Vì lúc bấy giờ chưa có hệ thống chiếu sáng công cộng phát triển nên người dân ít khi đi đường về đêm. Vì đi đường ban đêm nên hằng năm có rất nhiều người dân rơi xuống mương rãnh, hồ nước hay vách đá mà chết. Do đó, tuy Thiếu Thương không biết ‘câu chuyện của Thái tử thời Tuyên đế’ là gì, nhưng thấy Lăng Bất Nghi sốt ruột cấp tốc về đô thành ngay trong đêm thì có thể hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc này – nàng đoán có lẽ lại nhằm vào Thái tử tốt bụng. Nàng định hỏi Lăng Bất Nghi chuyện này trên đường đi, nào ngờ Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng lên xe ngựa của Lăng Bất Nghi, sợ bản thân không có vẻ học thức (dù là sự thật) nên nàng không hỏi, chỉ thầm mắng cái tính cướp xe ngựa của Tam hoàng tử tám trăm năm cũng không đổi! Sau khi ngồi vào cỗ xe khang trang, Tam hoàng tử vẫn trưng ra gương mặt quan tài như mọi lần, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Tứ hoàng tử nhận thấy tâm sự của Thiếu Thương, thẳng thắn nói: “Cỗ xe của Tử Thịnh vừa rộng vừa chắc hơn xe ngựa bình thường, dù hành quân gấp tới đâu cũng không bung. Quãng đường mà xe ngựa bình thường cần ba canh giờ để đi thì chiếc xe này chỉ mất hai canh giờ. Ban Tiểu Hầu vẫn chưa tỉnh, cứ để lệnh huynh từ từ chăm sóc.” Thiếu Thương ồ lên, đánh bạo hỏi: “Hai vị điện hạ cần gì gấp gáp quay về đô thành? Thiếp thấy phu tử vẫn đang ốm, không thích hợp đi đường vội vã.” Cũng có phải nhắm vào hai ngươi đâu! Tam hoàng tử bỗng mở mắt, ánh mắt như điện bắn sang, Thiếu Thương bất giác rụt người lại. Lăng Bất Nghi thấy nàng như chú thỏ con sợ sệt, đến hai tai cũng run lên thì không khỏi buồn cười, duỗi tay vỗ về trấn an. Thiếu Thương cười khan: “… Ý của thiếp là, ở đô thành còn có bệ hạ mà, chuyện gì rồi cũng xong thôi, Tam điện hạ và Lăng đại nhân cũng không cần cuống cuồng như vậy.” Tam hoàng tử cười lạnh: “Hôm nay cô dạy ngươi một câu, dù ngươi xuất thân bình thường nhưng kể ra vẫn ở trong cung đình hoàng thất, đừng có suốt ngày chỉ biết mắt đi mày lại với Tử Thịnh, cần phải biết căng tai nghe ngóng, chuyện nên biết lúc này tất phải biết ngay từ đầu. Chứ như ngươi, trong cung ai ai cũng khen ngươi thông minh lanh lợi, cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương nhân từ rộng lượng, bằng không rơi vào đám con gái có tâm cơ thủ đoạn, cô xem ngươi sống được mấy ngày?!” Thiếu Thương chỉ hỏi một câu mà bị khiển trách cả một tràng, thậm chí vẫn chưa nhận được câu trả lời, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Lăng Bất Nghi bất mãn nhìn Tam hoàng tử, đoạn quay sang dịu dàng nói: “Có lẽ em không biết, hôm qua Nghiêm thần tiên đã đến, bệ hạ quá đỗi vui mừng, đã dẫn ông ấy tới hành cung suối nước nóng trên núi Đồ Cao ôn chuyện cũ. Bệ hạ khởi hành gọn nhẹ nên không mấy ngoại thần hay tin, chỉ có Thái tử cùng vài vị đại nhân ở Thượng Thư đài mới biết.” Thiếu Thương như nghĩ đến điều gì đó: “… Còn thư phi lại xảy ra vào hôm nay?” Lăng Bất Nghi gật đầu. Thiếu Thương cười khổ: “Vậy chắc chắn bây giờ triều thần đã biết bệ hạ không ở đô thành.” Lăng Bất Nghi thở dài, vỗ đỉnh đầu nàng. Thiếu Thương thấp thỏm: “Chỉ sợ nương nương lại phiền lòng cho xem, vất vả lắm người mới thư giãn được vài ngày.” Dừng một lát, nàng lén nhìn Tam hoàng tử, thấp giọng nói, “Thiếp xin nghỉ ba bốn ngày, dĩ nhiên không biết chuyện trong cung…” Tam hoàng tử lạnh lùng nói: “Cô ở phủ ngoài cung nhưng vẫn biết hết!” Lăng Bất Nghi đáp trả: “Nàng ấy còn nhỏ hồn nhiên, đương nhiên không tai thính mắt sáng bằng điện hạ.” Thiếu Thương nhận thua, kéo tay Lăng Bất Nghi cười thật tươi. Được rồi, nàng thừa nhận mình sợ Tam hoàng tử, nhất là khi hắn quở trách mình, trông chẳng khác gì Hoàng lão bá. Lúc nãy Tam hoàng tử khiển trách Thiếu Thương thì Tứ hoàng tử còn lén cười, nhưng vào lúc này lại thở dài trong bụng. Hắn nghĩ, tuy tính cách của Trình tiểu nương tử không tốt nhưng bụng dạ không tệ, làm người cũng ngay thẳng. Trong các anh em nhà mình, ngoài Nhị hoàng tử thật sự vô tâm thì các hoàng tử công chúa còn lại, có ai chẳng âm thầm để ý nhất cử nhất động của phụ hoàng, thậm chí các tiểu hoàng tử đang đi học cũng phải đề phòng. Nửa đêm nhổ trại lên đường, Thiếu Thương tựa vào lòng Lăng Bất Nghi thiếp ngủ, khi trời hửng sáng cũng là lúc mọi người nhìn thấy tường thành cao vút ở đô thành. Lăng Bất Nghi và Tam hoàng tử dùng mặt mở cổng thành rồi đi thẳng tới hoàng cung. Khi ngang qua phường Chu Tước, hai vị hoàng tử xuống xe đổi ngựa rời đi, không rõ đi hướng nào. Thiếu Thương dụi mắt, ngơ ngác nói: “Bọn họ không vào cung à? Vậy mà đêm qua còn gấp gáp.” Lăng Bất Nghi đáp: “Vào cung làm gì, nhìn Thái tử khổ sở hả… Thực ra chuyện này là con dao hai lưỡi, bọn họ cũng rất kiêng dè.” Thiếu Thương buông tay, ngạc nhiên nói: “Là sợ người ta bảo bọn họ có mưu đồ?” Lăng Bất Nghi “ừ” một tiếng. Xe ngựa dừng lại ở cửa Tây như mọi lần, tiểu binh canh phòng thấp giọng báo với Lăng Bất Nghi: “Mới sáng sớm đã có các vị đại nhân vào cung, bảo là muốn tìm Thái tử nghị sự.” Lăng Bất Nghi khựng bước, Thiếu Thương đang định đến thăm Hoàng hậu thì bị chàng kéo đến Thượng Thư đài, nhỏ giọng căn dặn: “Lát nữa em hãy nói, Hoàng hậu đang có bệnh trong người, mời Thái tử đến thăm.” Thiếu Thương bị kéo chóng mặt: Ôi, Hoàng hậu lại không được khỏe ư? Sao nàng không biết vậy. Tiểu hoàng môn trực cửa Thượng Thư đài có quen biết với hai người Lăng Trình, không ngăn cản mà cho hai người đi vào, nhưng cả hai chưa đặt chân tới thiên điện thì đã nghe thấy Thái tử bất đắc dĩ tranh luận: “… Chuyện độ điền*, phụ hoàng chỉ mới nhắc qua một câu, chư vị đại nhân hà tất truy hỏi?” (*Độ điền là công việc kiểm tra lại số ruộng đất trồng trọt, hộ khẩu và tuổi tác người dân trong nước.) Sau đó là tiếng phản bác lần lượt vang lên: “Điện hạ nói sai rồi, bệ hạ chưa bao giờ nhắc đến chuyện không đậu. Nếu đã nhắc đến độ điền thì tức là có ý đó, điện hạ thân là trữ quân, sao có thể hỏi mà nói không biết!” “Đúng vậy! Độ điền không phải chuyện nhỏ, kiểm tra thế nào, kiểm tra từ đâu, kiểm tra những nhà nào, học vấn trong đó cũng rất lớn, điện hạ phải đặt ra điều lệ!” Sự mệt mỏi của Thiếu Thương bay biến, nàng lập tức túm lấy khe cửa, thấy một nhóm người ăn mặc kiểu văn sĩ đang đứng trong thiên điện, người nào người nấy nước bọt tứ tung, khí thế rất lớn, nhưng nàng chẳng biết ai là ai. Hơn nửa năm qua nàng thường xuyên chạy chân cho Thượng Thư đài, cũng thường gặp ba bốn tốp hạ thần mà Hoàng lão bá bình thường triệu kiến, vậy tức là quan trật của nhóm người này không quá cao. Thái tử bị ép mở miệng: “Ý của phụ hoàng khi nhắc đến độ điền chỉ là kiểm tra dân số ruộng nương, xác minh hộ khẩu và thu thuế, vừa lấp đầy quốc khố vừa nắm rõ tình hình châu quận, còn có thể phủ đầu các tông tộc binh trưởng thờ ơ trước chiếu lệnh, là chuyện lợi nước lợi dân, dụng ý rất tốt…” “Điện hạ nói sai rồi.” Một âm thanh nhấm nhẳng vang lên, “Nếu nhắc tới dụng ý, lẽ nào những dụng ý ‘cải cách chính trị’ của Lệ đế tiền triều không hay? Kể ra cũng rất rõ ràng mạch lạc, trích kinh dẫn điển, đại nho bình thường còn không nói lại nổi ông ta! Kết quả thế nào?” “Đúng đúng! Như Lệ đế mới gọi là cải cách chính trị, khi đổi tiền tệ khi tăng tiền thuế, lại kiểm tra dân số ruộng đất từng nhà, nói rất đường đường chính chính, nhưng ngoài gây nên chuyện thống thiết cửa nát nhà tan thì cũng chỉ để đám thuộc hạ sâu mọt phình to túi tiền, điện hạ cần phải lấy đó làm răn…” Thiếu Thương đang cách cánh cửa nghe say mê, không đề phòng Lăng Bất Nghi nhấc chân đạp vào cửa, thế là Thiếu Thương đang cúi người nghe lén lồ lộ ngay trước mắt mọi người. Lăng Bất Nghi đảo mắt nhìn sắc mặt đa dạng của mọi người trong điện, lạnh lùng nói: “Hai vị đại nhân há mồm ngậm miệng là Lệ đế tiền triều, không biết muốn ám chỉ bệ hạ hay là Thái tử đây?” Trong điện lặng như tờ, mọi người trố mắt nhìn nhau, Thái tử nhìn Lăng Bất Nghi, vui vẻ nói: “Tử Thịnh đến rồi à.” Một văn sĩ diện mạo xuất chúng đứng lên, lớn tiếng nói: “Vệ tướng quân không cần chụp tội danh lên đầu bọn ta, lấy sử làm giám, khuyên can quân vương vốn là bổn phận của hạ thần…” “Lẽ nào bổn phận của các ngươi là chỉ trích tùy tiện, thêu dệt bịa đặt? Vậy đúng là rất có bản lĩnh.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nhìn họ, từng câu từng chữ rất vang. “Lệ đế lên ngôi bất chính, là kẻ tiểu nhân dựa vào đàn bà để soán quyền đoạt vị! Bệ hạ anh dũng chiến đấu, cẩn thận mưu toan từ một binh một mã cho đến một châu một trận, dùng máu thịt đánh đổi giang sơn này! Lệ đế vờ đại nghĩa nhân đức nhưng thực chất bản chất trái ngược, tin dùng gian nịnh tà ma, lợi dụng sự hỗn loạn của bốn thế hệ gây nên họa soán ngôi; còn bệ hạ có được minh giám của đế Thuấn đế Thang, trừng phạt bạo loạn, hưng kế tổ tiên, xóa giải tai ương cho lê dân – rốt cuộc những điều này giống với Lệ đế điểm nào mà các ngươi ăn nói hàm hồ!”