“Tam thẩm đừng cười cháu nữa.” Thiếu Thương bất lực, ngồi trên ghế đối diện với Tang phu nhân cười nghiêng ngả, “Rốt cuộc chuyện này buồn cười chỗ nào.”
Tang phu nhân ngồi thẳng người lên: “Năm năm trước, cháu thấy Hoàng đế và Hoài An vương Thái hậu thân mật, còn ghen tị nói với ta ‘không biết bệ hạ và Việt nương nương ở bên nhau thế nào’. Năm năm qua cháu thấy rõ rồi đấy, kết quả vẫn ghen tị. Cháu nói đi, tổng cộng bệ hạ chỉ có hai người phụ nữ, rốt cuộc cháu còn muốn ngài ấy như thế nào nữa.”
“Ôi, đâu có giống nhau.” Thiếu Thương chống cằm thở dài, “Năm năm trước, hành động thân mật nhất của bệ hạ và Thái hậu cũng chỉ là tựa đầu ngắm cảnh, lúc ấy cháu đã cảm thấy lạ. Tới mấy năm qua, cháu mới biết vợ chồng khắng khít thân thiết thật sự là như thế nào.”
Vì sao lúc ấy con bé lại cảm thấy lạ, đương nhiên là vì con bé so sánh với những lúc mình và Hoắc Bất Nghi ở bên nhau, phát hiện giữa đế hậu có vẻ không quá mặn nồng – Tang phu nhân không vạch rõ điểm này mà nói: “Chẳng mấy khi cháu được xuất cung, ta cũng ít dịp quay về đô thành, nếu cháu còn muốn nói chuyện về An Dương vương Thái hậu nữa thì ta đi liền.” Vừa nói vừa giả vờ toan đi.
Thiếu Thương vội níu lại. Kể ra cũng kỳ quặc, nàng và Tang phu nhân rất tâm đầu hợp ý, bao gồm quan điểm với thế sự, yêu thích, tập tính, thậm chí là cách mắng người khác cũng rất hợp nhau, nhưng chỉ có chuyện về Tuyên Thái hậu là hai người lại trái ngược.
Nhất là khi Tang phu nhân biết Thiếu Thương trở thành cung lệnh Vĩnh An cung, bà càng phản đối kịch liệt hơn. Năm năm qua, bà đã nghĩ đủ cách cho Thiếu Thương như cáo bệnh, bị thương, đi xem mặt... Tóm lại là yêu cầu nàng nhanh chóng xuất cung về nhà.
“Vì sao thẩm lại không thích Thái hậu? Thái hậu là người tốt mà.” Thiếu Thương không hiểu.
Tang phu nhân xoay người, mỉa mai: “Thúc phụ cháu cũng là người tốt, nhưng tới bây giờ ta vẫn coi thường ông ấy. Có điều từ khi ông ấy và Thanh Thung thành thân thì trông thuận mắt hơn rồi đấy. Cháu ở trong cung năm năm nên tầm nhìn hẹp dần, hoài bão cũng mai một, suốt ngày chỉ biết mấy chuyện phù du cái kim sợi chỉ – cháu tự soi gương đi, còn nhận ra bản thân không!”
Thiếu Thương phản bác: “Bệ hạ cũng ở trong cung đấy thôi, ngài ấy còn cai quản cả thiên hạ, lẽ nào tầm nhìn và hoài bão của bệ hạ cũng nhỏ?”
“Nhưng cháu suốt ngày ở bên cạnh Hoài An vương Thái hậu, gần mực thì đen gần đèn thì rạng! Ta sợ cháu sống lâu với bà ấy rồi cũng thành oán phụ!” Tang phu nhân đi đến khép cửa sổ, tức giận nói, “Dù Việt Hoàng hậu không được tốt tính, nhưng ta muốn cháu được rèn giũa trong cung của Việt nương nương hơn là đần độn bên cạnh Tuyên Thái hậu!”
“Không công bằng! Năm ấy mưa gió liên miên, bệ hạ phải tự mình xuất chinh, nhưng việc gì cũng có bất trắc, đao gươm không có mắt, thế nên trước khi xuất chinh ngài ấy đã vội vàng lập Đông Hải vương còn chưa đến hai tuổi làm trữ quân, trấn an thiên hạ – bệ hạ không thể như vậy, lúc cần thì phong hậu lập trữ, khi không cần lại nhướn bên trái soi bên phải, đâu phải chỉ nương nương và Đông Hải vương muốn làm Hoàng hậu và Thái tử!” Thiếu Thương giận dỗi, “Xét cho cùng, đều là Kiền An lão vương gia đẩy nương nương vào hố lửa!”
“Số mệnh của Tuyên nương nương tốt quá còn gì!” Tang phu nhân không hề lay động, “Năm ấy tự tay ta nhặt thi thể của bạn thân mình, gia thế môn đệ của nàng không hề thua kém Tuyên gia! Đáng tiếc nàng không có cữu phụ ‘đẩy nàng vào hố lửa’ bảo vệ, một khi phòng vệ không cẩn thận, quê hương bị hãn phỉ nhúng máu, mẹ con họ chết cực kỳ thê thảm, Tuyên nương nương của cháu có chịu khổ vậy không?!”
“Thẩm bất kính rồi đấy!” Thiếu Thương cau mày.
“Vậy cháu cứ đi tố cáo ta đi!” Tang phu nhân mắng, “Ăn uống đầy đủ sống yên ổn mấy chục năm, vậy mà suốt ngày oan bên này uất bên kia, cháu lại còn đi theo! Sớm biết thế, năm năm trước ta nên nhân lúc cháu hôn mê mà đưa cháu lên xe ngựa đi cùng, để cháu ra ngoài nhìn bá tánh sinh sống ra sao, trăm họ chịu khổ thế nào. Hừ, cái ăn cái mặc đầy đủ lại còn oán hận đời, nhịn đói mấy ngày là biết liền!”
Thiếu Thương không phục: “Nhờ cháu hầu hạ Thái hậu mà phụ thân và huynh trưởng được thăng chức đấy!”
Tang phu nhân chỉ nói lại một câu: “Dùng cháu để đổi lấy thăng quan phát tài, trong lòng cha anh cháu còn đau hơn bị khoét thịt!”
Trước ánh mắt đầy áp bách của thẩm thẩm đại nhân, Thiếu Thương không thể không im lặng.
Tang phu nhân hài lòng trợn mắt, nói tiếp: “Khi sống trong thời đại ăn lông uống máu, con người dựa vào bản lĩnh mới đánh bại cự thú hung dữ mạnh mẽ, trở thành thần của vạn vật. Nhưng bắt đầu từ bao giờ, con người lại ca ngợi sự đần độn là trung hậu, thổi phồng yếu đuối là nho nhã, nghĩ thật nực cười!”
“Thẩm nói hơi xa rồi.” Thiếu Thương muốn nghiêng người né tránh, nhưng Tang phu nhân đã kéo tay nàng lại, “Trong nhân sinh trời đất, sống dựa vào bản lĩnh của mình. Tuyên thị làm hậu là nhờ tờ minh ước năm xưa và sự kính trọng của bệ hạ với bà ấy, Việt thị dựa vào tình cảm của bệ hạ, ngày nào đó bệ hạ cạn tình, cháu xem Việt nương nương có chịu thua cuộc không!”
Thiếu Thương không tình nguyện thừa nhận: “Việt nương nương chắc chắn sẽ không giống Thái hậu. Có lần cháu bẩm báo với nương nương về bệnh tình của Thái hậu, người chỉ lẩm bẩm đúng một câu ‘ta sẽ không đổ bệnh, nếu ngày nào đó bệ hạ không còn tình cảm với ta thì đó chính là ngày giỗ của ta’. Ây da, Tam thẩm đừng hù cháu nữa!”
Tang phu nhân gật đầu: “Ừ, nghe cũng giống người có cá tính đấy.”
“Việt nương nương đúng là kỳ quặc.” Thiếu Thương ngẩng đầu nhớ lại, “Người thật sự không quan tâm tới hư danh như phân vị tôn vinh, bệ hạ vẫn chưa làm đại điển phong hậu cho người, vậy mà người không hề giận; cống quả bệ hạ cho Thái hậu còn tươi hơn người, người cũng không tức giận, nhưng nếu bệ hạ hỏi nhiều vài câu như Thái hậu có khỏe không, người sẽ tức khắc mắt không ra mắt mũi không ra mũi.”
Có lẽ vì sống quá lâu trong môi trường an toàn ổn định, Thiếu Thương cảm thấy suy nghĩ của bản thân cũng dần bế tắc, giờ đây được Tang phu nhân chỉ rõ, lần đầu tiên nàng đứng ở góc độ của người ngoài để nhìn tử cục giữa ba người đế hậu phi.
Tính cách của Tuyên Thái hậu đúng là hơi nhu nhược tiêu cực, nếu bà ở vị trí của Việt thị, phải khuất phục làm thiếp mấy chục năm thì có lẽ sớm muộn gì cũng chết vì uất ức, rồi nếu gặp phải lễ nghi hơi thiếu tôn trọng, cấp dưỡng chậm trễ, đoán chừng lại thở ngắn than dài.
Tại sao Việt Hoàng hậu lại không để ý đến những chuyện này, vì bà chắc chắn tình cảm của Hoàng đế dành cho mình – khác với thời trẻ xót xa của Tuyên Thái hậu, Việt Hằng lớn lên trong hoàn cảnh tinh thần vật chất được đầy đủ sung túc, từ nhỏ đã xinh đẹp thông minh, lại được gia tộc lớn mạnh coi như châu báu.
Khi ba người đế hậu phi ở bên nhau, hai người cùng cảnh nương nhờ ở đậu lại không nảy sinh sự đồng cảm, mà trái lại, Hoàng đế và Việt thị tính cách trái ngược nhau vô cùng tâm đầu ý hợp.
Thiếu Thương từng tận mắt thấy Hoàng đế xót xa kể với Tuyên Hoàng hậu cha mẹ mình mất sớm, Tuyên Thái hậu xúc động nói mình ở Kiền An vương phủ uất ức thế nào, nhìn rất ăn ý rất tốt đẹp, nhưng bầu không khí trong điện lại sa sút dần.
Còn Việt Hoàng hậu thì sao, có lẽ sẽ dứt khoát nói ‘chia nửa cha mẹ ta cho ngài là được chứ gì’!
Hoàng đế có bệnh chung của cánh đàn ông: phụ nữ của mình uất ức chút không sao, nhưng phải khách khí với ‘người ngoài’; Việt hậu biết điều ấy, hơn nữa những đứa trẻ lớn lên trong môi trường ấm êm thường không nhạy cảm, nên dù Hoàng đế có khuyết điểm bà vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, Tuyên hậu cũng biết điểm này nhưng tâm tư quá nhạy cảm, nên mới đau khổ gấp bội.
Bao năm qua Thiếu Thương làm thinh đứng nhìn, phát hiện Việt Hoàng hậu có dục vọng chiếm hữu kỳ lạ với Hoàng lão bá – trong mắt Việt Hoàng hậu, từ đỉnh đầu cho đến ngón chân của Hoàng lão bá đã cao tuổi, dù một sợi tóc bạc, một nếp nhăn hay một câu nói mớ lúc say... đều thuộc về bà; nỗi đau lớn nhất trong đời bà có lẽ là không thể chia Hoàng đế ra làm nửa.
Nên sau khi Tuyên thị bị phế hậu bà mới hân hoan, không phải vui vì mình được làm Hoàng hậu, mà là từ nay trở đi Hoàng đế đã thuộc về bà hoàn toàn, nên đương nhiên không cần so đo đại điển phong hậu làm gì.
Tang phu nhân cẩn thận nhìn gương mặt cô bé, biết nàng đã xao động, thế là mồi thêm bó đuốc: “Vả lại, bệ hạ có thích Việt nương nương tới đâu cũng sẽ không vì vậy mà phế hậu. Tuyên Thái hậu bị chỉ đơn giản là vì triều cục!”
Thiếu Thương thở dài: “Cũng do Đông Hải vương quá hiền.”
“Cháu ở đô thành, hẳn phải luôn biết Đông Hải vương thường xuyên phạm lỗi, thuận tiện cho rằng Đông Hải vương không đúng, nhưng thực chất không phải thế.” Tang phu nhân nói, “Ta cũng chỉ mới nghĩ ra khi về núi Bạch Lộc một chuyến vào hai năm trước.”
Thiếu Thương căng thẳng: “Sao ạ?”
Tang phu nhân nói: “Đông Hải vương thiếu hiền danh. Cậu ấy có danh vọng với bách tính, danh sĩ miền núi thường so với Phù Tô đời Tần, trung hậu nhân ái. Nhưng bách tính và danh sĩ miền núi sùng bái thì sao? Cậu ấy không trấn áp được các trọng thần thế tộc ở trong triều, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng làm không xong.”
Truyện khác cùng thể loại
324 chương
10 chương
111 chương
112 chương
135 chương
10 chương
351 chương
83 chương