Theo kế hoạch ban đầu của Viên Thận, Thiếu Thương ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, chàng sẽ ‘ké’ bữa trưa tại Trình gia, buổi chiều cả hai cùng tới lăng viên Đông Bách, lúc về đô thành thì trời tối lên đèn. Nào ngờ hôm nay Thiếu Thương dậy quá sớm, thế nên dư hai canh giờ không biết đi đâu.
Viên Thận nghĩ một hồi, cảm thấy nếu giờ lại đưa cô gái về nhà, trời mới biết lúc ra cửa nữa liệu có một đoàn già trẻ lớn nhỏ đi cùng không. Không ổn, như thế rất không ổn, vậy là chàng đề nghị đến Viên gia dùng cơm tối.
Thiếu Thương vui vẻ chấp thuận, nếu đã cân nhắc sẽ lấy người này thì hiểu rõ hơn về Viên gia cũng hay.
Lúc về Viên phủ, vầng thái dương đã lặn, vân hà rực rỡ nhuộm chân trời thành màu lá phong cuối thu, quang đãng hanh khô, không còn ẩm ướt như mấy hôm trước. Người qua đường xôn xao nói đấy là trời tô điểm, khai ân cho hội đèn tối nay.
Viên Thận đã sai người hầu cưỡi ngựa chiến trở về báo tin, cho nên lúc Thiếu Thương xuống xe, gia đinh tỳ nữ ở Viên phủ cầm đèn da dê xếp hai hàng như cánh nhạn giương đứng chờ trước cửa, trong vẻ mông lung mờ ảo toát lên sự lộng lẫy cực kỳ.
Thiếu Thương chợt thấy chột dạ, năm năm qua Viên Thận đến Vĩnh An cung tìm nàng nhưng nàng thường không mở cửa, ép lắm cũng chỉ mở hé cửa bên, so với màn nghênh đón long trọng ở Viên phủ, nàng cảm thấy mình quả là đang lợi dụng người ta.
Nàng thấp giọng: “Thực ra nhà huynh mở cửa hông là đủ, không cần long trọng vậy đâu.”
Viên Thận lập tức hiểu sang hướng khác, không vui nói: “Đã đến nước này rồi mà nàng còn sợ bị bắt gặp?!”
Thiếu Thương thở dài: “Huynh có thể đừng nghĩ xấu được không, chỉ là ta xấu hổ thôi.”
Viên Thận bớt giận.
Hai người bước vào dưới sự theo hầu của đông đảo nô tỳ, Thiếu Thương rất hào hứng ngắm nghía phủ đệ, tựa như mở ra một cuốn sách xa xưa, đình viện rộng rãi, núi đá phủ tuyết, những thân cây cao to trải qua mùa đông vẫn chưa tàn lụi, những phiến lá dày rơi xuống tuyết đọng tạo nên âm thanh khô khốc sâu lắng, nơi này toát lên cảm giác cũ kỹ khiến người khác thoải mái.
Nghe nói hơn một trăm năm trước, tổ tiên của Viên gia phụng lệnh của Hoàng đế thời bấy giờ đến đô thành nhậm quan, nhậm liền mấy chục năm, vì vậy đã đón vợ con già trẻ tới, từ từ mở rộng căn nhà nhỏ bé trở thành quy mô khổng lồ ngày hôm nay.
Về sau Hoàng lão bá định đô nơi này, những nhà quyền quý khác hoặc là mua được gia trạch, hoặc được Hoàng đế ban thưởng dinh thự của nghịch thần ngày trước – mà dù là vế nào cũng đều phải sửa nhà, chỉ có phủ đệ của Viên gia vẫn nguyên xi, nên nơi này có phong cách cổ kính không nhà nào sánh bằng.
Sau một hồi rửa tay rửa mặt, một bà lão hiền từ ăn bận không tầm thường đến hầu hạ Thiếu Thương thay quần áo. Bà không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhìn Thiếu Thương, nhận thấy ánh mắt tò mò của cô gái, bà mới nói: “Ta là phó mẫu của công tử, họ Vương.”
Viên Châu mục chỉ có một người con trai, nên công tử mà bà nói đương nhiên là Viên Thận.
“Bà Vương không cần hầu hạ Viên công tử à?” Thiếu Thương bị nhìn tới xấu hổ.
Bà Vương cười híp mắt: “Công tử rất có chính kiến, lại còn thích bắt bẻ, vận xiêm y gì phối cùng trang sức thế nào, từ năm mười tuổi trở đi đã không cho ai quyết định thay mình, còn lâu lão nô mới tới tìm xui.”
Thiếu Thương mỉm cười, nàng thích người lớn tuổi thú vị như thế.
Chính đường dùng bữa đã sáng đèn, Viên Thận thay trang phục mới đứng cạnh cửa, ngân quan áo gấm, người đẹp tựa ngọc.
Thiếu Thương khẽ khựng bước, sau đó mỉm cười đi vào phòng. Tuy vừa rồi bà Vương nói vậy, nhưng qua cách ăn diện của Viên Thận vẫn không khó nhìn ra dấu vết quan tâm của phụ nữ lớn tuổi. Thí dụ như Viên Thận thích ngọc xanh, nhưng thời tiết này chàng sẽ đeo ngọc mỡ dê trơn láng ấm áp.
Không như Hoắc Bất Nghi, cho dù Hoàng lão bá rất muốn mở toang kho riêng cho con nuôi chọn trang phục, nhưng có vài chi tiết lại không quá chú ý. Ngày trời đông rét mướt, đồ lót của chàng quý đấy nhưng chất vải mát mịn, tháng bảy hết nóng, chàng ngủ ngay trên chiếu ngọc có ngàn vàng cũng khó đổi, còn không biết trải một lớp chăn mỏng để chống lạnh.
Thiếu Thương khẽ thở dài.
Một lúc sau, cha mẹ của Viên Thận từ từ đi đến, Viên Thận dẫn Thiếu Thương hành lễ với bọn họ.
Thiếu Thương đã gặp Lương phu nhân vào năm năm trước, bây giờ bà vẫn y như hồi ấy, đẹp nhưng lạnh lùng, dù đang trong ngày hội Nguyên tiêu nhưng vẫn mặc một bộ đồ trắng, chỉ có ngọc bội đỏ thẫm như máu ở bên hông là vô cùng nổi bật.
Có lẽ vì thể diện của con trai nên tối nay bà liên tục mỉm cười với Thiếu Thương, còn hỏi thăm tình hình người trong nhà, Viên Thận bày tỏ vô cùng hài lòng trước sự phát huy siêu cấp của mẹ ruột.
Viên Châu mục khá giống con trai, Thiếu Thương biết ông chỉ lớn hơn Lương Châu mục hai tuổi, vậy mà tóc đã hoa râm, vẻ mặt rã rời – sau Nguyên đán, Hoàng lão bá theo lệ cho triệu một nhóm tướng quân biên cương về đô thành báo cáo, Viên Châu mục nằm trong nhóm này.
Thiếu Thương hành lễ xong, ông cho người đem lên một khay ngọc vàng làm quà ra mặt, giọng điệu cũng từ tốn nhẹ nhàng.
Rượu và đồ ăn lên bàn, ba người nhà họ Viên và Thiếu Thương nhấc đũa dùng bữa, trong lúc ấy, Thiếu Thương phát hiện cánh tay dưới ống tay áo của Viên Châu mục hình như quấn băng, nàng khẽ hỏi Viên Thận, Viên Thận mím môi, thấp giọng trả lời: “Phụ thân bị đâm khi trên đường về, không đáng ngại.”
Thiếu Thương gật đầu, trong lòng dâng lên một nỗi hoài nghi.
Lần đầu khi nghe Viên Thận nói chàng là con một, nàng cứ tưởng ý của Viên Thận là Lương phu nhân chỉ sinh một mình chàng, tại sao Viên Châu mục đi nhậm chức mà không nạp thiếp sinh con, ngay đến Lương Châu mục cũng có cơ thiếp sinh con mà. Nào ngờ sau đó Viên Thận giải thích rõ, cha mẹ chàng chỉ có một người con trai là chàng, thế là Thiếu Thương kết hợp với tin đồn Lương phu nhân nhung nhớ chồng trước, tự hiểu thành ‘Tương vương có ý, thần nữ vô tình’.
Nhưng nhìn thái độ của vợ chồng Viên thị tối nay thì có vẻ chỉ tiêu chuẩn hóa ‘tương kính như tân’ mà thôi, xem ra chẳng những thần nữ vô tình mà Tương vương cũng không hề hứng thú. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi dọn rượu thịt xuống, các nô tỳ đem bánh ngọt và nước trái cây lên, bốn người đang cười nói rôm rả thì bất thình lình nghe thấy bên ngoài ồn ào, hình như các thị vệ đang hô hoán ‘đứng lại, chặn hắn lại, căng lưới căng lưới’...
Thiếu Thương thấy lạ, gặp đạo tặc ngu xuẩn xông vào nhà, không phải thị vệ nên hô ‘bắn tên bắn tên’ à; nhưng chưa đợi nàng nghĩ ra thì cột xà trên đỉnh đầu đã *rầm rầm* vang tiếng lớn, có vẻ nóc nhà bị vật nặng đập vỡ một lỗ thủng, sau đó một thân hình hộ pháp cầm song chùy to lớn nhảy xuống.
Viên Thận chạy đến kéo Thiếu Thương ra sau, lúc này các thị vệ đã xông vào, bao vây xung quanh vợ chồng Viên thị và hai người họ.
Ngói nhỏ vỡ vụn, bụi bặm lâu năm cùng nước canh và nước trái cây trên bàn ăn bắn tứ tung, đổ ập xuống người Thiếu Thương, nàng ho khan khù khụ, đồng thời còn nhổ ra bụi bặm lẫn trong miệng, cảm thấy bản thân đúng là xui tận mạng!
Viên Thận lạnh lùng nói: “Đệ Ngũ Thành, ngươi đã xong chưa, ám sát triều thần là trọng tội, phụ thân không nhắc lại chuyện cũ đã đành, ngươi còn mọi chuyện tệ thêm phải không! Người đâu, cung nỏ thủ đâu rồi!”
Viên Châu mục sốt ruột khoát tay: “A Thận con đừng nói, không ai được động đậy... Huynh trưởng chớ làm càn, nơi này nằm dưới chân thiên tử, là trọng địa đô thành, nếu làm to chuyện ắt sẽ không xong!”
Hán tử vạm vỡ râu quai nón xồm xoàm cười gằn: “Đồ tiểu nhân bạc bẽo vô sỉ vong ân bội nghĩa Viên Bái nhà ngươi, ngươi tưởng ta sợ chết?! Có giỏi cứ giết ta đi, bằng không ta sẽ lấy cái đầu của ngươi để truy điệu hồn thiêng của muội muội Hợp Nghi!”
Một tay Thiếu Thương đỡ Viên Thận, tay kia phủi mạnh bụi bặm rơi trên đầu trên mặt trên quần áo, tức giận nói: “Vị tráng sĩ này là ai! Nếu ông là thích khách thì lúc này đã bị vạn tiễn xuyên tâm từ đời nào rồi, còn ở đó mà nói nhảm; nếu ông là hiệp khách, vậy mời lúc khác thanh toán với Châu mục đại nhân, đừng làm liên lụy tới người ngoài; nếu ông là thực khách đi nhầm đường, vậy... vậy cứ xem như ta chưa nói gì!”
Viên Thận đang căng mặt, nghe thế thì thả lỏng đôi phần; Lương phu nhân vốn không quan tâm cũng mỉm cười: “Thiếu Thương, chuyện này cứ để bọn họ xử lý, cháu theo ta đi thay quần áo.”
Nói đoạn, dưới sự hộ tống của thị vệ, bà bước tới kéo Thiếu Thương đi ra khỏi cửa, trước khi đi Thiếu Thương còn nghe thấy giọng Viên Thận: “Phụ thân cứ bắt hắn lại trước đi, nếu không sẽ không bao giờ kết thúc!”
Còn Viên Châu mục như nhận được linh cảm qua lời của Thiếu Thương, cất cao giọng: “Các ngươi nghe đây, tối nay nghĩa huynh của ta đến dự tiệc nhưng đi nhầm đường, cấm tiệt kẻ nào nhiều chuyện! Được rồi, mau đem lưới đến đây!”
Đệ Ngũ Thành bật cười đầy thê lương: “Viên Bái ngươi không cần phải che giấu giúp ta, ta đến đây cốt là lấy cái mạng chó của ngươi! Vạn tiễn xuyên tâm, ha ha ha, Hợp Nghi đã chết dưới cung tên của Viên gia nhà ngươi...” Đoạn sau nàng không nghe rõ.
Đi đến phòng của Lương phu nhân, lại một hồi rửa ráy thay xiêm y, Thiếu Thương mệt mỏi kiệt sức được nô tỳ dẫn vào tế đường nho nhỏ sâu trong phòng.
Lương phu nhân quỳ trước bàn thờ, lẩm nhẩm cầu chúc, nghe thấy tiếng bước chân mới xoay người lại.
Thiếu Thương đến gần, phát hiện linh vị trên bàn thờ khắc mấy chữ như ‘tiên phu Viên công Vũ...’ thì giật mình, trong đầu nghĩ, vì sao cũng họ Viên?
Lương phu nhân nhận ra sự hoài nghi của cô gái, vẫy lui nô tỳ rồi cười nói “Có vài việc nói cho cháu biết cũng không sao, người chồng đầu tiên của ta chính là đường huynh của Châu mục đại nhân.”
Đây là câu chuyện rất đau lòng.
Khác với Khúc gia kết hôn để hóa giải thù hận, hai nhà Viên Lương vốn là thông gia tốt, Lương thị và Viên Vũ là thanh mai trúc mã thuở nhỏ, cả hai có tình cảm với nhau, tới khi lớn lên thì thành hôn dưới sự cử hành của bậc cha chú.
Ông cố của Viên Thận có bốn người con trai, mỗi người con lại sinh bốn người con trai khác, Viên Bái là con trai thứ ba của phòng bốn. Thế nên khi Viên Bái bày tỏ mình không thích đọc sách mà cũng không có chí làm quan, chỉ mưu đồ làm hiệp khách giang hồ, tằng tổ phụ Viên gia đã rất sảng khoái cho phép.
Trước khi Viên Bái lang bạt chốn giang hồ, Lương phu nhân còn cùng vị hôn phu Viên Vũ đến uống rượu tiễn đưa, bà nhớ khi ấy Viên gia con đàn cháu đống rất nhộn nhịp đông vui, tiệc tùng linh đình, con cháu thiếu niên sung mãn cao giọng cười to.
Rồi sau đấy Lệ đế soán ngôi, giết sạch các lão thần có công ngày trước, bắt đầu cất nhắc danh sĩ thế tộc ở cấp trung bình, tằng tổ phụ Viên gia có danh tiếng bị triệu đến thành Trường An.
Mấy năm đầu Lệ đế còn khá khách sáo với bọn họ, nhiều lần thụ quan ban thưởng, thế là tằng tổ phụ dần lơi lỏng phòng bị, dẫn theo một bộ phận con cháu đến Trường An, nhưng khi tệ nạn do ‘cải cách’ của Lệ đế xuất hiện, thiên hạ lầm than, sự độc ác của Lệ đế mới lộ ra.
Tằng tổ phụ Viên gia có một người bạn chí giao trọn đời, con trai của ông ở giúp đỡ nhân sĩ khởi nghĩa, sau khi chuyện dấy binh bị phát hiện, Lệ đế lập tức muốn giết người, tằng tổ phụ vội đứng ra bảo đảm thay người bạn, đồng thời chờ cơ hội chạy thoát.
Nhưng Lệ đế đã có lường trước, chuyện vừa bại lộ, tất cả gia quyến của hai nhà đang ở tại Trường An bị giết sạch, thi thể treo lên cổng thành; Lệ đế còn ra sắc lệnh quan phủ địa khu Giao Đông truy lùng tiêu diệt gia tộc Viên thị, năm đến sáu mươi tông thân Viên gia không lẩn tránh kịp đã bị giết chết, về sau còn bị đốt thi hài rải khắp huyện thành.
Viên Vũ không ở Trường An mà cũng chẳng ở quê, lúc ấy ông và vợ đang du ngoạn sơn thủy, sau khi nhận được tin báo từ bạn tốt, đáng lẽ ra ông có thể bỏ trốn, nhưng lúc ấy phụ nữ già trẻ trong nhà đang bị truy lùng tàn sát, sao ông có thể bo bo giữ mình, nên sau khi thu xếp ổn thỏa cho vợ, ông dẫn phủ binh về quê cứu người.
Chuyện đi ấy đã khiến Viên gia tránh được họa ngập đầu, cứu được gần nửa con cháu còn nhỏ, nhưng lang quân của Lương phu nhân đã không bao giờ trở lại.
Với rất nhiều người mà nói, sự tàn nhẫn của Lệ đế chỉ thưa thớt vài dòng trong trang sách sử, nhưng đối với Viên gia ấy là chuyện xưa sa vào biển máu, còn với Lương phu nhân, đó lại là bể mộng uyên ương nửa đời, để rồi suốt đời sống không bằng chết.
Còn Viên Bái cũng không thể tiếp tục làm hiệp khách được nữa, bởi anh em ruột thịt họ hàng, lớn tuổi hay đồng lứa với ông đã chết cả, ông là con cháu thiện chiến hào dũng duy nhất còn lại ở chi chính Viên thị, nhìn những thiếu niên gầy gò chưa đến tuổi cập quan trong nhà, còn có rất nhiều đứa bé còn nhỏ tuổi hơn thế, Viên Bái hiểu ra mộng giang hồ của mình đến đây chấm dứt – dẫu rằng ông đã gặp được cô gái tâm đầu ý hợp, dù ông đã cùng nàng ăn thề kết duyên, muốn trường kiếm giang hồ mãi mãi không chia lìa.
Cùng lúc ấy, Khúc thị cũng bị cháu của Lệ đế dòm ngó gia sản nên bị chèn ép hãm hại, hai thúc phụ của Khúc Linh Quân bị ụp tội danh vô lý rồi chết trong ngục, gia chủ Khúc thị hộc máu tức chết.
Chỉ có Lương gia thoạt trông không hề hấn, nhưng Lương Châu mục vừa nhậm chức gia chủ quả cảm cơ trí, ông chắc chắn rằng, nếu Lương thị ngồi ngoài bàng quan với việc thông gia Viên Khúc bị diệt vong, thì chẳng mấy chốc cũng sẽ đến lượt nhà mình.
Vậy là trong một đêm mưa to gió lớn, gia chủ ba nhà Viên Lương Khúc gặp nhau cắt máu ăn thề, quyết cùng khởi nghĩa lật đổ Lệ đế. Nhưng tạo phản không phải là mời khách ăn cơm, chỉ nặn mấy giọt máu vẫn chưa đủ, cần có sự bảo đảm xa xưa nhất từ thời chư hầu Xuân Thu phân tranh cho đến nay – liên minh thông gia.
Khi ấy vợ của Lương Châu mục là con gái nhà họ Khúc, nhưng Lương phu nhân vừa thủ tiết, là cái xác không hồn lòng như tro tàn, cha Lương đã khổ sở khẩn cầu con gái lấy đại cục làm trọng, cưới người của Viên gia.
Trước mặt núi thây biển lửa và cái chết, dù khổ sở đau buồn tới đâu cũng trở thành kiểu cách, Viên Bái không thể trơ mắt nhìn gia tộc bị tiêu diệt, Lương phu nhân cũng không thể bỏ ngoài tai lời cầu khẩn của cha, cho nên hai người đã thỏa hiệp với nhau.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ba nhà triệu tập mọi thế lực gia tộc bao gồm nhân số binh chốt thân hữu, lấy ra binh khí lương thực tiền bạc đã tích lũy mấy chục năm thậm chí là trên trăm năm, chỉ trong mấy ngày đã giết sạch nanh vuốt của Lệ đế tại đất Giao Đông, đuổi hết quan lại đầu hàng Lệ đế, chiếm cứ hai quận và vài huyện làm pháo đài. Khá mỉa mai rằng, lá cờ của bọn họ vẫn là “Thanh quân trắc”*.
(*Thanh quân trắc nghĩa là dẹp kẻ xấu bên cạnh vua, ở đây muốn nói bọn họ chưa thực sự tiêu diệt Lệ đế.)
Đó chỉ là hình ảnh thu nhỏ của địa khu dưới quyền Lệ đế.
Ba nhà không có ý định xưng hùng, chỉ muốn đẩy lùi công kích của Lệ đế, tìm được ‘quân chủ’ phù hợp trong buổi loạn thế – mấy năm sau, bọn họ đã gặp được Hoàng lão bá một lòng khởi nghĩa. Viên Bái và Lương Châu mục khá may mắn, sau khi lập được công thì được chức quyền cao, còn Khúc gia yếu thế xui xẻo hơn, những con cháu có tài cán nhất trong gia tộc không chết thì cũng tàn phế, không thể nào làm quan.
“Cô gái đó, là em gái của vị tráng sĩ vừa rồi ạ?” Thiếu Thương suy đoán qua tuổi tác.
Lương phu nhân gật đầu: “Nàng ấy tên là Đệ Ngũ Hợp Nghi. Thuở nhỏ hai huynh muội bọn họ sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất thân thiết.”
“Đệ Ngũ cô nương chết như thế nào ạ?” Thiếu Thương truy hỏi.
Lương phu nhân nói: “Năm đó ta vừa sinh A Thận, vẫn chưa hết tháng ở cữ, có một ngày Đệ Ngũ Hợp Nghi chợt đến tìm đại nhân của A Thận, không biết hai người họ đã tranh chấp gì ở thư phòng mà Đệ Ngũ Hợp Nghi bỗng rút kiếm đối mặt, sau đó xông vào phòng ngủ, ôm đứa bé trong tã ép phụ thân của A Thận đi cùng mình.”
“Á, chuyện này...” Thiếu Thương không biết nên có biểu cảm như thế nào.
“Chuyện làm ầm lên, kinh động đến quân cữu bệnh nặng, ông ấy tức giận sai người dẫn đại nhân đi, đầu tiên là dỗ Đệ Ngũ Hợp Nghi đặt A Thận xuống, sau đó ra lệnh cung thủ bắn tên...”
“A!” Thiếu Thương thốt lên.
Lương phu nhân thở dài: “Đệ Ngũ Hợp Nghi chết vì vạn tiễn xuyên tâm, phụ thân của A Thận vốn cũng không muốn sống, nhưng ngay đêm đó quân cữu đã tự tử, để lại trăn trối ‘vi phu đền mạng cho người con yêu, con hãy thay ta bảo vệ Viên gia’...”
Thiếu Thương hãi hùng: “Hóa ra từ đầu tổ phụ của Viên công tử đã có ý định đó?”
Lương phu nhân không trả lời mà chỉ nói: “Viên gia vừa mới thoát được bàn tay của Lệ đế, phải giữ thành trì, phải tìm minh quân, đằng trước có đến muôn vàn cửa ải khó qua, sao có thể để một cô gái giang hồ đưa gia chủ trẻ tuổi có năng lực đi.”
Ba gia tộc đã giữ được mình, chầm chậm chữa thương trong những năm tháng rất dài sau đó, khôi phục nguyên khí.
Song Viên Bái và Lương thị đã nguội lòng, cơ thể của bọn họ đang làm hết nghĩa vụ vì gia tộc, nhưng yêu hận tình thù của họ đã ở lại quá khứ, ở lại trong thời gian thanh xuât đẹp nhất, nơi mối tình uyên ương đã chết.
Tới khi chầm chậm bước trên phố đèn rực rỡ, Thiếu Thương mới dần hoàn hồn, nàng nhìn Viên Thận xụ mặt bên cạnh, hỏi nhỏ: “Bá phụ vẫn thả người kia đi à?”
Viên Thận trầm giọng: “Dù thế nào phụ thân cũng không xuống tay nổi, nên cứ mặc kệ Đệ Ngũ Thành liên tục tìm đến ám sát!”
Thiếu Thương nhìn gó mà tuấn tú của Viên Thận, nàng bỗng thấy hiểu chàng – vì sao chàng lại bực tức khi Hoàng Phủ phu tử nhung nhớ Tang phu nhân đến thế, vì sao khi nghe những câu chuyện tình thâm ý nặng trong truyền thuyết, chàng luôn lạnh lùng chế giễu hoặc chê bai ghét bỏ.
Trong quá trình trưởng thành của chàng, ba người quan trọng nhất: phụ thân, mẫu thân và ân sư đều đắm chìm trong quá khứ; dẫu Viên Bái và Lương phu nhân không hề chểnh mảng chuyện bồi dưỡng và chăm sóc con trai, tìm cho chàng phó mẫu dịu dàng trung hậu nhất, tùy tùng đáng tin nhất, bái lạy (những) người thầy giỏi nhất, tạo nên danh tiếng của chàng thiếu niên thông minh... Nhưng với sự thông minh của Viên Thận, e rằng từ lâu đã phát hiện cha mẹ không có nhau.
Giờ thì Thiếu Thương đã hiểu rõ vì sao Viên Thận lại ghét tình yêu ‘cố chấp không bỏ’ đến vậy. Trong miệng nàng bỗng thấy ngứa, không kìm được hỏi: “Nếu huynh mất sớm, chắc huynh không phản đối ta tái giá đâu chứ.”
Sự khó chịu Viên Thận ôm suốt đêm như một túi hơi bị đâm thủng, *xì* một tiếng xẹp xuống; chàng bất lực nói: “Nàng có thể đừng nghĩ theo hướng xấu được không, dễ có khi ta còn sống thọ hơn nàng!”
“Nhưng ta nhỏ hơn huynh bảy tuổi đó.”
“Nếu ta sống đến sáu mươi bảy tuổi, lẽ nào nàng còn định tái giá ở tuổi sáu mươi?”
Thiếu Thương sờ trán, cảm thấy sáu mươi tuổi tái giá ở thời đại này đúng là đáng sợ, khéo Hoàng đế sẽ muốn tìm nàng nói chuyện mất.
Viên Thận bỗng dừng bước, chỉ vào đằng trước nói: “Chúng ta đã gặp nhau ở đó.”
Thiếu Thương đưa mắt nhìn, dưới tửu lâu đông khách treo một dãy đèn lồng hình tròn thật dài, chiếu sáng gương mặt người qua đường với những sắc màu khác nhau.
“Tính từ Nguyên tiêu năm ấy khi hai ta mới quen, hôm nay đã là năm thứ bảy.” Viên Thận thở dài, “Tang phu nhân đợi ân sư bảy năm, sau đó cưới thúc phụ của nàng, hai ta cũng mất thời gian bảy năm... Thiếu Thương, nàng đừng học theo cha mẹ ta, nàng phải nhìn về phía trước.”
Thiếu Thương im lặng, chỉ đi tới bục múa xiếc cách đó không xa, Viên Thận im lặng đuổi theo.
Sau bục múa xiếc mười trượng có một cửa tiệm im lìm trong tối, Thiếu Thương đứng cạnh cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rợp sao sáng, sau đó giơ tay chỉ vào hiệu buôn sáng rực ở bên kia.
“Huynh nhìn đi, năm ấy Lăng Bất Nghi đứng ngay cạnh đèn kéo quân ngoài hiên ở đó.” Nàng khẽ nói.
Viên Thận nhìn sang, bỗng thấy chua xót: “Rồi nàng nhìn qua thì thấy y?”
Thiếu Thương lắc đầu: “Ta vốn không nhìn rõ mặt ngài ấy. Mà thật ra ta cũng không thấy rõ mặt của cả hai người.”
“Cái gì.” Viên Thận ngạc nhiên, “Ta đứng trước mặt nàng nói mấy câu mà nàng lại không thấy rõ ta?”
Thiếu Thương cười nói: “Viên công tử, lẽ nào huynh không phát hiện lúc ấy mình đứng ngược sáng à?”
Rồi nàng quay đầu, nhìn chiếc đèn kéo quân dưới mái hiên, “Ngài ấy không đứng ngược sáng, nhưng ngài ấy quá cao, gương mặt bị đèn che khuất nên...”
“Nên thế nào?” Viên Thận nhếch mép.
“Nên lúc về nhà ta quên béng hai người.” Thiếu Thương cũng rất bất đắc dĩ.
Viên Thận khẽ cười, thấy trong mắt nàng có nước mắt, chợt nói: “Thiếu Thương, nàng có muốn đến xem chiếc đèn kéo quân đó không?”
Thiếu Thương bước đến trước chiếc lồng đèn nọ, nhưng đi được vài bước thì dừng lại, sau đó bỗng ngồi thụp xuống, vùi mặt vào giữa cánh tay.
Viên Thận đứng sau nhìn nàng, không đi đến đỡ.
Một lúc sau cô gái từ từ đứng dậy, khi ngoái đầu lại đôi mắt đã trong veo, nàng mỉm cười nói: “Hơn một năm nữa Hoắc Bất Nghi sẽ mãn hạn chịu phạt, nhất định bệ hạ sẽ triệu ngài ấy về đô thành, chúng ta cứ coi như bạn cũ, hai người lại là trọng thần trên triều, cũng không nên căng thẳng quá.”
Viên Thận chậm rãi mỉm cười: “Đúng thế.”
“Sau này ta ở nhà mở tiệc mời Tế Thông a tỷ, cũng không thể chỉ cho phép tỷ ấy đến một mình, tới lúc đó huynh phải tiếp đãi lang tế người ta thật tốt.”
Viên Thận nhận ra chữ ‘nhà’ này rõ ràng không phải là nhà họ Trình, mà là nhà họ Viên, thế là nụ cười trong mắt càng thêm đậm: “Đương nhiên rồi.”
Thiếu Thương đến gần Viên Thận, nắm tay áo chàng kiên quyết đi về phía trước: “Thiện Kiến, huynh đến nhà ta cầu hôn đi. Mai sau chúng ta sẽ cùng già đi, cuối cùng chôn cất cùng nhau.”
Viên Thận im lặng để cô gái dẫn bước, lòng ngập tràn hân hoan, như ban đêm im lìm đẩy cửa sổ ngắm trăng, gió mát thoảng qua mặt.
Chàng khẽ đáp: “Ừ.”
Truyện khác cùng thể loại
324 chương
10 chương
111 chương
112 chương
135 chương
10 chương
351 chương
83 chương