Tình định duyên khởi

Chương 17 : Kết làm bằng hữu

Sau khi bị đánh hai mươi trượng, Lãnh Mạch Thần được đưa về Trúc Lâm Thiên trong tình trạng bất tỉnh. Lãnh Hữu Lập và Phan phu nhân biết chuyện vô cùng lo lắng. Phan phu nhân không kiềm được nước mắt nói:"con trai ta từ trước đến giờ ta còn không nỡ đánh, vậy mà hôm nay lại để người khác đánh nó tận hai mươi trượng, nó chỉ là một đứa trẻ làm sao chịu nổi tới hai mươi trượng chứ? Ta phải đi tìm chưởng môn nói cho ra lẽ." Thấy phu nhân mình định rời đi, Lãnh Hữu Lập liền ngăn cản lại. "Nàng bình tĩnh đi! Ta tin đại sư huynh sẽ không bao giờ phạt đệ tử khi không có lý do thích đáng đâu." Phan phu nhân hơi tức giận, hỏi:"vậy chàng nói thử xem? Mạch Thần nó đã phạm tội gì mà lại chịu phạt như thế chứ?" Lãnh Hữu Lập cũng đau xót trong lòng nhưng không thể hiện ra khuôn mặt. "Lần này nó đã gây họa, dám lén lút uống rượu ở rừng tre sau núi, cho nên đại sư huynh phạt cũng không phải không có lý." Phan phu nhân không tán thành, trả lời:"chàng nghĩ nó sẽ uống rượu thật sao? Đâu phải chàng không biết tính tình của nó như thế nào?" "Được rồi! Nàng bình tĩnh trước đã, đợi nó tỉnh lại hỏi là biết ngay thôi." Lãnh Kình Thiên khó chịu, hỏi:"giờ này mà mẹ còn bênh vực hắn sao? Con nghe người khác kể lại là chính miệng hắn đã tự mình nhận tội, nếu hắn không uống rượu thì tại sao lại bị phạt chứ?" Lãnh Kình Vũ cũng chen vào nói:"con thấy lời của đại ca nói rất phải, còn có cái tên Mặc Chiêu gì đó uống cùng với hắn nữa." Phan phu nhân tức giận nói:"hai đứa con thân là đại ca nhị ca mà lại không có lòng tin tưởng đệ đệ như thế sao? Mẹ thật thất vọng về hai con!" Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ không biết phải nên nói gì nữa đành im lặng. "Mẹ!" Lãnh Mạch Thần nằm trên giường vừa tỉnh lại liền gọi mẹ. Phan phu nhân lập tức đi tới bên giường con trai, lo lắng hỏi:"Mạch Thần! Con không sao chứ? Có thấy không khỏe chỗ nào không?" "Con không sao! Nhưng mà có hơi đau một chút, mẹ yên tâm đi! Con chịu được mà." Lãnh Mạch Thần bị đánh vào lưng đến sưng hết cả lên, còn rỉ ra máu, cho nên bắt buộc phải nằm sấp, cũng may mẹ hắn đã bôi thuốc cho hắn rồi nên cũng đỡ đau được một chút. Lãnh Kình Vũ tiến lại gần giường, hỏi:"có phải ngươi uống rượu nên mới bị sư bá phạt không?" Lãnh Mạch Thần hơi do dự, cha mẹ hắn đang chờ đợi câu trả lời của hắn. "Phải! Ta muốn biết mùi vị của rượu thế nào nên mới uống thử, không ngờ lại bị bắt gặp..." Cha mẹ hắn không tin đây có thể là sự thật, không biết phải nên nói thế nào với hắn nữa. Lãnh Kình Vũ giễu cợt, nói:"con trai của mẹ đấy! Bị mẹ chiều hư luôn rồi. Con mười sáu tuổi, đại ca mười tám tuổi, từ trước đến giờ bọn con còn không dám đụng tới một giọt rượu nào, tam đệ quả là có khác." Lãnh Mạch Thần xấu hổ cúi gầm mặt. Lãnh Hữu Lập thấy thế liền nói:"thôi! Trẻ con không hiểu chuyện cũng không thể trách được, chuyện qua rồi đừng nói nữa, chúng ta ai về phòng nấy, để Mạch Thần nghỉ ngơi đi!" Phan phu nhân vuốt vuốt đầu con trai, dịu dàng nói:"Mạch Thần! Chuyện lần này mẹ không trách con, hứa với mẹ lần sau không được như thế nữa, trẻ con uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu biết chưa?" Lãnh Mạch Thần cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ. "Con xin lỗi cha mẹ! Con xin hứa với hai người sau này sẽ không uống rượu nữa." Phan phu nhân nở nụ cười, trả lời:"vậy mới ngoan chứ, con nghỉ ngơi đi! Chúng ta không làm phiền con nữa." Buổi tối Lãnh Mạch Thần nằm một mình trong phòng trằn trọc mãi không ngủ được, một phần cũng vì mỏi lưng không thể trở người sợ động đến vết thương. "Mạch Thần! Ngươi còn thức không?" Một tên đứng lấp ló bên ngoài cửa phòng nhỏ giọng hỏi. Lãnh Mạch Thần cảnh giác, hỏi:"ai?" "Là ta! Mặc Chiêu!" Lãnh Mạch Thần ngán ngẩm, nói:"vào đi!" Mặc Chiêu đẩy cửa bước vào, tới gần Lãnh Mạch Thần xem xét qua một hồi. "Ngươi xem! Chịu không nổi hai mươi trượng còn bày đặt nhận tội làm chi cho rước họa vào thân?" Lãnh Mạch Thần không để ý đến lời nói của hắn, hỏi:"huynh tới đây làm gì? Nếu để sư bá phát hiện nữa thì lại bị đánh cho một trận." Mặc Chiêu lục lọi trong y phục lấy ra một lọ thuốc đưa cho Lãnh Mạch Thần. "Ta lén qua đây thăm ngươi một chút rồi về ngay, sẽ không bị ai phát hiện đâu. Lọ thuốc này do cha ta dùng thảo dược tốt nhất để bào chế, thoa lên vết thương sẽ sớm khỏi nhanh thôi, ngươi giữ lấy mà dùng." Lãnh Mạch Thần từ chối, nói:"thuốc của cha huynh thì huynh tự giữ lấy đi! Ta có thuốc rồi!" Mặc Chiêu cố nhét lọ thuốc vào tay hắn, trả lời:"ta còn một lọ khác để ở phòng, lọ này ngươi cứ giữ lấy, đừng để ta phải nóng." Lãnh Mạch Thần nghe vậy đành đưa tay nhận lấy lọ thuốc. "Vậy đa tạ Mặc công tử!" Mặc Chiêu cảm thấy khó nghe, hỏi:"gọi gì nghe xa lạ thế?" Lãnh Mạch Thần khó hiểu, chẳng phải lúc trước gọi hắn bằng sư huynh mà hắn không chịu sao? Giờ gọi như thế này thì lại bảo xa lạ. "Mặc đại ca?" Mặc Chiêu trả lời:"nghe cũng được, nhưng ta không thích làm đại ca." "Mặc thiếu hiệp?" Mặc Chiêu lắc đầu, trả lời:"nghe giả tạo quá!" "Mặc đại nhân?" Mặc Chiêu bung quạt phe phẩy, trả lời:"không thích!" "Mặc gia gia?" Mặc Chiêu hơi bực, trả lời:"trong ta già như thế sao?" Lãnh Mạch Thần không còn kiên nhẫn nữa, hỏi:"vậy huynh muốn ta gọi huynh là gì đây? Kính Văn sao?" Mặc Chiêu bỗng bất động một hồi, sau đó lấy lại bình tĩnh, trên nét mặt lộ rõ vẻ thoáng buồn. "Kính Văn là tên thân mật mà cha mẹ thường hay gọi ta..." Lãnh Mạch Thần nghe vậy liền hỏi lại:"vậy ta phải gọi huynh là gì đây?" Mặc Chiêu phe phẩy quạt, trả lời:"mà thôi! Ngươi gọi thế cũng được!" "Được! Kính Văn!" Mặc Chiêu ra vẻ kiêu ngạo, hỏi:"ta thấy con người ngươi cũng có chút thú vị, cho nên ta miễn cưỡng đồng ý kết làm bằng hữu với ngươi, ngươi thấy thế nào? Có vinh hạnh khi được kết bằng hữu với một người vừa soái vừa tài giỏi như ta không? " Lãnh Mạch Thần ngán ngẩm, hỏi:"chẳng phải lúc đầu huynh chê bai ta dữ lắm sao? Tại sao bây giờ lại muốn kết bằng hữu với ta?" Mặc Chiêu chột dạ, gập cây quạt lại, tức giận quát:"có kết hay không nói một tiếng? ta còn phải quay về Thác Lâm Thiên." Lãnh Mạch Thần nhìn dáng vẻ của hắn có hơi buồn cười, trả lời:"có!" Mặc Chiêu lại bung quạt phe phẩy, cười nói:"tốt lắm! Đợi ngươi khỏe lại sau đó chúng ta sẽ cùng nhau cắt máu ăn thề, kết làm bằng hữu." Lãnh Mạch Thần nghĩ tới cảnh sẽ cắt ra một chén máu đầy ăn thề như trong sách có ghi chép khiến hắn hơi sợ sệt. "Phải...phải cắt máu sao?" Mặc Chiêu lập tức trả lời:"đương nhiên rồi! Thế nhé! Hẹn ngươi giờ Ngọ ba ngày sau gặp mặt ở rừng tre chỗ cũ, giờ ta phải về đây! Tới trễ coi chừng ta." "Được được! Ta sẽ tới đúng giờ!" "Về đây! ngươi nghỉ ngơi đi!" "Được! Về cẩn thận!"