Khi nắng sớm hé rạng, Thiếu Thương mệt mỏi về đến nhà, kể rõ ngọn nguồn sự việc với cha mẹ anh em, có điều giấu chuyện liên quan đến phế hậu. Năm người nhà họ Trình bàng hoàng đến nỗi không biết phải nói gì, nhất là vợ chồng Trình Tiêu, dù bọn họ kiến thức rộng rãi tới đâu, nhưng thân thế với những nhiêu khê bi thảm trong quá khứ của Hoắc Bất Nghi, cùng với tội ác mất lý tính của Lăng Ích vẫn vượt quá dự liệu của bọn họ. Thiếu Thương không có hứng thú hỏi ý kiến của người nhà, chỉ dặn: “Ít hôm nữa bệ hạ sẽ công bố chuyện này với thiên hạ, tới lúc ấy triều đình sẽ xử lý Lăng gia và Hoắc Bất Nghi. Song thân đại nhân và ba huynh trưởng tự hiểu là được, chớ rêu rao nhiều. Nhất là chuyện Hoắc Bất Nghi điều binh trong đêm, cứ nói là tăng nhân lực tập kích Lăng thị, không liên quan đến Tam hoàng tử, nếu bên ngoài có người cứ cố tình kéo Tam hoàng tử vào thì mọi người cứ trở mặt đi.” Trình Tụng hồ nghi: “Đây là ý của bệ hạ?” Thiếu Thương nói: “Chúng ta là bề tôi, nếu việc gì cũng phải chờ bệ hạ lên tiếng mới biết thì không làm quan được lâu đâu.” Trình Thủy khen: “Nói rất hay.” Rồi quay sang mắng con thứ, “Sau này con phải gánh vác cả nhà của Vạn bá phụ, phải học cách trầm ổn, suy nghĩ trước rồi hẵng mở miệng.” Trình Tụng gãi đầu: “Hóa ra Niệu Niệu thông minh hơn ta à!” Thiếu Thương nói: “Không hẳn thông minh, chỉ là ở trong cung lâu ngày, không chín chắn không được.” Trình Thủy nhìn vẻ bơ phờ chán chường của con gái, lòng xót xa. Trình Vịnh đổi chủ đề: “Chẳng trách Vạn bá phụ muốn dẫn A Tụng đến quận Từ bổ nhiệm, Nhị đệ nhớ học hỏi kinh nghiệm nhé. Ấy, Thiếu Cung, sao đệ không nói gì.” Trình Thiếu Cung xưa nay lắm mồm lại rất im lặng, giờ mới lên tiếng: “Niệu Niệu, huynh dẫn muội về nghỉ.” Thiếu Thương cười mệt mỏi: “Đa tạ Tam huynh, tự muội về được rồi.” Trước khi đứng dậy rời đi, nàng ngoái đầu nói: “Con và Hoắc Bất Nghi đã từ hôn, kính mong cha mẹ và các anh thứ cho tội kiêu căng tự tiện của con.” Cha Trình ngẩn ngơ, Trình Tụng há miệng tính truy hỏi, nhưng Tiêu phu nhân đã lập tức đè cha con bọn họ lại, cướp lời: “Được, mọi người biết rồi, con về nghỉ đi. Giữa trưa nay Tam thẩm của con đã về, ngày mai cả hai hãy chuyện trò.” Thiếu Thương cười giễu. Kể ra thì… hôm nay vốn là ngày thành hôn của nàng. Tam thúc Trình Chỉ đang được bổ nhiệm không thể tự ý rời đi, nhưng Tam thẩm vẫn cố tình chạy về tham dự hôn lễ, không biết Tang thị sẽ có vẻ mặt nào sau khi biết mọi chuyện đây. Nàng im lặng, cung kính chắp tay hành lễ rồi cáo lui. Động tác liền mạch dứt khoát, ánh mắt nhìn người mang vẻ khách sáo lẫn xa lạ, khi nhìn xuống có thừa kính cẩn mà không hèn mọn, khi xoay người gấu váy bay bổng thướt tha, eo thon vừa phải, nữ tính nhưng không lẳng lơ – đây là dáng vẻ được rèn giũa khắc nghiệt từ chốn thâm cung. Mọi người Trình gia chợt ý thức được một điều, thiếu nữ xinh đẹp có cách cư xử hoàn hảo này đã không còn là Niệu Niệu xông xáo hoạt bát ở Trình gia nữa rồi. Ba anh em nhìn nhau, trong lòng đồng thời cảm thấy mất mát vô hình. Trình Thủy buồn bã rất lâu, khi ngoái đầu nhìn vợ lại phát hiện Tiêu phu nhân run run. Thiếu Thương vừa nằm xuống, bao đau đớn và mệt mỏi bị kìm nén mấy hôm lập tức ập đến; mới đầu là cạn kiệt sức lực, cổ họng sưng đau, cuối cùng không đợi Tang thị đến thì nàng đã lên cơn sốt. Lần này đổ bệnh không như đêm hôm trước, dường như nàng không còn sức để thở, dù là vết thương nứt nẻ hay da thịt lở loét, nàng giống như một con cừu non mới sinh, non nớt yếu đuối, có thể mặc người xẻ thịt. Trong mơ màng, Thiếu Thương nghe thấy tiếng cha Trình gào khóc, tiếng rấm rứt của Tiêu phu nhân (nàng nghi ngờ mình nghe nhầm), và cả tiếng kêu la của Tang phu nhân. Nàng rất nhớ Tam thẩm, một năm qua nàng có rất nhiều lời muốn nói với bà, nhưng chuyện xảy ra cho đến bây giờ, nàng cảm thấy không còn gì để nói nữa. Ngay cả Trình mẫu xưa nay nhìn nàng không thuận mắt cũng đến hai lần, lần thứ nhất không biết nói gì, lần thứ hai hình như nói ‘phải chuẩn bị hậu sự’ khiến cha Trình điên lên, hai mẹ con cãi nhau chí chóe, cuối cùng bị Tiêu phu nhân đuổi đi. Nàng sốt cao mấy ngày không giảm, toàn thể Trình gia cuống cuồng. Dù đang ngày đầu xuân rét mướt, nhưng khi bị sốt đổ mồ hôi rồi lây lan đến vết thương thì rất dễ chuyển sang viêm, nhẹ là thối rữa nặng sẽ mất mạng. Trình Thủy và Tiêu phu nhân đã xông xáo quân doanh mười mấy năm, biết rõ điểm đáng sợ ấy, thế là càng lo lắng hơn Trải qua mấy đợt không biết ngày đêm trời trăng, cuối cùng cơn sốt của Thiếu Thương cũng thuyên giảm, Trình Thủy thấy cả nhà bơ phờ mệt mỏi, thế là không cho phép gia đình túm tụm ở đây nữa, ai làm việc gì cứ làm việc nấy. Ngoài Tiêu phu nhân và Tang thị, người túc trực lâu nhất trong phòng Thiếu Thương là Trình Thiếu Cung – lý do của cậu rất rõ ràng, mình không như huynh trưởng Trình Vịnh sắp được thụ quan, cũng không như thứ huynh Trình Tụng phải gặp một đống người gia tộc Vạn thị. Nhìn bào muội yếu ớt trên giường bệnh, lần đầu tiên trong đời Trình Thiếu Cung cảm thấy áy náy, nếu mười năm trước mình ở lại thì dã tốt, bản thân không phải kẻ sợ gặp chuyện bực mình, mà nói không chừng muội muội có thể như Vạn Thê Thê, tìm được lang quân như ý trong số con cháu của đồng liêu phụ thân. Chẳng mấy khi Tiêu phu nhân ngầm cho phép con trai Thiếu Cung xin nghỉ tại trường, bởi toàn bộ Trình gia đều biết rõ lý do tại sao: Viên Thận đến. Thiếu Thương về nhà khi trời chưa sáng, ngay xế chiều hôm ấy Viên Thận đã đến cửa, ban đầu còn xã giao ‘bái kiến Tang phu nhân’, nhưng khi biết Thiếu Thương đổ bệnh hôn mê chưa tỉnh thì không còn mượn cớ nữa, một ngày đến Trình gia bốn dạo, còn nhiều hơn số bữa ăn trong ngày. Có khi sẽ dẫn theo đại phu của Viên gia, có lúc lại đem đến túi lớn túi nhỏ đựng dược liệu, đôi khi mới ra khỏi Luận Kinh đường, dù hai tay trống trơn Viên Thận cũng phải đến thăm Thiếu Thương một lần – nếu không để chàng ta gặp thì chàng ta có thể ngồi ở Cửu Truy đường những hai canh giờ, sau đó lỡ mất giờ giới nghiêm, đành ngủ lại Trình gia. Về chuyện ấy, Trình Thiếu Cung bày tỏ, ‘y biết khách sáo cũng vô dụng, nên bây giờ không những không khách sáo mà còn không cần cả thể diện’. Người Trình gia khuyên can không hiệu quả, nhưng không thể nhốt người ta ngoài cửa, thế là đành để Trình Thiếu Cung ở bên chăm sóc – có thể làm được gì với người đến cả thể diện cũng không cần đây. Hiện tại sự chú ý của cả trong lẫn ngoài triều đình đang dồn lên hai nhà Hoắc Lăng, không mấy ai phát hiện hành động tấn công nhẹ nhàng của Viên Thận. Ngày Thiếu Thương tỉnh giấc, cuối cùng triều đình cũng ban sắc lệnh, toàn gia tộc Lăng thị bị khép trọng tội chưa từng có. Đầu tiên khắc thạch lập trụ về hành vi cấu kết địch phản quốc của ba anh em Lăng thị, quất roi treo cốt của ba người, lấy đó cảnh cáo người dân. Ngoài ra ban cái chết cho toàn bộ con cháu Lăng gia từ năm tuổi trở lên – bao gồm cả con gái đã xuất giá (bởi có khả năng con gái Lăng gia yêu mến cha anh sẽ âm thầm dạy dỗ con cháu chờ cơ hội báo thù), phụ nữ Lăng thị và con trẻ dưới năm tuổi bị đày đến Mạc Bắc, khu mộ Lăng thị bị khai quật hủy nát, tông tộc đổi họ. Không những thế, tất cả các nhà thông gia cố giao có quan hệ thân thiết với Lăng gia đều bị cách chức lần lượt. Phạm vi liên đới của mức xử phạt này rất rộng, người tinh mắt nhìn vào sẽ biết làm thế để dập tắt hậu hoạn mãi mãi. Mẹ con Thuần Vu thị phải chết, bọn họ bị nốc rượu độc ngay trước mặt Dụ Xương quận chúa, Dụ Xương quận chúa ngất xỉu tại chỗ. Mà ngày tốt của Nhữ Dương lão vương gia cuối cùng đã tới, Hoàng đế không bảo lão thúc phụ hủy hôn, ông cảm thấy viết hưu thư và giam lỏng thích hợp với thúc mẫu đại nhân hơn. Nhữ Dương vương Thế tử định tranh biện cho mẹ già vài câu, nhưng Hoàng đế ân cần bày tỏ ‘trẫm biết đường đệ ngươi hiếu thuận, ngươi có thể ra ngoài đô thành phụng dưỡng lão vương phi, nhưng nếu như vậy thì không thể gánh được trọng trách Thế tử’. Khi biết rõ nội tình, Thế tử phi lập tức ôm con cái thề sống chết cho trượng phu xem, nên Thế tử đành im lặng. Nghĩ đến bằng chứng Lăng Ích phản quốc được giấu trong pho tượng Nữ Oa, mười sáu năm qua được lão vương phi ngày đêm ôm theo, toàn bộ Nhữ Dương vương phủ sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh. Dù bọn họ biết lão vương phi không có tâm tư ấy – biết được hành vi của Lăng Ích mà vẫn điềm nhiên như không, nhưng người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây, bọn họ không dám tưởng tượng. Thế là khi Hoàng đế thuận tiện tìm lang tế cho Dụ Xương quận chúa, đồng thời ra lệnh thành hôn trong vòng ba tháng, không một ai ở Nhữ Dương vương phủ có dị nghị. Chỉ có hai ngoại lệ trong lần xử lý bão táp máu tanh lần này. Thứ nhất là con gái của vợ trước Lăng lão Nhị, cái năm cô thành bị công phá thì nàng ta đã mười tuổi, mơ hồ biết được cái chết của cả nhà ngoại tổ phụ và mẫu thân có uẩn khúc, dù không liên tưởng nhiều nhưng về sau vẫn luôn căm hận cha mình. Về sau Lăng lão Nhị tục huyền cưới quả muội của một tướng lĩnh có thực quyền, sinh con dưỡng cái, cuộc sống ấm êm, thế nên càng ghét bỏ đứa con gái đầu, chưa tới mấy năm đã gả nàng cho một lão già góa vợ nhà giàu độc ác.