Tình Hận - Ranrin

Chương 61 : Ngày Tháng.

Mỗi ngày sau này Ran đều đến thăm cậu, nói chuyện một mình, lau người rồi xoa bóp tay chân cho cậu. Các thành viên của Bonten lâu lâu cũng có tới, nhưng không phải ai cũng như hắn: Ngày nào cũng tới. Hôm nay cũng vậy, Ran vẫn mãi dằn vặt bản thân vì chuyện ngày hôm ấy. Nếu khi đó hắn không vội vàng bỏ đi thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này "Rindou này... Hai năm rồi, em định ngủ đến khi nào nữa...?! Hắn nở nụ cười chua chát, khẽ vuốt ve làn da mềm mại kia. _______________ "Oi Rindou... Hôm nay tôi rất mệt, hình như ốm mất rồi... Em mau dậy chăm sóc cho tôi đi..." "..." "Chiều nay tôi có thấy chiếc khăn mà tôi tặng em lúc tôi tỏ tình em, thì ra em vẫn còn giữ nó cẩn thận như vậy..." "..." "Hôm nay Boss muốn đề cử người mới thay vị trí em... Tôi đã phản đối và bỏ về để đến đây đấy, sẽ không ai thay thế được vị trí của em cả..." "..." "Rindou...hức..." Hắn vẫn vậy, tự lải nhải một mình trong căn phòng, còn Rindou lại chẳng có chút động tĩnh "Em nói xem, sống khổ sở như vậy thà tôi chết đi còn hơn... Nhỉ?" "..." _____________ "Tao đã nói rồi, tao không cho phép!!!" "Ran, Phạm Thiên chúng ta không được thiếu bất cứ thành viên nào. Rindou đã trở thành người thực vật gần ba năm rồi, không thể để trống vị trí ấy mãi được." Mikey cố trấn tĩnh hắn, cậu biết tình cảm anh em nhà họ chẳng thể chia cắt được. Đối với Ran mà nói có lẽ chuyện này đã quá sức chịu đựng. Nhưng Manjiro nào biết, tình cảm của anh em Haitani đã quá mức anh em rồi "Không... Cho dù là vậy mày vẫn không được..." "Câm cái mồm lại Ran, Boss nói thế nào thì nghe theo đi." Sanzu lườm hắn "Mày thì biết cái đéo gì?!!!" Hắn lớn giọng, khoé mắt đã hơi đỏ. Tất cả mọi người thấy vậy cũng không ai lên tiếng. Cuộc họp giải tán ngay sau đấy "Tao thật hết nói nổi với nó... Rốt cuộc vẫn không thành." Mikey tung tung chiếc chìa khoá xe trên tay, ngửa cổ nhìn ra sau "Biết làm thế nào giờ, nếu nó không đồng ý thì cứ trực tiếp dung nạp cô ta vào đi." Mochizuki ở đằng sau lên tiếng, lão ta ủng hộ quyết định của Boss vô điều kiện "Nhưng cũng phải hiểu cho cảm giác của nó chứ." Kokonoi tay đút túi quần nhìn về phía Mikey. Đương nhiên hiểu, nhưng để vị trí của Rindou trống suốt gần ba năm như vậy là quá lộ liễu. Gần như chẳng có vụ trộm cắp nào được diễn ra khi cậu vắng mặt. Mọi người lại rơi vào trầm tư, đối mặt với chuyện Rindou trở thành người thực vật là quá khó. Tổn thất của Phạm Thiên đã là quá lớn. ______________ "Mẹ kiếp!" Ran chửi thề, hắn đi dạo một mình trên con đường mà ngày trước hắn và cậu thường đi dạo "Ồ, Haitani Ran." Đúng là oan gia ngõ hẹp, Kobayashi Rei "Cô ở đây làm gì, cảm thấy chuyện bản thân gây ra chưa đủ? Hay trận đánh của tôi ba năm trước chưa thoả mãn cô?" Ran lườm cô ta, thật chẳng muốn gặp lại chút nào "Thôi nào, đừng làm ra cái bộ mặt thế chứ. Chúng ta sắp trở thành người quen rồi mà!" Kobayashi Rei vui vẻ bước tới chỗ hắn, đặt đôi tay thon thả lên vai Ran "Rất mong được anh chỉ bảo, Haitani Ran!" Song liền bước đi, ý của cô ta là sao? "Chỉ bảo? Chỉ bảo cái gì?" Ran hoang về câu nói của Rei. Hắn lấy điện thoại rồi gọi thuộc hạ đến đón, còn đâu nữa ngoài bệnh viện.