Đúng là Thiếu Thương trở về Trường Thu cung không bị mắng, nhưng nhìn ánh mắt tự trách của Hoàng hậu, nàng cảm thấy chẳng thà bị mắng một trận. Tuy Hoàng hậu không nói gì nhưng sáng hôm sau thức dậy hai mắt lại sưng húp, bà nghĩ, buổi sáng Thiếu Thương xuất cung còn vui vẻ hoạt bát, vì sao lúc về lại ra nông nỗi ấy, nếu Lăng Bất Nghi không cứu mạng kịp thời thì chẳng phải đã mất mạng rồi sao. Thiếu Thương cảm thấy mình rất oan, vốn dĩ chuyến đi lần này rất an toàn. Lương phủ không phải nơi đầm rồng hang hổ, Lăng Bất Nghi còn cho rất nhiều thị vệ thiện chiến bảo vệ ngoài phòng sách, mức độ bảo mật đến vậy cơ mà, ai biết gã Lương Hà ngu ngốc kia lại chó cùng rứt giậu. Để phân tán sự chú ý của Hoàng hậu, Thiếu Thương đành sai người nhanh chóng tới Đông cung mời Thái tử và Thái tử phi. Từ sau ngày bị Thái tử làm mất mặt, Thái tử phi đã ngoan ngoãn lại, dù biết đường huynh nhà mình gặp chuyện nàng ta cũng không dám ra mặt xin xỏ, nấp trong Đông cung làm con chim cút. Lúc này nàng ta ngồi bên cạnh Thiếu Thương, tán dương nàng là người thông minh tài giỏi, mới chỉ ba hôm đã điều tra rõ ràng vụ án mạng. “... Đúng thế, không ngờ chỉ ba ngày.” Thiếu Thương cũng bùi ngùi, chẳng ngờ bản thân lại có tài ở phương diện này đến thế. Không đợi Thái tử phi khen thêm, Lăng Bất Nghi đã vội vã chạy vào, vừa thấy Thiếu Thương đã hỏi ngay: “Em lại muốn làm gì nữa?” Chiêng mở màn còn chưa gõ mà người thẩm tra đã đến rồi. Thiếu Thương bực bội: “Liên quan gì tới chàng!” “Không liên quan đến ta?” Lăng Bất Nghi hừ một tiếng, “Nếu không có ta thì em còn có thể ngồi ở đây không.” Thiếu Thương bất lực: “... Ngày trước khi chàng cứu mạng em luôn nói ‘không cần bận tâm’, rất cố phong thái hiệp sĩ không so đo tính toán, còn sao bây giờ hở tí lại so đo thế.” Hoàng hậu và Thái tử bật cười, Thái tử phi chua chát. Đôi mắt đẹp của Lăng Bất Nghi ngậm ý cười: “Ngày trước ta cho rằng em biết nhìn nhận đại cục, nên đương nhiên mới nói lời dễ nghe, nhưng giờ ta mới biết hóa ra em là người cần phải được chỉ điểm.” Trong buổi tiệc ở Lâu gia ngày nào, chàng và Thiếu Thương đã gặp nhau trong con ngõ đầy hoa, lúc ấy chàng có ơn cứu nàng những mấy lần, vậy mà vẫn phải uy hiếp nàng mới chịu gặp. Nghĩ tới đây, chàng nghiến răng nói, “... Dù người ta tốt với em đến đâu, em muốn giả ngốc là giả ngốc, cứ phải để chỉ điểm rõ ràng mới chịu.” Có vẻ Thiếu Thương cũng nghĩ tới chuyện này, khuôn mặt non nớt ửng đỏ, nhỏ nhẹ nói: “Có đâu nào? Chàng cứu em nhiều lần như vậy, em muốn quên cũng không được.” Ngực Lăng Bất Nghi nóng lên vì đôi mắt trong veo của nàng, ho một tiếng che giấu: “Thôi bỏ đi. Về sau... từ từ hẵng nói.” Thái tử không nhịn nổi nữa, biết hôn nhân của y không hài hòa mà còn để y nhìn cảnh này ư, hai người này cố ý đúng không?! Thế là nghiêm mặt nói: “Thiếu Thương, rốt cuộc ngươi gọi cô đến là có chuyện gì.” “Chuyện gì...” Thiếu Thương ngơ ngác một chớp mắt rồi nhớ ra, “À, thực ra hôm nay thiếp có một món quà muốn tặng cho Thái tử phi.” Thái tử phi ngẩn người: “Ta?” Thiếu Thương lấy trong tay áo ra một món đồ, cung kính dâng lên bằng cả hai tay. Mọi người nhìn kỹ, là một khúc lụa trắng như tuyết. Thái tử phi biến sắc, Thái tử và Lăng Bất Nghi nhìn nhau. Hoàng hậu không hiểu: “Thế này là có ý gì?” Thiếu Thương mỉm cười nói với Thái tử: “Thái tử điện hạ, điện hạ có biết Thái tử phi đã ban thưởng cho Khúc phu nhân không. Thái tử gật đầu: “Cô biết.” Y nhìn Thái tử phi, “Nhưng cô cho rằng Thái tử phi là người hiền đức.” Thiếu Thương nhìn Lăng Bất Nghi: “Chàng cũng biết đúng không.” Lăng Bất Nghi sầm mặt, “Ta biết, cứ mỗi năm lại đưa một lần. Nhưng ta cho rằng Thái tử phi đang lấy lòng Thái tử.” Chàng đã lờ mờ đoán ra rồi. Thiếu Thương cười à há: “Mọi người đều biết Thái tử phi tặng đồ, nhưng Khúc phu nhân không biết, người Lương phủ cũng không biết. Bọn họ cho rằng những thứ này là Thái tử ban xuống, vì chưa quên được tình xưa!” *Cạch* một tiếng, Thái tử làm đổ cốc rượu, thất thanh la lên: “Cái gì cơ! Đã mười năm cô không hay tin gì về Linh Quân!” Thiếu Thương lạnh lùng nói: “Thiếp thấy khúc lụa này ở chỗ tỳ nữ của Khúc phu nhân, tỳ nữ ấy nói, Khúc phu nhân bị Lương Thượng đánh cũng vì khúc lụa Thái tử ban thưởng! Thiếp cảm thấy rất lạ, rõ ràng khúc lụa này là quà mừng thọ Kinh Châu mới dâng lên vài ngày trước. Nương nương ban thưởng cho Thái tử phi một phần, phần còn lại vẫn nằm ở chỗ thiếp chưa sứt mẻ. Thế là thiếp tra hỏi kỹ, bấy giờ mới hay hóa ra là chuyện tốt do Thái tử phi làm!” “Nàng ấy làm gì!” Thái tử khó khăn cất lời. Thiếu Thương tức giận: “Còn có thể làm gì nữa? Dùng thủ đoạn xấu hại người chứ còn gì! Trước mặt Thái tử và nương nương thì giả vờ hiền lương thục đức, khi đến Lương gia Hà Đông, tiểu hoàng môn tặng quà lại giả là mình được Thái tử phái đi, ăn nói lung tung trước mặt vợ chồng họ, gì mà ‘dạo này thỉnh thoảng điện hạ lại cảm lạnh, dù đổ bệnh nhưng vẫn nhớ phu nhân’, rồi gì mà ‘điện hạ thường thở dài không có người tri âm’... Đồ ban thưởng lại rất thân thiết, năm ngoái là chiếu tơ vàng, sang năm là gối ngọc xanh, à, còn lần này Thái tử phi ban thưởng là khúc lụa dùng để làm đồ lót!” Nàng chỉ vào thớ vải trắng như tuyết ấy. “Tuyệt đối không có chuyện này! Là Khúc Linh Quân hãm hại ta! Bây giờ ả đã thành quả phụ, bắt đầu tính toán Phi vị ở Đông cung! Ả ta rắp tâm mưu mô, mộng tưởng hão huyền!” Thái tử phi la lớn. Lăng Bất Nghi nói: “Muốn điều tra rõ có khó gì, bắt hết đám nô tỳ đã tặng đồ cho Khúc phu nhân, thẩm tra sẽ rõ.” Thái tử phi chảy mồ hôi ròng ròng, muốn biện giải nhưng không nói được lời nào. Thái tử tái mặt, ngón tay run run, ánh mắt nhìn vợ vừa lạnh lẽo lại thất vọng: “Thảo nào, thảo nào hôm đó Linh Quân nói với cô về sau đừng nhớ nhung nàng ấy nữa, lúc ấy cô còn không hiểu...” Thái tử phi khóc nức nở, quỳ rạp xuống sàn xin tha. Hoàng hậu cũng đã hiểu rõ nhân quả trước sau, tức đến nỗi không thể ngồi vững. Thiếu Thương vỗ bàn, phẫn nộ nói: “Thiếp còn bảo vì sao cảm thấy lạ! Rõ ràng Khúc phu nhân không phải người biết chịu nhục, nhưng vì sao lại nhẫn nhịn mấy năm liền! Tỳ nữ ấy còn nói, Khúc phu nhân từng nhờ người ban thưởng chuyển thư cho Thái tử, có lẽ trong thư van xin Thái tử đừng tặng đồ nữa. Hừ, đoán chừng những phong thư đó đã rơi cả vào tay Thái tử phi!” “Thiếp cũng đã hỏi rõ, không lâu sau khi Khúc phu nhân xuất giá thì quà thưởng cũng đến Hà Đông. Người đưa lễ ăn nói mập mờ, đồ được ban lại khiến người khác nghĩ nhiều. Khi ấy Khúc phu nhân áy náy với lang tế tân hôn nên mới nhẫn nhịn. Nhưng chỉ vài năm, nàng ấy đã nhận ra Lương Thượng là hạng cầm thú, không thể ngồi chờ chết nên mới tuyển chọn vũ tỳ phòng thân. Thực ra những năm qua Lương Thượng đã bớt làm càn rồi, nào ngờ mấy hôm trước Thái tử phi lại tặng đồ để khích bác. Khúc phu nhân không đề phòng kịp nên lại bị Lương Thượng đánh.” Thái tử phi nổi giận, hô to với Thiếu Thương: “Ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi phải nói ra những chuyện này?! Ta và Thái tử là vợ chồng mười năm, cớ gì ngươi lại muốn hại ta! Khiến Thái tử và nương nương đau lòng có lợi gì cho ngươi!” “Ôi chao! Mấy hôm trước Thái tử phi còn dọa thiếp, nói sau này lên làm Hoàng hậu sẽ thế nào thế nào, vậy mà bây giờ còn nói là ‘có thù oán gì’? Đúng là nực cười!” Thiếu Thương chế giễu một hồi, sau đó quay qua nói với Thái tử, “Điện hạ, thiếp cũng biết vụ án của Khúc phu nhân vừa kết thúc, Đông cung không nên có động thái lớn. Nhưng Thái tử phi làm ra hành vi như vậy, quá tội nghiệp cho Khúc phu nhân, thế này đi, chi bằng đánh Thái tử phi mấy gậy, chỗ của thiếp có roi... Oái oái, chàng kéo em làm gì, em vẫn chưa nói hết mà...” Lăng Bất Nghi không nghe nổi nữa, vừa kéo vừa lôi vị hôn thê ra ngoài điện, đi thẳng đến khoảng sân ở thiên điện bên cạnh thì chàng mới buông tay. “Chàng kéo em ra đây làm gì, Thái tử phi đáng ghét như thế, lẽ nào không nên nhân cơ hội này trị nàng ta!” Thiếu Thương giật tay áo mình về, phẫn nộ nói. “Nói gì đi nữa đây cũng là chuyện nhà của Thái tử. Chúng ta có thân thiết tới đâu cũng không nên can thiệp sâu.” “Lẽ nào để Tôn thị làm Thái tử phi tiếp?!” Thiếu Thương không đồng ý, “Cô ta vô tài vô đức, bỉ ổi hẹp hòi, được sống bình yên vô sự thật sự quá vô lý!” Lăng Bất Nghi trầm giọng nói: “Đúng là Tôn thị không thể ở lại Đông cung, nhưng bây giờ không thể động đến cô ta. Cứ để cô ta đi dưỡng bệnh trước, đợi nửa năm một năm sau lại xử lý.” Thiếu Thương vừa giương nanh múa vuốt, nhưng khi nghe thấy hàn ý trong lời của vị hôn phu thì rụt người về: “Nè, em cảm thấy phế truất là được rồi, lẽ nào chàng định...” Để cô ta ‘bạo bệnh qua đời’? Lăng Bất Nghi dịu dàng xoa đầu nàng: “Đồ ngốc, Tôn thị là người coi danh lợi như tính mạng, nàng ta thà chết còn hơn là bị phế truất.”