Tinh Giới
Chương 19 : Hãm hại (trung)
“Chỉ gãy hai xương sườn!”
Lâm Thiên hết ý kiến, đánh gãy hai xương sườn còn coi là nhẹ nha, hắn không nhìn ra Tiêu Bạch lại là phần tử bạo lực như vậy, ừm, thật ra đây đã không phải lần đầu, chẳng qua trước đây bọn Tiêu Bạch cho rằng Lâm Thiên chỉ là người bình thường (thật ra cũng đúng là như vậy) cho nên những chuyện bạo lực này hoàn toàn không để hắn biết!
Tả Vân Phi xua xua tay: “Không nói những chuyện đó nữa, lão tam trúng số, hôm nay mọi người cùng moi hắn một chuyến.”
Mười phút sau, bọn Lâm Thiên đã tới một quán ăn nhỏ, người dẫn đường là Tả Vân Phi! “Lão tam, các ngươi cũng không cần phải tiết kiệm cho ta như vậy!?” Lâm Thiên nói, chi phí ở quán cơm nhỏ này ước chừng chỉ bằng một phần năm với khách sạn mà bọn hắn vào trước đây.
“Ở đây đi, món lẩu ở đây không tệ, buổi trưa bọn ta đã ăn rồi!” Ngụy Phong nói.
Lâm Thiên gật gật đầu nói: “Vậy thì theo các ngươi!” Bọn Tả Vân Phi đã quen ăn ở quán nhỏ thế này rồi, vậy Lâm Thiên cũng không có vấn đề gì, hắn vốn chỉ là một người bình thường, ăn ở chỗ thế này càng cảm thấy thân thiết hơn nhiều, đến ăn ở loại khách sạn lớn đó còn cảm thấy hơi gò bó!
Thái độ của quán này cũng không tệ, một nồi lẩu mấy loại rau mấy chai bia rất nhanh được bày lên bàn. “Đến đây, bốn anh em ta cạn một ly, tuy ở kí túc xá đối với bọn ta hơi không tiện, chẳng qua có thể quen biết lão Ngụy, tiểu Bạch và lão tam ngươi, là phúc khí của Tả Vân Phi ta!” Tả Vân Phi búng tay một cái, nắp chai bia bị hắn búng bay, đứng lên cầm ly bia nói.
“Ta là người thô lỗ, bất quá ở cùng các ngươi quả thật tương đối sảng khoái!” Ngụy Phong nói.
“Khi lúc đầu ta không có biểu hiện gì đặc biệt, lão tứ, tiểu Bạch, lão Ngụy các ngươi cũng không coi thường ta, ta bèn coi các ngươi là bạn ta, nói thật, ta cũng chỉ có ba người các ngươi là bạn!” Lâm Thiên nói “Lão tam, ngươi đừng thương tâm, cạn ly!” Tiêu Bạch cầm ly lên.
“Cạn!” Bốn người cụng ly, rồi cùng uống cạn.
Lúc này, bàn bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ: “Thì ra hắn là Lâm Thiên, gan cũng lớn quá nha, không ngờ còn dám lang thang ở đây, topic trên diễn đàn đó đã hơn 3000 bài, người xưng muốn quyết đấu với hắn không dưới hai trăm, Vương Hạo đó càng nhảy ra nói muốn phế một chân của hắn, xem ra sau này hắn còn đi một chân tới nơi hẹn hò được không!”
“Lão tam, nghĩ thoáng chút, không có gì lớn, đàn ông mà, phải đối mặt với sự thê thảm trong cuộc sống, phải nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa!” Tả Vân Phi thấy sắc mặt Lâm Thiên không tốt, vỗ vỗ vai hắn nói. Lâm Thiên lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua có một số người ăn ở không gây ra mà thôi, chỉ cần đừng cản trở ta thì để mặc bọn họ đi, còn nếu thật sự đụng tới ta, vậy coi như bọn chúng xui xẻo!” Nếu thật sự có người rảnh rỗi sinh nông nổi tới tìm hắn quyết đấu, Lâm Thiên tuy không tới nỗi chém đối phương một đao như chém thây ma, nhưng không thể không cho đối phương ăn chút đau khổ.
Thế giới này, quá huênh hoang thì không được, súng bắn chim đầu đàn, nhưng quá khiêm tốn cũng không được, dễ dàng bị người ta giẫm đạp!
Khi ăn cơm sắp xong, một đám người từ ngoài cửa xông vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên, mà đi cạnh hắn là một bé gái khóc sướt mướt! “Cháu gái, có phải hắn không? Có phải hắn làm loại hành động bạo lực đó với cháu không?” Người trung niên đó chỉ vào Lâm Thiên tức giận nói.
“Đúng, đúng vậy, hu hu…” Bé gái đó khóc nói. Lâm Thiên ngẩn ra, bọn Tả Vân Phi cũng ngẩn ra, những khách khác trong quán hưng phấn dỏng tai nhìn về phía này, trong đó còn có kẻ mở tính năng chụp ảnh của điện thoại, bây giờ đã là năm 2019 rồi, điện thoại bây giờ, công năng rất đầy đủ, chẳng hạn như chụp hình, không thua máy ảnh kĩ thuật số mười năm trước bao nhiêu!
Trên diễn đàn đại học Hải Thiên bỗng lòi ra một topic: “Nghi ngờ Lâm Thiên bạo hành với bé gái, đây là tường thuật trực tiếp từ hiện trường!” Vị nhân huynh đó làm cũng rất tuyệt, không chỉ chụp ảnh, còn tường thuật trực tiếp trên diễn đàn đại học Hải Thiên!
Diễn đàn đại học Hải Thiên lại náo nhiệt rồi, tên Lâm Thiên này bọn họ đã quen, không ngờ chuyện trước chưa lắng xuống, lại xảy ra chuyện này, hơn nữa còn chấn động hơn lần trước nhiều, vô số người mở topic này, mà một số còn nhận ra địa điểm, càng điên cuồng chạy khỏi phòng tới quán ăn này!
Trong phòng của bọn Chu Dao. “Dao tỉ, tỉ mau coi, trên diễn đàn lại có tin của Lâm Thiên, chẳng qua không phải tin gì tốt!” Nam Cung Uyển Nhi dạo chơi trên diễn đàn như thường lệ, không ngờ vừa bấm vào, một topic về Lâm Thiên nằm tuốt ngay trên đầu.
“Sao rồi?” Chu Dao hơi căng thẳng trong lòng, vội vàng qua nhìn, tiêu đề topic làm Chu Dao hơi sững sờ, liền đó lắc đầu: “Chuyện này không thể nào, Lâm Thiên tuyệt đối không làm chuyện như vậy!”
Nam Cung Uyển Nhi bĩu bĩu môi: “Muội cũng biết là không thể, Lâm Thiên như khúc gỗ, đối với tình cảm của một đại mĩ nữ như tỉ còn không để ý tới, sao có thể làm ra chuyện như vậy, chẳng qua chúng ta tin hắn cũng chẳng có tác dụng gì, tỉ xem những bài sau này đi, mắng còn dữ hơn lần trước, lần trước dẫu sao người ta cũng không có lý do chính đáng, trong lời nói ít nhiều cũng có chừng mực, lần này thì phất lên lá cờ hoằng dương chính nghĩa rồi!”
“Đừng nói nữa, coi thử Lâm Thiên xử lý ra sao, bọn Tả Vân Phi cũng có ở đó, hẳn không để Lâm Thiên chịu thua thiệt!” Chu Dao nói.
“Súc sinh, ngươi là súc sinh, cháu gái ta thanh thanh bạch bạch, không ngờ lại bị ngươi chà đạp, ta đánh chết súc sinh ngươi!” Người trung niên đó mặt mũi đỏ bừng tức giận nói, cánh tay nổi gân xanh lên, hung hăng đấm một đấm vào đầu Lâm Thiên.
Tả Vân Phi hừ lạnh một tiếng: “Ông bạn này, nói rõ rồi ra tay cũng không muộn, nếu không, đừng trách bọn ta vô lễ!” Tả Vân Phi thò tay trái ra, nắm chặt tay phải người trung niên kia, một đấm hung mãnh đó lại bị hắn tiếp một cách tùy ý, đến thân người cũng không lắc lư lấy một cái!
Người trung niên kia dùng sức muốn rút tay về, nhưng tay Tả Vân Phi như cái kềm sắt, hắn rút kiểu gì cũng không được! “Lão tứ, buông ra!” Lâm Thiên trầm giọng nói. Tả Vân Phi theo lời thả ra “Ý ngươi nói, ta hiếp dâm cháu gái ngươi?” Lâm Thiên lạnh nhạt nói “Thời gian, địa điểm, nói rõ ra!”
Truyện khác cùng thể loại
672 chương
87 chương
877 chương
24 chương
873 chương
177 chương
1896 chương