Sắc trời vừa mới chuyển thành sáng,trong khí ẩm buổi sáng sớm tiếng chim kêu chiêm chiếp thật lớn.Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt ngọc của hai người vẫn đang nhắm mắt. Lông mi dính lệ vừa dài vừa đẹp, nàng lật mình xoay người, mày nhíu lại,lặng lẽ tỉnh lại.Cơ Nhạn Nhi mở mắt, liền nhìn thấy lộ ra tuấn dung, đó là mặt Khánh ca ca – khuôn mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn. Nàng giống như mê muội vươn một ngón tay,yên lặng miêu tả mày kiếm anh tuấn của hắn, phượng mâu hẹp dài,mũi cao thẳng cùng bờ môi khêu gợi.Tay Cơ Nhạn Nhi dừng ở trên đôi môi Úy Nguyên Khánh vỗ về chơi đùa,bên trên nóng cháy như muốn tổn thương tay nàng, nàng theo bản năng lùi về, lại bị hắn há mồm cắn. "A……Huynh tỉnh?"Cơ Nhạn Nhi khẽ chu môi hỏi,thuận thế muốn rút về tay mình. Hắn trầm mặc liếm ngón tay trắng noãn, lưỡi ướt nóng ngậm đầu ngón tay nàng liếm mút.Tóc dài đen như mực tùy tiện phân tán ở trước ngực, mắt đẹp lười biếng gian tà nhìn, tính tình phóng túng không đứng đắn biểu lộ không thể nghi ngờ.Ngứa ngáy theo đầu ngón tay mẫn cảm lan ra, làm cho kiều nhan đỏ lên, vội vàng rút về,"Đừng náo loạn!" Hắn vẫn như cũ không nói,mắt phượng thâm thúy nhìn nàng không tha, nhìn như thế một hồi lâu, làm cho nàng không biết hướng chỗ nào để trốn, đành phải nhanh chóng quay đi dung nhan xấu hổ.Sao biết bàn tay Úy Nguyên Khánh vừa mở, liền đem nàng ôm tiến trong lòng, mờ môi đặt trên của nàng.Nụ hôn đầy ôn nhu dừng ở trên bờ môi đỏ như son của nàng, không có kích tình đoạt lấy,mà là sâu lắng như biển cả xanh rộng,làm cho nàng càng không chịu nổi tình ý. Nàng khẽ mở bờ môi, tinh tế, triền miên đáp lại,thần hình mềm mại cùng hắn kề cận, chia xẻ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau,mắt hạnh như tơ như mị giống như nước thu,huyền bí chiếm đoạt tâm người.Giống nhu trên thế giới chỉ còn có bọn họ, nàng chỉ nghe được tiếng hít thở của hắn, qua hồi lâu, hắn mới rời đi môi đỏ mọng hơi sưng của nàng,ngón tay thon dài xoa ngọc nhan, nàng nhẹ thở gấp, má thơm ngon như trái đào. "Hô…… Thật thoải mái." Lạnh lẽo làm nàng lưu luyến hơi ấm ở trên mặt, nàng ỷ ở trên tay hắn cọ xát, cực kỳ giống con mèo nhỏ làm nũng. Không ngờ, triền miên giây lát lại bị một tiếng kêu làm phá hủy – Cô lỗ…… Cô lỗ…… "A!" Cơ Nhạn Nhi vội vàng ấn bụng, chán ghét a! Bụng nàng sao kêu không ngừng vậy chứ? "Nhạn Nhi đáng thương, muội đói bụng." Hắn giương lên một chút ý cười, dịu đi mắt đen u mị của hắn. Chỉ có nàng mới có thể tại thời điểm này làm mất vui, lại chọc người trìu mến.Hắn ngồi dậy, tùy tiện đem tóc đen về sau.Sau khi tùy ý mặc áo choàng, xuống giường nhặt lên váy mặc để ở một bên, rồi mới lấy nước ở chậu đồng đặt ở bên giường,bàn tay thô lệ nhúng vào bên trong nước lạnh,làm ướt khăn mặt khô ráo.Nàng thấy nhất cử nhất động của hắn, ngay cả động tác bình thường làm ra cũng khiến người ta tâm phục mị lực.Úy Nguyên Khánh cẩn thận chà lau bụng Cơ Nhạn Nhi cùng nơi riêng tư hơi sưng, lau đi chứng cớ kích tình vẫn còn lưu giữ ở đêm qua, rồi mới giúp nàng mặc quần áo.Một tay ôm lấy nàng, hắn bước đi về phía bàn trang điểm, đem nàng đặt ở trên đệm mềm, một đôi tay tập võ, cũng không mất đi ôn nhu tinh tế giúp nàng chải đầu. "Tay Khánh ca ca thật khéo……" Khẩu khí của nàng thật chua, nhìn động tác hắn thuần thục, khẳng định là giúp rất nhiều nữ nhân chải tóc. Lòng nàng nghĩ gì tự nhiên không che giấu được, Úy Nguyên Khánh liếc mắt một cái liền nhìn thấu nàng suy nghĩ cái gì. "Đầu nhỏ lại muốn nghĩ đi đâu vậy?Nữ nhân làm cho ta chải tóc chỉ có một mình muội." Hắn cũng không nghĩ giải thích gì nhiều, nhưng gặp gỡ nàng thiếu suy nghĩ, hắn cũng chỉ chấp nhận chịu thất bại.Cơ Nhạn Nhi ngượng ngùng hạ đầu, nghe được Úy Nguyên Khánh nói như thế, nhịn không được tâm hoa nở rộ,"Tốt thôi! Ai bảo ngày trước huynh rất phong lưu,muội đương nhiên sẽ lo lắng nha!" "Ân? Xem ra trừng phạt của ta còn chưa đủ?" Nàng vẫn học không ngoan, đã quên giáo huấn tối hôm qua. "Nha…… Không có, không có,muội không dám!" Nàng đỏ mặt mãnh liệt lắc đầu. Trời ạ! Nàng đã quên hắn ngày hôm qua là đối với nàng…… Rất xấu hổ nha! "Lần sau nếu lời nói chọc ta không hờn giận,muội nên biết sẽ như thế nào!" Hắn nhẹ nhàng ở bên tai nàng thổi khí, bờ môi cơ hồ đụng tới bên tai nàng, khiêu khích uy hiếp nàng. Nàng vội vàng gật đầu,trái tim bùm bùm đập.Tiểu Thúy thông minh đã sớm ở bên ngoài đợi lâu,thấy thanh âm trêu đùa trong phòng dừng lại, nàng thức thời gõ cửa,"Tiểu thư, nô tỳ đưa điểm tâm tới." Sau một lúc lâu, một tiếng nói nam nhân tràn ngập từ tính mở miệng,"Lấy vào đi!" "Dạ, chủ gia." Tiểu Thúy đẩy cửa ra, một cỗ hương vị tình dục nồng đậm xông vào mũi, làm cho nàng đỏ bừng mặt.Đem chè hạt sen cùng bữa ăn sáng dọn xong, Tiểu Thúy thanh thanh cổ họng, cao giọng nói:"Chủ gia, tiểu thư,chè này dùng hạt sen sơ chế mà thành, hương vị thơm ngát dễ ăn,mời hai vị dùng." Nói xong, nàng thuận tay đem khay ở bên dưới nách, lăng lẽ lui thân xuống. Úy Nguyên Khánh múc một bát chè hạt sen,bờ môi khêu gợi hơi nhếch,nhẹ nhàng đem chè nóng thổi lạnh.Tâm tư hắn vừa chuyển,tà mị gợi lên khóe miệng."Chè này đến đúng thời điểm." "Huynh thích ăn chè hạt sen?" Cơ Nhạn Nhi không nghĩ nhiều kinh ngạc hỏi, nàng cho tới bây giờ không có nghe hắn nói qua? Lần sau phải hỏi Tiểu Thúy chè hạt sen làm thế nào, như vậy nàng có thể tự tay làm cho hắn ăn. "Muội cũng biết hạt sen có ý nghĩa là sao?" Môi hắn tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lửa nóng. Hắn chờ mong trong bụng nàng mang thai,nàng cùng hắn sáng tạo ra tiểu sinh mệnh.A…… Hay là…… Cơ Nhạn Nhi ngẩng đầu nhìn Úy Nguyên Khánh, há mồm muốn hỏi, hắn lại đem chè thổi lạnh đưa vào miệng nàng, làm cho nàng đưa nó nuốt vào. Hắn một ngụm tiếp một ngụm uy nàng ăn,bản thân lại không nhúc nhích, nàng nhịn không được nói:"Huynh không cần chỉ lo uy ta ăn đâu!" Thấy nàng đã ăn hết bay,tám phần, hắn mới buông bát sứ trong tay, lau đi ít chè trên mặt nàng,"Ta còn không đói bụng,muội từ từ ăn, tối nay mang muội đi cái địa phương thú vị." "Muốn đi đâu?" Cơ Nhạn Nhi tò mò hỏi. Đôi mắt đen gian tà giống như yêu ma chăm chí nhìn nàng,thần thái giống như cuồng thú đoạt lấy,làm cho trong lòng nàng căng thẳng.Nàng thấp đầu,cố gắng ăn chè, né tránh ánh mắt làm người ta nóng lên.Thấy thế, hắn cao giọng cười khẽ, vỗ vỗ ống tay áo, không có tiếp lời liền bước đi ra ngoài.Hắn trở nên quái lạ, ánh mắt nhìn nàng so với quá khứ còn nóng bỏng hơn, chẳng lẽ tối hôm qua nàng nói cái gì?Đều do hắn ép nàng uống rượu, hại nàng đem chuyện ngày hôm qua quên hết, chỉ nhớ rõ một số đoạn xấu hổ– Đôi mắt đẹp của Cơ Nhạn Nhi nhìn Úy Nguyên Khánh rời đi,vẻ mặt mê ly. "Tiểu thư! Tiểu thư!" Tiểu Thúy kêu một hồi lâu, chỉ thấy tiểu thư giống như ngốc lăng, không biết thần trí bay đi phương nào, nếu trong phòng gặp phải trộm, đem đồ vật đáng giá lấy hết. Tiểu thư khả năng còn không có hồi hồn đâu! Tiểu Thúy vỗ nhẹ Cơ Nhạn Nhi một chút,lay tay nhỏ bé một chút, Cơ Nhạn Nhi lúc này mới phục hồi tinh thần lại."A! Tiểu Thúy, ngươi dọa ta thật sợ hãi nha." Cơ Nhạn Nhi vỗ vỗ ngực, thầm oán nói. "Kính nhờ, tiểu thư tốt của ta, vừa rồi Tiểu Thúy kêu tiểu thư vài tiếng, người cũng chưa nghe thấy, còn nói ta dọa người chứ!" Tiểu Thúy bĩu môi,đây thật sự là thiên đại oan uổng a! "Nhưng thật ra tiểu thư suy nghĩ cái gì, sao chuyên tâm như thế?" "Nga! Không có gì!" Cơ Nhạn Nhi phất phất tay, có lệ mà đáp. Ân hừ…… Rõ ràng có vấn đề!Tiểu Thúy nàng hiểu rõ tiểu thư, còn muốn giấu nàng chứ!Tiểu Thúy giấu giếm y cười, thanh thanh cổ họng, cao giọng nói:"Tiểu thư đi nhanh đi!" Thừa dịp vừa nãy tiểu thư đang ngẩn người, nàng đã sớm đem bọc hành lý của tiểu thư chuẩn bị tốt lắm. "Như thế này là đi đâu?" "Chủ gia công đạo ta giúp tiểu thư chuẩn bị lại hành lý, nói muốn dẫn người đi du lịch!" Đúng nha! Hắn vừa mới nói muốn dẫn nàng đi một chỗ, lại không nói là nơi nào. Tiểu Thúy ha ha cười, trong lòng thật sự thay tiểu thư cao hứng."Đúng rồi! Thiếu chút nữa đã quên, chủ gia nói muốn cưỡi ngựa,để cho tiểu thư thay nam trang." Tiểu Thúy nhanh chóng kéo lấy Cơ Nhạn Nhi, giúp nàng đem tóc dài buộc lại,lại thay hành trang đơn giản, nhất thời thành thiếu gia tuấn tú. "Đại công cáo thành!" Tiểu Thúy vỗ vỗ tay,nghiêng đầu âm thầm thưởng thức bàn tay khéo léo của chính mình. "Đi thôi! Chủ gia đang đợi ở bên ngoài." Tiểu Thúy xếp lại ngoại bào cho Cơ Nhạn Nhi.Mặt tròn của Cơ Nhạn Nhi đỏ bừng tràn ngập sinh khí, nâng lên tóc dài đen nhánh trong người đưa về sau bay lên.Uy Nguyên Khánh thấy một màn như vậy, nhịn không được nín thở, nàng tựa như tinh linh hạ phàm, câu mất hồn người. Hắn đi ra đằng trước, mở ra hai tay rắn chắc đem nàng ôm vào lòng. "Khánh ca ca……" Cơ Nhạn Nhi ngẩng đầu nhìn Úy Nguyên Khánh, chỉ thấy trang phục của hắn một thân đen như mực,lăng đoạn màu vàng trên lưng, phụ trợ cho thân hình thon dài to lớn, ánh mắt nhìn nàng như lửa, khóe miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu,làm nàng không dám nhắm mắt. "A! Nếu không đi trời cũng sắp tối."Thấy bộ dạng nàng nhìn không chuyển mắt,hắn giễu cợt. Người gọn gàng trên lưng ngựa,phương mâu hẹp dài của Úy Nguyên Khánh ở trên cao bễ nghễ tứ phương, tràn ngập khí phách."Nắm lấy tay ta." Hắn một tay nắm dây cương, một tay kia hướng về phía Cơ Nhạn Nhi, vẻ mặt trầm ổn.Cái gì? Nàng cũng không chân chính cưỡi qua ngựa nha!Cao như thế…… Nàng muốn ngồi trên đó? "Không cần…… Người ta không dám đi lên." "Đừng sợ, có ta ở đây, còn lo lắng cái gì?" Ánh mắt hắn thuyết phục nàng, làm cho nàng quên sợ hãi. Nàng vươn tay nhỏ bé hơi lạnh đặt ở lòng bàn tay hắn, làm cho Tiểu Thúy nâng nàng lên, thuận lợi dẫm lên trên yên ngựa, hắn dùng sức, liền đem nàng kéo lên."A…… Thật cao nha!" "Ngoan…… Muội xem, không phải rất tốt sao?" Cơ Nhạn Nhi định thần nhìn,bản thân đang ngồi ở trước người Úy Nguyên Khánh,tay trái hắn gắt gao ôm lấy thất lưng nàng. "Không đáng sợ như vậy, đúng không?" Nàng nắm chặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trước ngực hắn. "Phải đi …… Uống!" Hắn động dây cương, hai chân kẹp chặt,con ngựa cao màu rám nắng tê một tiếng, chân trước giơ lên,phi nhanh chạy,cước bộ hòa cùng với gió. Tiếng gió vù vù không ngừng,tâm Cơ Nhạn Nhi lơ lửng, không ngừng phát run. "Nhạn Nhi,muội ngẩng đầu nhìn xem." Hắn hiểu được nàng có cùng nhiệt tình với hắn không bị cản trở, chính là giấu ở sâu trong nội tâm, mà hắn chính là chìa khóa giải phóng nàng.Nàng mắt điếc tai ngơ, chỉ lo vùi đầu. "Chẳng lẽ muội không nghĩ nhìn vùng đất rộng lớn cùng cảnh sắc nơi này sao?Muội không phải thường nhắc tới thảo nguyên xanh thẳm trên thư làm muội muốn tới, hiện tại ta cho muội tự mình nhìn xem." Nghe hắn như thế nói, làm cho nàng quên sợ hãi, quay đầu nhìn, nhịn không được kinh hô ra tiếng. "Đẹp quá!" Nàng cứng lại hô hấp, thật lâu sau,cảm thán ra câu này. Màu xanh của cỏ không có giới hạn theo gió lắc lư, nàng…… Nàng đang bay! Cơ Nhạn Nhi vui sướng quay đầu đối với Úy Nguyên Khánh nói:"Khánh ca ca, chúng ta đang bay!" "A! Loại cảm giác này rất tuyệt đi?" Úy Nguyên Khánh đem thân thể phóng thấp, nằm ở trên lưng ngựa."Muội xem, chúng ta cùng gió đồng hành."Ánh mắt Úy Nguyên Khánh tràn ngập thần thái, không kiêng nể gì cất tiếng cười to, tóc cuồng loạn bay lên. Một mặt này của hắn nàng chưa từng thấy qua, hắn là hướng nàng bày ra chân thật bản thân mình sao?Nàng rung động không ngừng, gió thổi đi suy nghĩ rối loạn của nàng, nội tâm nàng giống như có cái gì bị hắn mở ra. Giờ phút này, nàng mới nhận biết rằng, nàng rốt cuộc không thể tự kềm chế! Trong thế giới của nàng chỉ còn lại có tiếng gió cùng hắn, bọn họ không ngừng chạy, vẫn đi về phía trước.Nàng hưng phấn không tha, ngực đau đớn, nàng cố lấy dũng khí,hít một hơi thật sâu,hô:"Khánh ca ca,muội yêu huynh!" Những lời này như theo gió bay đi, chỉ có trên trời chứng kiến tình yêu của nàng, nhưng nàng tin tưởng giờ khắc này có ý nghĩa đặc biệt. Nói ra những lời giấu kín trong lòng bao lâu nay, làm cho nàng thoải mái rất nhiều,tay nhỏ bé đặt ở trên lưng hắn vòng càng nhanh,hai mắt nhắm lại, nàng tựa vào trong ngực nam tính của hắn, nội tâm lo lắng không ngừng.Nàng nghĩ, không biết vừa rồi hắn có nghe được hay không?Không biết rằng, tối hôm qua nàng cũng đã không cẩn thận nói ra những lời này! "Chúng ta đến." Úy Nguyên Khánh thả chậm tốc độ, cương ngựa vừa lặc, soái khí nhảy xuống bên ngựa, hai tay giữ lấy eo nhỏ của Cơ Nhạn Nhi, ôm nàng xuống.