Tình Định Lãnh Nam
Chương 7
Nữ tử không phải người nào khác, đúng là si mê Úy Nguyên Khánh Lỗ Thu Điệp.Trở lại trong phòng,nàng một đêm chưa ngủ, một người ngồi ở ghế trên,càng không ngừng thấp mắng.
"Cơ Nhạn Nhi đáng giận!" Nàng tức giận,càng nghĩ càng không cam lòng."Bình thường nếu không phải gia chủ luôn bảo hộ ngươi, ta đã sớm chỉnh ngươi một chút!Hiện tại càng ngày càng quá phận, cư nhiên cưỡi đến trên đầu ta."
Nàng thì thào tự nói, càng nghĩ càng bốc hỏa."Ta sẽ không để yên cho ngươi, Cơ Nhạn Nhi!" Tay nắm chặt đột nhiên hướng trên bàn vỗ.
Nàng cắn răng thật mạnh,đứng lên,giống một trận gió xoáy chạy đi ra ngoài.
Trời còn mờ sáng,hai người chủ tớ Cơ Nhạn Nhi sớm rửa mặt chải đầu xong,đi ra ngoài cho bớt buồn rầu.
"Tiểu thư,hôm nay tâm tình người đặc biệt tốt nha!"
"Đúng rồi, hôm nay thời tiết thật ấm áp, làm cho tâm tình người ta cũng sáng sủa lên." Cơ Nhạn Nhi ngồi ở trên ghế đá ngắm cảnh, bàn tay mềm che ở giữa mi, ngăn trở ánh sáng có điểm chói mắt.
"Ta thấy a…… Tiểu thư mới không phải vì thời tiết tốt mới vui vẻ như thế đâu!" Tiểu Thúy bỡn cợt che miệng cười, xoay người cầm một chút khối gỗ đặt ở hoài lô của Cơ Nhạn Nhi.
"Nga…… Vậy ngươi nói xem, là vì cái gì?" Cơ Nhạn Nhi đem tay nhỏ bé nhẹ nhàng tựa vào trên hoài lô sưởi ấm, chờ sau khi tay nhỏ bé ấm áp liền đặt ở trên hai má đông lạnh hồng hồng,"Hô…… Thật ấm."
"Là vì Úy chủ gia yêu thương, mới làm cho tiểu thư vui vẻ như thế đi? Úy chủ gia thật sự đối với tiểu thư tốt lắm! Bình thường Úy chủ gia luôn lạnh lùng,nhưng gặp tiểu thư liền hoàn toàn thay đổi."
"Hắn đương nhiên sẽ đối với ta tốt! Bằng không ta mới không để ý tới hắn." Bị tình yêu mê đắm làm Cơ Nhạn Nhi càng thêm kiều diễm, giống như một đóa hoa hải đường nở rộ, như thế động lòng người.
"Tiểu thư,người xem,kia không phải Lỗ Thu Điệp sao?" Tiểu Thúy chỉ về phía dưới đình nói:"Nàng ta sao thoạt nhìn thực tức giận a?Mặt đều biến dạng nha."
Lại liếc mắt một cái,Tiểu Thúy cảm thấy Lỗ Thu Điệp thật sự là người đáng sợ, vẫn cẩn thận một chút mới tốt.Cơ Nhạn Nhi cùng Tiểu Thúy nhìn nhau một cái, đồng thời cảm thấy có loại cảm giác thế tới rào rạt.Lỗ Thu Điệp đi lên đình, chỉ Cơ Nhạn Nhi nói:"Ngươi đứng lên cho ta!"
"Lỗ tiểu thư, ngươi xảy ra chuyện gì? Không cần như vậy……" Tiểu Thúy mở ra hai tay che ở trước Cơ Nhạn Nhi,ngữ khí khẽ run.Tuy rằng sợ hãi,nhưng nàng nhất định sẽ bảo hộ tiểu thư.
"Nha đầu chết tiệt kia! Đừng vướng bận,tránh qua một bên đi!" Lỗ Thu Điệp đá Tiểu Thúy một cước, đem nàng đẩy ra, rồi dã man kéo Cơ Nhạn Nhi.Cơ Nhạn Nhi không kịp phòng bị,hoài lô đặt ở trên người rơi xuống trên mặt đất,phát ra một tiếng vang.
"Ai da……" Tiểu Thúy ngã ở trên mặt đất lạnh như băng,kêu thảm một tiếng,đau chết nàng!
"Ngươi làm cái gì? Sao có thể đả thương người chứ?"
Nhìn thấy Tiểu Thúy nhăn lại mi biểu tình thống khổ, Cơ Nhạn Nhi đau lòng không thôi, suy nghĩ muốn nâng Tiểu Thúy dậy, lại bị Lỗ Thu Điệp bắt được tay, dùng sức bóp–
"Đau quá, ngươi buông!" Cơ Nhạn Nhi cắn môi, nước mắt tràn mi ra.
"Hừ! Ta mới không buông, ngươi nói buông ta phải nghe sao? Ngươi cho ngươi là ai a! Ta cũng không phải tỳ nữ của ngươi,vì cái gì phải nghe ngươi? Ngươi cho là nơi này ngươi làm chủ sao? Ta a…… Muốn ngươi đau!"
Lỗ Thu Điệp âm trầm tựa vào bên tai Cơ Nhạn Nhi nói, nàng ta ghét nhất bị loại nữ nhân bề ngoài giả vờ nhu nhược,lại ngầm phá hư chuyện tốt của nàng! Cố tình chủ gia còn dỗ dành nữ nhân này,càng làm cho nàng ta đau lòng!Nàng yêu có một mình chủ gia a!Từ khí có trí nhớ tới nay,nàng cũng đã yêu hắn!Vì cái gì?Điều này rất không công bình! Là nàng yêu chủ gia trước, không phải nữ nhân này! Nhưng nữ nhân này cũng không phí công sức liền cướp đi hy vọng của nàng,bảo nàng dùng tâm tình gì chịu được?
Từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, Lỗ Thu Điệp hung tợn hỏi:"Vì cái gì ngươi muốn phá hư?"
"Cái gì?" Cơ Nhạn Nhi suy yếu hỏi,cổ tay bị nắm phát đau,Lỗ Thu Điệp giống như muốn đem nàng bóp nát,làm cho nàng ngay cả bỏ ra khí lực đều không được.
"Đừng giả bộ! Ngày hôm qua những lời ngươi đối với chủ gia, ta đều nghe được."
"Cái gì…… Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?"
Lỗ Thu Điệp nheo lại mắt bén nhọn,"Bằng không ta sao sẽ biết ngươi đáng giận như thế?"
Chủ gia phong lưu thành tính,hắn nhất định là thích cái mới mẻ,nữ nhân này nghĩ nàng có thể được sủng ái bao lâu?Thời điểm chủ gia yêu thương một nữ nhân, sẽ đối với nàng tốt đến vô cùng.Chỉ khi nào không còn hứng thú, liền lãnh tình dứt bỏ…… Nàng ở bên người chủ gia lâu như thế, sao có khả năng không biết?
"Ngươi mới là tiểu nhân! Vì cái gì nghe lén chúng ta nói chuyện?" Cơ Nhạn Nhi tức giận.
Lỗ Thu Điệp cả giận nói:"Nếu không phải ta vừa vặn đi qua,sao biết ngươi muốn phá hư?"
Cơ Nhạn Nhi cũng không dễ khi dễ như thế, nàng cãi lại nói:"Đó đều là sự thật a!"
Nếu Lỗ Thu Điệp tìm tới cửa,cần giải quyết rõ ràng!Nàng cũng không muốn lại nhìn thấy Lỗ Thu Điệp vây quanh Khánh ca ca,chỉ nghĩ đến cái hình ảnh kia, tâm liền đau thành một đoàn.
"Ngày hôm qua Khánh ca ca nói sao, ngươi đều nghe thấy được, ngươi lại hỏi hắn đi!"
"Hắn không có khả năng thích của ngươi."Trong giọng nói của Cơ Nhạn Nhi sâu kín có một tia kiên định.Nàng bề ngoài mặc dù nhu nhược, nhưng tâm lại rất cứng rắn,vì bảo vệ tình yêu của bản thân,nàng sẽ không dễ dàng lùi bước.
Tay nắm Cơ Nhạn Nhi dần dần buộc chặt,Lỗ Thu Điệp trên mặt biến hóa ngàn vạn, không hề cam tâm,cũng có oán thán,mím môi dưới hơi hơi co rúm, không có biện pháp phản bác lời Cơ Nhạn Nhi nói.Móng tay nàng ta thật sâu đâm vào da thịt nhẵn nhụi của Cơ Nhạn Nhi nhẵn nhụi, tức giận tăng lên. Cơ Nhạn Nhi đau rụt đầu vai, cắn chặt răng, không nghĩ yếu thế, lại thẳng thân mình.
"Nói đúng là vậy! Úy chủ gia đối với ngươi không có ý,ngài trong lòng chỉ có một mình tiểu thư mà thôi." Tiểu Thúy khập khiễng đi tới, dùng sức kéo tay Lỗ Thu Điệp,"Tiểu thư, tay người không có việc gì đi…… Trời ạ! Đều sâu thành như vậy."
Tay tiểu thư bị móng tay bén nhọn của Lỗ Thu Điệp bóp tím lại, hảo hảo tiêm tiêm tay ngọc……Trời ạ! Tiểu thư thật sự không hiểu bảo hộ bản thân,Úy chủ gia nhìn thấy vết thương này nhất định sẽ nổi giận!Lỗ Thu Điệp bình thường khi dễ nàng còn chưa tính, nhịn một chút sẽ không sao,nhưng nàng cư nhiên thương tổn tiểu thư, nàng sao có thể mặc kệ chứ?Tiểu Thúy một bộ gà mái bảo vệ gà con,giơ tay lên,tức giận nói:"Ngươi nữ nhân này,căn bản không xứng với Úy chủ gia,ít ở đó mà cóc đòi ăn thịt thiên nga!"
Nàng mở to miệng để thở rồi nói tiếp:"Tiểu thư nhà ta tương lai sẽ là chủ mẫu nơi này, ngươi cư nhiên dãm mạo phạm?!"
Cơ Nhạn Nhi nghe được miệng Tiểu Thúy nói ra những lời tàn nhẫn, vội vàng ngăn cản,"Tiểu Thúy, đừng nói nữa!" Như vậy rất đả thương người!Thích một người là đúng…… Chính là Lỗ Thu Điệp yêu sai người.
"Tiểu thư, nàng chính là nhìn người dễ khi dễ, hiện tại ta mới không để yên cho nàng đâu!" Tiểu Thúy đứng ở trước mặt Lỗ Thu Điệp, khiêu khích nâng lên mặt nhìn thẳng Lỗ Thu Điệp. Cho tới bây giờ không có người cùng Lỗ Thu Điệp nói chuyện như vậy,nàng ta mới có thể không coi ai ra gì,mới tạo thành nàng ta của hôm nay.
"Ai nói chuyện với ngươi, cút ngay!" Lỗ Thu Điệp lại đẩy Tiểu Thúy một phen.
Mắt sắc Tiểu Thúy đã sớm dự đoán được Lỗ Thu Điệp sẽ có hành động này, thông minh tránh đi thâm mình.
Không ngờ, Lỗ Thu Điệp đẩy vào không khí,cước bộ không ôn, lao về phía trước ngã xuống,"A……"
"Trời ạ!" Cơ Nhạn Nhi kinh hô một tiếng, theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy thân mình Lỗ Thu Điệp đang rơi xuống,lại bắt trượt, mắt thấy Lỗ Thu Điệp ngã xuống, phát ra một tiếng vang. Lỗ Thu Điệp cũng không nhúc nhích nằm trên mặt đất, chủ tớ hai người sợ hãi.
"Tiểu Thúy, nhanh đi gọi người đến, nhanh lên!" Cơ Nhạn Nhi nhanh chóng chạy xuống, muốn nâng Lỗ Thu Điệp dậy.
"Chân của ta…… Đau quá!" Lỗ Thu Điệp đau kêu, vẫn không quên đẩy ra nữ nhân làm nàng ta chán ghét."Đừng chạm vào ta!"
"Đừng như vậy…… Ngươi đã bị thương." Cơ Nhạn Nhi mềm nhẹ nói, tuy rằng nàng không thích Lỗ Thu Điệp, nhưng cũng không thể mặc kệ nàng ta nha! Lỗ Thu Điệp thoạt nhìn giống như rất thống khổ, đứng đều đứng không đứng dậy, cũng không làm cho nàng tới gần……
"Hừ……" Lỗ Thu Điệp cười lạnh một tiếng, không hờn giận tránh đi tay Cơ Nhạn Nhi đưa ra. Không cần nàng giả vờ hảo tâm!
Sao lại biến thành như vậy? Cơ Nhạn Nhi trong lòng bất an lan tràn. Tuy rằng nàng không có sai, nhưng phát sinh việc ngoài ý muốn này cũng có quan hệ với nàng, tư điểm,cảm giác tội ác liền nảy lên trong lòng.Cơ Nhạn Nhi nhíu lại mi tâm,nghĩ rằng Tiểu Thúy sao chậm như thế,"Ngươi nhẫn một chút, ta đi tìm người đến."
Vừa lúc nàng quay người lại, liền va phải một bức tường dày.A…… Đau quá! Nàng sờ cái mũi bị làm dập, ngẩng đầu nhìn, Úy Nguyên Khánh liền đứng ở trước mặt nàng…… Hắn thời điểm nào thì đến?Bất an trong lòng nàng dần dấn lớn hơn, hai tay càng lúc càng lạnh.Úy Nguyên Khánh nhìn Lỗ Thu Điệp té trên mặt đất,trong đôi mắt hiện lên một đạo tinh quang,"Đây là xảy ra chuyện gì?"
Khi Cơ Nhạn Nhi đang định mở miệng, Lỗ Thu Điệp lại giành nói trước:"Đều là ta không tốt,không cẩn thận ngã xuống.Ngài trăm ngàn không nên trách Nhạn Nhi tiểu thư!"
Vừa nãy,nàng nhìn thấy Úy Nguyên Khánh đi tới,cho nên mới cố ý ngã xuống.Nói như vậy,khẳng định có thể làm cho chủ gia tưởng Cơ Nhạn Nhi đẩy nàng ngã xuống!Úy Nguyên Khánh trầm mặc không có đáp lời, dấu diếm con ngươi tinh nhuệ nhìn Cơ Nhạn Nhi một cái, rồi mới ôm lấy Lỗ Thu Điệp bị thương nhanh chóng rời đi.Lỗ Thu Điệp nhẹ nhàng tựa vào trên vai Úy Nguyên Khánh,chống lại mắt to kinh hoàng của Cơ Nhạn Nhi, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Khánh ca ca……" Ngực Cơ Nhạn Nhi căng thẳng, hắn sẽ không tin tưởng lời Lỗ Thu Điệp chứ?
Nhất định vậy! Hắn sao có thể ngay cả hỏi nàng một câu cũng không chịu, cứ như vậy rời khỏi?Cơ Nhạn Nhi nuốt xuống chua sót, không cho ủy khuất lộ ra.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Ta dẫn người lại đây." Tiểu Thúy dẫn theo hai gã nam đinh tới,lại không thấy được Lỗ Thu Điệp bị thương."Di? Người đâu?"
Cơ Nhạn Nhi yên lặng không nói gì, tâm hồn rời đi,hai mắt sương mù nhìn hướng Úy Nguyên Khánh đi.Lòng của nàng đau quá……
Lỗ Thu Điệp nhịn không được che tay cười, đây là lần đầu chủ gia bước vào khuê phòng của nàng!
"Nữ nhi ngoan của ta, bị thương có nghiêm trọng không?"
Lỗ lão lo lắng kiểm tra thương thế của Lỗ Thu Điệp. Lỗ Thu Điệp lẳng lặng nằm ở trên giường,để lão đại phu xem xét. Tuy rằng chân thương ẩn ẩn đau, nhưng trên mặt của nàng lại luôn giữ mỉm cười.Chỉ cần chủ gia ở bên người nàng quan tâm, hết thảy đều rất đáng giá.
"Cha, đừng lo lắng! Hẳn là không có gì đáng ngại." Nàng ôn nhu lôi kéo ống tay áo phụ thân."Thiếu chủ gia ôm ta trở về đó!" Lỗ phụ mới vừa rồi vội vàng chạy vào, kinh ngạc nghe nàng nói,lúc này mới phát hiện sự hiện diện của chủ gia.
"Thiếu chủ gia. Xin hỏi đã xảy ra việc gì? Điệp nhi như thế nào từ trên thang lầu té ngã?"
Úy Nguyên Khánh nhắm mắt,không nói một câu,làm cho người ta nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì.
Lỗ Thu Điệp vội vàng nói:"Là bản thân con không cẩn thận, cha đừng ngạc nhiên vậy chứ!"
"Sao ngay cả bản thân đều chiếu cố không tốt chứ?" Lỗ lão xoa đầu nữ nhi,lo lắng nói,rồi mới xoay người nói tiếp:"Chủ gia,thật sự là phiền toái ngài."
Úy Nguyên Khánh khoanh tay ra sau,tựa tiếu phi tiếu.Lão đại phu nhìn kỹ cái chân bị thương của Lỗ Thu Điệp, đứng dậy nói:"Cô nương tạm thời không thể di chuyển, tận lực để cho nàng ở trên giường nghỉ ngơi."
"Nghe thấy không? Không cần giống cái dã nha đầu gây chuyện khắp nơi." Hành vi của nữ nhi, Lỗ lão rõ ràng biết."Cùng lão phu đi lấy thuốc!" Lão đại phu cầm lên hòm thuốc.
"Được,đã phiền toái chiếu cố." Lỗ lão khách khí khom thắt lưng, theo lão đại phu đi ra ngoài.
Sau khi đại phu cùng Lỗ lão đi ra ngoài, trong phòng trở nên có chút nặng nề, từ lúc chủ gia theo ôm nàng tiến vào,cũng không nói nửa câu, làm cho Lỗ Thu Điệp có điểm đứng ngồi không yên.Hắn sẽ không biết cái gì chứ? Nhưng vào lúc này,Tiểu Thúy nhẹ nhàng đẩy ra cửa, thăm dò kêu:"Lỗ cô nương, tiểu thư nhà ta đến thăm ngươi."
Cơ Nhạn Nhi bước vào phòng,khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bệch. Lỗ Thu Điệp nhìn thấy nàng tiến vào,biểu tình trên mặt đột nhiên biến đổi.Nhìn chủ gia một cái,nàng vẫn chỉ có thể giả bộ khuôn mặt tươi cười,"Ai da,Cơ tiểu thư sao đến đây vậy?"
"Xem qua đại phu sao?" Hàm răng trắng của Cơ Nhạn Nhi cắn môi dưới, bước lên trên."Thương thế của ngươi…… Có trở ngại hay không?" Nàng hạ thấp mặt thấp giọng hỏi.
"Ân…… Vừa rồi mời đại phu đến xem qua, muốn ta hảo hảo tĩnh dưỡng." Lỗ Thu Điệp miễn cưỡng cười.
Mau rời đi phòng của nàng! Nàng một chút cũng không hoan nghênh nàng ta, ít ở đó mèo khóc chuột đi! Nàng ngẩng đầu nhìn chủ gia một cái, quả nhiên,ánh mắt hắn lập tức chuyển tới trên người Cơ Nhạn Nhi.
"Ân…… Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."
Cơ Nhạn Nhi xấu hổ gật đầu.Người vừa mới mắng to nàng, hiện tại lại trở nên hiền lành như thế,làm cho trong lòng nàng bao phủ quỷ dị.Nàng vụng trộm ngắm Úy Nguyên Khánh bên cạnh một chút,theo bản năng cắn môi dưới.
"Ta không quấy rầy." Nàng ngập ngừng nói:"Lát nữa lại đến xem ngươi."
Úy Nguyên Khánh từ khi Cơ Nhạn Nhi bước vào cửa,con ngươi tà tứ liền nhanh chóng nhìn dung nhan trắng bệch của nàng,trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút đau lòng.Thấy nàng chuẩn bị rời đi,bàn tay hắn để ở bên cạnh trụ giường đột nhiên túm lấy nàng,rồi liền đi ra ngoài.
"Chủ gia…… Đừng đi a!" Lỗ Thu Điệp lo lắng kêu to. Úy Nguyên Khánh cũng không quay đầu lại,như một trận cuồng phong,không có người có thể nắm giữ hắn.
Ngoài cửa,thân ảnh hai người đặc biệt thân mật giao hòa với nhau.Úy Nguyên Khánh đem Cơ Nhạn Nhi khóa ở giữa màn trướng cùng bản thân,tối tăm nhìn nàng.
"Vì cái gì không nhìn ta?" Hắn một tay giữ mặt nàng,trầm thấp hỏi.
"Muội không có." Cơ Nhạn Nhi lắc đầu phủ nhận, ngữ khí khẽ run.Thân ảnh hắn hoàn toàn bao phủ lấy nàng, làm nàng cảm nhận sự áp bách trầm trọng.
"Tiểu phiến tử thích nói dối!"Khuôn mặt thâm trầm của hắn dần dần phóng đại, càng dựa vào gần.
Mặt Cơ Nhạn Nhi đỏ lên,lại xấu hổ,nói không ra lời. Úy Nguyên Khánh khóe miệng lại cong lên,thấp giọng nở nụ cười.Nghe được tiếng cười của hắn vang lên, nàng chậm rãi nâng lên khuôn mặt phiếm hồng,tràn đầy nghi hoặc.Vì cái gì hắn còn cười được?Hắn không phải hiểu lầm nàng sao?Xem biểu tình của nàng, Úy Nguyên Khánh biết nàng suy nghĩ cái gì,thật sự là tiểu nữ nhân đơn thuần!
"Muội nghĩ rằng ta không biết muội suy nghĩ cái gì?" Hắn vừa thoải mái vừa nói.
Tiểu nữ nhân đáng đánh này! Luôn suy nghĩ miên man.Về màn kịch nhỏ này,hắn nếu nhận không thấy,có thể nào có thành tựu như hôm nay?
"Cái gì?" Cơ Nhạn Nhi mắt to ngập nước,cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hé mở.
Con ngươi trong suốt của nàng luôn câu dẫn hắn,làm cho tâm hắn không ngừng động,mà cánh môi đỏ tươi là bông hoa của cây thuốc phiện,độc dược trí mạng kia, hắn lại cam nguyện hái ngọt ngào của nàng,không thể tự kềm chế mê luyến. Hắn mạnh mẽ kéo thân thể nàng qua,hung hăng hôn đôi môi lạnh như băng của nàng, thô bạo cắn cắn nàng yếu ớt thần cánh hoa, dương cương nam nhân hơi thở toát lên ở của nàng hô hấp bên trong, làm cho nàng trốn cũng trốn không thoát.
"Ngô…… Đau……"
Hắn che lại kêu to của nàng,dùng sức cầm eo thon nhỏ.Phòng ngừa nàng ý đồ thoát đi, hung hăng đoạt lấy môi nàng,cho đến lúc nàng trở nên mềm mại,mới vừa lòng buông ra.Bạc thần dính sắc đỏ giống như máu tươi, hắn che đậy mí mắt,lưỡi liếm hương vị tinh ngọt kia, lộ ra mỉm cười tà khí.
"Huynh…… Huynh làm cái gì?" Nàng sờ bờ môi sưng đỏ lên,ôm ngực,từng ngụm từng ngụm thở.Khuôn mặt tuấn tú tà khi bất cần đời,so với nữ nhân còn yêu diễm,con ngươi chăm chú nhìn nàng không tha,làm cho nàng tim đập loạn lên,cảm thấy bản thân giống như sơn dương đợi làm thịt.
Hắn thấp giọng nói:"Đây là trừng phạt muội." Hắn thật sự muốn đem nàng khóa vào trong ngực, dùng sức đánh mông nhỏ của nàng,cho đến khi nàng cầu xin tha thứ.Nhưng mà,đánh vào thân thể nàng,sẽ đau ở tâm hắn.
"Phạt muội cái gì? Mới vừa rồi là nàng ta tự mình ngã xuống." Cơ Nhạn Nhi suy sụp hạ mí mắt,ủy khuất nói. Hắn bĩu môi nói:"Muội là nên phạt! Ai bảo muội đối với ta không có tin tưởng, luôn chọc ta tức giận."
"A?" Hắn nói cái gì?
"Ta biết nàng ta cố ý làm cho ta thấy." Úy Nguyên Khánh nguyên bản thần thái cà lơ phất phơ biến đổi, vô tình hừ nói:"Ta không nghĩ vạch trần nàng ta thôi!"
A? Nàng thực không hiểu hắn suy nghĩ cái gì? Nàng lại nghĩ đến vừa rồi,tâm thật đau quá,sợ hắn thật sự hiểu lầm nàng.Con ngươi tinh liễm lại sắc bén của Úy Nguyên Khánh giống như nhìn thấu ý nghĩ của nàng,hắn dừng một chút,"Muốn biết vì cái gì?"
Cơ Nhạn Nhi gật gật đầu,"Ân……" Nàng nghĩ rằng,tâm tư hắn thâm trầm, vĩnh viễn làm cho người ta nhìn không thấu.
"A!Nàng ta muốn ta hiểu lầm,ta có thể nào làm cho nàng ta thất vọng chứ?" Úy Nguyên Khánh nâng lên mày kiếm,một nụ cười nghiền ngẫm giả tạo lộ ra."Không thấy rất thú vị sao?"
Những lời này là ý tứ gì? Cơ Nhạn Nhi không có hỏi ra miệng, sợ hãi nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn,từ trong lòng nổi lên một sự rùng mình. Tuy rằng bản thân cùng hắn thân mật như thế, nhưng nàng thật sự không hiểu biết về hắn,điều này cũng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.Khánh ca ca luôn văn nhã mỉm cười, nhưng đã có cảm giác xa cách lạnh như băng.Nam nhân kiêu căng này,nàng có thể có được thật lòng của hắn sao? Nếu giờ phút hạnh phúc này là mộng,có thể không cần tỉnh lại hay không?
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
170 chương
39 chương
45 chương
26 chương
85 chương