Tình định duyên khởi
Chương 46 : Y phục trắng y phục vàng
Lãnh Mạch Thần đau lòng chậm rãi bước tới gần Thẩm tam nương, dùng tay vuốt mắt bà ấy. Nhìn Thẩm tam nương bây giờ rất giống đang ngủ, nhưng giấc ngủ này lại không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hắn bế Thẩm tam nương vào lòng, chuẩn bị đưa đi đâu đó.
Lãnh Kình Vũ thấy thế liền đi tới cản lại, hỏi:"ngươi muốn đưa bà ấy đi đâu?"
"Người mất rồi cần phải an táng tử tế!"
Lãnh Kình Thiên cũng đi tới hỏi:"đệ định bế từng người để an táng sao?"
"Phải!"
Phùng Đình Phong thấy thế liền khinh bỉ nói:"thật phí thời gian, từ đầu ta đã bảo các ngươi đừng đến đây, các ngươi cứ nhất quyết không nghe theo ý ta. Giờ thì hay rồi! Tai họa thôn Ngân Thủy ngày hôm nay một phần cũng là do các ngươi gây ra."
"Ngươi im miệng!" Mặc Chiêu quát hắn.
Tử Chân nói:"Phùng sư huynh! Chúng ta thật sự không ngờ tới sẽ có chuyện như vậy xảy ra với thôn Ngân Thủy, nếu lúc đó chúng ta không bị Trần Quý lừa thì những người dân nơi đây sẽ không gặp phải tai họa đáng tiếc như thế này."
Phùng Đình Phong cười chế giễu, nói:"thật hài hước! Vô duyên vô cớ đi nhận một bà điên không rõ danh tính làm mẹ, lúc chết rồi còn muốn làm một đứa con hiếu thảo đúng nghĩa, quá nực cười."
"Im miệng cho ta!" Lãnh Mạch Thần vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn gằn giọng.
Phùng Đình Phong nhìn vẻ mặt của Lãnh Mạch Thần bây giờ rất đáng sợ, không chỉ mình hắn cảm thấy như thế mà những người khác cũng đều cảm thấy như vậy. Hắn sợ sệt lập tức im miệng, đi tới chỗ khác ngồi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ai cảm thấy phí thời gian thì có thể rời đi trước, ta xử lý việc ở đây xong rồi sẽ rời đi sau."
"Ta ở lại giúp chàng một tay!" Triệu Hinh Tịnh nhìn hắn nói.
"Ta và huynh đã thề là có họa cùng chia, ta cũng ở lại đây!" Mặc Chiêu nói.
"Cả đệ nữa!" Tử Chân nói.
"Haizz! Thế mà ta còn khen cái tên Trần Quý đủ điều như vậy, nghĩ lại cảm thấy thật ngượng miệng." Lãnh Kình Vũ thở dài nói.
"Đừng nói nữa! Mau làm việc thôi!" Lãnh Kình Thiên đi tới bế từng người dân đặt chung lại một chỗ với nhau.
Mọi người cũng cùng nhau làm việc, riêng Phùng Đình Phong chỉ ngồi một chỗ để hưởng thụ.
Sau khi đặt hết những người dân nằm chung lại với nhau, mọi người quyết định dùng cách hỏa thiêu để an táng, cảnh tượng trước mắt thật sự rất đau lòng.
Lãnh Mạch Thần, Triệu Hinh Tịnh, Mặc Chiêu, Tử Chân, Lãnh Kình Thiên, Lãnh Kình Vũ cùng nhau quỳ xuống đất, cúi đầu bái những người dân đã khuất ba lạy rồi đứng dậy luyến tiếc rời đi.
Mọi người cùng nhau đi ra chỗ bờ sông, bây giờ lòng ai cũng cảm thấy thật nặng trĩu, không ai mở miệng nói lời nào.
Vừa tới bờ sông đã nhìn thấy con thuyền của ông lão hôm trước đợi sẵn ở đó, nhưng chẳng thấy ông lão đứng trên thuyền.
Mọi người gấp gáp chạy vào thuyền xem thử, ông lão chèo thuyền đang nằm hấp hối ở đó, miệng còn trào ra máu tươi.
Ông lão chèo thuyền nhìn thấy bọn họ tới, gắng gượng nói ra từng chữ.
"Y phục trắng, y phục vàng..." nói tới đây ông lão liền tắt thở, mắt vẫn không nhắm.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước lời nói cuối cùng của ông lão chèo thuyền, cái gì mà y phục trắng, y phục vàng? Chẳng lẽ đang nói tới y phục trắng của Liên Đăng Phái và y phục vàng của Tịnh Tâm Uyển? Hay là còn người nào khác cũng mặc y phục có màu như thế?
Mặc Chiêu thương xót vuốt mắt ông lão chèo thuyền, nói:"tại sao lại có người tàn độc đến như vậy? Lão bá này dù gì cũng là người dân của Thành Chung Liên, nên mang ông ấy về đó để an táng."
Lãnh Kình Thiên khó hiểu tự hỏi:"tại sao bọn chúng lại muốn giết những người dân vô tội? Chẳng lẽ những người dân này có ẩn giấu bí mật gì của bọn chúng nên bọn chúng mới giết người để diệt khẩu?"
Lãnh Kình Vũ trả lời:"cũng có khả năng đó, chúng ta mau về báo lại chuyện này với cha và hai vị sư bá thì hơn."
Lãnh Kình Thiên chấp tay nhìn ông lão chèo thuyền nói:"phiền lão bá cho chúng ta mượn đỡ con thuyền này một lúc, khi về chúng ta nhất định sẽ an táng cho ông thật tử tế."
Nói xong liền quay sang nhìn những người khác hỏi:"ở đây có ai biết chèo thuyền không?"
Mặc Chiêu nhìn Phùng Đình Phong nói:"có lẽ ở đây chỉ có một mình sư đệ là biết chèo thuyền, vậy chuyện này phải nhờ sư đệ chèo giúp chúng ta rồi!"
Phùng Đình Phong khinh bỉ trả lời:"ai nói với huynh là ta biết chèo thuyền? Huynh đừng cái gì cũng kê ta vào."
Mặc Chiêu thở dài một cái, nhìn ra bên ngoài sông nói:"thế sao? Hôm trước hình như ta có nhìn thấy đệ đang chèo thuyền chở vài cô nương nào đó cười nói rất vui vẻ trên sông Hoàng Thủy ở Kim Tuyền Trấn, lúc đó ta còn định về mách với sư phụ nhưng lại không nỡ để đệ bị phạt nên đành thôi, chắc là ta nhìn nhầm rồi."
Phùng Đình Phong nghe vậy liền chột dạ, người mà sư huynh hắn nhìn thấy lúc đó chính là hắn chứ không ai khác, lúc đó sư huynh còn vẫy tay với hắn, nếu chuyện này mà để cho cha hắn biết thì chỉ có mà nhừ đòn với ông ấy.
"Huynh nhìn lầm rồi! Thôi! Nể tình các người cũng vất vả không ít nên ta quyết định hy sinh chút công sức chèo thuyền chở các người về lại Thành Chung Liên vậy."
Mặc Chiêu nhướng mày hỏi:"sao lúc nãy đệ nói là không biết chèo thuyền mà?"
"Lúc nãy ta quên mất chuyện mình biết chèo thuyền, được chưa?"
Phùng Đình Phong ấm ức bỏ đi ra ngoài cầm mái chèo bắt đầu chèo thuyền.
Thuyền di chuyển rời khỏi thôn Ngân Thủy, mọi người đều nuối tiếc nhìn về nơi đó.
May mắn là trên đường về Thành Chung Liên không hề xảy ra một chuyện bất trắc gì. Trời cũng đã gần tối mọi người cùng nhau an táng ông lão chèo thuyền rồi bay về lại Liên Đăng Phái.
Phùng Dã chưởng môn, Công Tôn Đục trưởng lão, Lãnh Hữu Lập trưởng lão đều có mặt ở sảnh chính cùng nhau ngồi uống trà đàm đạo.
Các đệ tử cùng nhau đi vào chấp tay cúi đầu thi lễ.
Phùng Đình Phong nhanh chóng kể lại hết mọi chuyện cho các trưởng bối nghe.
Phùng Dã và Lãnh Hữu Lập nghe xong chuyện chỉ biết lắc đầu thương xót cho người dân thôn Ngân Thủy.
Công Tôn Đục nhìn Phùng Đình Phong hỏi:"các ngươi ở đó có thu thập được thông tin gì về kẻ đã sát hại người dân thôn Ngân Thủy không?"
Phùng Đình Phong đáp:"không có thưa sư thúc! Có điều một bà điên ở đó cứ luôn miệng mắng chửi tiên môn chúng ta, cái gì mà dã lang ẩn nấp ở Liên Đăng Phái, còn có cả Tịnh Tâm Uyển ở trong đó nữa, con nghe không hiểu gì hết."
"Vậy sao?" Công Tôn Đục bình thản hỏi tiếp:"bà ấy còn nói gì khác nữa không?"
Phùng Đình Phong trả lời:"cái này thì con cũng không rõ, lúc đó bà ấy đuổi hết chúng con ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Lãnh Mạch Thần ở trong nhà nói chuyện gì đó rất lâu rồi mới ra ngoài, có lẽ sư thúc phải tự mình hỏi hắn rồi."
Mọi người đưa mắt nhìn Lãnh Mạch Thần.
Lãnh Mạch Thần thấy thế liền nói:"lúc đó bà ấy nhận nhầm con thành con trai của bà ấy, bà ấy chỉ muốn hỏi thăm riêng con thôi, ngoài ra không còn nói gì khác."
Công Tôn Đục nhìn Lãnh Mạch Thần bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng lại không mở miệng hỏi thêm gì nữa.
Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh cũng có hơi hoài nghi về chuyện này, nhưng không ai tiết lộ một chút nào về lời nói của Thẩm tam nương khi nói chuyện riêng với họ.
Phùng Dã nói:"được rồi! Chuyến đi lần này các ngươi thể hiện rất tốt, rất đáng khen. Tuy thôn Ngân Thủy là một điều đáng tiếc...nhưng cũng không thể trách các ngươi được, trễ rồi! Về nghỉ ngơi sớm đi! Ta sẽ bàn tiếp chuyện này với hai sư đệ sau."
"Vâng! Đệ tử cáo lui!"
Các đệ tử mệt mỏi rời đi ai về phòng nấy.
Lãnh Mạch Thần nằm trên bàn mãi không ngủ được, cứ bị day dứt về chuyện của thôn Ngân Thủy.
Triệu Hinh Tịnh thấy vậy liền hỏi:"lúc nãy chàng có nhìn thấy vẻ mặt của Công Tôn trưởng lão có hơi kì quặc không?"
"Ta cũng cảm thấy như vậy! Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, lời nói của Thẩm tam nương nói với chúng ta lúc đó không biết là do bà ấy cuồng ngôn hay là nói thật, Công Tôn sư bá trước giờ luôn điềm đạm dễ gần, lại không làm một chuyện gì xấu, tất cả đệ tử đều rất kính trọng ông ấy, sao có thể là một con dã lang như Thẩm tam nương nói chứ? Ta phải tự mình tra rõ chuyện này mới được!"
"Ta sẽ tra cùng chàng, dù gì Thẩm tam nương cũng đối xử rất tốt với ta."
Lãnh Mạch Thần rất cảm kích nàng, trong chuyến đi lần này nàng luôn đứng về phía hắn, còn bảo vệ hắn nữa. Nhưng hắn lại không làm được chuyện gì cho nàng, thật là áy náy.
"Đa tạ nàng!"
"Được rồi! Ta ngủ trước đây!"
"Được! Ngủ ngon!"
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
215 chương
100 chương
4 chương
67 chương
61 chương