Trường Thu cung như một pháo đài thủy tinh khảm chặt trên mỏm đá ngầm dưới đáy biển xa xôi, im lặng nhìn dòng nước xung quanh thay đổi, còn bản thân vẫn yên ả tĩnh lặng. Thấy Thiếu Thương vừa mệt mỏi lại thương tích đầy người, quả nhiên Hoàng hậu chẳng hỏi gì, chỉ gọi thái y đến rồi sai Địch ảo chuẩn bị nước tắm y phục. Lần này đã băng chặt vết thương trên vai và lưng, Thiếu Thương chẳng thiết ăn uống mà nằm vật ra, cả cơ thể lẫn ý thức như vùi sâu dưới nước ấm, những khung cảnh mơ hồ đau nhức cứ dao động trong đầu. Nàng cảm thấy mình như đang mơ một chuyện rất quan trọng, nhưng lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Khi nàng thức giấc lần nữa đã quá trưa. Hoàng hậu vẫn không hề hỏi han, ân cần đút nàng ăn uống, ép nàng dùng ít cháo lót dạ. Thiếu Thương uể oải ăn một muỗng, nhìn Hoàng hậu rồi lại cúi xuống ăn một muỗng nữa. Hoàng hậu thấu hiểu, dịu dàng nói: “Ngươi yên tâm, đã đưa Tử Thịnh lên rồi, có bị thương nhưng không ở chỗ hiểm, có thể trị khỏi. Còn ngươi đấy, mới chỉ ít hôm đã gầy sọp hẳn đi. Con gái nở nang mới hay, bằng không phải sinh con thế nào hả, mai sau ngươi và Tử Thịnh…” Thiếu Thương ngẩng phắt đầu lên, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt quyết tuyệt. Hoàng hậu ngẩn người, chừng như đoán được điều gì: “Ngươi, ngươi và Tử Thịnh…” Nhìn gương mặt hiền từ của Hoàng hậu, Thiếu Thương vô cùng xấu hổ: “Nương nương, chàng tự ý điều động quân đội, có ý làm hại Thái tử điện hạ! Vậy mà thiếp còn biện bạch cho chàng với bệ hạ…” Hoàng hậu xua tay không cho nàng nói tiếp: “Từ nhỏ ta đã quen với chuyện luôn bị người ngoài quyết định thay. Bảo ngươi dịu dàng nhẫn nhịn, ngươi phải dịu dàng nhẫn nhịn, bảo ngươi cưới vợ cưới chồng, ngươi phải cưới vợ cưới chồng, chưa từng có ai hỏi ta muốn hay không. Đàn ông bọn họ ở ngoài làm việc, đâu có chỗ cho phụ nữ xen vào. Thiếu Thương à, sao ta có thể không hiểu nỗi khổ của ngươi.” Hốc mắt Thiếu Thương ướt đẫm, im lặng cúi đầu ăn cháo. “Có chuyện này ngươi vẫn chưa biết.” Hoàng hậu nói, “Đêm qua… À, thật ra sáng sớm tinh mơ hôm nay, Tam hoàng tử xông vào biệt viện của Nhữ Dương vương phủ, bắt hết mẹ con mấy người Thuần Vu thị thẩm tra, lão vương phi rất giận, muốn cáo ngự trạng…” Thiếu Thương a lên. “… Nhưng không cáo nổi. Vì hai canh giờ sau, Tam hoàng tử đã tìm được bằng chứng mười sáu năm trước Lăng Ích cấu kết với địch phản quốc.” Hoàng hậu bổ sung nốt nửa câu sau. “Nhanh vậy ư!” Thiếu Thương suýt làm rớt chén canh, nàng cứ tưởng uy hiếp dụ dỗ cần ít nhất mười ngày nửa tháng. “Có phải Tam điện hạ dùng đại hình không?” Đây là phản ứng đầu tiên của nàng. Hoàng hậu cười: “Chưa từng dụng hình.” Thiếu Thương khâm phục: “Òa, không ngờ Tam điện hạ lại có tài ăn nói như vậy.” “Lão Tam không hề nói nhảm với Thuần Vu thị.” Hoàng hậu mỉm cười. Dù Tam hoàng tử nóng tính nhưng không phải người bất cẩn, trái lại còn nhạy bén tỉ mỉ. Khi Thiếu Thương chỉ cho hắn biết hương của Thuần Vu thị, hắn lập tức hành động như một mũi tên. Đầu tiên là bất thình lình hỏi có phải Thuần Vu thị có tội chứng của Lăng Ích không, vẻ mặt biến sắc đột ngột của Thuần Vu thị khiến Tam hoàng tử càng thêm chắc chắn, sau khi ném Thuần Vu thị cho tâm phúc từ từ thẩm tra, hắn bắt đầu đi tìm bằng chứng. Đi tìm bằng chứng mà không có manh mối khác gì mò kim đáy biển, nhưng thực chất vẫn có dấu vết khác. Dù Thuần Vu thị kín miệng nhưng chưa chắc nô bộc của thị đã thế, Tam hoàng tử phái hết thuộc hạ phụ tá thư lại dưới trướng, lần lượt thẩm vấn bọn họ. Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, tính tình và thói quen của Thuần Vu thị đã để lộ manh mối – ngoài vụ án ầm ĩ hủy hôn náo động nhiều năm trước, xét phương diện nào Thuần Vu thị cũng chỉ là một người đàn bà nhà giàu bình thường. Lăng Ích vừa không cho bà ta nhiều tiền, cũng không cho bà ta nhiều nhân lực hữu dụng, vì thế bà ta không thể vươn dài xã giao như Tiêu phu nhân. Dù có qua lại tốt với vài vị phu nhân, nhưng vì xuất thân bần hàn và quan hệ với Hoắc phu nhân nên Thuần Vu thị cũng không thân thiết với bọn họ; mười mấy năm qua, người thực sự thân thiết với Thuần Vu thị chỉ có Nhữ Dương lão vương phi. Khi đó Tam hoàng tử đã đoán rõ: không có nhà ngoại, không có thế lực bản thân, vậy một người đàn bà gần như không có chỗ dựa sẽ giấu bí mật bảo vệ tính mạng ở đâu? Phải là nơi giơ tay sẽ với tới! Không thể giấu ở Lăng gia, vì Lăng Ích thận trọng sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra. Thế là mọi người cùng hướng mắt về lão vương phi một tháng gặp Thuần Vu thị mười lần. Nhưng Nhữ Dương vương phủ có diện tích khổng lồ, lại thêm biệt viện, trang viên, đạo quán, nếu cộng lại rồi kiểm tra kỹ lưỡng thì cũng ngót hai tháng. “Thế tại sao lại tìm được nhanh như vậy.” Thiếu Thương tò mò, “Tìm thấy ở đâu ạ.” Hoàng hậu nói: “Ngay trong tượng Nữ Oa trong phòng lão vương phi.” Nhưng khi mọi người vẫn chưa lần ra manh mối, Tam hoàng tử đã nhìn thấu triệt. Tuy Nhữ Dương vương phủ rộng lớn nhưng Thuần Vu thị không thể tự tiện đặt lung tung, ngộ nhỡ bị nô bộc vương phủ đem vứt thì sao. Cho nên, bằng chứng ấy tất phải ở trước mặt lão vương phi, hơn nữa không thể là món đồ lấy lòng chụp đuôi bình thường, lỡ đâu lão vương phi không quan tâm mà tặng cho người khác thì sao. Nên trong những món lễ vật Thuần Vu thị liên tục gửi đến vương phủ trong những năm qua, Tam hoàng tử để ý đến pho tượng NỮ Oa nọ. Đầu tiên, mười mấy năm trước khi lão vương phi bệnh nặng, không biết Thuần Vu thị đã thỉnh tượng từ miếu thần nào đến cầu phúc cho vương phi; thứ hai, sau khi khỏi bệnh, lão vương phi càng xem pho tượng Nữ Oa này như thần linh, ngày ngày dâng hương bái lễ, như hình với bóng; kế đó, ông ngoại của Thuần Vu thị là thợ ngõa, trong nhà còn có một lò nung… Tam hoàng tử chẳng màng đến tiếng kêu la giãy giụa tê tâm liệt phế của lão vương phi, quả quyết cầm bức tượng Nữ Oa bằng gốm cao một mét ném mạnh xuống đất – quả nhiên bên trong có rất nhiều thẻ thư lụa trắng, là bằng chứng năm ấy Lăng Ích bắt tay với giặc! “May mắn đã tìm ra bằng chứng, nếu trong tượng trống trơn, chắc chắn lão vương phi sẽ liều mạng với điện hạ mất!” Thiếu Thương tặc lưỡi. Hoàng hậu lại nói: “Trên đời làm gì có chuyện chắc chắn tuyệt đối, đại trượng phu lập thế, bất kể hành quân dàn trận hay mưu toan lòng người, nếu không dám mạo hiểm, cứ sợ đầu sợ đuôi sẽ khiến kẻ khác chê cười.” Thiếu Thương nhận ra ám chỉ của Hoàng hậu, ngẩng đầu nhìn bà: “Nương nương, có phải từ lâu nương nương đã phát hiện Tử Thịnh đại nhân không trung thành với Thái tử không?” Hoàng hậu nhìn không trung, nói: “Không hẳn là phát hiện, chỉ là ta đã chứng kiến nhiều. Có câu phượng hoàng tất đậu cây ngô đồng, Tử Thịnh là phượng hoàng, nhưng Thái tử không phải ngô đồng. Lão Nhị lại càng không phải, chỉ có lão Tam…” Thiếu Thương buồn bã, bèn kể lại chuyện ở lăng viên Đông Bách, còn bảo: “Thực ra Tử Thịnh đại nhân và Tam hoàng tử đã quen nhau từ rất lâu, nên Tam điện hạ mới là người chàng trung thành.” “Hóa ra là vậy.” Hoàng hậu nhớ lại, “Khi ấy ta còn bảo lạ. Nếu sơ sẩy rơi xuống nước, vì sao trên người Tử Thịnh chỉ có áo lót? Thái tử lại nói có thể Thái tử ham chơi nên tự xuống nước. Nhưng ta biết Tử Thịnh trưởng thành sớm, sẽ không mạo hiểm không cần thiết, nó lại không biết bơi, nếu muốn xuống nước ắt sẽ sai người đứng canh, hoặc trên người thắt dây thừng… Hầy, Thái tử là vậy đấy, kém xa lão Tam trong khoản thấu rõ lòng người và quyết đoán.” Thiếu Thương thấp giọng: “Nương nương đừng nói Thái tử như vậy. Thái tử nhân hậu hiền lành, chẳng qua…” “Là quân vương, điều cần thiết không phải nhân hậu hiền lành mà là thưởng phạt phân minh.” Hoàng hậu quả quyết, “Đạo quân thần tức là gì. Là bề tôi lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng vì quân vương, quên đi sóng chết; còn quân vương phải tin tưởng, bao che ban thưởng.” “Hai ngày qua, lão Tam không ngại đương đầu chạy ngược chạy xuôi, đến Đình Úy, thẩm vấn binh lính, xông vào vương phủ, bức ép thúc tổ, lại còn biện hộ cho Tử Thịnh ở ngự tiền, gây nên bao lời ngấm ngầm chỉ trỏ, nói lão Tam và Tử Thịnh đã cấu kết với nhau từ lâu… Nhưng ta biết, trong mắt người có lòng, quân vương như thế mới là bậc quân vương tốt. Nếu là ta, ta cũng sẵn sàng trả mạng vì quân vương như lão Tam.” “Như Kiền An vương phủ năm xưa chẳng hạn, đội ngũ lẫn danh vọng của cữu phụ hơn hẳn bệ hạ, nhưng trong mắt rất nhiều bề tôi, bệ hạ mới là minh quân đáng để quy thuận. Bằng không, khi cữu phụ mưu đồ gây rối đã không có một nửa mưu sĩ tướng lĩnh không muốn đi theo.” Thiếu Thương biết điều Hoàng hậu nói thật, nhưng càng như vậy trong lòng càng khó chịu. Cái lạnh đầu xuân vẫn chưa vơi, mặt trời sớm tắt lửa, chỉ mới vài câu nói mà bên ngoài đã tối đen. Bỗng đúng lúc này Sầm An Tri đến chuyển lời, báo rằng Hoàng hậu đã có thể đến. Nhìn vẻ mặt hồ nghi của Thiếu Thương, Hoàng hậu nói: “Ta có nói với bệ hạ, bao giờ Tử Thịnh tỉnh thì gọi ta tới. Ngươi có đi cùng không.” Thiếu Thương không muốn đi, ngập ngừng nói: “Lăng đại nhân…” “Giờ nó đã họ Hoắc. Bệ hạ tính bảo nó đổi lại tên cũ là Vô Thương, nhưng Tử Thịnh nhất quyết gọi là Bất Nghi – lấy đó an ủi Hoắc phu nhân đã qua đời, cả đứa trẻ đáng thương đã dâng mạng thay nó nữa.” Hoàng hậu nói.