Hai bên gặp nhau tại dịch trạm phía bắc quận Từ. Đồng chí Vạn Tùng Bách vẫn như trước, chiếc bụng phệ không hề xẹp đi, chòm râu cá trê vẫn bóng nhẫy như mọi lần, thị vệ gia đinh tỳ nữ đầu bếp cộng thêm hai người chăm chó săn không thiếu một người – lần đầu tiên Thiếu Thương phát hiện, Vạn lão bá thực sự rất có phong thái của lão công tử thế gia.
Nhìn dáng vẻ thong thả đi dạo sân vắng của cha già nhà mình, Vạn Thê Thê tức đến nỗi hai mắt phóng đao vù vù, bắn cho cái bụng nở hoa, nhìn xem cha già còn khoe khoang nổi nữa không!
“Phụ thân! Phụ thân còn thong dong được hả! Phụ thân có biết con…”
“Được rồi.” Vạn Tùng Bách nghiêm nghị ngắt lời con gái, “Có gì vào nhà hẵng nói.”
Thiếu Thương véo Vạn Thê Thê, Vạn Thê Thê nén giận theo anh em Trình gia vào phòng – là căn phòng tốt nhất ở dịch trạm. Cho binh sĩ lui ra, Vạn Thê Thê sốt ruột nói: “Phụ thân có biết là…”
“Ta biết rồi!” Vạn Tùng Bách nói, đoạn ông quay sang nhìn ba huynh muội Trình thị, “Bốn ngày trước thánh chỉ được ngựa chiến đưa đến chỗ ta, nhưng mật báo của mẫu thân mấy đứa đã đến từ năm ngày trước. Ta đã biết mọi chuyện, lão Hoàng Văn quả là đồ đáng ghét, ông đây với lão không thù không oán, vậy mà dám hãm hại ta! Đợi ông về đô thành bái kiến bệ hạ, ta sẽ tố cáo lão một trận!”
Thiếu Thương thoáng thở phào khi nghe lời áy, vui vẻ nói: “Nói vậy có nghĩa chuyện Hoàng Ngự sử bẩm tấu là giả? Bá phụ không hề làm rối loạn kỷ cương hãm hại bách tính?”
Vạn Tùng Bách vỗ bàn, quát to với khí thế vạn quân: “Bá phụ cháu là loại người đó hả?!”
“Phụ thân nói chuyện nhẹ nhàng thôi, đừng dọa muội muội của con!” Vạn Thê Thê vội vàng chắn trước Thiếu Thương.
Trình Thiếu Cung uể oải dựa vào lò sửa, giơ tay sưởi ấm, làu bàu nói: “Làm như dọa được nó ấy.”
“Vì sao hai ngày trước ta mới xuất phát, vì ta không thể đi tay không gặp bệ hạ! Lão cẩu họ Hoàng dám nói ta cưỡng bắt dân nữ… Hừ, giờ ta đang nắm giữ lời làm chứng của các đại gia đình trong quận, cam đoan tuyệt đối không có chuyện này. Ta thấy cô bé mồ côi đó không cha không mẹ đáng thương, bèn tìm cặp vợ chồng già đức cao vọng trọng hỗ trợ nuôi nấng. Ta mà vừa ý đám con gái đáng thương ấy hả? Cô nào cô nấy mặt vàng vọt người gầy đét, xương như thanh gỗ, ông đây mù hay bị điên!”
“Còn nói ta chiếm ruộng của dân? Quận Từ là vùng đất trù phú phì nhiêu ngàn dặm hả, đến bảy phần là miền núi, bảy phần đấy! Khai khẩn đất hoang còn không kịp còn dám bảo ta đi chiếm đất? Chiếm núi làm gì, khai núi đắp mộ cho Hoàng Văn lão ta hả!” Vạn Tùng Bách thật độc mồm.
“Vậy bá phụ chiếm đất không chủ?” Trình Thiếu Cung cau mày.
Vạn Tùng Bách nói: “Khoanh vùng ruộng nương chỉ có hai tác dụng, một là thu được lợi, có thể trồng trọt hoặc đào mỏ, thú hai là làm trang viên, chẳng lẽ ta làm Thái thú ở đây cả đời hả mà phải chiếm đất quận Từ!”
Thiếu Thương phát hiện điểm lạ, liếc sang ông anh sinh đôi rồi nói: “… Vì sao Hoàng Văn lại hạch tội bá phụ một chuyện dễ dàng phân trần như vậy? Lẽ nào… Bá phụ có thù oán gì với ông ta…?”
Vạn Tùng Bách tắt lửa, ngập ngừng: “Chuyện này… Ta cũng không rõ…” Ông nghiêng đầu hỏi lão bộc trung niên bên cạnh, “A Phúc, ta từng đắc tội với họ Hoàng đó lần nào chưa?”
Vạn Phúc là người hầu gia đình họ Vạn, từ nhỏ đã là tùy tùng của Vạn Tùng Bách, đến nay trở thành đại quản sự. Ông cũng do dự: “… Hình như không, chúng ta và Hoàng đại nhân có qua lại gì đâu.”
“Khó nói lắm, phụ thân nóng tính, còn không quản được cái miệng, có khi đắc tội với người ta mà không biết.” Vạn Thê Thê liếc ông.
“Cũng có khi là con ở ngoài đắc tội với người ta, liên lụy đến phụ thân con!” Vạn Tùng Bách chỉ vào con gái mắng.
Trình Tụng lại suy nghĩ trực diện hơn: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng về đô thành. Bá phụ gặp bệ hạ rồi trình bày rõ ràng mọi chuyện, sau đó cùng bàn bạc kỹ với lão phu nhân và mẫu thân.”
Vạn Tùng Bách đập xuống đầu gối, yên tâm nói: “Đúng thế. Dù tổ mẫu Thê Thê không nghĩ ra thì vẫn còn mẫu thân mấy đứa, cái đầu gấp mười lần người ta, chắc chắn có thể nghĩ ra. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trước, sáng mai lại lên đường.”
Tiểu bối đồng thanh vâng dạ.
Trên đường đi, Thiếu Thương lo mãi không biết rốt cuộc Vạn lão bá có phạm tội phạm pháp không, giờ đây nghe giải thích như thế, trong lòng nàng đã có quyết định, thế là tối hôm ấy ngủ rất say. Sáng sớm hôm sau, đoàn xe lăn bánh, Vạn Tùng Bách muốn nhanh chóng gặp vua kêu oan nên đề nghị đi đường tắt, dù gì hai nhóm cũng đã gặp nhau, không sợ bỏ lỡ.
Vậy là ngoài Trình Thiếu Cung vẫn rúc trong xe, những người còn lại ngồi trên lưng ngựa cười nói cả ngày, đêm đến lại hạ trại dưới chân núi, sáng hôm sau tiếp tục lên đường.
“Nơi đây cách khu vực Thọ Xuân không xa, Niệu Niệu, cháu có muốn đi thăm Lăng Bất Nghi không?” Vạn Tùng Bách ưỡn bụng phệ trêu.
“Không đi!” Thiếu Thương dứt khoát từ chối, “Khó lắm mới không bị ai kìm kẹp… Khụ, ý cháu là, nam nhi “tây bắc lầu cao vút, chót vót tới tầng mây”*. Nay Lăng đại nhân đang vất vả vì nước, sao cháu có thể đến làm phiền…”
(*Hai câu thơ trích trong bài Tây bắc hữu cao lâu trong Cổ thi thập cửu thủ, bản dịch của Điệp Luyến Hoa.)
Vạn Thê Thê sao không hiểu lòng của muội muội kết nghĩa nhà mình, nàng mỉm cười nhìn Trình Tụng, Trình Tụng làm mặt quỷ. Trình Thiếu Cung ló đầu ra qua cửa sổ: “Muội giả vờ cái nỗi gì, có bản lĩnh đi mà giả vờ cho Lăng đại nhân tin đi.”
Thiếu Thương trở mặt: “Không phải hồi trước huynh chê A Nghiêu ngây thơ không có chủ kiến à, bây giờ đem tới cho huynh cậu em rể Lăng Bất Nghi đó, huynh vui chưa? Mai mốt chàng tới nhà dùng cơm, huynh cũng ăn cùng bọn ta đi!”
Trình Thiếu Cung đang định trả lễ đôi câu thì nhác thấy một mũi tên bắn lên không trung, lao vụt qua xe ngựa, ngay sau đó tiếng huýt sáo rộ lên ở xung quanh, các thị vệ đằng trước quát to: “Có cướp!”
Chuyến đi này khác với lần đến huyện Hoạt, trên Thiếu Thương có đồng chí Vạn Tùng Bách, trái phải có hai huynh trưởng, lại có Vạn Thê Thê tinh thông cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, thành thử nàng không quá lo lắng.
Chừng năm sáu mươi tên cướp lao đến phía trước, chúng mặc đủ kiểu trang phục, có kẻ mặc đồ thợ săn, có kẻ mặc võ phục trên phố, thậm chí có kẻ còn mặc khôi giáp cũ kỹ, người nào người nấy bịt một miếng vải đen.
Mới đầu mọi người không cảm thấy căng thẳng, dẫu gì phe mình cộng lại cũng hơn trăm người, nhưng nào ngờ toán cướp này lại khó giải quyết hơn ngoài dự liệu. Các thị vệ bắn tên, bọn chúng biết dùng khiên làm từ mây tre cản lại; các thị vệ cưỡi ngựa xung phong, bọn chúng biết chống trường mâu kháng lại ngựa; tới khi đánh cận chiến, bọn cướp lại chặn đao bổ gươm đối phó nhẹ nhàng, võ nghệ không hề thua kém.
Hai bên giao chiến hơn nửa canh giờ thì thủ lĩnh phe địch huýt sáo một tiếng, toán cướp lập tức rút lui.
Vạn Tùng Bách dẫn Trình Tụng đi kiểm tra thương vong, Trình Thiếu Cung cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Thiếu Thương, khó tin nói: “Giặc cướp dạo này to gan vậy ư? Ban ngày cũng dám cướp của quan binh!”
Thiếu Thương nói: “Đúng thế, bọn cướp này kỳ lạ quá, không hét mấy câu như ‘núi này do ta mở’ gì gì đó.”
Vạn Thê Thê lại gần: “Có lẽ chúng tính giết hết chúng ta rồi mới cướp sạch? Hồi còn ở bên ngoài, tỷ và phụ thân cũng từng gặp sơn tặc ác độc như vậy. Bọn chúng không đánh lại sẽ chạy, nếu đánh thắng ắt sẽ đuổi cùng giết tận, không để lọt tung tích tránh có kẻ đi báo quan phủ.”
Thiếu Thương cảm thấy rất có lý.
Lúc này, thủ lĩnh đội thị vệ do Lăng Bất Nghi để lại bỗng đi tới, y chắp tay nói với Thiếu Thương: “Khởi bẩm tiểu nữ quân, tình hình không ổn, ty chức thỉnh cầu đi mời viện binh.”
“Tình hình không ổn? Không phải toàn thắng rồi à.” Thiếu Thương không hiểu.
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Tiểu nữ quân nhìn vị trí hiện tại của chúng ta đi.”
Hội Thiếu Thương nhìn xung quanh. Đây là một con đường trong rừng ở trên núi, hai bên đều là rừng rậm. Thiếu Thương vẫn chưa hiểu thì Trình Thiếu Cung đã trầm giọng nói: “Rừng rậm núi sâu, đường hẹp nhỏ dài, phụ thân từng nói rất dễ có địch mai phục ở địa hình này.”
Thủ lĩnh thị vệ chắp tay: “Công tử sáng suốt. Dù toán cướp bị đánh lui nhưng bọn chúng chỉ chết mười đến hai mười người, mà thương vong phe ta lên đến ba bốn mươi người. Chết cũng được, chôn tại chỗ rồi về sau tính tiếp. Vậy còn những người bị thương, lẽ nào bỏ họ lại đây? Nhưng nếu muốn phân bổ nhân lực chăm sóc lại thiếu lực đánh. Nếu còn gặp phục binh trước khi ra khỏi ngọn núi này, chỉ sợ khó đối phó.”
Thiếu Thương hoảng hốt: “Không lẽ toán cướp kia sẽ lại đến nữa? Chẳng phải đã bị đuổi đi cả rồi ư.”
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Tốt nhất là không nên đến. Nhưng sẽ an toàn hơn nếu chúng ta dự liệu tình huống xấu nhất. Chẳng may tiểu nữ quân có sơ xuất gì, chúng thuộc hạ có chết vạn lần cũng không đủ.”
Truyện khác cùng thể loại
324 chương
10 chương
111 chương
112 chương
135 chương
10 chương
351 chương
83 chương