Tinh hà xán lạn

Chương 46 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Màn đêm buông xuống, sau khi Trình Chỉ về, Tang Thị lập tức thuật lại lời Thiếu Thương nói cho trượng phu. Trình Chỉ im lặng thật lâu, hắn vốn là người cực kỳ tán thành cửa hôn sự này, lúc này không hiểu sao cảm xúc lại u ám, một mình ngồi bên cửa sổ tĩnh tọa lúc lâu, cho đến lúc tiếng kẻng báo canh hai vang lên, mới mở lụa chấm mực hồi âm cho huynh trưởng. Quân kỵ như gió, ba chỗ lại cách xa nhau không xa, chỉ bảy tám ngày sau Trình Chỉ đã nhận được thư huynh trưởng tự viết, trong đó nói ‘Đã trao đổi tín vật cùng Lâu Quận thừa, hôn ước đã định, chờ sau khi về đô thành lại chu toàn cấp bậc lễ nghĩa’. Về phần tín vật đính ước, người trước đưa một mảnh ngọc dương chi, người sau đưa một chặn giấy hình hổ bằng đồng, hai người còn hẹn nhau phi ngựa đến chỗ giao giới hai châu Thanh Duyện, uống ba bát rượu, vỗ tay lập ước. Người thời này nặng chữ tín, hôn ước cứ vậy đã coi như định ra. Trình Chỉ cầm quyển lụa trên tay lên, thở dài: “Huynh trưởng nói Lâu Quận thừa kia tuy là văn nhân, nhưng tính tình rộng rãi, làm người phúc hậu, rất đáng để kết thân.” Tang Thị đến mí mắt cũng chẳng muốn nhấc: “Qua nhiều năm như vậy, huynh trưởng không thích kết thân với ai à?” Bằng vào Trình Thủy mặt ngốc tâm đen kia, dù là trong lòng cảm thấy lúc đối phương đầu thai quên mang đầu óc, trên mặt mũi vẫn có thể vô cùng thân mật. Trình Chỉ lại thở dài: “Niệu Niệu cùng a Nghiêu đâu?” Tang Thị cũng bắt đầu thở dài : “Không phải trong thành thì là ở ngoài thành rồi.” Hai phu thê mắt lớn trừng mắt nhỏ, tương đối cạn lời. Trên thực tế, từ hơn bảy tám ngày trước Lâu tiểu công tử đã lấy danh là lang tế Trình phủ, ra ra vào vào cứ gọi là vui mừng hớn hở ngẩng đầu ưỡn ngực; nô bộc trong phủ nha ai mà bạo dạn gọi hắn một tiếng ‘Tế công tử’ thì tiền thưởng quả thực là rầm rầm. Trình Chỉ vốn còn lo lắng cho hắn tuổi trẻ khí thịnh, túi tiền lại rủng rỉnh, bây giờ không có trưởng bối ở bên người quản thúc, sẽ bị mấy gã ăn chơi trác táng trong thành dẫn ra ngoài đi chơi đùa bỡn. Ai ngờ từ sau khi Thiếu Thương thanh tỉnh, những ngày này Lâu Nghiêu căn bản không ra cửa mấy lần. Mỗi khi trong thành có thế gia vọng tộc đưa bái thiếp tới, Lâu Nghiêu nói chuyện mình định đi ra ngoài dự tiệc với Thiếu Thương, nàng lập tức núp ở trên giường ra vẻ cô đơn không vui: “À, chàng phải ra cửa à...” Sau đó Lâu Nghiêu lập tức mềm lòng rối tinh rối mù, cảm thấy vị hôn thê nhỏ tuổi khó khăn giãy dụa chạy ra khỏi bàn tay của ma bệnh, bây giờ chính là lúc yếu đuối bất lực sợ hãi cô đơn, sao mình có thể một mình đi ra ngoài vui chơi chứ? Sau khi từ chối lời mời tiệc, hắn lại tiếp tục dạy Thiếu Thương học chữ, cười cười nói nói là hết một ngày. Dù sao lúc ở đô thành, bởi vì mẫu thân cùng vị hôn thê trước Hà Chiêu Quân trông giữ nghiêm ngặt, từ nhỏ đến lớn hắn đều không có cơ hội tiếp xúc gì với đám công tử trác táng kia, cũng không thấy những thứ tìm hoa mua vui đó có gì vui. “Ta học thức nông cạn, người trong nhà sẽ không xem thường ta chứ?” Thiếu nữ ốm yếu lo lắng hỏi. Lâu Nghiêu đâu chỉ mềm lòng, ngay cả người cùng giọng nói cũng đều mềm nhũn, dịu dàng nói: “Đừng sợ đừng sợ. Ta cũng là người có học thức nông cạn nhất trong nhà của ta.” Chi chính của Lâu thị tổng cộng có hai phòng, mỗi phòng đều có mấy trai gái. Lâu Nghiêu ở trong nhà là thứ hai từ dưới lên, dưới cùng là đường muội Lâu Ly của đại phòng. Huynh tỷ phía trên cho dù đích, thứ đều có tiếng văn nhã thông tuệ riêng, chỉ có mình hắn đầu thai sai rồi, không thích viết văn thích đao kiếm, ngay cả Quốc Tử Giám cũng không chịu đi. “Mỗi ngày dạy ta viết chữ đọc sách, làm phiền chàng rồi.” Thiếu Thương cảm kích cười nói. Lâu Nghiêu lắc đầu như trống bỏi. Hắn tuyệt đối không cảm thấy phiền, hắn quả thực mừng rỡ đó. Từ nhỏ hắn đều không nhấc nổi đầu lên trước mặt các huynh tỷ. Thế mà bây giờ được người trong lòng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, giọng nói nhỏ bé yếu ớt khiêm tốn hỏi mỗi chữ mỗi câu, hắn quả thực như mở cờ trong bụng đó. Vì thỏa mãn nhu cầu dạy học, Lâu tiểu công tử xưa nay tránh bút mực như mãnh thú hồng thủy lần đầu tiên trong đời chăm chỉ, chẳng những cho tùy tùng đi đến thư phòng của phụ thân ở Sơn Dương quận lấy thư tịch tới làm tài liệu giảng dạy, còn hàng đêm ôn tập nội dung thư tịch mà khi còn bé từng học rồi. Chờ sau khi tùy tùng đi lấy sách nói rõ ràng từ đầu tới cuối, Lâu Quận thừa vốn muốn gọi nhi tử về lập tức bỏ ý định đó đi, vội vàng đưa sang mười mấy ống thẻ tre, thuận tiện còn gói rất nhiều quần áo thoi vàng, dặn dò nhi tử ‘Ở đó một thời gian đi, học chút cách đối nhân xử thế cùng Trình thúc phụ, không cần phải vội vàng về đô thành’. Sau khi Tang Thị nghe nói vậy thì tức đến bật cười: “Lâu đại nhân là Quận thừa nhiều năm, lại bảo nhi tử đến học ‘Cách đối nhân xử thế’ cùng một Huyện thừa là chàng à?” Đây thật là chuyện buồn cười nhất nàng ta nghe được đầu năm nay đó. “Bây giờ ta đã là Huyện lệnh.” Trình Chỉ vội vàng sửa lời thê tử. “Là ‘Thay mặt’!” Dù cho trong lòng trưởng bối tính toán thế nào, Lâu Nghiêu vẫn càng thêm yên tâm thoải mái ở lại huyện nha. Thiếu Thương cũng hết sức hài lòng với tình hình này. Bây giờ có hai việc khó đặt ở trước mặt nàng. Một, không ngờ nhanh như vậy đã có người hỏi cưới mình, hơn nữa còn là dòng dõi rất tốt. Cho nên chỉ đọc hiểu văn thư xử lý việc trong phủ nha hiển nhiên không đủ, nàng nhất định phải học được loại văn tự tượng hình kia cũng đọc thư tịch cấp cao. Hai, cho dù có phải vì hạnh phúc hôn nhân tương lai hay không, tốt nhất nàng phải tóm chặt lấy Lâu Nghiêu, mau chóng bồi dưỡng tình cảm. Thiếu Thương tính toán lập kế hoạch một lượt, dứt khoát giữ Lâu Nghiêu lại ở bên người, vừa vặn giải quyết hai việc khó một lượt. Mà Lâu Nghiêu tựa như đâm đầu vào mật đường, cam tâm tình nguyện khoác tròng vào cổ. Mỗi đêm cố gắng ôn tập học vấn, sau đó vào ban ngày trả lại cho vị hôn thê nửa mù chữ. Kể từ đó hắn chỉ có một con đường, cả ngày bận bịu quên cả trời đất, nào có thời gian đi xã giao bên ngoài. Thế là mới ngắn ngủi mấy ngày, lời đồn đại ‘Tiểu Trình đại nhân gia phong nghiêm chỉnh, cháu họ trông giữ phu tế nghiêm khắc’ đã truyền khắp toàn thành. Tang Thị nằm không cũng trúng đạn, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, nàng ta nhéo lỗ tai trượng phu cười mắng: “Lúc trước bọn họ muốn tặng chàng vũ cơ, ta còn bảo chàng nhận lấy đó! Đám người này, chuyện nhiều năm trước thế mà còn nhớ!” Trình Chỉ liên tục xin khoan dung: “Thật muốn tính gia phong, cũng không đến lượt nàng, phía trên còn có Nguyên Y a tỷ đó! Lúc nào chúng ta sẽ tính món nợ này với nàng! Nào, ngồi xuống trước, ngồi chỗ ta này... Chúng ta vuốt vuốt trước...” Không đợi hai phu thê trong phòng tình ý nồng nàn coi xong sổ sách, rốt cục Thiếu Thương đã khỏe lại có thể đi ra ngoài. Lúc này đã là đầu xuân cuối tháng hai, đất trời hồi xuân, băng tuyết trên đồng ruộng cây cối đồng loạt tan ra, trong bùn đất ướt át lộ ra cỏ xanh mượt mà. Mặc dù ngồi trên lưng ngựa gió lạnh vẫn đập vào mặt, nhưng cái lạnh không còn xơ xác tiêu điều tuyệt tình giống như ngày đông giá rét nữa, ngược lại mang theo vài phần dễ thương, cho nên mỗi ngày Lâu Nghiêu đều muốn dẫn Thiếu Thương đi ra ngoài chạy một vòng. Có khi đi dạo các phường chợ trong thành, chọn mua mấy thứ thú vị, có khi sẽ cưỡi ngựa một đường ra khỏi thành, đi dạo khắp vùng nông thôn xung quanh. Hiện tại tặc phỉ làm loạn tháng trước đã sớm quét sạch, lại có gia đinh hộ vệ hai nhà theo đuôi, ngược lại cũng không sợ gặp nạn. Có khi đi xa, thường thường sắc trời sắp tối đen mới về thành, Trình Chỉ giống như ông chú gác cổng làm người ta ghét, mỗi ngày đều xụ mặt nhắc lại một lần nữa thời gian đóng cửa thành với đôi tiểu nhi nữ này. Lâu Nghiêu cùng Thiếu Thương cúi đầu, giống như hai con chuột đồng nhỏ cùng liếc nhìn nhau cười trộm, sau đó lúc ngẩng đầu lại làm ra vẻ trung thực nghe lời, vâng dạ gật đầu nói phải, nhưng mà ngày thứ hai lại vẫn chạy về chỗ vùng quê xa xôi. Càng làm cho Thiếu Thương vui vẻ là móng heo thúc phụ xưa nay hay oán giận với nàng, thế mà đưa nàng một cỗ xe diêu cực kì nhẹ nhàng linh hoạt tinh xảo, có chỗ cho hai người ngồi cùng lúc, kiệu xe nho nhỏ rộng mở bốn phía, toàn thân sơn đỏ mạ vàng, tựa như thiếu nữ nhỏ tuổi tươi mát xinh đẹp hoạt bát, trên đỉnh là mái che tròn tròn cao vút uyển chuyển, trục xe uốn lượn, hai cái bánh xe chẳng những kiên cố rắn chắc mà vì phòng xóc nảy còn bọc mấy tầng da thuộc không biết của loại thú nào. “Thúc phụ! Thật sự đưa cho ta cái này à?” Thiếu Thương yêu thích không buông tay, không ngừng vuốt ve vách xe sơn sáng loáng. Nàng còn nhớ rõ kiếp trước thi lên đại học, cữu cữu đưa nàng một chiếc xe điện siêu cấp đáng yêu mạnh mẽ, để nàng tiết kiệm chút sức lực ở bên trong sân trường. Trình Chỉ cười hiền lành: “Không phải ta tặng, là thúc mẫu ngươi tặng.” “Đa tạ thúc mẫu á!” Thiếu Thương vui vẻ gần như nhảy dựng lên, trong lòng cảm thấy thúc mẫu thật sự là người cực cực cực tốt trên đời này. Cũng không để ý là đang ở ngay phòng xe ở hậu viện, nhảy nhào tới hôn một cái trên mặt Tang Thị. Dù nàng biết cưỡi ngựa, nhưng xóc nảy thời gian dài dù sao cũng khó chịu, bây giờ có chiếc xe diêu nho nhỏ này, đi đâu cũng tiện lợi. Tang Thị không nhịn được cười lên, đồng thời âm thầm đưa tay véo lưng trượng phu một cái. “Nhưng mà… Nhưng mà ta không biết lái xe mà?” Thiếu Thương vui vẻ kém chút quên vụ này. Trình Chỉ hòa ái quả thực không giống bình thường: “Để a Nghiêu dạy ngươi đi.” Lâu Nghiêu tất nhiên anh dũng đồng ý. Giống như người biết đạp xe đạp chẳng mấy chốc sẽ biết đi xe điện, thật ra người biết cưỡi ngựa học đánh xe cũng không khó. Chỉ mới qua hai ngày, Thiếu Thương đã có thể quất roi trúc vù vù có lực rồi, roi không cần rơi xuống mông ngựa, chỉ dùng mũi trúc vỗ nhẹ hòa tiếng roi vang lên là có thể lái chiếc xe diêu này rồi. Mấy ngày sau đó, nàng không kịp chờ đợi lái chiếc xe diêu nhỏ hai màu đỏ thắm này lắc lư toàn thành, đến khi cảm thấy quen tay rồi thì đi ra khỏi thành về phía hướng đông xem một chút cùng với Lâu Nghiêu. Đầu xuân gió lạnh tươi đẹp, vó ngựa của thiếu niên vội vàng. Thiếu Thương một tay kéo cương ngựa, một tay cầm roi trúc, nhẹ nhàng linh hoạt lái xe chạy chầm chậm. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn bốn phía, đập vào mắt đều là bóng dáng bận bịu vội vàng của nông phụ thôn quê. Hoặc đang khai hoang, hoặc đang cày bừa, hoặc đang bón phân; đồng ruộng thường có tiếng nông dân ca hát du dương, cũng không bắt buộc là ai hát trước, nhiều người nghe được sẽ cười cùng hát vào hai câu, từ gần đến xa, liên tiếp đồng ca không ngừng... Tới đây lâu như vậy, những ngày này nàng dường như mới nhận biết thế giới vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Tình này cảnh này, trừ bãi tha ma mộ hoang vô danh vẫn còn gió lạnh trăng mờ, cảnh máu tanh giết chóc tháng trước giống như chưa từng xảy ra. Cho dù người mất đi người thân nhất đời, mặc người chà đạp như bùn đất lại vĩnh viễn tồn tại trong đám người, từ đầu đến cuối tràn đầy hi vọng nhìn về phía trước. Thiếu Thương điều khiển xe dừng lại, nửa ngày sau mới nói: “A Nghiêu, tương lai chúng ta làm phụ mẫu một phương, nhất định phải làm thật tốt.” Lâu Nghiêu ở bên cạnh xe đứng lặng nhìn lúc lâu, cũng nói: “Ừm! Không dám nói giàu có phồn hoa thế nào, ít nhất phải dạy dỗ dân chúng biết lễ.” Thiếu Thương nghiêng đầu khinh bỉ: “Kho thóc đủ mới biết vinh nhục. Đầu tiên chàng phải cho bọn họ no cái bụng mới là chủ yếu!” Lâu Nghiêu cười nói: “Cái đó là tất nhiên! A phụ ta cũng thường xuyên nói như vậy, dân chúng chỉ cần có cơm no áo ấm thì sẽ chẳng sinh ra loạn gì cả. Thế nhưng... Nhưng… Ta cảm thấy, nếu do quan phụ mẫu giúp đỡ bọn họ ấm no, chỉ là kế sách nhất thời, tương lai đổi quan khác tới thì lại thế nào? Không bằng để cho bọn họ tự mình biết rõ lý lẽ, cầu tiến, biết nghĩ trăm phương ngàn kế để cơm no áo ấm...” Thiếu Thương lập tức lau mắt mà nhìn hắn, liên mồm tán thưởng: “Đúng, đúng! A Nghiêu nói rất đúng! Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, đây mới là kế sách lâu dài!” Nàng lập tức liên tiếp khích lệ, khen đến mức thiếu niên đỏ bừng cả mặt. Trong khoảng thời gian này, hai người ở chung rất hòa thuận. Thiếu Thương cố ý thu lại thói chua ngoa, lấy ra tính tốt như đối xử với Vạn Thê Thê, mọi thứ có thương có lượng; Lâu Nghiêu là người có tính ăn mềm không ăn cứng, gặp Thiếu Thương ôn tồn tinh tế như vậy, tất nhiên là mọi việc đều kiên nhẫn. Thiếu Thương cảm thấy tình thế này phát triển cực kỳ khả quan, yêu hay không yêu quá hư ảo, ít nhất bây giờ bọn họ có thể thích nhau, đã là thành công bước thứ nhất rồi. Thiếu Thương lại lần nữa giơ roi lên đường, đằng sau có một đội thị vệ cưỡi ngựa đi theo, một đoàn người mênh mông dào dạt đi về phía đông. Lâu Nghiêu cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, mỉm cười nhìn vị hôn thê tuổi nhỏ xinh đẹp thành thạo lái xe nhỏ, thật sự là càng nhìn càng đắc ý. Mắt thấy đi đến một chỗ dốc núi cực kỳ xinh đẹp, bên cạnh còn có một hồ nước, hắn đột nhiên nói: “Cảnh đẹp như vậy, không bằng nàng thổi một khúc sáo nhé?” Thiếu Thương nhìn quanh một cái, vui sướng đồng ý, nàng lập tức để Lâu Nghiêu ngồi vào bên cạnh mình, đưa roi trúc cùng dây cương cho hắn để rảnh tay lấy sáo thổi. Tiếng sáo thuận gió bay đi, làn điệu nhẹ nhàng thoải mái, tràn ngập sức sống bừng bừng ý chờ mong, xuân về hoa nở, khổ tận cam lai, xin trời cao phù hộ, xin mưa thuận gió hoà, ấm no sung túc… Từ thị vệ đi theo đến nông dân bên cạnh ruộng đều lộ vẻ mặt mỉm cười.  “Hay! Khúc hay! Sáo hay!” Một giọng nói trung niên có lực chợt vang lên từ dốc núi bên cạnh, dọa cho đám người giật mình, thị vệ sau xe cùng nhau đề phòng. Thiếu Thương vội vàng buông cây sáo xuống, Lâu Nghiêu cũng thu dây cương, hai người nhìn bốn phía. Chỉ thấy một nam tử trung niên thân mặc áo tơi lưng đeo nón lá từ hồ nước bên kia chậm rãi đi tới. Tuy ông ta một tay cầm cần câu một tay xách sọt cá, cách ăn mặc như một người đánh cá, nhưng sau lưng ông ta lại có một đám nô bộc cung kính đi theo. Nam tử trung niên kia vốn chỉ nghe thấy tiếng sáo mới ra ngoài, ai ngờ trông thấy Thiếu Thương ngồi xe diêu thì nhướng mày, thần sắc nhìn về phía Thiếu Thương có mấy phần nghiền ngẫm, chậm rãi nói: “Ngươi là chất nữ của Trình Tử Cố Hoạt huyện?” Thiếu Thương sớm không còn thấy người là oán giận như lúc mới gặp Viên Thận nữa, mắt thấy trung niên nam tử này khí độ bất phàm, phô trương cũng không nhỏ, lại một câu nói toạc ra lai lịch của mình, nàng nhanh chóng lôi kéo Lâu Nghiêu từ trên xe bước xuống, đồng thời phất tay để hộ vệ cách xa một chút, khom mình hành lễ: “Tiểu nữ xin ra mắt, lão trượng nói không sai. Hẳn là lão trượng cùng Trình gia từng có giao hảo?” Lâu Nghiêu từ lúc đầu nhìn thấy trung niên nam tử này vẫn cảm thấy quen mắt, lúc này nghe ông ta nói, chợt hét lớn: “A! Ngài là Hoàng Phủ đại phu! Tiểu tử nơi này có lễ.” Hắn từng bị huynh trưởng túm đi nghe người ta giảng kinh nên mới thấy người này quen mắt. Thiếu Thương không hiểu chuyện trên triều đình chút nào, chỉ biết nam tử trung niên này hiển nhiên là quan không nhỏ, lập tức rất có ‘Nữ tắc’ co lại sau lưng Lâu Nghiêu, để hắn đi đối đáp. Ai ngờ Hoàng Phủ Nghi không để ý, không đáp lời Lâu Nghiêu, ngược lại luôn luôn nhìn chằm chằm Thiếu Thương, nói giỡn: “Trình nương tử, ngươi đã tên là Thiếu Thương, vì sao không đàn một khúc mà lại đi thổi sáo?” Thiếu Thương mắt thấy không tránh được, cười khan nói: “... Ta, ta không biết đánh đàn, ngay cả thổi sáo này, vẫn là thúc mẫu trong nhà vừa dạy trước đây không lâu đó...” Người này làm sao biết tên của nàng?! Trong lúc ngẩng đầu, lúc này Thiếu Thương mới thấy rõ tướng mạo nam tử trung niên này. Nam tử tên là Hoàng Phủ Nghi này tuổi đã không nhỏ, mà lại không bảo dưỡng, rõ ràng mặt mày gầy gò, cử chỉ đường hoàng, lại gian nan vất vả đầy mặt, nếp nhăn che kín khuôn mặt, bởi vậy Thiếu Thương không dám suy đoán tuổi tác cụ thể của ông ta. Hoàng Phủ Nghi nghe lời này, không hiểu sao bắt đầu buồn vô cớ, ông ta giao cần câu sọt cá cho người hầu bên người, khoát khoát tay để bọn họ cũng đi xa chút, mới nói: “Thúc mẫu ngươi không thích đánh đàn, nói ngón tay đau. Nhưng về sau nàng vẫn học đàn, còn đàn rất hay.” Thiếu Thương thu lại nụ cười, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Đại phu cùng Tang gia có giao hảo?” Nàng đã biết họ Hoàng Phủ này là người nào, nhưng mà nói về lão bà của người ta đừng có dùng giọng điệu như này có được không hả. “Tất nhiên là có rồi. Từ nhỏ ta đã đọc sách ở Bạch Lộc sơn. Lúc ta rời núi, thúc phụ ngươi còn chưa lên núi đấy.” Hoàng Phủ Nghi chậm rãi cởi nón lá ở sau lưng xuống: “Không nghĩ tới, cuối cùng là hắn cưới Thuấn Hoa.” Thiếu Thương trầm mặt, chắp tay nói: “Nếu đại phu không có việc gì, tiểu nữ xin cáo lui.” Nói xong nàng quay người muốn lên xe, Lâu Nghiêu ở bên ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. “Chậm đã!” Hoàng Phủ Nghi chợt cao giọng, vê râu mỉm cười nói: “Ngươi có biết, chiếc xe diêu này là ta tặng thúc mẫu ngươi không?” Thiếu Thương lạnh mặt: “Vậy thì thế nào?!” Trong nội tâm nàng mắng chửi thúc phụ móng heo một vạn lần, thật sự là bẫy chất nữ không thương lượng, còn bẫy xong một lần lại một lần! Hoàng Phủ Nghi tiến lên mấy bước, chậm rãi vuốt ve trục xe uốn lượn duyên dáng kia, nói: “Ta nghe nói chân nàng bị thương, để tránh nàng đi ra ngoài không tiện, cố ý chế tạo chiếc xe diêu này đưa tới cho nàng. Ai ngờ lại để thúc phụ ngươi đưa ngươi!” Thiếu Thương không vui: “Đại phu nói sai rồi. Chiếc xe diêu này không phải thúc phụ tặng cho ta mà là thúc mẫu tặng ta!” Tam thúc phụ tuy đầu óc không được tốt, nhưng giá trị nhan sắc cao, tính tình tốt, đơn thuần chân thành tha thiết, thúc mẫu yêu hắn vô cùng. Vật đổi sao dời, lão già chết tiệt nhà ngươi còn muốn thế nào?! Cũng không đếm xem trên mặt ngươi có bao nhiêu nếp nhăn à? “Về phần chân thúc mẫu bị thương, đại phu không cần lo lắng. Từ băng bó, đổi thuốc, thậm chí hút mủ dịch máu đen của vết thương, thúc phụ đều là không mướn người khác làm, một mực tự làm tất cả mọi việc.” Loại lời này, dù từng câu là thật, tiểu nữ tử bình thường cũng tuyệt đối khó mở miệng, nhưng Thiếu Thương lòng cứng da mặt dày, lúc này để thúc phụ móng heo có mặt mũi nàng cũng liều mạng. Quả nhiên, Hoàng Phủ Nghi nghe vậy sắc mặt đại biến. Nhưng chỉ ngắn ngủi một chút, ông ta lại khôi phục dáng vẻ phong nhã tự tại, chỉ cười khổ lắc đầu liên tục. Ông ta trầm ngâm một lát, nói: “Luận bối phận, ta cũng coi như nửa trưởng bối của ngươi. Vượt qua dốc núi này là biệt viện bệ hạ từng dừng chân, không bằng tiểu thư cùng qua đó nói chuyện.” Thiếu Thương cười lạnh liên tục: “Thúc mẫu nói với ta, nàng từng bảo ngươi đồng ý, về sau xin ngài hoặc bất kỳ kẻ nào bên người ngài đừng đi tìm nàng, cũng không cần viết thư hoặc tặng đồ cho nàng. Cho nên ta cũng không cần nói chuyện đâu.” Dáng vẻ đôi thầy trò này đưa yêu cầu đều hùng hồn, hoàn toàn mặc kệ người ta có chịu hay không chịu. Hoàng Phủ Nghi mỉm cười: “Thúc mẫu ngươi quả nhiên thân thiết với ngươi, cái gì cũng đều muốn nói với ngươi. Nhưng mà lần trước Thiện Kiến nhờ ngươi truyền lời xong, thúc phụ ngươi đã truyền tin nói dù sao cũng là bạn cũ có gặp nhau cũng không sao.” Thiếu Thương nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo thúc phụ móng heo tới đánh tơi bời một trăm lần! Hoàng Phủ Nghi thấy vẻ mặt nữ hài nho nhỏ thay đổi liên xoành xoạch rất là thú vị, ông ta bèn thành khẩn hòa nhã nói: “Lão phu không có ý gì khác. Chẳng qua... Ôi, ta muốn gặp thúc mẫu ngươi, nhưng ta nhớ nàng cũng không muốn ta lại xuất hiện ở trước mắt nàng. Ngươi là người thân cận bên cạnh nàng, nói chuyện với ngươi một chút cũng như nhìn thấy nàng.” Thiếu Thương nghe giọng điệu ông ta thành khẩn, tư thái lại hạ thấp, nghĩ thầm người này là một trong những lão sư của Viên Thận, có lẽ là có chút lai lịch, nếu có thể thì cố gắng không nên đắc tội, thế là chỉ có thể kìm nén bực bội gật gật đầu. Dốc núi thoai thoải, Hoàng Phủ Nghi chắp tay đi ở phía trước, Thiếu Thương yên lặng đi theo, Lâu Nghiêu đến nay vẫn không hiểu tình hình lắm dẫn ngựa đi theo ở phía sau chừng mười trượng, phía sau lại là một đám hộ vệ cùng nô tỳ. Ai ngờ còn chưa vượt qua dốc núi, đã thấy trên đỉnh núi có xây một tòa đình cao to rộng lớn, đỉnh mái hiên nhà đúc kỳ lân bằng đồng xanh, phía dưới có sáu cạnh tám trụ, mở rộng trải dài ra. Trong đình có hai nam tử trẻ tuổi, một người mặc áo bào văn sĩ màu lam nhạt cầm trong tay một quyển thẻ tre, đứng quay mặt về dãy núi phía đông; một vị khác mặc áo gấm trắng thuần vạt áo thêu hoa văn chìm, dáng cao eo thon, sườn mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, lẳng lặng ngồi ở trước bàn cờ trên bàn đá, một tay đặt đầu gối, một tay đặt trên bàn đá, đầu ngón tay trắng nõn cầm một quân cờ đen nhánh. Thiếu Thương thấy một lần hai người này, lập tức chân như rót chì, não như nham thạch phun ra, cho dù thế nào cũng không muốn đi qua. Vẫn là Viên Thận trông thấy bọn họ trước, tư thái ưu nhã khom người với Hoàng Phủ Nghi, sau đó thở dài nói: “Phu tử, ngài nên uống thuốc.” Rõ ràng Thiếu Thương đứng ngay bên cạnh lão sư hắn, ánh mắt của hắn quả thực là không liếc qua chút nào, toàn bộ làm như không nhìn thấy. Về phần vị nhân huynh đánh cờ kia, càng là góc áo đều không nhúc nhích một chút. Hoàng Phủ Nghi cười giải thích với nữ hài: “Trước đó vài ngày bệ hạ tuần Thanh châu xong về đô thành. Nhưng thân thể ta không chịu hăng hái, không chịu nổi đường xá mệt nhọc, bệ hạ mới đuổi ta tới chỗ này dưỡng bệnh. Thiện Kiến ngươi đã gặp qua, hắn đi theo ta. Còn có Tử... À, Lăng đại nhân... Hai ngày trước ta cùng hắn mới đến, bệ hạ dặn dò hắn dưỡng thương thật tốt.” Thiếu Thương lúng túng gật gật đầu. Quả thật ở chỗ sâu trong nội tâm của nàng cảm thấy phần xấu hổ này tới rất không có đạo lý, bởi vì nàng không cảm thấy mình có gì mà phải lúng túng, nhưng quả thật bầu không khí này thật không khỏi xấu hổ. Hoàng Phủ Nghi đi đến một bên bếp lò, vịn đồng nhi ngồi xuống uống thuốc. Thiếu Thương cảm thấy mình cần đánh vỡ không khí xấu hổ này, nàng tiến lên hai bước, thở dài nói: “Viên công tử, đã lâu không gặp. Không biết gần đây công tử có khỏe không?” Viên đại công tử vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng hơi dời ánh mắt nhìn sang, ánh mắt càng lạnh lùng hơn so với vẻ mặt: “Hai tháng không gặp, nghe nói Trình nương tử đã định thân, ta ở đây chúc mừng ngươi.” Giọng điệu cực kỳ ưu nhã, nhấn mạnh vào hai chữ ‘Hai tháng’, rất có vài phần nghiến răng nghiến lợi. Thiếu Thương nuốt nước miếng một cái, không đợi nàng trả lời, từ một chỗ ngoặt khác có một thiếu niên tay bê khay đi ra, hắn ta thấy Thiếu Thương thì lên tiếng kinh hô: “... Trình nương tử...?” Thiếu Thương cười nói: “Lương Khâu thị vệ, hóa ra ngươi cũng ở chỗ này.” Lương Khâu Phi không khỏi trầm mặt, âm dương quái khí mà nói: “ ‘Mới’ một tháng không thấy, nghe nói Trình nương tử đã định thân, a Phi ở đây chúc mừng ngài!” Thiếu Thương: 囧. Tại sao ngươi lại nói y như Viên Thận thế?