cũng đang mở, để hết trên bàn, dưới ghế. “Ho, con bé này càng ngày càng giống tôi thật” – tôi nghĩ thầm và cũng thấy vui khi nó chịu khó học hành như thế. Một lúc sau nó đi từ nhà tắm ra, cái mặt cũng đã tỉnh táo hơn, trông sáng sủa và dễ thương lên hẳn. - Nhiều bài quá à? – tôi hỏi - Dạ vâng, em đang cố học theo các bạn, sút mất 3kg rồi này! – Nó nhăn nhó - Kết quả khả quan ko? Anh bận quá cũng ko để ý được xem em học hành thế nào! – tôi thấy thương nó quá - Dạ cũng tốt ạ! Tại em phải học đuổi nên về nhà phải nghiên cứu thêm. Hì! – Nó gãi đầu, cười tít mắt giống tôi lắm - Cái này cho em ăn chơi này! – tôi lấy hộp kẹo trong cặp đưa cho nó - Cái gì đây? – Nó hỏi ngây thơ - Kẹo đấy, ngon lắm! – tôi đoán vậy chứ đã ăn đâu Nó bóc luôn ra rồi lấy 1 viên cho tọt vào miệng, vừa nhai vừa suy nghĩ, tôi nhận ra cái kẹo đấy rồi, cái đó ngon thật! - Được đấy! Mà có 1 hộp thôi hả anh? – Nó phán 1 câu xanh rờn - Ọc, chứ đòi mấy hộp nữa? - Quà Noel của em đấy à? – Nó đổi giọng dịu dàng - Umh`, thích ko? - Thích, cơ mà ít quá! Ko bõ công em nói ngọt, rào trước đón sau với người ta cho anh! – Nó nói rồi bỏ đi cất hộp kẹo vào ngăn kéo - Nói ngọt gì? – tôi ko hiểu - Chứ ai dỗ dành cái Phương cho anh, mấy hôm trước em hỏi nó bảo chưa thấy anh rủ Noel đi chơi gì cả! - Á, thì ra là em à? Sao em biết lịch học của anh? – Tôi như hiểu ra vấn đề - Chứ ai vào đây nữa! Hôm trước đi học em thấy lịch dạy của cô trên bảng, có thấy lớp anh học trễ! - Uh`! Cảm ơn em nhé! – tôi cười, kể ra con bé này cũng thông minh thật đấy! - Cảm ơn suông vậy thôi à? – Nó quay ra lèo nhèo với tôi - Chứ giờ muốn gì nữa? - Cho em ít sách của anh! Hihi, em nghe nói anh có nhiều sách hay lắm! – Nó nũng nịu Đúng là tôi có nhiều sách hay thật, sách của tôi toàn là của các anh, các chị để lại cho. Hồi đấy anh tôi học xong cấp 3, bạn bè anh ấy cũng cho tôi nhiều sách lắm, mọi người còn nói tôi có cả 1 gia tài vô giá mà! Nhưng cho bé Trang sao được? Ko phải vì tôi keo kiệt mà bây giờ sợ chưa phải lúc, nói thẳng ra là tôi sợ nó chưa đủ trình. - Vậy phải để hôm nào anh kiểm tra xem trình xem đến đâu đã! - Xì, cái đồ keo kiệt, khinh người vừa thôi chứ! - Keo kiệt cái gì, anh đưa cho rồi đến lúc đừng có nói là em ko nhằn được nhé? – tôi đầu hàng nó rồi - Hihi, anh nói thật nhá! – Nó mừng rơn - Anh mà phải nói dối em à? Thôi thay đồ đi, anh dắt ra ngoài kia ăn cơm, coi như mời thêm 1 bữa! - Dạ! – Nó “dạ” rõ to rồi tung tăng chạy đi thay đồ Ngồi nhìn theo nó tôi lại thấy vui vui, nó khác hẳn với em Phương, lúc nào cũng vui tươi, hồn nhiên, hình như chẳng biết suy nghĩ gì hay sao ấy. Nhưng mà được cái biết nghe lời, từ ngày tôi bảo nó phải “dịu dàng’, nó cũng nhỏ nhẹ hơn hẳn, thấy cũng giống ….con gái lắm rồi! Tối đó tôi ngồi giải hết mớ bài như một thằng điên vậy, cuống cuồng, nháo nhào, mấy đứa học với tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. “Phù, tiết kiệm được 30 phút, đúng như kế hoạch” – tôi lẩm bẩm rồi xin phép cô cho về trước, phóng như điên ở trên đường, còn phải về nhà cất xe rồi xin Mẹ cho đi chơi chút nữa. Ra đến nhà thờ thì vừa đúng 9h, may thật! Tôi tìm đến chỗ hên thì đã thấy em Phương với mấy đứa bạn đứng cười nói, ngó nghiêng ngắm cảnh ở đó. Em Phương hôm nay mặc cái áo khoác màu hồng, đi đôi giày bệt màu hồng luôn, cái khăn trắng cuốn hờ trên cổ nhìn dễ thương quá! - Em chờ anh lâu chưa? – tôi cười gãi đầu khi lại gần - Dạ mới thôi ạ, em với bọn bạn đi lòng vòng nãy giờ mà! – em Phương cười với tôi trả lời - Anh Hoàng học về trễ thế? Bọn em đi chơi hết cái nhà thờ này luôn rồi! – 1 đứa bạn em Phương chọc tôi - Hết thật chưa? Vào trong nhà thờ chưa? Đi ko anh dẫn vào! – tôi biết là có chỗ bọn nó chưa được vào mà - Thôi, cho anh mượn bạn em đi chơi đấy, bọn em lang thang ngoài này được rồi. – con bạn em Phương nháy mắt với tôi rồi dặn em nó cái gì đó Còn lại tôi với em Phương, tự nhiên lại thấy ngại ngại, ở đây đông người, chen chúc nhau như hội vậy, ai cũng xúng xính lắm. Tôi đành chỉ em Phương mấy thứ bên ngoài nhà thờ, giải thích cho em nó hiểu cho ….đỡ ngại và cũng là để xóa đi cái không gian yên ắng này. - Vào trong nhà thờ chơi ko? – tôi quay qua nói khi em nó đang nhìn theo hướng chỉ tay của tôi - Vào được không? – em nó cũng có vẻ hứng thú - Đáng lẽ thì không được, nhưng mà anh là thổ địa ở đây mà, với lại bây giờ chưa có lễ, vào xem chút cũng hay lắm! - Hì, dạ vâng, em chưa vào nhà thờ bao giờ đấy! – em phương lại cười híp mắt Tôi định nắm tay em nó dắt đi như bao người khác nhưng mà thấy ngại quá, bao nhiêu là người biết tôi mà, với lại em ấy cứ đút tay khư khư trong túi áo nữa. Tôi để em Phương đi trước, tôi bám sát ngay phái sau, vừa vào nhà thờ vừa chào mấy người đang làm ở trong đó, toàn bà con hàng xóm với tôi mà! - Ôi, vào trong này ấm hẳn lên! – e, Phương xuýt xoa - Ủa? Nãy giờ em ko đeo gang tay à? – tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi tay trần của em ấy bỏ ra khỏi túi - Dạ ko, lúc nãy nghịch mấy thứ em bỏ ra rồi! – em nó lại cười híp mắt - Đi vào đây, anh chỉ cho nhiều thứ đẹp lắm! Tôi nắm lấy tay em Phương rồi dắt đi, rất tự nhiên thôi. Thật kì lạ, em ấy không rụt tay lại như bọn bạn tôi vẫn nhắc nhở, ngoan ngoãn để bàn tay ấm áp trong tay tôi, tôi cảm thấy trong lòng rạo rực, phấn khởi lắm. Nhìn em ấy ngây thơ, trong sách và ngơ ngác trước vẻ lộng lẫy của bên trong nhà thờ, tôi cứ nghĩ em ấy là một thiên thần cơ đấy! - Đi lên đây! Tôi kéo em ấy tiến gần hơn lên phía Linh mục hay làm lễ, em ấy rụt rè trước ánh mắt của vài người đang trang trí lại trong đó. Đáng lẽ ra là chỗ này tôi không được phép lên, cũng chẳng ai cho lên vì tôi là người ngoại đạo. Nhưng vì ai cũng biết tôi cả, ngày còn bé cũng theo các cô chú hàng xóm đi lễ suốt nên bây giờ tôi vào cũng ko ai ngăn cấm gì, với lại mình cũng biết ý nữa. Phía trên nhà thờ sáng rực, cách xa hẳn mấy người đang làm ở phía dưới (nhà thờ rất rộng mà), nhìn em Phương sáng rực lên dưới ánh sáng của đèn điện phản chiếu qua những bức tượng và các đồ vật linh thiêng, tôi thầm nghĩ em ấy đúng là thiên thần thật rồi. Tuy nhiên đối với tôi bao nhiêu thứ huyền ảo, lộng lẫy ở trong này không thế lung linh bằng đôi mắt của em ấy, đôi mắt của thiên thần. - Thấy chỗ này không? Chỗ này là chỗ cô dâu chú rể đứng làm phép cưới đấy! – tôi chỉ tay về cái bục nhỏ nhỏ ở giữa! - Thật á?- em nó nhìn tôi hỏi lại - Thật chứ, như phim ấy! – tôi quả quyết - Có muốn thử ko? – tôi lấy can đảm nói liều - Anh hâm à? – em ấy quay qua nhìn thẳng vào tôi 4 mắt nhìn nhau, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng và im lặng, lúc này nhìn em ấy lại càng xinh đẹp hơn. Tôi thấy bàn tay em ấy cựa quậy trong tay tôi, rồi em ấy rút tay lại, quay đi chỗ khác, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, tôi vẫn đứng đó tiếc nuối. Nhìn em Phương từ phía sau, tôi chỉ muốn choàng tay ra ôm lấy em ấy vào lòng và thì thần những điều trong lòng tôi đã khao khát mấy tháng nay. Tôi đã định làm như thế, lúc này chẳng thấy ngại với mấy người đang bận bịu phía dưới nữa, nhưng tôi chợt nghĩ đây dù sao cũng là chỗ linh thiêng, ko phải với tôi nhưng tôi cần phải biết tôn trọng mọi người nữa nên đành kiềm chế vậy. Tôi tiến lại, lại nắm lấy bàn tay đang hờ hững của em Phương và nói chuyện, em ấy thoáng giật mình nhưng rồi cũng đáp trả cái nắm tay của tôi. 2 đứa cứ dắt tay nhau đi vòng quanh trong nhà thờ, thật là hạnh phúc biết bao, tôi cảm nhận được tình yêu chan chứa đang bao trùm lên 2 đứa chúng tôi. - Tặng em này! – tôi với trong cặp ra cái gói quà lúc nãy qua nhà con Ngọc lấy - Cái gì đây anh? – em Phương nhìn tôi hỏi - Quà Noel cho em! Giáng sinh anh lành! – tôi thấy ngại quá, lần đầu tiên tặng quà kiểu này - Hihi, vậy thôi à? – em nó cười rồi hỏi thêm - Uh`….vậy thôi! – tôi chẳng nói được lời nào - Anh đúng là hâm! – em Phương nói rồi lại nắm chặt tay tôi hơn, dắt đi hết một vòng nhà thờ Tối đó tôi định đưa em Phương về nhưng em ấy cản, với lại cũng có mấy thằng con trai đi với em ấy nữa nên tôi tạm an tâm. Trước khi về em ấy còn ghé tai tôi thì thầm “em cảm ơn, anh ngủ ngon nhé!”. Tôi nhận thấy rõ hơi ấm từ giọng nói của em ấy phả nhẹ lên mặt mình, cả mùi thơm thoang thoảng nữa chứ! Có lẽ đêm đó là đêm đầu tiên mà tôi vừa ngủ vừa cười. Mấy ngày sau, tôi đang lang thang trong sân trường thì em Phương ở đâu gọi tôi giật lại, em nó tung tăng vừa chạy lại chỗ tôi, vừa cười, có chuyện gì đó vui lắm thì phải - Anh ngửi thấy mùi gì ko? – em nó đứng trước mặt tôi, rất gần cười hỏi - Mùi ….thơm! – tôi cố gắng cũng chỉ nhận ra được là mùi thơm phát ra từ tóc của em ấy. - Thơm thế nào? – em ấy hỏi tiếp - Humh, rất thơm ….ko tả được! – tôi ấp úng, tôi đâu có giỏi mấy cái trò này - Là mùi dầu gội anh tặng em mà! – em nó nói rồi xìu hẳn mặt xuống “Chết cha, hôm trước cái Ngọc cũng bỏ ra cho tôi xem, tôi cũng ngửi sơ sơ nhưng có nhớ cái mẹ gì đâu!” – tôi hơi hoảng tìm cách cứu chữa! - Hi, anh có dùng mấy cái này bao giờ đâu mà anh nhớ được! Lần sau anh hứa là anh nhận ra ngay! – tôi cố nhăn nhở - Xì, khai mau là ai mua giúp anh? – em nó nhìn tôi, chỉ tay về phía tôi như cấm tôi nói dối vậy - Ơ …. là anh với lại chị Ngọc đi chọn. Em thích ko? – tôi lại cố cười (cố bùa cho chuẩn) - Em đoán đúng mà, ngốc như anh thì làm gì biết mấy thứ này! – em nó hơi quay mặt, vuốt tóc vẻ giận dỗi - Em nói ai ngốc đấy? – tôi giả vờ bực mình - Anh chứ còn ai nữa! – em nó cười rồi này - Hì, ngốc cũng được. Cơ mà em thích quà của anh chứ? – tôi ngây ngô - Không! – em nó buông tiếng lạnh lùng, nguýt tôi 1 cái rồi quay đi. Nhìn bộ dạng của em ấy tôi biết là em ấy nói vậy thôi chứ trong lòng đang vui lắm. Mặc dù chưa tỉnh tò được với em Phương nhưng tôi biết tất cả coi như đã xong rồi, bọn bạn tôi cũng đánh giá như thế. Tôi muốn có 1 cơ hội nào đấy, rất đơn giản thôi cũng được để nói với em phương 3 từ “ANH YÊU EM” nhưng mọi thứ cứ như lảng tránh tôi. Tôi không những phải học nhiều, mà còn phải học bù để qua tết bọn tôi còn chuẩn bị cho cái hội trại, chẳng tập trung mà học hành được. Năm nay trường tôi cũng kì vọng vào đội chuyên khối A, khối B bọn tôi nhiều, 11 đứa đều nhất quyết thi DH đỗ 100% và phải trên 25d, áp lực ngày càng nặng nề, thời gian đã ít rồi lại ngày càng ít hơn. Nhưng rồi ở hiền cũng gặp lành! Một chiều gần tết khắp cả phố đều mất điện, trường tôi cũng thế. Bọn tôi sướng như điên khi cô giáo nói là phải đêm mới có điện, vậy là bọn tôi được nghỉ trọn 1 buổi tối rồi! Tôi phóng như bay từ lớp học thêm về trường rủ em Phương đi chơi, suốt từ cái hôm Noel đến giờ tôi chưa có dịp được dạo cùng với em ấy, có mấy lần đi về học chung nhưng lần nào tôi cũng vội vội vàng vàng. Thật may mắn cho tôi là em Phương cũng vui vẻ đồng ý, có lẽ em ấy cũng muốn gặp tôi lắm! Hôm nay em ấy học có 4 tiết, giờ mới là gần 5h, vẫn còn khá sớm, tôi quyết định đưa em ấy ra chỗ “làng sen” chơi, tôi có mấy đứa bạn học ở khu đó nên cũng ko ngại, bọn bạn tôi cũng hay ra đó chơi mà! Để xe bên hồ nhà đứa bạn, tôi với em Phương đi bộ qua hết hồ sen này đến hồ sen khác, tôi hái cho em ấy 1 bó sen vừa tầm nở rất đẹp, nhìn em ấy cười híp mí, hai má hồng hào mới dịu dàng làm sao. Đi chán rồi lang thang lên triền dốc của cái đập lớp nhìn xuống dưới hồ xanh mướt, hai đứa nói đủ chuyện vui đùa - Dạo này anh phải học bù để qua tết còn lo vụ cắm trại nữa, chẳng có thời gian gặp em nhiều, đừng giận anh nhé! – tôi thì thầm - Sao lại giận ạ? – em Phương nhìn tôi hỏi - Thì anh sợ anh ít quan tâm đến em, em lại nghĩ lung tung. – tôi chỉ nghĩ được có thế - Anh đúng là hâm! Anh sắp thi rồi, lo học đi, em chỉ sợ anh đi chơi nhiều quá rồi ko thi được, lúc đó có mà em mang tiếng chết! – em Phương vừa nghịch mấy bông sen vừa nói - Em yên tâm đi, anh biết tự sắp xếp mà, với lại anh học cũng tài tử lắm! - Vâng, tài quá rồi có ngày tử! – em nó nhìn tôi bĩu môi Hai đứa lại im lặng hồi lâu, em Phương thì cứ ngồi nghịch mấy bông sen không ngừng lại, tôi ngồi nhìn từng hành động, từng cử chỉ của em ấy, trời đã tối dần, khung cảnh cũng mờ dần đi dưới những làn sương trắng đang khẽ phủ xuống mặt hồ, 2 đứa ngồi đây mà cứ như là “tiên cảnh” ấy! Tôi thấy lòng mình rạo rực, nhìn em Phương mỗi lúc lại thấy càng thêm đáng yêu, tôi cố gắng lấy hơi, bình tĩnh, giảm căng thẳng - Anh yêu em! – tôi ghé tai em ấy thì thầm mà như muốn rớt con tim ra ngoài - Dạ? – em ấy quay lại nhìn tôi trân trân - Anh yêu em! Đồng ý làm bạn gái anh nhé! – tôi cố bình tĩnh nói 1 hơi rõ ràng - Hì, nhìn anh buồn cười quá! – em ấy trả lời tôi thế đấy rồi quay đi Tôi đơ người, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, đây là tình huống ngoài kịch bản mà mấy đứa bạn truyền đạt cho tôi. Bỗng dưng em Phương kéo tay tôi rồi ngồi dựa lưng vào vai tôi, tôi cũng vòng 1 tay trái qua người em ấy, nắm tay em ấy thật chặt, tự nhiên thấy hạnh phúc quá. Tôi cảm nhận được mùi thơm từ tóc, từ áo của em ấy, mùi ấm áp của cơ thể là hơi thở, trong lòng thấy lâng lâng, nhẹ nhàng và dễ chịu làm sao! -Anh này, sao anh lại thích em? – em ấy thì thầm trên vai tôi - Anh ko biết, có lẽ vì ở bên em là lúc anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc nhất trên đời! – câu này thằng T.Anh dạy tôi - Gớm, có ai bắt anh phải ăn nói ngọt ngào đâu! – em nó nhìn tôi, lại nguýt dài - Thế lỡ bây giờ em không đồng ý thì sao? – em Phương hỏi tiếp “Đệt, câu này ko có trong kịch bản rồi! Mấy thằng bạn tôi dạy kiểu gì thế ko biết?” – tôi hoang mang thật, chẳng lẽ em Phương ko thích tôi? Mà sao lại là “lỡ bây giờ?”. Tôi nghĩ nhanh 1 hồi rồi đánh kiều trả lời kiểu của Hoàng fide - Thế thì mai anh nói với cô gái khác! – tôi cố đùa cho thoát khỏi cái cảnh tra hỏi này - Anh mà dám! – em nó lại chua ngoa với tôi - Vậy anh theo em nói hàng ngày đến khi nào em đồng ý thì thôi! - Hahaha, anh đúng là hâm thật mà! – em ấy cười, vui vẻ trở lại rồi - Anh này, anh chờ em được không? – em Phương hỏi tôi sau 1 thoáng im lặng - Chờ gì? - Em muốn suy nghĩ, với lại sắp thi rồi, anh cũng sắp thi nữa, em muốn có thời gian ….em sợ …. Anh chờ em được không? – em nó ngập ngừng, rời vai ngước nhìn tôi hỏi - Uh`, được chứ! – tôi nhìn em ấy dịu dàng Em phương nhoẻn miệng cười với tôi, xinh gái lắm, hai người vẫn nhìn nhau dịu dàng như thế. Tôi đánh liều, cúi xuống định hôn lên bờ môi đang khép hờ của em ấy, em cũng nhắm mắt lại nhưng rồi khẽ cúi đầu xuống thành ra tôi chỉ hôn được lên trán thôi. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho tôi hạnh phúc lắm rồi!