Tinh hà xán lạn

Chương 85 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Hoạn quan thủ lĩnh bên cạnh Hoàng hậu là một người mặt gầy hòa ái, tên là Tào Thành, quản lý công việc trong cung, chuyên tuyên ý chỉ của Hoàng hậu, được ban chức Chiêm sự quan trật cao tới hai ngàn thạch, cũng là Đại Trường Thu(*), chức này trừ quản lý cung tì ra còn chưởng quản rất nhiều Hoàng Môn lệnh, tiểu Hoàng Môn cùng với trung Hoàng Môn. Nhưng Hoàng hậu vốn thích thanh tịnh đoan trang, vừa không thích nhúng tay triều chính cũng không thích thường xuyên tuyên triệu mệnh phụ vào cung buôn dưa, cho nên công tác của Tào Đại Trường Thu cực kỳ rảnh rỗi, trừ công việc hằng ngày của tòa cung đình khổng lồ, cũng chỉ có mỗi năm thu xếp vài buổi tiệc long trọng cho Hoàng hậu. (*) Đại Trường Thu: là một trong những chức quan ở Trung Quốc cổ đại, chủ yếu do hoạn quan nắm giữ và là quan chính phụ trách các công việc của hoàng cung. Tuy Hoàng hậu cũng không bất mãn gì với Tào Thành, nhưng bà ấy là người nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, việc lặt vặt trong nội điện thường thường được giải quyết luôn. Nhưng bây giờ Địch Ảo cũng già, tinh lực không đủ, mà Lạc Tế Thông sắp tới hôn kỳ, thời gian ở trong cung càng ngày càng ít, hơn nữa Hoàng hậu cố ý để Thiếu Thương học thủ đoạn dùng người, vì thế dưới thiên thời địa lợi nhân hoà, Thiếu Thương thuận thế đảm đương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Mới đầu Thiếu Thương ở trong cung thấp thỏm bất an, là vì trời xa đất lạ kiêm địa vị hai vị nam nữ lão đại trong xã hội quá cao. Ở chỗ chị đại kiếp trước phạm sai lầm nhiều lắm chỉ bị đánh một trận hoặc đuổi khỏi phòng bida, phạm sai lầm ở chỗ giáo viên chẳng qua chỉ là răn dạy một lượt, viết bản kiểm điểm, dán giấy thông báo toàn trường, nhưng Đế Hậu lại là hai người đứng đầu thiên hạ, thật mà chọc tới thì kết quả chỉ có là cái loại quản giết không quản chôn ấy. Hiện giờ đã đạt được sự khẳng định của bọn họ với nỗ lực của mình, cảnh giác sợ hãi trong lòng nàng cũng ít đi, Thiếu Thương tất nhiên cũng bắt đầu bộc lộ bản tính. Tuy nàng không phải cố ý, nhưng hằng ngày ở chung khó tránh khỏi lộ ra dấu vết, năm rộng tháng dài, mọi người ở Trường Thu Cung đều biết vị Trình nương tử thoạt nhìn nhỏ xinh nhu nhược này lại thật sự là người đã tinh quái lại đen tối. Có hai cung tì đánh nhau, cả hai đều nói đối phương động tay trước, Thiếu Thương không nói hai lời để các nàng lại đánh một trận cho nàng nhìn xem, hai người đều muốn làm người yếu thế, vì thế một người so với một người lại càng đưa tay chậm rãi nhẹ nhàng, giống như động tác quay chậm trong phim điện ảnh, lại giống tình vẫy tay ý miên man đao cùng củi khô lửa bốc, một đám cung tì cùng tiểu Hoàng Môn trong điện cười không ngừng đến đau cả bụng. Đánh xong quyền giả, Thiếu Thương hỏi các nàng còn muốn cáo trạng hay không, hai người còn nói muốn mời Thiếu Thương chủ trì công đạo cho các nàng, Thiếu Thương cười tủm tỉm đưa các nàng đi Hoàng Môn lệnh cho thu hạ của Tào Thành phụ trách hình phạt. Đừng đùa, nàng chỉ không có kinh nghiệm chứ không có ngốc, hiểu không? Hoàng hậu cho dù ôn hòa cũng không phải có thể giẫm lên mặt mũi, loại địa phương cung đình này, cung tì ngầm có tranh chấp chẳng những không che lấp còn ồn ào ra, coi nàng chưa từng lăn lộn chắc! Lại có hai cung tì ở gieo trồng hoa cỏ ở đình ngoài tranh chấp một con mèo mướp nhỏ xinh đẹp, một người nói nhặt được ở góc tường sau đó cẩn thận nuôi nấng ra sao, một người nói tiết kiệm đồ ăn nuôi nấng vất vả thế nào, hai người đều khàn cả giọng. Thiếu Thương nói: “Cái này dễ làm, hai người các ngươi nói đều rất có đạo lý, như vậy đi, cắt đôi con mèo mướp nhỏ này ra, mỗi người các ngươi một nửa là xong.” Nói xong, nàng gọi hoạn quan đi xách đao tới, hai cung tì đầu tiên là đồng thời sửng sốt, một người trong đó lập tức khóc lóc quỳ xuống, liên mồm nói con mèo mướp kia không phải của mình, thật là của một cung tỳ khác. Mà cung tì khác thì trước sau chần chờ không nói. Thiếu Thương lập tức học dáng vẻ Bao lão gia mở phiên toà, trang nghiêm tuyên bố cho dù nguyên chủ là ai, con mèo mướp kia hẳn là nên về với chủ nhân thực sự yêu thương nó, bản tòa không chấp nhận lần thứ hai kháng án. Hoàng hậu ở bên lạnh mắt nhìn, không nhịn được hừ hừ nói: “Ngươi cũng có vài phần nhanh trí.” Thiếu Thương: Không dám không dám, nàng chỉ đóng vai trên sách báo thiếu nhi thôi. Lại có mười lăm sáu cung tì bởi vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà âm thầm bực bội, chia làm hai phe đối chọi, mấy ngày liền ăn nói chua cay, tranh cãi không ngừng. Loại chuyện này thực chán ghét, đã không thăng cấp vì mâu thuẫn cụ thể, nhưng lại ảnh hưởng không khí trong cung. Thiếu Thương gọi người đi tìm dây thừng to cỡ cổ tay cho chính nàng tết, dài khoảng mười trượng, sau đó chia người hai phe ra mỗi bên một nửa trộn vào thành hai đội, sau đó để các nàng kéo co. Trận đầu tiên, Thiếu Thương thưởng mỗi người trong đội thắng đến năm đồng tiền. Các nữ hài sao có thể chịu hợp lực cùng kẻ ‘thù địch’ đã ầm ĩ với mình mấy ngày, cự nự với nhau dùng một chút sức lực, cuối cùng trùng hợp làm bên kia bỏ sức lớn hơn chút thắng. Trận thứ hai, Thiếu Thương thưởng mỗi người ở đội thắng đến mười đồng tiền. Mắt thấy người vừa mới thắng được cầm tiền đồng leng keng trên tay, nữ hài đội kia trừng lớn tròng mắt. Thiếu Thương lại xáo trộn tổ đội của các nàng, vẫn là mỗi phe một nửa người trộn với nhau, lần này cho dù đội nào cũng đều dùng hết sức ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trận thứ ba, Thiếu Thương tiếp tục tăng phần thưởng cho mỗi người đội thắng đến hai mươi đồng tiền. Các nữ hài đỏ cả mắt, cho dù ở trong cung thì đây cũng là một số tiền không nhỏ, lần này nữ hài được phân cùng tổ bất chấp ân oán ngày xưa, sôi nổi đồng tâm đồng sức, kề vai chen chân, đồng tâm hiệp lực ra sức. Lúc này có chút ra ngoài ý muốn, tuy Thiếu Thương mới vừa được một khoản tiền của phi nghĩa, nhưng vẫn chưa mang theo bên người, nàng bèn mượn tiền Địch Ảo làm tiền thưởng, nhưng khi thưởng đến vòng thứ ba túi tiền của Địch Ảo đã rộng, Thiếu Thương đã nghĩ gọi người về nhà đi lấy. Ai ngờ chỉ sau một lát, một tiểu Hoàng Môn đầy mặt tươi cười bê tới một cái tráp nặng trĩu rộng nửa cánh tay, bên trong lại là gần 300 đồng tiền ngũ thù. “... Lăng đại nhân biết được chuyện nơi này, nói ngài hứa hẹn suông không khỏi mất hứng, nên đưa chút tiền tới cho ngài, nếu không đủ để hắn gọi người phi ngựa đi lấy.” Thiếu Thương ôm hộp tiền, bắt đầu sững sờ. Cho nên rốt cuộc nàng cũng bắt đầu sống những ngày tiêu tiền của nam nhân rồi à? Sau ba trận kéo co, các nữ hài sức cùng lực kiệt, đã không còn sức tiếp tục giận dỗi lại nhiều ít được tiền tài, trong lòng mỗi người vui vẻ, cho dù là bốn nữ hài xui xẻo từ đầu đến cuối không thắng tiền, Thiếu Thương cũng thưởng mỗi người năm đồng. Sau đó nàng lại nghiêm mặt, bắt đầu nói đạo lý, nói đường hoàng phải đoàn kết thân ái hỗ trợ lẫn nhau, mãi đến phần lớn cung tì chảy ra nước mắt, gần như đuổi kịp bí thư chi đoàn cá hồi diễn thuyết năm đó. Thi ân xong, nên lập uy. Thiếu Thương lại chọn ra mấy cung tì thường ngày dẫn đầu hai phe, trách phạt các nàng mỗi người mười gậy, răn đe cảnh cáo. Mới đầu, Thiếu Thương chỉ làm việc theo kế hoạch, ai ngờ theo cảm xúc kéo co mãnh liệt, tiểu Hoàng Môn cùng cung tì chung quanh đều xúm lại đây cười xem, còn có người vung nắm đấm hô cố lên với cung tì thân thiết, ngay cả Hoàng hậu đều không nhịn được đứng ở dưới hành lang mỉm cười nhìn xem, nhìn đến chỗ hay không khỏi cười vui thành tiếng. Đợi đến lúc xem Thiếu Thương giải quyết vấn đề ân uy cũng làm, bà ấy còn cúi đầu nói với Địch Ảo: “Yên tâm đi, về sau phủ đệ của Thập Nhất lang không loạn được.” Lúc quay người về nội điện, Hoàng hậu thấy Thiếu Thương vẫn bưng hộp tiền còn chưa đến một nửa kia, lẳng lặng đứng dưới hành lang, vẻ mặt lạnh nhạt. Hoàng hậu không khỏi hơi hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời thế mà dường như có chút không quen biết nàng. Thật ra nữ hài này lúc quản lý đều không phải vẫn luôn quả quyết nhanh nhẹn kế sách chồng chất như này. Mấy ngày trước đây có tiểu cung tì nhớ thương người nhà đã mất, ban đêm khóc nỉ non không ngừng, Thiếu Thương ngăn hoạn quan muốn phạt đánh nàng ta lại, kiên nhẫn hỏi nàng ta nguyên quán nơi nào, sau đó vẽ một bức bản đồ đơn giản các châu quận, chỉ vào nguyên quán của tiểu cung tì nói cho nàng ta nơi đó đã hết thảm hoạ chiến tranh, có lẽ còn chút đói khổ, nhưng về sau chỉ cần trồng trọt cho tốt, sẽ không còn trẻ con không cha không mẹ trôi dạt khắp nơi, bị làm thành hàng hóa buôn bán nữa. Chuyện tất nhiên không phải như vậy, Hoàng hậu từ nhỏ mất phụ thân, cũng đã trải qua chiến loạn thảm hoạ chiến tranh, biết rõ tình đời, trên đời làm sao không có mẹ mìn chứ? Nhưng mà trong thâm cung tịch mịch này, một vài lời nói dối tốt đẹp cũng đủ để cho một tiểu cung tì không thân không thích có dũng khí sống sót. Hoàng hậu lại nhìn Thiếu Thương. Nàng có đôi lông mày mềm mại, không đậm không nhạt ở trên làn da tuyết trắng, tựa như vết tích trong mưa bụi mênh mông, hai mắt xinh đẹp trong suốt, khi nhìn vào người ta dường như trong mắt có nước gợn lưu động, mới qua ngắn ngủn một mùa hè, sắc đẹp của nữ hài nho nhỏ càng tăng lên. Lại phối với tính tình mâu thuẫn phức tạp như vậy, khó trách mê hoặc con nuôi. ... Sau khi ngủ trưa dậy, Thiếu Thương phụng mệnh đến ngoại điện Thượng Thư đài lấy hai ống thẻ tre. Sau khi cung kính bái biệt Hoàng Môn thị lang trông giữ tàng thư điện, Thiếu Thương thong thả ung dung trở về, lại không ngờ ở hẻm gặp Viên Thận nhiều ngày không thấy. Thật ra từ sau khi nàng vào cung ‘học tập’, tính cả lần này, đã có ba lần ở trong cung hẻm gặp gỡ Viên Thận. Lần đầu là nàng cùng Lăng Bất Nghi một sau một trước chậm rãi đi tới, Viên Thận nghiêng người né qua, sau đó lạnh lùng nhìn bọn họ vài lần, không nói lời nào; lần thứ hai là nàng bị Lăng Bất Nghi nắm chặt tay song song mà đi, Viên Thận giữa đường gặp được, nhìn bọn họ nắm tay phát ra mấy tiếng cười lạnh ngắn ngủi, kết quả ánh mắt Lăng Bất Nghi chăm chú nhìn trở về còn lạnh hơn cả tiếng cười này. Thiếu Thương quay đầu không muốn nhìn hai người bọn họ. Lần này gặp gỡ Viên Thận, Thiếu Thương mới vừa bị Lương Khâu Phi đuổi theo phía sau gọi lại, thiếu niên thị vệ chạy đến trán đầy mồ hôi, cầm trong tay một cái hộp gỗ sơn hoa văn uốn lượn dẹt dẹt đưa cho nàng. Thiếu Thương đưa một tay nhận lấy, suýt nữa thì nện cái hộp lên chân, mở ra nhìn lại là 50 thỏi vàng móng ngựa(*) chỉnh tề, tản ra ánh sáng vàng mười mê người, mỗi một thỏi vàng móng ngựa đều đúc như móng chân cái, tinh tế nhỏ xinh, ánh vàng lấp lánh. Nàng không khỏi há to miệng. (*) Vàng móng ngựa: Là loại tiền được cân thời Tây Hán, mặt trước hình bầu dục, mặt dưới tròn, lõm và rỗng, giống như hình móng ngựa.  Lương Khâu Phi cười nói: “... Thiếu chủ công nói, hiện giờ ngài ở Trường Thu Cung nhiều việc, ban thưởng cung tì dùng chút tiền đồng còn tạm được, nhưng ban thưởng hoạn quan có quan trật thì không thể được. Cái này ngài cứ đặt ở trong cung lúc cần thì lấy, ngày thường gửi cho Địch Ảo bảo quản là được.” “Cái này… Cái này sao ta có thể không biết xấu hổ?” Thiếu Thương thở dốc khó khăn, cười ngu mấy tiếng, lúc cây tiền nam muốn mua quần áo túi xách cho ngươi, ngươi còn lời lẽ chính đáng từ chối, kiên định chủ trương độc lập tài chính trước hôn nhân được, nhưng cây tiền nam trực tiếp sang tên cho ngươi một căn phòng thì sao? Nàng cảm thấy chính mình có chút không giữ nổi nữa rồi. Lương Khâu Phi nhíu mày nói: “Thiếu nữ quân không cần nói khách khí như vậy, lần trước ngài không chịu thu con hai ngựa tốt kia, làm hại huynh trưởng ta bị thiếu chủ công trách cứ. Lần này ngài cũng không nên hại ti chức.” “Yên tâm, ta sẽ không.” Thiếu Thương mệt mỏi thở dài. Chờ Lương Khâu Phi đi rồi, Viên Thận mặc áo choàng nhẹ đeo đai lưng ngọc phong tư nhẹ nhàng, lúc chậm rãi đến gần thấy nữ hài bị ánh vàng bên trong hộp chiếu đầy mặt, không nhịn được đặt câu hỏi. Chờ hoạn quan phía sau Thiếu Thương đáp thay, hắn lần thứ hai cười lạnh: “Không nghĩ tới thế mà ngươi thích mấy đồ vàng bạc này.” Thiếu Thương lập tức nói: “Hộp này đều là thỏi vàng, chỉ có vàng, nào có bạc. Ngươi đừng có nói bậy!” Viên Thận nghẹn: “... Cho nên ngươi đã bị thu mua? Suốt ngày giả bộ hiền lương thục đức, bây giờ đô thành đều khen ngươi, nói ngươi rốt cuộc được Hoàng hậu giáo dưỡng nên phẩm hạnh xuất chúng.” “Sao lại nói từ thu mua khó nghe như vậy?” Thiếu Thương giao hộp cho hoạn quan ở bên cạnh, sau đó ý bảo bọn họ lui ra một chút. “Không có những thỏi vàng này, chẳng lẽ ta không thể học hiền lương thục đức à? Lại nói đây là lang tế tương lai của ta cho, sao ta không thể dùng?” Có vài lời nói, quả nhiên càng nói càng thấy đúng lý hợp tình: “Còn nữa, ta có hiền lương thục đức hay không, ta có bị thu mua hay không, liên quan gì đến ngươi! Ta ăn ngô nhà ngươi à, ta dùng tiền nhà ngươi à?” Lần này Viên Thận lại không tức giận, nhìn nàng nói: “Ngươi có phát hiện không, từ khi ta và ngươi quen biết tới nay, ngươi thường nói với ta nhất chính là câu ‘liên quan gì đến ngươi’ này.” Thiếu Thương sửng sốt,... Hình như là…: “Đây là vì, ngươi luôn là vô duyên vô cớ xen vào việc người khác!” Viên Thận xoa xoa đai ngọc trên eo, thấp giọng nói: “Ngươi, bây giờ sống được chứ?” “Tất nhiên là tốt!” Thiếu Thương cười ngạo nghễ: “Lúc trước ai cũng xem thường tiểu nương tử Trình gia, ngay cả ra ngoài dự buổi tiệc đều có người nhảy ra nói ta dốt nát vô văn hóa, ngang ngược vô lễ, bây giờ còn ai dám ư? Bây giờ ta ra vào cung đình, cho dù Hoàng tử Công chúa đều khách khách khí khí với ta, những người lúc trước ai còn dám i đến gây khó dễ với ta nào!” Viên Thận ừ một tiếng: “Thật ra ta cảm thấy ngươi trước kia khá tốt.” Thiếu Thương khịt mũi coi thường: “Thiện Kiến công tử, chúng ta vẫn nên cứ như vậy dừng lại đi. Chính ngươi chọn thê tử đều phải chọn đông nhặt tây, cái gì mà tông phụ đức hạnh, cái gì mà lễ nghi thành thạo... Dựa vào cái gì ta phải vẫn luôn dốt nát mãi?” “Trước kia ngươi giả vờ một chút là tốt rồi, ai bảo ngươi thật sự học cái gì mà lễ nghi thành thạo chứ?” Viên Thận oán hận nói. Thiếu Thương bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Ồ, thì ra là thế. Người trước một kiểu, người sau một kiểu, Thiện Kiến công tử, hay là chính ngươi hành sự như vậy?... Ơ... Vì sao ta phải học lễ nghi thành thạo, cái này liên quan gì đến ta?” Viên Thận lại không quan tâm nàng khiêu khích, hỏi lại: “Ngươi còn không trả lời ta, rốt cuộc ngươi sống có được không. Không phải người trước, mà là người sau? Trong lòng ngươi có vui vẻ không?” Thiếu Thương đưa mắt nhìn về phía tường cung, nhàn nhạt nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Nhưng mà ta cũng muốn nói cho ngươi, cho dù thế nào, ta luôn sẽ để bản thân mình sống tốt. Cái không liên quan đến người khác, không liên quan đến bất kỳ ai cả.” Viên Thận chăm chú nhìn nàng thật lâu: “Đầu năm nay, tiểu cô nương thích nói mạnh miệng càng ngày càng nhiều. Như vạy, ta đây rửa mắt mong chờ.”