Tinh hà xán lạn
Chương 16 : Tinh hà xán lạn
Chương 16: Án ly hôn (2)
Edit: Trúc
Sau bữa tối cùng ngày Tiêu phu nhân bắt được Thiếu Thương đang định đi tìm huynh trưởng tiếp tục nói chuyện phiếm về vấn đề Thái Học, nói phải chào hỏi mọi người Cát gia. Thiếu Thương biết rụt cổ cũng là một đao, đưa cổ cũng là một đao nên dứt khoát đồng ý. Ai ngờ tới chỗ ở cho khách, Cát Thái Công cùng Cát cữu phụ đều không ở đó, chỉ có Trình Ương nằm ở trên đầu gối Cát cữu mẫu, nhỏ giọng khóc thút thít.
“… Cữu mẫu, người mang ta về đi. Ta phải về nhà, ta phải về nhà!”
“Ôi, Ương Ương ngốc, nơi này mới là nhà của ngươi, có phụ mẫu và người nhà của ngươi…”
Ai ngờ Trình Ương càng khóc lớn hơn: “Từ nhỏ cữu mẫu dạy ta phải hiếu thuận, phụ thân cô đơn, ta còn có thể hầu hạ một chút. Nhưng mẫu thân, mẫu thân nàng… Ta tới Trình gia ngày thứ hai, nàng ta đã đuổi Niệu Niệu đi, sau đó ta lại nghe nói Niệu Niệu suýt nữa mất cả mạng! Mấy ngày nay, nàng ta chưa từng nói với ta được đến câu thứ hai, mỗi ngày chỉ lo cưng chiều Âu nhi, quở trách phụ thân, ở trước mặt đại mẫu nói bậy về bá mẫu, tính kế chút việc ti tiện, ta… Ta thật là hổ thẹn không chịu nổi… Nơi này ta ở không nổi nữa, cữu mẫu, ngài đưa ta về nhà đi…”
Cát cữu mẫu nghe đến đau lòng, Trình Ương từ lúc ở trong tã lót đã ôm đến trước mặt nàng ta, lúc ấy nàng ta còn chưa có cháu chắt, con trai con gái còn lại đều đã lớn, nữ hài nho nhỏ này là nàng ta da kề da mà nuôi lớn, từ bi bô tập nói cho đến lớn, từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, đôn hậu thành thật, nàng ta thật sự là yêu hơn cả mạng mình rồi.
Nàng ta rưng rưng nói: “Ương Ương, nghe cữu mẫu, ở Trình gia ngươi mới có tiền đồ…” Còn chưa nói xong, Trình Ương đã khóc ròng nói: “Ta không cần tiền đồ, ta muốn cữu mẫu cữu phụ!”
Tiêu phu nhân thở dài, nhanh chóng bảo thị tỳ thông báo.
Thiếu Thương ở một bên thầm nghĩ: Ừm, xem ra Trình Ương cũng không thân với Trình Thiếu Thương trước kia, như thế càng tốt.
Lúc vào cửa, Thiếu Thương thấy Cát cữu mẫu cùng Trình Ương đều đang ra sức lau nước mắt, cũng sửa sang lại quần áo tóc tai, Tiêu phu nhân hồn nhiên coi như không thấy ngồi xuống, cười chào hỏi. Hai bên ngồi quỳ, hàn huyên mấy lời, Thiếu Thương mới biết được Cát Thái Công tuổi già sức yếu, đã sớm nghỉ ngơi, Cát cữu phụ lại bị Trình phụ kéo đi uống rượu ôn chuyện.
Kéo thông gia mới vừa nói chuyện ly hôn đi uống rượu, loại chuyện này cũng chỉ có trượng phu nàng mới làm ra được. Tiêu phu nhân âm thầm phỉ nhổ, trên mặt vẫn mỉm cười, lại thúc giục nữ nhi hành lễ vấn an. Thiếu Thương vội lấy ra kết quả huấn luyện mấy ngày nay, hai tay hơi cong lên, quỳ gối, cung kính cúi đầu làm lễ; nhớ tới Cát gia cố ý mang đến lễ mừng năm mới cho nàng, cái lễ này lạy cũng không thiệt.
Sau khi Cát cữu mẫu nhận lễ, tất nhiên là đầy miệng khen ngợi, nhưng mà trọng điểm là khen tướng mạo cùng tư thế hành lễ của Thiếu Thương, còn lại cái gì mà cầm kỳ thư họa quản nhà quản tì nữ các loại thục nữ truyền thống, nàng ta rất tri kỷ không nói đến.
“Nữ thúc(*) nhà ta…”
(*) Nữ thúc: Cô em chồng.
Vốn Cát cữu mẫu muốn lại xin lỗi vài câu cho Cát Thị, ai ngờ mới vừa mở đầu đã bị Tiêu phu nhân dứt khoát ngắt lời, nói: “A tỷ đừng nói nữa, hai nhà chúng ta là láng giềng, cái gì mà không rõ chứ. Chẳng lẽ a tỷ không chịu đau khổ từ nàng ta à? Trưởng tẩu như mẫu, nhưng lại không thể giống mẫu thân thật nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt, a tỷ chịu thiệt thòi cũng đâu có chỗ nói!”
Cát cữu mẫu thở dài, nói: “Ta chịu tội xong rồi, sau nàng ta lại gả vào nhà ngươi, đến phiên ngươi chịu tội.” Tiêu phu nhân lắc đầu cười: “Lần này nàng ta bị Thái công đưa về nhà, lại đến ngươi chịu tội. Lại nói, vẫn là ta có lỗi với ngươi.”
Cát cữu mẫu xua tay, cười nói: “Ta đều từng này tuổi, chẳng lẽ còn sẽ để nàng ta ức hiếp chắc. Trước lúc lên đường, quân cữu đã dặn dò người thu dọn xong thôn trang cạnh đó, sau khi trở về để nàng ta qua đó ở, tu thân dưỡng tính cho tốt!” Cát Thị cho rằng mình vẫn là thiên kim tôn quý, khuê nữ của Cát gia năm đó.
Tiêu phu nhân nhớ tới ban ngày một cái tát phẫn nộ kia của Cát cữu phụ, gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Hai người vừa bàn về Cát Thị, vừa đánh giá hai nữ hài bên cạnh. Chỉ thấy Trình Ương nghe thấy thân mẫu bị nói đến thì vẻ mặt khó xử, đôi tay chống ở đầu gối, đầu gần như chúi xuống sàn nhà, Trình Thiếu Thương lại là vẻ mặt tự nhiên, không phẫn nộ cũng không vui sướng khi người gặp họa, chỉ nghiêng đầu đánh giá này trang trí ở phòng này, còn vén tay áo lên giúp đỡ tỳ nữ bưng mâm sữa quả vào đặt ở trước mặt mọi người.
Cát cữu mẫu âm thầm lấy làm lạ, nghĩ thầm dù sao cũng là nữ nhi của Tiêu phu nhân cùng Trình tướng quân, tuy bị Cát Thị làm lỡ mất mười năm, nhưng khí độ vẫn phi phàm, không ngang ngược kiêu ngạo cũng không hèn nhát bỉ ối, không có chút dáng vẻ tay chân rụt rè gì cả.
Tiêu phu nhân nhíu mày theo thói quen, cảm thấy dù sao Thiếu Thương ở chung mười năm với Cát Thị, thờ ơ như vậy, cho dù là phẫn hận hay là không đành lòng đều không có, thật sự vô tâm vô phế.
Cát cữu mẫu quay đầu đi, lôi Trình Ương ra, thấm thía nói: “Ngươi không cần vừa nghe đến cái này đã cảm thấy khó xử, ngươi càng sợ hãi rụt rè thì càng có người tới đâm chọc ngươi. Ngươi không cần cúi đầu, từ trước đến nay thân mẫu ly hôn thậm chí tái giá cũng không hiếm thấy, đây không phải sai lầm của ngươi. Ngươi là nữ nhi Trình gia, chỉ cần nhớ kỹ cái này. Trước kia ta đã dạy ngươi như thế nào, chịu ơn phụ mẫu không chỉ là da tóc của ngươi, còn có phẩm tính ngươi, nếu phẩm tính phụ mẫu thoả đáng, ngươi phải ngoan ngoãn học tập noi theo, nếu phụ mẫu không đủ khả năng, ngươi phải lấy đó làm cảnh cáo mình. Nhớ kỹ, lời nói việc làm của ngươi mới là trang sức tốt nhất trên người của ngươi. Bây giờ ngẩng đầu lên!”
Trình Ương cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng.
Tiêu phu nhân toát ra vẻ kính nể với Cát cữu mẫu, Thiếu Thương cũng thu hồi khinh miệt trong lòng, nàng vốn tưởng rằng gia đình có thể nuôi ra loại mặt hàng như Cát Thị này cũng không thể tốt đến đâu được, bây giờ mới biết bản thân mình thiển cận.
Cát cữu mẫu lại nói: “Có câu nói nam nhi chí ở bốn phương, chẳng lẽ nữ nhi có thể vĩnh viễn dựa vào phụ mẫu mà sống? Trẻ con rồi cũng đến lúc trưởng thành, vẫn phải tự lập gia đình, trưởng bối không thể cả đời làm chỗ dựa cho người. Lúc Cữu mẫu còn niên thiếu cũng không thể tưởng được thiên hạ sau này lại đại loạn, trước kia học thơ từ ca phú cũng vô dụng, không thể không cùng cữu phụ ngươi vất vả mưu đồ lương thực đi theo dân chúng, ngày ngày lo lắng hãi hùng; bá mẫu(*) ngươi càng không cần phải nói, ai có thể nghĩ đến đại họa ngập trời như vậy sẽ buông xuống, nhưng bà ấy lại cắn răng chống lại đây!”
(*) Bá mẫu: Bác gái.
Nước mắt Tiêu phu nhân tràn mi, khóc nói: “Năm đó lúc ta cửa nát nhà tan, a tỷ cùng Tiêu gia đã giúp rất nhiều.”
Cát cữu mẫu vỗ vỗ tay nàng ta, quay đầu lại tiếp tục nói: “Ương Ương, nếu cả đời ngươi trôi chảy, đó là thần linh phù hộ. Nhưng cả đời rất dài, có rất nhiều chuyện không thể tưởng được. Chỉ có tâm trí của mình kiên nghị, thân thể khỏe mạnh, mới không sợ biển cạn đá mòn, cho dù tới nơi nào đều có thể giống như cây đại thụ, chẳng những tự mình có thể đứng lên, còn có thể bảo vệ cây nhỏ hoa yếu dây leo dưới gốc cây. Ngươi nói xem có phải không? Bây giờ thiên hạ sắp thái bình, ngươi chỉ cần học được ba bốn phần như bá mẫu ngươi, về sau cũng không lo lắng gì nữa rồi.”
Trong lòng Thiếu Thương rất kính nể Cát cữu mẫu, vừa nhìn Trình Ương một bên khóc không thành tiếng run bả vai liên tục gật đầu, vừa ê răng giận không có chỗ phát tiết. Tiêu phu nhân cười lau nước mắt nói: “A tỷ nói gì đó. Ương Ương bây giờ đôn hậu đoan trang như vậy, đều là học a tỷ, ai mà không khen chứ.” Sau đó hai người ngươi đẩy ta nhường, khen xã giao nhau một lượt, Thiếu Thương âm thầm trợn trắng mắt.
Tán gẫu một lúc lâu, cuối cùng Cát cữu mẫu cũng nói ra trọng điểm, rưng rưng phó thác Trình Ương cho Tiêu phu nhân, liên tục nói: “Địa phương nhỏ như nông thôn, chưa hiểu việc đời, cũng không hiểu quy củ đô thành, ngươi cố gắng dạy dỗ nàng cho thật tốt. Ương Ương tuy hơi ngốc, nhưng thắng ở chỗ thành thật nghe lời, ngươi đừng ghét bỏ.” Vừa nói còn vừa đặt một bàn tay Trình Ương ở trong tay Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân trịnh trọng đồng ý.
Xem hai người này làm ra vẻ, trong lòng Thiếu Thương cực kỳ trợn trắng mắt: Gửi gắm thành Bạch đế cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Vì lo tương lai không dễ gặp mặt, đêm nay Trình Ương ở lại đây nói chuyện với Cát cữu mẫu. Tiêu phu nhân đưa Thiếu Thương về, trên đường không ngừng bảo nàng nhớ kỹ lời vàng ngọc của Cát cữu mẫu; thật ra Thiếu Thương vốn cực kỳ đồng ý với lời Cát cữu mẫu nói vừa rồi, bây giờ nàng bị dong dài một lúc lại sinh ra phiền chán, vội mở miệng ngắt lời nói: “… Không bằng chúng ta đi tìm a phụ đi, cũng hành lễ với bá phụ Cát gia luôn. Nhưng mà Thái công thì sao giờ, ta còn chưa hành lễ với ông ta mà, sao lại sớm như vậy đã đi nghĩ chứ.”
Khóe miệng Tiêu phu nhân khẽ cong, nói ‘Bỏ đi’, lão nhân gia vốn giấc ngủ kém, nghỉ cái gì chứ, lúc này nhất định là đang dạy dỗ nữ nhi.
Thiếu Thương thành công ngăn Tiêu phu nhân dạy dỗ lại, vào lúc bước ra khỏi cửa chỗ nghỉ cho khách thì hơi quay đầu liếc nhìn lại, chỉ thấy trong một gian phòng ở phía Đông cách phòng Cát cữu mẫu ở ba bốn gian, hơi sáng ánh đèn.
- Lúc này Cát Thái Công đúng là đang dạy dỗ nữ nhi.
Cát Thị khóc nước mũi nước mắt đầy mặt, gần như là muốn làm rớt hết thuốc mỡ vừa bôi trên má, chỉ không ngừng dập đầu, cầu xin lão phụ: “… A phụ, thật sự không có cách nào ư? Ta… Ta không muốn ly hôn với Tử Dung đâu! Ta thật không hiểu là ngài không để nhóm chất nhi vào Thái Học, muốn bái phu tử khác, ta còn tưởng rằng là tiện… À không, là tự phụ(*) ở giữa làm khó dễ…”
(*) Tự phụ: Chị dâu.
Sắc mặt Cát Thái Công lạnh nhạt: “Bây giờ ngươi mới biết hối hận? Hối hận thì cũng đã muộn. Ngươi cũng đừng trách Tiêu Thị thu mua phó mẫu của ngươi, nghĩ lại cũng là chuyện tốt, nếu ngươi thật sự làm ra việc gì không thể cứu được, vậy Tiêu Thị sao có thể chịu buông tha cho ngươi, buông tha cho Cát gia? Tối nay ta tới nói cho ngươi biết, sáng sớm ngày mai chúng ta lập tức khởi hành, đến lúc đó ngươi đừng có mà khóc nháo, ngoan ngoãn lên đường.”
Cát Thị hoảng hốt, the thé nói: “A phụ thật là nhẫn tâm, ta về quê phải làm sao giờ? Bị Trình gia bỏ trở về, chẳng phải để người ta châm biếm! Mười năm này ta không có công lao cũng có khổ lao, ta…”
“Người ở quê đều đã biết” Cát Thái Công lạnh lùng nói: “Gả vào Trình gia nhiều năm như vậy, Trình tướng quân làm thế thế nào mà ngươi không biết à? Hay là ngươi cảm thấy hắn sẽ để lại thể diện cho ngươi? Người tới truyền báo tin tức chính là người hầu bên người Trình tướng quân, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều đã nói hết rồi.”
Cát Thị ngậm miệng, lẩm bẩm ‘mọi người đều biết rồi’, nàng ta từ nhỏ đã hiếu thắng, ở trước mặt người thân bạn bè từ trước đến nay đều không ai bì nổi, bây giờ lại bị mất mặt lớn như vậy thì càng thêm không chịu về quê.
“Ta không quay về, ta không quay về!” Cát Thị đột nhiên cuồng loạn kêu to, Cát Thái Công lật tay cho nàng ta một bạt tai, lực không nặng chỉ đánh cho Cát Thị tỉnh. Ông ta nói: “Ngươi cho rằng Trình tướng quân dễ ức hiếp giống như Tử Dung à. Ngươi không đi, hừ… Lúc trước mấy hộ nhân lúc loạn lạc bá chiếm đồng ruộng phòng ốc Tiêu gia kia bây giờ ở chỗ nào! Bọn họ đi như thế nào? Ngươi không đi, hắn sẽ tự phái binh bắt ngươi đi! Dùng roi xua đuổi, dùng côn bổng ra sức đánh! Ngươi muốn quét sạch thể diện như vậy à!”
Cát Thị bụm mặt, trong lòng sợ hãi: “Không đến mức đó… Trình gia đối với ta như vậy, cũng không sợ quê nhà phê bình…”
“Cho dù không phải Trình gia bắt, ta cũng muốn ngươi trở về.” Cát Thái Công than thở: “Lúc dê bò bị đánh còn biết giấu con non dưới bụng; thú mẹ bị săn bắt, cũng biết che thú nhỏ ở sau để nó chạy trốn đi. Nhưng lúc trước ngươi bất mãn Tiêu thị sinh long phượng thai bèn lấy cớ lời của vu sĩ, nói Ương Ương cản trở ngươi sinh con nối dõi, kiên quyết đưa nó về nhà. Đứa nhỏ mới tròn một tuổi, đuổi đi đường xa như vậy, ngươi cũng bỏ được, lúc ấy trái tim vi phụ đã băng giá rồi! Trước kia ngưới không hiểu kính trên nhường dưới, ta coi như ngươi trẻ người non dạ; nhưng hôm nay ta không thể lại lừa mình nữa!”
Cát Thị quỳ lết tới trước mặt phụ thân, bắt lấy vạt áo lão phụ, liên tục nói: “Không phải, không phải…”
“Ngươi không đơn thuần chỉ là lạnh lùng không có lương tâm mà còn tâm địa ác độc!” Cát Thái Công tiếp tục nói: “Điền gia nghèo đói, vẫn luôn dựa Trình gia tiếp tế, đứa nhỏ Điền gia từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Trình tướng quân, sau này đánh nhau càng là trung thành và tận tâm. Hắn chết như thế nào? Là đi chặn hậu cho Trình tướng quân, vạn tiễn xuyên tâm mà chết! Bên trong loạn quân, không còn hài cốt!”
Lão nhân gia nước mắt đầy mặt nói: “Trình tướng quân thương xót nhà hắn lão mẫu quả phụ đều là người bản tính nhu nhược, ban thưởng vàng bạc tài vật sợ bị người ta mưu đồ nên thu vào trong bộ khúc che chở, chỉ chờ con trai của Điền Đỉnh đến tuổi sẽ cho nó theo chức cha, những việc này quê nhà chúng ta ai mà không biết, đều nhao nhao khen Trình tướng quân nhân hậu! Nhưng ngươi thì sao, ngươi…”
Cát Thái Công cũng nổi giận lên: “Năm ấy Trình tướng quân phái người về đô thành muốn đón nữ nhi đi, ngươi ở giữa cản trở, phụ nhân Điền gia khó chịu, nói ngươi không phải. Ngươi lập tức phải bán cô nhi quả phụ nhà người ta đi, việc làm thật cầm thú! Việc này ngươi cho rằng không ai biết được à, mấy năm trước quả phụ nhà Điền Đỉnh tái giá, người chồng sau kia của nàng ta ở gần đây, tin tức nào mà không truyền ra được? Quê nhà đều đang mắng ngươi không phải người! Trình gia bỏ ngươi, mọi người ở quê chỉ có trầm trồ khen ngợi!”
Cát Thị nắm vạt áo phụ thân không chịu buông, khóc ròng nói: “Chẳng lẽ tùy ý để hai tiện nhân kia ở bên ngoài làm bại hoại thanh danh của ta!”
Cát Thái Công một chân đá văng nàng ta ra mắng: “Thứ nhất, ngươi muốn xếp nhân thủ của mình vào trong trang viên, phụ nhân Điền gia vướng chân vướng tay, ngươi sớm đã có lòng muốn loại trừ! Thứ hai, chẳng lẽ các nàng nói sai à? Ngươi giữ nữ nhi của Tướng quân ở lại căn bản vô ích với ngươi, chẳng qua ngươi muốn làm Tiêu Thị không dễ chịu trong lòng! Ác độc bỉ ổi như thế, thế gian hiếm thấy!”
Cát Thị không thể cãi lại, chỉ có thể quỳ sát đất khóc lớn.
Cát Thái Công thở dài một hơi: “Nhiều năm qua, mọi chuyện ngươi đều ngỗ nghịch với ta, là bất hiếu; quát mắng đối với huynh tẩu, cưỡng đoạt đối với phu thê Trình tướng quân, là không kính trên nhường dưới; ngươi ở nhà chồng xúi giục thị phi, ức hiếp trượng phu, là không có đức; ham phú quý, núp dưới danh nghĩa tướng quân vơ vét của cải khắp nơi, là quân trộm cướp! Tội ác như vậy, ta đều hổ thẹn thay ngươi! Ngươi không đi, ngày mai ta trói ngươi đi!”
Cát Thị thấy thái độ lão phụ kiên quyết, trong lòng mờ mịt, không biết về sau nên làm thế nào bây giờ.
Truyện khác cùng thể loại
1825 chương
81 chương
48 chương
501 chương
92 chương