Bấy giờ Thôi Hựu đang bận bịu kết thúc chiến sự trấn an dân chúng, Lăng Bất Nghi không chờ nổi tới ngày theo đại quân khải hoàn hồi kinh, nên hai hôm trước đã dẫn theo người nhà Vạn Trình quay về đô thành. Trên đường đi, Thiếu Thương lên xe ngựa khiêm tốn thỉnh giáo vị bào huynh thầy mo. “Sao lần nào nhắc đến Lâu gia là Lăng đại nhân cứ bực bội vậy? Thực ra muội chưa từng nói giúp Lâu gia câu nào, sau khi Lâu Nghiêu thành thân muội cũng chỉ mới gặp lại huynh ấy đúng một lần!” “Có gì lạ đâu.” Trình Thiếu Cung chẳng dậy nổi hứng thú mở mắt. “Vì trời biết muội biết huynh biết và bản thân Lăng Bất Nghi càng biết, nếu không có bệ hạ, không có Hà gia và không có những chuyện liên quan khác, thì khi đặt y và Lâu Nghiêu lên bàn ăn, muội sẽ chọn ăn bên nào.” Thiếu Thương im lặng, một lúc sau mới cãi: “Không thể nói như vậy được, thực ra bây giờ muội rất thích Lăng đại nhân.” Trình Thiếu Cung ngáp một cái: “Muội đi mà nói câu này với y, có lẽ y sẽ hạ hỏa đấy.” Quay về đô thành, người nào về nhà nấy – bao gồm cả Vạn Tùng Bách vốn muốn minh oan nhưng bây giờ trọng điểm đã không nằm ở mình, Lăng Bất Nghi và Thiếu Thương chia nhau ra lần lượt đi gặp đế hậu. Khi ấy Hoàng đế đang triệu các nho sinh hỏi chuyện hiệu đính tập sách, thấy con nuôi mặt mày nặng nề bèn cho mọi người trong điện lui ra, nào ngờ Lăng Bất Nghi lại giữ Viên Thận lại. “E rằng còn cần Viên Thị trung dốc lòng giúp đỡ chuyện này.” Lăng Bất Nghi nói. Viên Thận thong dong, cúi người đáp lời. Hiện tại Hoàng đế đã tạm giam Hoàng Văn, nhưng dù thẩm vấn thế nào Hoàng Văn cũng chỉ nói là một sư đệ mình rất tin tưởng báo với ông về ‘tội’ của Vạn Tùng Bách, còn ông không biết tung tích của sư đệ. Trong lòng Hoàng đế, chuyện này chỉ dừng lại ở mức ‘đại quan tướng soái nhiều lần bị hành thích, chắc chắn trong ấy có ẩn tình’, nhưng khi nghe con nuôi thuật lại chi tiết và các suy đoán, ông mới hay đằng sau vụ án huyện Đồng Ngưu lại là trận trận sát cơ biến đổi khôn lường. “Lăng đại nhân nói rất phải, suy luận cũng trùng khớp, nhưng...” Viên Thận bỗng cất tiếng, “Vẫn không có bằng chứng trực tiếp chứng minh Lâu Bôn gây án. Chỉ với các bằng chứng hiện tại thì chỉ chứng minh được Lâu Bôn âm thầm tiếp cận Nhan Trung, nhưng không liên quan đến việc Nhan Trung Mã Vinh lén thông đồng.” Lâu Bôn hành sự rất gọn gàng, không hề để lại một sơ hở nào. Lăng Bất Nghi hồi bẩm: “Viên Thị trung nói không sai, thần không dám tự ý hành động vì sợ hàm oan Lâu Tử Duy, cho đến bây giờ chưa từng tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Hiện tại thần chỉ muốn hỏi bệ hạ một câu là có tiếp tục điều tra hay không.” Viên Thận im lặng, chàng ta biết hàm ý của Lăng Bất Nghi là: nếu tiếp tục điều tra thì chắc chắn chàng ta có thể tìm được bằng chứng, còn nếu Hoàng đế muốn dàn xếp thì chuyện này chấm dứt tại đây. Hoàng đế tái mặt, dáng vẻ như một vết mực cô đọng trên lụa trắng tinh tươm. Ông nhớ tới khuôn mặt chính trực cố chấp nhưng khẩn thiết của Nhan Trung, nhớ tới sự trung hậu thành thật của Lâu Thái bộc mấy chục năm qua, lại nghĩ đến Hoàng hậu và Thái tử – bọn họ chẳng hề làm sai chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng liên đới. Một lúc lâu sau, Hoàng đế ồm ồm nói: “Thiên lý rõ ràng, công nghĩa minh bạch. Điều tra, phải tra ra chân tướng!” Lăng Bất Nghi cúi người lĩnh mệnh, đoạn bình thản nhìn Viên Thận. Viên Thận biết dẫu có trốn cũng không được, thế là nghiêm túc đáp lại. ... Rời khỏi Thượng Thư đài, Lăng Bất Nghi thẳng tiến Trường Thu cung, phát hiện Thiếu Thương không có ở đây. Hoàng hậu hỏi han con nuôi một hồi rồi cười nói: “Con bé Thiếu Thương chẳng nói gì cả, chỉ xin ta cho nghỉ hai ngày. Cũng phải, nó đã đi xa một thời gian, người nhà hẳn lo lắng lắm nên mới bảo nó nghỉ ngơi ít hôm, khanh chớ suốt ngày hung dữ như ngục tốt nữa.” “Nàng ấy không nói gì với nương nương sao?” Lăng Bất Nghi không dám tin, chàng biết nàng rất kính trọng Hoàng hậu. Hoàng hậu ngẫm nghĩ: “Con bé chỉ nói, dù có chuyện gì thì ta và Thái tử cũng chớ lo, mọi sự đã có khanh thu xếp ổn thỏa.” Ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng Lăng Bất Nghi ngọt ngào khôn xiết. Chàng cứ ngỡ nàng sẽ báo cho Hoàng hậu và Thái tử đầu đuôi mọi chuyện, sợ rằng bí mật bị tiết lộ sẽ dẫn tới biến cố, chẳng ngờ nàng xưa nay luôn tự do độc đoán, nhưng khi gặp đại sự vẫn biết nặng nhẹ đến thế. Rồi hai ngày sau, Lăng Bất Nghi và Viên Thận bôn ba bề bộn tìm bằng chứng định tội Lâu Bôn. Cả hai vốn không vừa mắt đối phương, lần này càng không nhìn mặt cũng không giao lưu, chỉ nói lời nên nói và nghe điều cần nghe. Hai hôm sau, đại quân của Thôi Hựu cũng khải hoàn về kinh. Vì quy mô cuộc chiến tiêu diệt phản tặc lần này không lớn, do đó chiến thắng khá thuận lợi, hơn nữa tâm trạng Hoàng đế đang phức tạp nên không cử hành nghi thức khải hoàn long trọng, chúng thần cũng không màng những điều trống rỗng ấy, chỉ chờ ít hôm nữa luận công ban thưởng, con cháu các nhà sẽ được Thôi bảo mẫu bố trí ngồi xếp hàng đợi chia quả. Cũng trong thời gian ấy, cuối cùng Lăng Bất Nghi và Viên Thận đã tìm đủ bằng chứng định tội Lâu Bôn. Lăng Bất Nghi bái biệt Hoàng đế đang giận tím người, tay cầm chỉ dụ thẳng tiến Lâu gia, Viên Thận cùng vào cung hồi bẩm cũng tiện tay bị sai đi cùng. Tới Lâu phủ, trong ngoài phủ đệ giăng đèn kết hoa, tân khách cười nói vọng tới tận đầu ngõ, lúc này cả hai mới hay hôm nay Lâu gia mở tiệc đãi khách. Viên Thận ngẩn ngơ, do dự nói: “Bằng không hai ta đợi nửa ngày rồi lại đến...” Lăng Bất Nghi châm chọc, “Lẽ nào nửa ngày sau đến bắt người thì hai ta sẽ đắc tội Lâu gia ít hơn? Hoặc là không làm, hoặc là làm cho xong.” Viên Thận trầm mặt, không nói nữa. Lâu Thái bộc nghe báo Hoàng đế phái người đến bèn hấp tấp dẫn con cháu tới trước nhà đón tiếp, nhưng khi thấy thế trận của hai người Lăng Viên, trực giác mách bảo có lẽ không phải Hoàng đế muốn khen thưởng. Khá khen cho định lực của Lâu Bôn, dẫu biết đại nạn ập đến nhưng vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười đon đả mời hai người Lăng Viên vào nội đường nói chuyện, chí ít cũng giữ thể diện cho Lâu gia trước mặt tân khách. Trên đường đến nội đường, thê tử của Lâu Bôn là Vương Diên Cơ dẫn nữ quyến vội vàng chạy tới, Lăng Bất Nghi nhìn thoáng qua thì chợt nhác thấy một người sau lưng Vương Diên Cơ, cau mày nói: “Mấy ngày qua em đi đâu vậy hả? Ta không có thời gian đến tìm em, em lại chạy đến đây?” Thiếu Thương bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Lâu phủ mở tiệc, Nhị Thiếu phu nhân mời mẫu thân nhà em, à, bà ấy đi thay đồ rồi.” Nàng nhìn triều phục đỏ sẫm trên người vị hôn phu, thở dài bảo, “Các chàng lấy được bằng chứng rồi hả?” Gương mặt xinh đẹp của Vương Diên Cơ biến sắc: “... Bằng, bằng chứng gì cơ... Thiếu Thương, muội, hai nhà chúng ta là...” Lăng Bất Nghi không muốn dây dưa ngoài này, lập tức cắt ngang: “Mọi người vào cả đi.” Đến nội đường, trước mặt đám đông, Lăng Bất Nghi dứt khoát nói: “Có lẽ Tử Duy đã biết vì sao ta và Viên Thị trung lại đến, chi bằng ngươi tự thông báo với người nhà rồi theo ta đến Đình Úy phủ.” “Đình, Đình Úy phủ?!” Lâu Nhị phu nhân sợ tới nỗi run bắn, “Nói thế là thế nào?! Không phải Tử Duy vừa lập được công lớn ư! Chuyện, chuyện gì thế này...” Dù bà ít khi để ý chuyện bên ngoài nhưng cũng biết Đình Úy phủ không phải nơi uống rượu ăn cơm. Thiếu Thương bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Vương Diên Cơ, cười khổ đáp: “Nói thật, muội cũng không biết rõ ẩn tình trong này lắm.” Rồi nàng ngạc nhiên nhìn Viên Thận, “Sao Thiện Kiến công tử cũng đến?” Viên Thận bất lực thở dài, tiếp tục im lặng. Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Lâu Bôn thông đồng với đại tướng Mã Vinh phe Bành nghịch tặc, dụ dỗ Nhan Trung Huyện lệnh huyện Đồng Ngưu gửi gắm người nhà và đồng tinh luyện, sau đó tàn sát toàn bộ, rồi lại xúi giục Mã Vinh lừa mở cổng thành huyện Đồng Ngưu, cuối cùng giả vờ thuyết phục Mã Vinh mở thành đầu hàng – hai bên trong ứng ngoại hợp, lập nên kế một mũi tên trúng ba đích!” Lâu Thái bộc tái mặt: “Chuyện này bắt đầu từ đâu! Sao có thể...” Lâu Đại phu nhân sầm mặt, ánh mắt nhìn Lâu Bôn vừa hung dữ vừa khinh bỉ; Lâu Nhị phu nhân đã ngã vào người con dâu Vương Diên Cơ, nức nở khóc òa. “Ta vẫn chỉ có một câu đó,” Lâu Bôn vô cùng bình tĩnh, “Nếu ngươi muốn định tội ta thì không thể dựa vào mớ suy đoán này được, phải có bằng chứng!” Lăng Bất Nghi nói: “Hôm nay ta đến Lâu phủ là thể theo mong muốn của ngươi đây.” Da mặt Lâu Bôn giật giật: “Tại hạ rửa tai lắng nghe.” “Thủ đoạn của ngươi sạch sẽ lắm, những người dính vào chuyện này gần như đã bị diệt khẩu, thậm chí cả Mã Vinh cũng...” “Ồ, bây giờ ta còn giết cả Mã Vinh à?” “Vốn dĩ ngươi không định giết Mã Vinh, nhưng thấy không thể giết được Vạn Tùng Bách nên mới quay sang giết Mã Vinh.” Lâu Bôn cười lạnh, không bình luận. Lăng Bất Nghi nói: “Ta cho rằng, nếu đến vợ của một tiểu lại nhỏ bé còn biết để lại manh mối đề phòng bất trắc, lẽ nào Mã Vinh không phòng bị? Xét cho cùng, hai người các ngươi chỉ là kiểu lợi ích đôi bên, làm gì có tin tưởng chân thành, huống hồ thấy ngươi giết sạch một nhà Nhan Trung luôn tin tưởng vào ngươi, ta không tin Mã Vinh không bị kích động! Thế là ta đã điều tra hành tung của Mã Vinh, phát hiện ông ta không hề về nhà từ khi chiếm huyện Đồng Ngưu. Đầu tiên là trấn thủ huyện thành, sau đó bị ‘thuyết phục’ đầu hàng, cuối cùng là dốc sức dưới trướng Thôi Hầu, nếu ông ta muốn giấu thứ gì đó thì sẽ giấu đồ ở đâu?”