Tình định duyên khởi
Chương 36 : Tam động tam ải
Bảy người cùng đi vào sâu bên trong rừng, từ đằng xa nhìn thấy một vách đá lớn, bảy người tiến lại gần thì thấy trước vách đá còn có ba cái hang động.
Tử Chân hỏi:"ở đây có ba cái hang lớn, chúng ta phải làm thế nào đây?"
Lãnh Kình Vũ trả lời:"thì phải chia phe ra chứ làm thế nào nữa?"
Phùng Đình Phong suy nghĩ gì đó rồi nói:"ta thấy thế này, sư huynh và Tử Chân một phe, hai vị Lãnh công tử một phe, ta và Triệu nữ hiệp một phe, còn Lãnh tam công tử đứng ở ngoài canh chừng, mọi người thấy thế nào?"
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ gật đầu tán thành.
Mặc Chiêu nói:"có vào thì cùng vào, một mình Mạch Thần đứng ở ngoài này canh chừng lỡ có xảy ra chuyện gì thì ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?"
Tử Chân cũng nói:"phải đấy! Đệ không thể để sư huynh ở ngoài đây một mình được."
Phùng Đình Phong khó chịu trả lời:"chứ bây giờ phải làm thế nào? Hắn vô dụng như vậy đi theo chúng ta vào trong chỉ tổ làm ngáng chân chúng ta thôi, chẳng được tích sự gì hết."
Triệu Hinh Tịnh thấy hắn nói khó nghe liền lên tiếng, nói:"ta sẽ đi cùng chàng ấy."
Lãnh Mạch Thần nhìn Triệu Hinh Tịnh cảm kích, cũng có một chút áy náy trong lòng.
Phùng Đình Phong kìm nén tức giận nói:"vậy thì sư huynh và Tử Chân một phe, hai vị Lãnh công tử một phe, còn ta sẽ đi cùng với Triệu nữ hiệp và tam công tử."
Mặc Chiêu có hơi không yên tâm, lại gần Lãnh Mạch Thần nói:"huynh nhớ phải cẩn thận!"
"Ta biết rồi! Huynh cũng cẩn thận!"
Bảy người bắt đầu chia ra làm ba phe, Mặc Chiêu và Tử Chân vào hang thứ nhất, Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ vào hang thứ hai, ba người còn lại vào hang cuối cùng.
Phe Mặc Chiêu và Tử Chân đi càng sâu vào hang càng cảm thấy lạnh lẽo, nơi đây yên tĩnh không một tiếng động phát ra.
"Mặc sư huynh! Sư phụ nói với đệ nơi nào càng yên tĩnh thì nơi đó ắt sẽ có nguy hiểm, nơi này cũng khá là yên tĩnh..."
"Yên tâm đi! Có ta ở đây! Con yêu quái đó không làm gì được chúng ta đâu."
"Mặc sư huynh! Hình như có tiếng gì đó phát ra ở phía trước."
Vừa nói dứt lời bỗng từ đằng xa có một đám thi thể nam nhân thân thể nhầy nhụa, mặt mũi nát bét, còn có thi thể không toàn vẹn tay chân.
"Là thây ma, Tử Chân! Mau nín thở, bọn chúng có khí độc."
Đám thây ma đến càng lúc càng nhiều xông tới chỗ họ bao vây tấn công, Mặc Chiêu và Tử Chân không thoát ra được phải ra tay đánh trả. Đám thây ma giờ đây chỉ còn là một cái xác không hồn, không biết đau đớn, có giết cỡ nào cũng không chết.
Mặc Chiêu thấy không thể tiếp tục đánh như thế nữa, cứ như thế sớm muộn gì cũng nín thở hết hơi mà chết.
"Tử Chân! Bảo hộ ta!"
Mặc Chiêu bay lên cao, thi triển pháp lực phá vòng vây, lập tức đám thây ma bị đánh văng ra hết.
"Mau chạy nhanh lên!"
Mặc Chiêu và Tử Chân cắm đầu chạy lên phía trước, chạy được một lúc thì bị ngã vào một cái hố sâu.
Phe Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ đi càng sâu vào hang càng nghe thấy mùi hôi thối.
"Đại ca! Huynh có nghe mùi gì không? Khó ngửi chết đi được."
"Ta ngửi thấy mùi này giống như mùi xác chết tỏa ra ấy, ta sắp nôn rồi đây này."
"Ngửi cũng giống thật!"
Lãnh Kình Vũ cảm giác như có con gì đang bò sau gáy, hắn dùng tay bắt ra quả nhiên là một con nhện nhỏ.
"Ở đây cũng có nhện nữa à? Kì lạ thật."
Lãnh Kình Thiên nhìn con nhện đang cố thoát ra khỏi tay của nhị đệ, nói:"thả nó đi! Nhỏ xíu làm ăn được gì."
Lãnh Kình Vũ nghe lời quẳng con nhện xuống đất, cả hai đi được một lúc thì nghe thấy tiếng động lạ.
Lãnh Kình Thiên hỏi:"cái gì thế? Nghe như tiếng côn trùng kêu vậy."
"Đại, đại ca!" Lãnh Kình Vũ hoảng hốt chỉ tay vào một góc đá lắp bắp nói.
Lãnh Kình Thiên nhìn theo tay nhị đệ chỉ, thánh thần thiên địa ơi toàn là xác người đang trong giai đoạn phân hủy bị dính vào mạng nhện. Từ đằng sau nghe thấy tiếng lách cách lách cách, cả hai quay lại xem thử thì thấy nguyên một con nhện khổng lồ đang đứng trước mặt.
"Chạy!" Lãnh Kình Thiên nói lớn.
Cả hai vừa bỏ chạy vừa cãi nhau.
"Tại huynh hết đấy, nếu huynh không kêu ta thả con nhện khi nãy thì bây giờ đâu phải thế này."
"Ta kêu đệ thả là quyền của ta, đệ muốn thả hay giết là quyền của đệ, đó là do đệ mà ra không liên quan tới ta."
"Huynh còn dám đổ thừa do ta?"
Hai người chạy mãi rốt cuộc đã đến ngõ cụt.
Lãnh Kình Thiên hoang mang hỏi:"ngõ cụt? Hôm nay bổn công tử xui đến thế sao? Bây giờ phải làm thế nào đây?"
Lãnh Kình Vũ đáp:"xông lên sống chết với nó chứ còn thế nào nữa?"
Cả hai bắt đầu rút vũ khí ra xông lên tấn công nhện khổng lồ, con nhện này có vẻ rất khỏe, bị chém mấy chục nhát vào thân nhưng vẫn không có dấu hiệu suy yếu. Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ vì đi đường mệt mỏi lại thêm bụng đói không có sức, cho nên nhanh chóng bị mạng nhện quấn tròn khắp người.
Phe cuối cùng là yên bình nhất, chẳng lạnh lẽo cũng chẳng có mùi hôi thối, ngược lại còn thấy chỗ này khá dễ chịu.
Phùng Đình Phong không quan tâm Lãnh Mạch Thần, nhân cơ hội này bắt chuyện với Triệu Hinh Tịnh.
"Triệu nữ hiệp! Lần gặp cô trên võ đài là ta không đúng, ta rất muốn tìm cô để xin lỗi nhưng đều không có cơ hội, mong cô có thể bỏ qua cho ta chuyện lần trước."
Triệu Hinh Tịnh lạnh nhạt trả lời:"chuyện cũng đã qua lâu rồi, ta không muốn nhắc lại, Phùng công tử không cần phải áy náy."
Phùng Đình Phong nghe vậy rất vui mừng, nói:"vậy thì tốt rồi! Ta ái mộ cô đã lâu, nay được cùng cô đi bắt yêu quái thật sự là một niềm vui lớn đối với ta."
Triệu Hinh Tịnh không trả lời hắn.
Lãnh Mạch Thần nghe hắn nói vậy có hơi khó chịu, nhưng cũng không biết phải nói gì.
Phùng Đình Phong mặt dày nói tiếp:"chúng ta dù sao cũng là người một nhà, sau này ta gọi cô là Hinh Tịnh được chứ? Cô cũng có thể gọi ta là Đình Phong."
Triệu Hinh Tịnh trả lời:"chúng ta hiện giờ có thể được coi là đồng môn, không phải người một nhà, Phùng công tử nên gọi sao cho hợp lý một chút, đừng để người khác hiểu lầm."
Phùng Đình Phong lập tức nói:"đồng môn thì cũng là sư huynh sư muội, gọi tên thì có gì là hiểu lầm chứ? Đúng không? Hinh Tịnh sư muội!"
Triệu Hinh Tịnh chán ghét không thèm trả lời hắn.
Lãnh Mạch Thần thì đã khó chịu ra mặt.
"Hehehe một lũ phàm nhân ngu ngốc tự chui đầu vào rọ, thật là đỡ mất công ta phải đi tìm."
Giọng nói này là của Khỉ Tinh, ba người nhìn xung quanh tìm nó nhưng chẳng thấy đâu.
Triệu Hinh Tịnh nói:"nó đang ở gần đây, mau lên phía trước tìm thử."
Ba người tiến lên phía trước, phía trước là một cái động lớn, thi thể nữ nhân chỗ nào cũng có, có thi thể nằm dưới đất, có thi thể cứng đơ tựa vào vách đá, rùng rợn nhất là thi thể được treo lơ lửng trên không trung. Có thi thể nhìn còn mới, có thi thể đã phân hủy từ lâu, còn có thi thể đang trong quá trình phân hủy.
"Cứu với! cứu chúng ta với! Có ai không? Hãy cứu chúng ta với."
Giọng của nhiều nữ nhân khóc than cầu cứu, hình như giọng nói đó phát ra từ bên trong vách đá phía trước.
Lãnh Mạch Thần định đi tới đó xem thử thì bị Triệu Hinh Tịnh cản lại.
"Chờ đã! Cẩn thận có bẫy."
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
215 chương
100 chương
4 chương
67 chương
61 chương