Tình Động
Chương 22
Lục Cảnh hạ mắt, chậm rãi lau đi vết máu bên môi, cười nói: “Sao có thể? Võ công của ta tuy không xuất chúng, nhưng cũng không dễ bị người dụng thủ đoạn.”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, trên mặt tươi cười như thường, tựa như mình thật chỉ nhiễm phong hàn mà thôi.
Trầm Nhược Thủy lại không chịu tin hắn, cắn răng run giọng nói: “Bình thường đương nhiên không sao, nhưng khi ngươi rời Thu Thủy Trang tâm tình không yên, ai cũng có thể thừa dịp lợi dụng!”
“……” Lục Cảnh không nói gì, thở dài một hơi rất nhẹ, không hề phản bác.
Trầm Nhược Thủy thấy y bộ dáng này, liền biết mình đoán đúng, Lý Phượng Lai quả nhiên hạ độc lúc đó. Mà nếu truy cứu đến cùng, thì tội khôi đầu sỏ hết thảy căn nguyên chính là Trầm Nhược Thủy hắn.
Nếu hắn không tùy hứng làm bậy, sư huynh sao sẽ trở nên thất hồn lạc phách, dễ dàng bị người hạ độc?
…… Toàn bộ đều là lỗi của hắn!
Người thương tâm thống khổ nên là hắn.
Người trúng độc chịu khổ càng nên là hắn.
Vừa nghĩ vậy, không nhịn không được bật thốt lên: “Họ Lý kia thích ngươi như vậy, sao có thể bỏ được hạ độc với ngươi? Hắn nguyên nên độc chết ta mới đúng.”
“Quả thật hắn muốn làm vậy, đáng tiếc không dám xuống tay.”
“?”
“Bởi vì ta nói, nếu hắn dám hạ độc với ngươi, ta lập tức cùng ngươi cùng chết.”
Trầm Nhược Thủy trong lòng dao động, vội hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên là lừa hắn.” Lục Cảnh nháy mắt, nghiêng người hôn Trầm Nhược Thủy một cái, cười nói, “Nếu người trúng độc là ngươi, vô luận hắn đưa ra điều kiện gì, ta đều đành phải đáp ứng rồi.”
Lục Cảnh nói chuyện vừa nhẹ vừa nhanh, tựa như cố ý dỗ sư đệ vui vẻ, nhưng Trầm Nhược Thủy sao có thể cười được?
Hắn hít một hơi, cảm giác miệng ê ẩm chua chát, khóe mắt ẩm ướt. Mất hảo đại công phu, mới cố nén được mình không rơi lệ, chỉ nắm chặt góc áo Lục Cảnh, hỏi: “Ngươi trúng loại độc gì?”
Lục Cảnh lại thở dài, tựa như không vấn đề đọc nhấn rõ từng chữ: “Ảo Mộng.”
Tuy Trầm Nhược Thủy sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe thấy hai chữ này, lại vẫn cả kinh khuôn mặt trắng bệch, kinh ngạc không thôi.
Loại độc này không chết người.
Nhưng khi phát tác lên, đau đớn sẽ lần sau mãnh liệt hơn lần trước, người trúng độc đa số là bị tra tấn đau đớn đến tự sát. Loại độc này là Độc Long Bảo bí chế, trừ bảo chủ ra, không ai có thể giải.
Trầm Nhược Thủy thật sự không ngờ họ Lý kia ngoan độc như thế. Trước đó hắn còn nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, nhưng nay……
Nay mới hiểu được, bất quá là ảo mộng một hồi.
Hắn tay chân lạnh lẽo, đáy lòng mờ mịt, trầm mặc thật lâu mới mở miệng hỏi: “Sư huynh, độc trên người ngươi phát tác bao nhiêu lần rồi?”
“Không nhớ rõ.” Lục Cảnh vươn tay khẽ vuốt lưng Trầm Nhược Thủy, mềm giọng an ủi, “Kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng.”
Ai ngờ vừa nói xong, y liền biến sắc, mềm nhũn nằm trên giường.
“Sư huynh?”
“Không sao,” Lục Cảnh khoát tay, hữu khí vô lực đáp, “Ta cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Khi nói chuyện, máu lại chảy xuống từ khóe miệng.
Hắn nâng tay muốn lau đi, nhưng thử vài lần đều không thể cử động.
Trầm Nhược Thủy nhìn vậy kinh hãi, vội vàng lao qua nắm chặt tay hắn, lúc này mới phát hiện sư huynh thân thể lạnh đến cực điểm, đầu ngón tay thậm chí còn hơi phát run. Hắn chưa bao giờ thấy việc này, nhất thời hoảng loạn, khàn giọng hô: “Sư huynh, độc lại phát tác?”
Lục Cảnh mơ màng nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh lại kiệt lực lặng lẽ mở ra, chậm rãi nhìn Trầm Nhược Thủy, lắc đầu. “Không sao, đừng lo.”
Tiếng hắn nói khàn khàn đến cực điểm, ngắn ngủn vài chữ như đã dùng hết khí lực toàn thân, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú vào Trầm Nhược Thủy lại vĩnh viễn đưa tình ẩn tình, ôn nhu như nước.
Trầm Nhược Thủy cảm thấy ngực co thắt lại đau đớn, không nói được điều gì, chỉ biết liên tục gọi: “Sư huynh sư huynh sư huynh sư huynh……”
Hắn không hiểu “Ảo Mộng” phát tác đáng sợ chừng nào, nhưng chỉ nhìn gương mặt hơi vặn vẹo của Lục Cảnh, liền biết y lúc này đang chịu thống khổ vô cùng.
Tại sao…… người trúng độc lại là sư huynh?
Nếu có thể, Trầm Nhược Thủy hận không thể lấy mình thế chỗ y.
Hắn được nuông chiều từ nhỏ, đau một chút liền oa oa kêu to, nhưng lúc này lại cảm thấy, chỉ cần sư huynh bình an vô sự, bản thân mình thế nào cũng được.
Vừa nghĩ vừa yên lặng rơi lệ.
Lục Cảnh nâng nâng tay, lại không cách nào chạm được đến mặt hắn, chỉ biết nhẹ thở dài: “Ngoan, đừng khóc. Ta chỉ mệt chút thôi, không chết được.”
“Gạt người! Ngươi rõ ràng vô cùng đau đớn!”
“Đúng vậy.” Lục Cảnh gật gật đầu, bây giờ đã sảng khoái thừa nhận, nhưng trên mặt vẫn như cũ mang cười, “Bất quá, chỉ cần ngươi hôn ta một cái sẽ không đau nữa.”
“Thật sự?”
“Ân.”
Trầm Nhược Thủy bị nụ cười ôn nhu kia mê hoặc, thật sự cúi xuống, theo lời hôn lên môi Lục Cảnh.
Môi mềm ẩm ướt quen thuộc, mơ hồ mang vị máu.
Trầm Nhược Thủy càng hôn xuống, nước mắt càng chảy nhanh, đứt quãng nức nở: “Sư huynh ngươi lại gạt ta! Ta về sau không bao giờ tin ngươi nữa.”
Lục Cảnh lúc này đã không có khí lực nói chuyện, chỉ giật giật môi, không tiếng động phun ra mấy chữ:“…… Thật có lỗi.”
Rồi sau đó nhắm mắt lại, lâm vào mê man.
Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể ngủ an ổn, thường ho khan vài tiếng, bên môi càng chảy xuống nhiều điểm hồng ngân.
Trầm Nhược Thủy ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Lục Cảnh, cảm thấy lòng mình lạnh lẽo thấu xương. Rồi cuối cùng hắn cũng ngừng khóc, động tác cứng ngắc nằm xuống bên cạnh sư huynh, mờ mịt mở to mắt.
Từ trước tới nay sư huynh đều sủng hắn như vậy, luyến tiếc hắn ăn dù chỉ một chút khổ.
Hiện tại, sao hắn có thể tận mắt nhìn người trong lòng chịu tra tấn này?
Thu Thủy Trang cách đây quá xa, dù muốn chạy về tìm cha hỗ trợ cũng đã không kịp rồi, cách cứu Lục Cảnh nay chỉ có một — đi tìm Lý Phượng Lai.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
106 chương
317 chương
46 chương
41 chương
10 chương
57 chương