Tinh hà xán lạn

Chương 89 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc Beta: Khánh Vân   Nếu lão đại đều đã đứng ra bình định chuyện xấu hôm nay, một đám hoạn quan thân thể khoẻ mạnh thủ pháp thành thạo lập tức phân biệt ‘khống chế’ Nhữ Dương Vương phi cùng Thuần Vu Thị, người trước lưu loát bị đẩy lên xe rồng, rồi sau đó đưa đi Tam Tài Quan ngoài thành (Nhữ Dương Vương gia xen mồm tỏ vẻ không cần về nhà, ông ta sẽ giúp lão bà thu thập đồ dùng đưa qua), người sau đơn giản thô bạo trục xuất khỏi cửa cung, đóng cửa không tiếp. Xong xuôi chuyện này, Thiếu Thương nhạy bén phát hiện mọi người trong điện, từ Hoàng đế đến Ngu Hầu dường như đều có loại cảm giác thở ra một hơi. Ngu Hầu còn văn vẻ nói một câu: “Người thân không hòa hợp, là mặt mũi quân chủ liên quan đến quốc thể này.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhữ Dương Vương mặt mày hớn hở một chưởng đánh vào ngực ông ta: “Nói rất đúng! Quả nhiên từ nhỏ đến lớn không phí công đọc nhiều sách như vậy. Lần trước cô mới vừa ủ được mấy vò rượu quả dại, mùi thơm nồng, hôm nay cô nhất định phải cùng ngươi sảng khoái uống một bữa!” Ngu Hầu tuổi tác đã cao, còn bị đánh lảo đảo suýt nữa ngã gục dưới bậc, chỉ có thể lắc đầu cười khổ; sau đó bị lão Vương gia chia tay vui sướng lôi kéo cùng nhau cáo lui ra ngoài. Việt Phi khẽ ngáp một cái: “Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ trưa. Bệ hạ, nương nương, thiếp xin cáo lui...” Nói xong hành lễ với Đế Hậu, sau đó lung lay đi ra ngoài điện. “Ui da, cơm trưa nàng còn chưa dùng mà, ngủ cái gì mà ngủ.” Hoàng đế gọi với theo bóng dáng bà ấy. Việt Phi nói: “Thiếp lại không lên núi đánh hổ xuống ruộng trồng trọt, từ sớm đến tối ngồi không có việc gì, muốn ăn lúc nào thì ăn.” Hoàng đế chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bà ấy rời đi, sau đó quay đầu kéo Hoàng hậu đi dùng cơm trưa: “Mặc kệ nàng ấy, chúng ta đi dùng bữa, đi thôi.” Hoàng hậu giống như không có việc gì, vẫn đoan trang nhỏ giọng xưng vâng. Thiếu Thương xem một màn này, không tránh được lại muốn thuyết minh quan điểm một phen ‘Hoàng hậu đối với phi tần cũng không thể không có chút uy nghiêm nào’, lại bị Lăng Bất Nghi lôi đi, đi thẳng đến chỗ đình viện trống trải không người, mới nói: “Bệ hạ thật là, nếu sớm muốn xử lý bà già giương nanh múa vuốt kia, đồ...” Nàng muốn nói đi theo Vi Hương chủ kêu một tiếng đồ gái già, nhưng mà không đủ can đảm: “Bà lão, vì sao còn không xuống tay sớm chút, vô cớ để Hoàng hậu bị bắt nạt!” “Nàng cho rằng Nhữ Dương Vương phi là có thể tùy ý diệt trừ.” Lăng Bất Nghi nói. “Chẳng lẽ không phải?” Vị Hoàng đế lão bá mặc long bào kia, chẳng lẽ không phải lôi đình mưa móc đều là quân ân à? Lăng Bất Nghi nhìn khắp nơi, cười kéo nữ hài yên lặng đi sang một bên: “Nhữ Dương Vương phi kiêu ngạo ương ngạnh, là có hai điều dựa vào. Một là bệ hạ tuổi nhỏ mồ côi, cùng mấy huynh đệ tỷ muội cùng được nuôi ở trong nhà thúc phụ thúc mẫu. Làm con cháu tiểu bối mười mấy năm, Nhữ Dương Vương phi hô gọi sai bảo mấy anh em Hoàng đế đã sớm là tập mãi thành quen. Nàng suy bụng ta ra bụng người, nếu hai vị ấu đệ trong nhà nàng, A Trúc cùng Âu Nhi, từ nhỏ nàng ở bên cạnh trêu đùa chơi đùa, một sớm một chiều nàng có thể lập tức cho rằng đó là quân chủ, tất cung tất kính không?” Thiếu Thương nhớ tới hai đứa nhỏ nước mũi thò lò trong nhà kia, cảm giác Nhữ Dương Vương phi về tình cảm có thể tha thứ: “... Nhưng mà coi như lúc ấy không thể cứu vãn, bệ hạ đăng cơ đều đã bao nhiêu năm, bà ta còn giữ cái tác phong đáng tởm ấy, bị xử lý cũng không oan.” Lăng Bất Nghi gật gật đầu, nhìn vài tên hoạn quan ở nơi xa muốn lại đây, hắn phất tay kêu lui: “Lời này không tồi, nhưng mà Nhữ Dương Vương phi còn có thứ hai. Bà ta tuy tính tình táo bạo, lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng không phải vẫn luôn già nua hồ đồ như vậy. Năm đó lúc bệ hạ khởi nghĩa, mặc dù lòng bà ta đầy không muốn, nhưng vẫn tương trợ nhiều, vay tiền mượn người khắp nơi, còn triệu tập gia quyến chúng thần may vá bào phục, xoay xở xe ngựa, càng đừng nói đến mất hai con trai, không thể nói không có chút công lao nào được.” Thiếu Thương thở dài nói: “Có công lao cũng không thể khoe khoang như vậy, rốt cuộc quân thần có khác, thời thế đổi thay, Lão Vương phi cũng không thể coi cung đình như nhà mình được.” “Thuần Vu thị chính là tiểu nhân, không xốc nổi sóng gió, không đáng nhắc đến. Nhưng lão Vương phi lại khác, năm đó bà ta còn có thể thường xuyên tiến cử chức quan. Sau đó, đầu tiên là bệ hạ dần dần lạnh nhạt với vị trưởng bối này, có việc cầu phần lớn đều không đồng ý, muốn tiến cử người phần lớn đều không cần. Mấy năm sau lão Vương gia lại ở riêng với bà ta, cuối cùng thanh thế giảm đi, hiện giờ bà ta mới chỉ có thể dây dưa ở trên việc kết hôn này.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Cái ‘sau đó’ này, là bắt đầu từ khi lệnh đường cùng lệnh tôn tuyệt hôn à?” Thiếu Thương cẩn thận đặt câu hỏi. Lăng Bất Nghi cúi đầu cười, đôi lông mày như núi xanh nhăn lại: “Không, là bắt đầu từ khi mẫu thân ‘bị bệnh’.” Trong lòng Thiếu Thương lộp bộp một tiếng. Muốn nói Tiêu chủ nhiệm đúng là có chút tài năng, việc dự đoán thế mà tám chín phần mười là trúng, khó trách Trình phụ có thể sống sót từ trong vòng đào thải loạn thế mười không còn một. “Lúc ấy thế lực bệ hạ chưa mạnh, nơi chiếm được chẳng qua chỉ là tòa đô thành này và một ít thành quách chung quanh, lão Vương phi là nữ quân nhiều tuổi nhất trong nhà bệ hạ, chẳng những là thúc mẫu mà còn có ơn nuôi dạy, mấy năm nay bệ hạ thu không ít người, có làng xã lân cận, có hàng tướng, còn có đại tộc hào kiệt mộ danh tới đầu quân...” “Vạn bá phụ cùng a phụ ta chính là mộ danh tới đầu quân.” Thiếu Thương vội vàng chen mồm. Lăng Bất Nghi cười: “Sao ta lại nghe nói những năm đó thúc phụ Trình gia tìm minh chủ khắp nơi nhỉ?” Giống Vạn Trình mang theo quân đội bình bịch khắp nơi, một lòng một dạ tìm lão đại tốt cũng không nhiều lắm đâu. Thiếu Thương dùng sức đánh một chút, cười mắng: “Không biết hiểu rõ rồi thì không nói toạc ra à?” Lăng Bất Nghi cười xong lại nói: “Được rồi, nàng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, như Vạn Thái thú cùng lệnh tôn ở trong loạn thế tìm chủ nương nhờ lại liên tiếp không như ý, nghe nói bệ hạ ra lệnh cho thúc phụ bỏ thúc mẫu nuôi mình lớn lên, dưới tình huống không biết nguyên nhân thì sẽ nghĩ như thế nào?” “Này này... Chỉ sợ có chút bạc bẽo rồi.” “Các ngươi còn tốt, những nhóm hàng tướng đó, phần lớn cùng các tướng lĩnh của bệ hạ có thù máu, không ít người còn có bộ khúc tiền tài giàu có, vốn hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, tin tưởng bệ hạ làm người trung hậu nguyện ý tha thứ thì bọn họ mới bằng lòng buông vũ khí. Chỉ cần có người châm ngòi thổi gió thì chuyện cũng khó nói.” “Mà hiện giờ...” Thiếu Thương đột nhiên nói: “Bệ hạ đã chiếm được ba phần tư thiên hạ, thanh danh thế lực đều hơn xa so với ngày xưa, lại không còn những cố lý như lúc trước nữa.” Đây mới là nguyên nhân chủ yếu đi. Lăng Bất Nghi chần chờ một lát, mới nói: “Cũng do lão Vương phi bắt nạt Hoàng hậu quá mức.” Thiếu Thương mếu máo, châm chọc mỉa mai: “Khó trách lần trước Việt Phi nói lão Vương phi với Thuần Vu phu nhân tình cảm động trời, này thật đúng là...” “Ha ha, cái này thì cũng chưa chắc.” Lăng Bất Nghi lộ ra ý cười kỳ lạ: “Chỉ là Huyện thừa nho nhỏ, mười mấy năm qua, thế lực huyện nội cũng rắc rối khó gỡ, huống chi người có thân phận như lão Vương phi này, bên người luôn có một vài người ủng hộ. Năm đó lúc bà ta cùng lão Vương gia ầm ĩ, không ít người đứng ra hòa giải, lão Vương gia không thể vùng thoát khỏi bà ta, chỉ có thể tự xin ra ngoài thành tu hành. Nếu bà ta đến cả ân nhân cứu mạng là Thuần Vu thị đều không bảo vệ được, vậy không ai không biết đại thế này đã mất rồi.” “Đại thế cái gì?” Thiếu Thương đầy mê mang: “Còn không phải là ở trong cung quát quát mắng mắng à? Từ đầu tới cuối ta vẫn không rõ lão Vương phi sao phải ương ngạnh như vậy...” “Đứa nhỏ ngốc.” Lăng Bất Nghi xoa xoa đầu nữ hài, đầy yêu thương: “Nàng nhìn thì lão Vương phi chỉ là hơi to mồm chút, nhưng trong con mắt của người có tâm lại là vô số tiền tài, vô biên quyền thế đó.” Thiếu Thương nhìn Lăng Bất Nghi một lúc lâu, mới nói: “... Nhữ Dương Vương đi ra ngoài thành tu hành, không phải vì tránh lão thê đanh đá ngang ngược, mà là vì phủi sạch quan hệ.” Khó trách, một đại lão gia cũng không yếu đuối sao có thể vì sợ hãi thê tử mà rời nhà được chứ. “Bởi vì cứ như vậy, mấy năm nay cho dù lão Vương phi làm chuyện gì, đều không hề liên quan đến ông ta. Bởi vì, ông ta đã dốc hết sức chủ trương hưu thê, ông ta vì lấy đại cục làm trọng mới nhịn xuống.” Trước mắt nàng hiện lên gương mặt vui tươi hớn hở nhiệt tình không hề có tâm cơ kia của lão Vương gia. “Vậy cũng không đến mức không chịu được như thế, chẳng qua là...” Lăng Bất Nghi chắp tay sau lưng, mắt nhìn mái ngói cao cong cong của Trường Thu Cung cách đó không xa kia, bộ trường bào vạt thẳng màu xanh ánh bạc đón gió thu phất phơ, tư thế oai hùng: “Có một số người, cho dù bản thân không có tham niệm, nhưng nhi nữ hậu duệ bộ khúc tâm phúc, sao có thể nhẫn tâm không quan tâm.” “Ta đã hiểu.” Thiếu Thương gật gật đầu: “Bệ hạ vốn định để lão Vương phi từ từ thoái ẩn là được, dù sao bà ta cũng nhúng tay vào chuyện quan trọng là bổ nhiệm quan viên. Rốt cuộc là thân thúc mẫu, không cần thiết thì bệ hạ cũng không muốn đi truy cứu thêm, ai ngờ lão Vương phi một hai phải tự tìm đường chết. Ôi, Hoàng hậu là không nhìn rõ điểm này, cho nên mới nơi chốn nhường nhịn với bà lão kia, bà ấy nên giống Việt Phi nương nương ấy...” “Là ta nói với Hoàng hậu chớ có nhúng tay vào việc của lão Vương phi.” Lăng Bất Nghi đột nhiên nói. Thiếu Thương cứng họng. Lăng Bất Nghi xem dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, hơi hơi mỉm cười: “Ta bào Hoàng hậu lúc gặp gỡ lão Vương phi thì tạm thời nhường nhịn, bệ hạ tai tinh mắt sáng, thua thiệt này ắt sẽ không ăn không.” “Vậy… Vậy… Vậy vì sao Việt Phi nương nương dám… Dám… Dám...?” Thiếu Thương nói lắp. “Việc Hoàng hậu không thể nói, Việt Phi có thể nói. Bởi vì con cháu Việt gia chết nhiều hơn so với nhi tử của lão Vương phi, lập công huân lớn hơn so với lão Vương gia. Việt Phi chính mình trải qua vài lần nguy hiểm, liều chết đi theo bệ hạ. Ở trước mặt Việt Phi nương nương, lão Vương phi sao có nắm chắc đàm luận chuyện cũ năm xưa?” Ngực Thiếu Thương phập phồng, lúc há mồm lại cảm thấy miệng lưỡi không lưu loát: “... Mặt khác, Tuyên gia của Hoàng hậu nương nương đã chưa lập được bao nhiêu công huân, cũng không có bao nhiêu con cháu vì bệ hạ mà chết?” Lăng Bất Nghi đứng dưới ánh mặt trời, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng: “Tuyên gia nhân khẩu đơn bạc, qua mấy ngày là thiên thu(*) của nương nương, đến lúc đó nàng có thể thấy bào đệ Tuyên Hầu của nương nương, mỗi lần ông ta tiến cung đều phải mang chút châu ngọc bảo khí tốt, có lẽ sẽ để cho nàng một phần lớn đó.” (*) Thiên thu: Sinh nhật. Thiếu Thương nghiền ngẫm một lần, mới nói: “Cho nên, Tuyên Hầu cũng không phải một người có tài cán gì.” “Nàng nên nghĩ đến chỗ tốt.” Lăng Bất Nghi cười nói: “Lúc trước không phải nàng nói lời hùng hồn với Lâu Nghiêu, nói cái gì mà ‘nơi đầy hoang vu mới có thể phát huy quyền cước, nếu là đầy mắt là phồn hoa thì còn làm được gì’. Sao thế, hiện giờ xem Hoàng hậu bên này yếu thế, nàng lập tức nhụt chí?” Thiếu Thương oán hận trừng mắt liếc hắn một cái: “Không đâu! Muốn nhà mẹ đẻ Hoàng lợi hại như vậy làm gì, địa vị ngang cùng bệ hạ chắc? Nếu bệ hạ lập Hoàng hậu thì đều có chủ trương của ông ấy, ta mới không sợ đâu! Lại nói, không phải… Không phải còn có Lăng đại nhân à...” “Bỏ bớt một câu cuối cùng, lời này rất có khí thế.” Lăng Bất Nghi cười cười. Thiếu Thương ngẫm lại, không khỏi bật cười. Nàng cũng cảm thấy lời vừa nói thật là ngoài mạnh trong yếu. Nàng vốn định kéo Lăng Bất Nghi về Trường Thu Cung cùng Đế Hậu dùng cơm trưa, Lăng Bất Nghi lại nói muốn đi tìm vài vị tướng lĩnh Vũ Lâm Vệ bàn về việc mở tiệc thiên thu của Hoàng hậu, lúc nữa sẽ lại đến tìm nàng. Hai người đành phải chia tay. Trở lại Trường Thu Cung, Hoàng đế đã ăn cơm xong đang uống rượu trái cây, Thiếu Thương vừa thấy mắt rồng đảo qua, tim gan đều run lên, lập tức đoạt trước, nói là Lăng Bất Nghi nhất định phải đi, không phải nàng không hiền huệ không giữ vị hôn phu ở lại dùng cơm. Nhưng mà, Hoàng đế muốn dạy bảo người, luôn có thể tìm ra cớ. Hoàng đế nói: “Ngươi cho rằng Tử Thịnh rảnh rỗi giống như ngươi, cả ngày ăn ăn uống uống vô lo vô nghĩ chắc. Nhìn ngươi xem, hôm qua cao gối mà ngủ có khi một ngày sau mặt đều tròn rồi. Mà Tử Thịnh thì sao, sau khi vào thu lại thấy gầy hơn...” Thiếu Thương cảm thấy cực kỳ oan khuất, rất muốn nói ‘nếu ngươi quan tâm như vậy thì sao không bớt sắp xếp công tác cho hắn đi’, nhưng ngoài miệng chỉ có thể lớn tiếng nói: “Bệ hạ thánh minh! Thần thiếp cũng biết Lăng đại nhân vất vả, cho nên đã chuẩn bị kỹ thực đơn thu đông rồi, chuẩn bị bồi bồ Lăng đại nhân cho tốt đó! À, còn có Hoàng hậu, thần thiếp cũng nghĩ kỹ rồi.” Hoàng đế hừ hừ vài tiếng: “Cái này còn nghe được.” Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ngươi cũng đi xuống dùng bữa đi. Sau khi ngủ trưa lại đến chỗ ta.” Thiếu Thương như được đại xá, chạy nhanh như bay trốn mất. Ở bên trong điện, Địch Ảo sớm để phần cơm canh cho nàng, Thiếu Thương vừa ăn vừa nói: “Bệ hạ vẫn là không hài lòng với ta.” Địch Ảo lại cười nói: “Bệ hạ thật ra rất thích ngươi. Nếu thật là ghét thì ông ấy đâu có nói nhiều như vậy.” Vẻ mặt Thiếu Thương đau khổ hỏi: “Địch Ảo, mặt ta thật sự tròn à? Thật ra hôm qua ta...” Nàng chợt kinh sợ, ngừng nói; chỗ sâu trong đáy lòng dường như bị một cây kim nhỏ chọc một cái, không chảy máu, nhưng là lại đau đớn. Địch Ảo liên mồm khuyên giải an ủi tiểu cô nương không béo chút nào, lại nói rất nhiều lời hay trấn an, nhưng không khí lại đột nhiên lạnh xuống, bà cảm thấy kỳ quái bèn hỏi Thiếu Thương sao không nói gì chỉ cúi đầu ăn cơm. Thiếu Thương miễn cưỡng cười cười: “Không có gì. Chẳng qua hôm nay có chuyện lớn như vậy, vừa rồi còn không cảm thấy gì, lúc này trên người thật mệt mỏi.” Địch Ảo ngẫm lại cũng phải lập tức giục nàng ăn xong mau đi nghỉ tạm. Sau khi dùng bữa Thiếu Thương trở lại phòng nhỏ trong cung của mình, ngồi cạnh cửa sổ, thật lâu sau nàng cảm thấy bực bội trong người, tìm cớ đi cắt mấy cành cúc để trang trí nội tẩm, đi đến đình viện hít thở không khí, cung tỳ đều biết Thiếu Thương được Đế Hậu sủng ái, tất nhiên sẽ không ngăn cản. Thiếu Thương đứng ở chỗ cành lá sum xuê bốn bề vắng lặng, tĩnh tâm chậm rãi cắt bỏ cành thừa, không biết qua bao lâu, chợt nghe một âm thanh quen thuộc: “Thiếu Thương, sao ngươi lại ở chỗ này, làm ta tìm mãi.” Nàng chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nhìn nam nhân ngược sáng mà đến kia. Hình như hắn uống một chút rượu, trên khuôn mặt anh tuấn động lòng người ửng hồng nhàn nhạt. “... Ngày thường vào lúc này, nàng cái gì cũng không làm chỉ muốn ngủ trưa. Sao hôm nay lại ra ngoài đi dạo?” Thanh niên cười ấm áp, cho dù là lúc này không có người, mùi rượu hơi say, hắn vẫn cử chỉ khéo léo, bước chân không nhanh không chậm. Lăng Bất Nghi đặt tay lên vai nữ hài, Thiếu Thương cách lớp áo đều có thể cảm nhận được ngón tay thon dài có lực kia, chỉ cần hơi chút dùng sức, là có thể mạnh mẽ bóp nát xương bả vai của nàng. Hắn dịu dàng nói: “Làm sao vậy, không ngủ được à?” Thiếu Thương bất động thanh sắc tránh vai mình ra khỏi tay của hắn, nàng chậm rãi buông kéo đồng xuống: “Vì sao chàng không hỏi ta đưa lời nhắn cho Viên Thận, là vì chuyện gì?” Lăng Bất Nghi không chút sứt mẻ, chỉ có đôi mắt nâu thẫm kia nhanh chóng co lại một chút, nhưng trên mặt đã không còn ý cười nữa. Thiếu Thương xem ở trong mắt, cuối cùng trong khoảnh khắc này đã có thể khẳng định. “... Hôm nay các ngươi làm một hồi trò hay, muốn gom đủ Ngu Hầu cùng Nhữ Dương Vương, lại vừa lúc có thể đi đến lúc lão Vương phi làm khó dễ Hoàng hậu, thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy. Lão Vương phi cũng không thường xuyên tiến cung, càng đừng nói từ khi bà ta tiến cung đến lúc các ngươi đuổi đến, cũng mới chỉ nửa canh giờ. Nếu nói Ngu Hầu vừa lúc ở Thượng Thư Đài nghị sự cùng bệ hạ, vậy lão Vương gia ở Tam Tài Quan ngoài thành thì sao, đã mấy năm ông ta đều chỉ tiến cung vào chính đán.” “Người lập ván cờ này, nhất định là hôm qua thấy Thuần Vu phu nhân đầy mặt phẫn nộ từ nhà ta ra, sau đó lại theo đuôi bà ta, biết được bà ta đi Nhữ Dương Vương phủ tìm lão Vương phi khóc lóc kể lể, lúc này mới suy đoán hôm nay lão Vương phi sẽ tiến cung tìm ta gây phiền toái. Ta vốn dĩ cho rằng đây là việc làm của bệ hạ, cái này ngược lại cũng không kỳ quái, làm quân chủ muốn dò la xem hành tung của thần tử cũng không ai nói cái gì. Nhưng vừa rồi bệ hạ lại nói ta ‘hôm qua ngủ cả ngày’, nếu bệ hạ thật tra xét hành tung nhà ta, sao có thể biết buổi chiều Thuần Vu phu nhân tới chơi, lại không biết buổi sáng ta ở Vạn phủ chơi đùa khoảng hai canh giờ đây?” “Lăng đại nhân, là chàng đúng không, ngươi bố trí ván cờ này. Bệ hạ hẳn chỉ khi nghe đồn Trình gia có việc mới cho người tra xét một ít. Mà chàng, chàng mới là người vẫn luôn theo dõi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ!” Ngực Thiếu Thương kịch liệt phập phồng, cố nén không đi sờ cái kéo đồng kia, tuy rằng sờ soạng hẳn cũng không có tác dụng gì. Lăng Bất Nghi nhàn nhạt nói: “... Bệ hạ đúng là cố ý để lão Vương phi bình yên lúc tuổi già.” “Vậy cũng là sân khấu chàng dựng!” Thiếu Thương nắm chặt tay, nhỏ giọng hô lên: “Cái này cũng không sao, tựa như Văn Tu Quân nói, chàng chính là tay sai của Hoàng đế! Nhưng mà...” “Không cần dùng lời nữ nhân ngu xuẩn kia nói để đâm chọc ta.” Vẻ mặt Lăng Bất Nghi lạnh nhạt: “Hoàng hậu nói không sai, cái miệng nàng nên quản.” Thiếu Thương bị giọng điệu uy nghiêm lạnh thấu xương này làm cho hơi rụt lại. “Trên đời này có rất nhiều người muốn đi theo làm tùy tùng cho bệ hạ. Cho dù là phụ huynh nàng, Vạn bá phụ của nàng, chẳng lẽ không tâm tâm niệm niệm vì bệ hạ làm việc à? Ta là tay sai, cả triều văn võ ai mà không, ai lại không muốn. Thật sự thanh cao, sao không học vị Nghiêm thần tiên kia, từ quan quy ẩn, tự tiêu dao? Luận Chính Điện ở Nam Cung, Thượng Thư Đài ở Bắc Cung, nho sinh giảng kinh ở nội đường, tướng sĩ trên Diễn Võ Trường, ai không muốn trở thành tâm phúc của bệ hạ?” Thiếu Thương bị khí thế của hắn bức bách, thế nhưng nhất thời không nói ra lời, dùng sức thở mạnh vài lần mới thuận hết khí: “Được, chàng nói có lý. Vậy vì sao chàng giám thị ta? Cái này cùng bệ hạ, cùng triều chính, không có quan hệ chứ!” “Nếu không có ta lúc nào cũng nhìn nàng, có thể bảo vệ nàng dưới tay Tam Công chúa, có thể đúng lúc đưa tiền tiêu tới cho nàng?” Lăng Bất Nghi khinh thường với sự lên án này nhìn lại. “Ở trong cung chàng giám thị ta, ta chưa từng dị nghị, rốt cuộc cung đình thay đổi liên tục, ta còn rất cảm kích chàng!” Thiếu Thương sốt ruột nói: “Nhưng hôm qua ta ở trong nhà của mình mà! Ở nhà ta có thể có bất trắc gì chứ, chàng còn nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Chàng… Chàng… Chàng... Chàng thế mà đồng loạt giám thị cả nhà ta...” “Ta không phải nhìn chằm chằm cả nhà nàng, ta là nhìn chằm chằm nàng.” Lăng Bất Nghi đột nhiên nói: “Trình Giáo úy tuy tài năng không tầm thường, nhưng còn chưa đáng để ta phí sức lớn như vậy.” Thiếu Thương liên tục cười lạnh: “Được, được. Ta đã hiểu, một khi đã như vậy, chàng cũng biết ta đưa lời nhắn gì cho Viên Thận chứ.” “Cái này cũng không khó đoán.” Lăng Bất Nghi bẻ cành ngắt hoa, chậm rãi đi đến trước mặt nữ hài, vòng quanh nàng nửa vòng, thân ảnh cao lớn áp xuống, Thiếu Thương bị áp che trời lấp đất, hoàn toàn dựa vào một điệu quật cường chống lưng, không chịu yếu thế. “Nàng ở trên phố thấy Lâu Nghiêu, thấy hắn ủ rũ cụp đuôi, hình dáng không tốt, bèn sinh lòng thương tiếc. Nhưng Tiêu phu nhân làm việc cẩn thận, sẽ không cho phép nàng liên lạc hắn. Như vậy nàng nên làm thế nào mới biết được tình hình gần đây của hắn. Nàng không dám tìm phụ huynh, không dám tự hỏi thăm, vì thế tự cho là thông minh nghĩ tới Viên Thận. Hắn là bạn tốt cùng trường với huynh trưởng Lâu Nghiêu, còn cùng ngươi có chút ‘giao tình’...” “Không đúng, không đúng!” Thiếu Thương gần như trong nháy mắt đã biết hắn ám chỉ gì, cuống quít nói: “Ta cùng với hắn tuyệt đối không có cái gì không trong sáng cả, đó  không phải là nhục nhã chàng sao, ta sẽ không như vậy! Là lúc trước khi hắn tìm ta nhờ chuyển lời của Hoàng Phủ phu tử cho thúc mẫu, hắn nói thiếu ta một lần, ta nghĩ đơn giản để hắn giúp ta việc này, cũng coi như chấm dứt!” “Nàng có ta, vì sao còn muốn tìm người khác hỗ trợ?” Giọng điệu Lăng Bất Nghi dường như hơi hòa hoãn: “Trên đời này có chuyện gì là ta làm không được mà Viên Thận có thể làm được?! Không phải nàng muốn biết tình hình gần đây của Lâu Nghiêu à, để ta nói cho nàng.” “Lâu Nghiêu cùng Hà Chiêu Quân ngăn cách quá sâu, tuy rằng hai người đều cố ý phu thê cho tốt, nhưng một khi có biến cố sẽ lập tức xé rách hòa thuận phía trước. Sau khi Lâu Nhị công tử về đô thành, vì bào đệ cầu được một chỗ bên ngoài. Lâu Nghiêu tất nhiên là vui mừng, nhưng Hà Chiêu Quân lại nhớ đệ đệ tuổi nhỏ, không muốn rời khỏi đô thành, cũng không chịu để Lâu Nghiêu đi. Được, bây giờ nàng đã biết vì sao Lâu Nghiêu buồn bực không vui, ngươi muốn thế nào, hay là còn muốn đi an ủi một chút?” Nói xong một câu cuối cùng, Lăng Bất Nghi gần như cười lạnh thành tiếng. Thiếu Thương tức đến nghẹn. Là ai cảm thấy Lăng Bất Nghi có phong thái của quân tử cổ hả? Người này nếu muốn tức chết người sống sờ sờ thì tuyệt đối sẽ không chỉ làm ngươi tức chết, cho nên quân tử cổ đều là loại tức chết người không đền mạng à? Thiếu Thương cảm thấy mình hẳn nên thay đổi chiến thuật, bất ngờ đánh úp thì hơn. Nàng bèn hít sâu một hơi, nói: “Việc Lâu Nghiêu tạm thời để một bên...” “Ồ, bây giờ tạm thời để một bên, lúc trước không phải canh cánh trong lòng à?” Mắt Lăng Bất Nghi tối tăm, giọng điệu quái đản. Thiếu Thương mặc niệm mười lần ‘Việc nhỏ không nhịn việc lớn ắt loạn’, nén giận nói: “Chúng ta nói chuyện đã. Dù sao Lâu Nghiêu cũng không phải ngày đầu tiên bị Hà Chiêu Quân chọc tức, nghĩ đến nhất thời nửa khắc cũng không chết được...” Vẻ mặt Lăng Bất Nghi hơi bớt giận. “Nhưng chàng suốt ngày giám thị ta là chuyện như thế nào? Chàng cũng không phải cai ngục trông giữ ta!” Thiếu Thương gần như không giữ nổi hô lên: “Nếu ta lải nhải truy hỏi chàng mỗi ngày thấy ai làm cái gì, chẳng lẽ chàng sẽ vui vẻ à?” “Nam nữ có khác, cái này sao có thể giống nhau.” Có khi ý chỉ của Hoàng đế đúng là không thể làm người biết, Lăng Bất Nghi với phản ứng kịch liệt của nữ hài cực kỳ khó hiểu: “Ta chẳng qua chỉ muốn biết tình hình của nàng, rốt cuộc vì sao nàng không vui?” Thiếu Thương gần như ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó trịnh trọng nói: “Ta không thích chàng tìm người nhìn chằm chằm ta, ngươi nhanh thu bọn họ về đi.” “Không được.” Lăng Bất Nghi quả quyết, ngay sau đó lại nghi hoặc nói: “Nàng có chuyện gì không thể để cho ta biết?” “Chàng...! Được, nếu chàng không thua người nhìn chằm chằm ta về, sau này ta tuyệt đối không để ý tới chàng nữa!” Thiếu Thương không nhịn được dậm chân, tức giận nói. “Xin cứ tự nhiên.” Lăng Bất Nghi đã không muốn nghe nàng nói tiếp nữa, lưu loát quay người, phất tay áo bỏ đi. Ngày mùa thu mênh mông, cách cánh hoa rậm rạp đổ bóng xuống loang lổ, Thiếu Thương đứng ở trong cành lá hỗn loạn, nắm chặt tay đứng thẳng bất động, gần như tức muốn nổ phổi.