Tình Địch (The Rivals In Love)
Chương 6
Bầu không khí căng thẳng bao trùm phòng họp nhỏ trong xưởng vẽ của công ty, trong khi Flame đang nghiên cứu các sơ đồ sắp la liệt trên một cái bàn dài trước mặt nàng. Các sơ đồ mẫu của các mục quảng cáo trên báo chí và sơ lược cốt truyện để quảng cáo trên vô tuyến truyền hình đang được bày ra cạnh bên nhau. Một hoạ sĩ đầu tóc nâu rối bù mặc áo sơ mi lúng túng ra mặt trên chiếc ghế của anh ta, để lộ vẻ căng thẳng quá mức trong khi chờ đợi phản ứng của nàng. Người viết cốt truyện liếc anh ta ra vẻ thông cảm. Ellery không để ý đến hai người, còn Flame thì không để ý đến ai cả, nàng đang tập trung tất cả sự chú ý vào các cơ sở đồ mẫu trước mặt. Nàng chậm rãi lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
- Cô không thích cái này - Ellery nhận xét, tiếng chàng che lấp một tiếng chửi thề vội dập tắt của người hoạ sĩ.
Flame hít một hơi và thở dài một tiếng tiếc rẻ:
- Nói cho thật? Không! - Nàng cầm lên một bảng ghi cốt truyện, tiếp: - Cốt truyện để làm một phim quảng cáo mới trên truyền hình này chỉ là một phim cũ sửa lại cho bóng bẩy hơn mà thôi.
- Chuyện đó rất thành công.
- Tôi biết, nhưng chàng ta đã nhai đi nhai lại chủ đề này cả năm nay. Chúng ta cần một hướng mới, một cái sẽ hấp dẫn đối với đám thanh thiếu niên. Kết quả điều tra về thị trường và dân số trong mùa hè vừa qua cho thấy số thanh niên ở tuổi 20 tới 29 mua hàng ở các cửa hàng của Powell đạt một tỷ lệ rất thấp. Theo ý tôi, mục tiêu chúng ta phải nhắm vào là thị trường đó. Mục đích của bất cứ chiến dịch quảng cáo nào cũng là nhằm gia tăng doanh số bán ra và mở rộng cơ sở tiêu thụ. Nếu có một bộ phận nào của thị trường ta không với tới được, thì ta phải đeo đuổi cho kỳ được.
- Cô có ý kiến gì để đạt được điều ấy chăng? - Ellery bước qua đứng cạnh nàng.
- Ý kiến là lãnh vực của anh - Nàng mỉm cười đưa lại bảng ghi cốt truyện cho anh - Công việc của tôi là chỉ cho anh đi về hướng khách hàng mà chúng ta muốn đi.
- Cám ơn - anh ta lẩm bẩm.
Cô viết cốt truyện ngồi cạnh đấy, đẩy cặp mắt kính lên cao trên sóng mũi, nói:
- Cuộc điều tra cô vừa nhắc đến, trong đó có nói lý do tại sao họ không mua hàng của cửa hàng Powell không?
Cô ta quàng một tay ra sau lưng ghế, chăm chú nhìn Flame, đầu óc đã bắt đầu tập trung vào vấn đề đang giải quyết.
- Trên cơ sở, phản ứng của họ đối với các cửa hàng Powell xếp vào hai loại: Một là họ cho rằng hàng hoá ở các cửa hàng ấy quá nhàm chán, quá bảo thủ. Hai là, họ cho rằng quá mắc, điều này, không đáng ngạc nhiên lắm.
Nàng quay qua Ellery:
- Tôi sẽ lấy một bản báo cáo về cho anh.
- Cái đó sẽ giúp ích cho tôi.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Mục tiêu của chiến dịch mới này là tạo cho các cửa hàng Powell một bộ mặt trẻ trung, hiện đại, mà không làm mất các khách hàng quen thuộc. Tôi thiết tưởng anh nên bắt đầu nghĩ ra một tên hiệu mới, một tên gì có thể khiến người ta liên tưởng đến những năm 90 và năm 2000. Cái đó sẽ dẫn đến bài bản mới và hình ảnh mới.
- Dễ ợt - Người hoạ sĩ nhún vai ra vẻ coi thường - Đang ngủ làm cũng được, phải không Andy? - Anh ta nói với cô viết cốt truyện - Vấn đề là chúng ta không còn thì giờ để ngủ nhiều.
Có tiếng gõ cửa cắt ngang câu chuyện. Flame quay lại và thấy cánh cửa mở ra, một cái đầu ló vào, đó là Debbie Connors, phụ tá của nàng, với mái tóc dài rủ ra đằng trước.
- Xin lỗi, Flame, chị có dặn tôi nhắc chị có hẹn gặp ông Powell để dùng bữa trưa. Xe hơi đã đến đón chị trước cửa.
Flame liếc nhìn đồng hồ tay và thở dài:
- Bảo giùm, tôi sẽ xuống ngay.
- Không nên để ông lớn chờ - Ellery nói châm biếm.
Nàng háy anh ta một cái đầy vẻ mỉa mai:
- Có thể anh nói đùa, nhưng sự thật là vậy - Nàng bắt đầu đi ra cửa - Tôi sẽ cho Debbie đem các báo cáo tới văn phòng anh. Nếu có gì chưa rõ anh cần giải thích, ta sẽ có thể nói chuyện sau khi tôi ăn trưa về.
Ellery gật đầu, rồi tinh quái nói thêm:
- Chúc cô vui vẻ.
***
Chiếc xe màu xám bóng lộn đang đậu ở lề. Flame từ toà nhà bước ra. Người tài xế vội vàng liệng điếu thuốc đang hút dở và mở cửa xe phía sau cho nàng vào.
- Chào bà Bennett - Anh ta đưa tay lên vành mũ chào và nở một nụ cười trên khuôn mặt to bè.
- Chào anh, Arthur - Nàng mỉm cười đáp lại và trao cái cặp hồ sơ cho anh ta - Mấy đứa cháu thế nào?
- Mạnh giỏi, thưa bà - Anh ta toét miệng cười lớn hơn, pha lẫn chút kiêu hãnh - Chúng lớn như thổi.
Nàng bật cười to, nói:
- Chúng nó chóng lớn thật - Nàng ngước lên nhìn giải trời xanh thấy được giữa hai hàng vách dựng đứng cao ngất của các cao ốc hai bên đường, và tiếp: - Trời đẹp quá, phải không?
- Đúng vậy, thưa bà.
Anh ta đỡ cùi tay nàng khi nàng cúi xuống để bước vào xe, và chờ đến khi nàng đã ngồi đàng hoàng rồi mới đóng cửa xe. Anh ta mở cửa xe phía trước, lách vào ngồi sau tay lái và đặt cái cặp của nàng lên bên cạnh. Tiếng ồn ào của xe cộ trên đường phố lọt vào trong xe một lát, rồi chỉ còn sự im lặng, không nghe gì khác ngoài tiếng máy lạnh rù rì, trong khi chiếc xe chạy ra đường nhập vào dòng xe cộ.
Dựa ngửa lưng vào ghế bọc nệm dày và êm, Flame lợi dụng sự yên tĩnh để cố thư giãn sau một buổi sáng bận rộn. Nàng lơ đễnh nhìn qua cửa kính, dòng người đang hấp tấp đi trên các vỉa hè đông nghẹt vì là giờ ăn trưa.
Các nhà chọc trời vươn thẳng lên thành hai bức vách cao vút hai bên đường. Các văn phòng của công ty đặt có tính cách chiến lược ở rìa khu ngân hàng của thành phố mà nhiều người đặt tên là "Phố Uôn của miền Tây", và khu cửa hàng phục vụ giới thượng lưu quanh Quảng trường Liên bang với những cửa hàng thời trang đắt tiền và những khách sạn sang trọng. Flame mỉm cười, nhớ lại một lời nhận xét của Ellery trước đó về sự gần gũi giữa hai khu ấy, bảo rằng thật là thích hợp lạ lùng, một bên thì nhà cao ngất, bên kia thì giá cả cao ngất.
- Hôm nay chúng tôi ăn trưa ở đâu, Arthur?
Anh tài xế day đầu qua, nhìn nàng trong kính chiếu hậu:
- Thưa bà, tôi không biết. Tôi được lệnh đưa bà lại cửa hàng.
- À ra vậy!
Nàng ngồi dựa lui, hơi thắc mắc vì trái với lệ thường. Thường thì họ ăn trưa ở câu lạc bộ của Malcom. Tuy nhiên, không hề chi. Nàng còn thích như vậy hơn. Mấy ngày qua nàng cảm thấy bồn chồn, một sự thay đổi khung cảnh có thể làm dịu bớt.
Năm phút sau, Arthur mở cửa xe cho nàng bước ra trước mặt tiền của trung tâm thương nghiệp Powell, từ đây đẻ ra nhiều chi nhánh trên toàn quốc. Cầm cái cặp hồ sơ ở tay, Flame đi vào trong, rảo bước ngang qua quầy bán nước hoa thơm lừng, và đi thẳng đến khu văn phòng nằm ở tầng gác lửng.
Khi nàng bước vào phòng ngoài của văn phòng Malcom, cô thư ký tóc nâu mặt có vẻ nghiêm nghị ngồi sau bàn giấy ngước lên nhìn và nở ngay nụ cười. Cô ta nói:
- Mời cô vào thẳng luôn, cô Bennett. Ông Powell đang đợi cô.
- Cám ơn - Nàng ngập ngừng một giây ở ngưỡng cửa rồi không gõ cửa, nàng bước thẳng vào.
Một tấm thảm hiệu Tobriz phủ hết sàn gỗ; các vách thì hoàn toàn lát bằng gỗ thông từ California được chọn từng miếng, sơn mài rồi đánh xi láng bóng, làm cho văn phòng rộng và đường bệ giống như cabin của một thuyền trưởng trên tàu thuỷ. Cảm tưởng ấy còn được tăng cường bằng một bản đồ biển Đông ngoài khơi Trung Quốc, đóng khung treo trên vách đằng sau chiếc bàn giấy đồ sộ đặt ở góc trong của văn phòng, chiếc bàn tuy to lớn vẫn không lấn át được con người ngồi sau bàn. Malcom đứng dậy khi Flame đến gần, gót giày nàng đi trên thảm Ba Tư êm như ru.
- Flame, như mọi khi, trông cô xinh đẹp vô cùng! - Đôi mắt màu xám của ông lướt qua trên người nàng đầy vẻ ái mộ - Tôi đặc biệt thích bộ áo quần cô đang mặc.
- Ông thích là phải - Vừa mỉm cười, nàng vừa giơ lên một tay như một người mẫu để trưng bày bộ đồ bằng len đan hiệu Adolfo màu xanh sẫm - Bộ đồ này bày ở tầng thứ tư nhà hàng này.
Ông mỉm cười, cái cằm chẻ của ông lún sâu hơn.
- Tôi luôn luôn biết rằng cô là một phụ nữ có khiếu thẩm mỹ, rất biết phân biệt - Nét nhìn của ông đầy vẻ thèm thuồng, nói lên sự khao khát được ghi thêm tên cô vào bảng liệt kê những vật sở hữu của ông.
Nhìn thấy vậy, Flame giữ nguyên nụ cười trên môi và cố ý nói khẽ:
- Rất biết phân biệt. Malcom... về tất cả mọi thứ - Nàng để cặp hồ sơ lên chiếc ghế lưng thẳng trước bàn giấy, và tiếp - Chúng ta xem qua các sự sửa đổi trước khi ăn trưa nhé! Coi như ông đồng ý, nàng bắt đầu mở cái kẹp kim khí.
- Harrison đã đồng ý chưa? - Ông hỏi, gọi tên người giám đốc phụ trách tiếp thị của ông.
Nàng gật đầu xác nhận:
- Tôi đã cùng ông ấy duyệt qua hôm thứ Năm vừa rồi.
- Vậy thì không cần tôi phải coi nữa. Nếu anh ta bằng lòng, thì tôi cũng vậy.
Câu nói của ông thật bất ngờ. Trong quá khứ, Flame đã luôn luôn cùng ông duyệt qua những việc đó, bất kể nhỏ nhặt đến đâu. Đó là một cách duy trì bề mặt làm ra vẻ những buổi ăn trưa ấy là vì công việc, tuy nàng biết từ đầu là chẳng vì công việc gì cả, mà vì ông thèm muốn có nàng bên cạnh. Bây giờ lại có sự thay đổi, biến bữa ăn trưa này thành công khai có tính cách giao tế, thậm chí riêng tư, như vậy là nghĩa gì? Nàng không biết chắc. Có lẽ là ông gia tăng áp lực để buộc nàng phải đối xử với ông thân mật hơn.
Bên trong nàng thủ thế, nhưng bên ngoài nàng giữ nguyên nụ cười thoải mái trong khi đóng cặp lại.
- Nếu ông không muốn xem thì thôi, Malcom - Quay lại nàng nở một nụ cười lớn hơn - Tôi không bao giờ cãi lại khách hàng.
- Cái đó là rất khôn ngoan Flame - Đôi mắt ông lại quan sát nàng chặt chẽ: - Bởi vì khách hàng luôn luôn có lý. Và nếu cô không tin, cứ thử bỏ qua khách hàng để xem làm được việc gì.
Hăm doạ chăng? Lời lẽ thì có vẻ như vậy, nhưng ánh mắt nồng hậu của ông thì lại phủ nhận điều đó. Flame cố tình coi đó chỉ là một câu đối đáp hóm hỉnh.
- Ông nên ghi câu ấy vào tờ thông tin của công ty như là một châm ngôn của ông Powell, ắt hẳn tờ báo sẽ ăn khách.
- Rất có thể tôi sẽ làm.
- Ông nên làm - Nàng ngừng nói, cầm cái cặp da lên - Vậy thì trưa nay chúng ta ăn ở đâu? Ông chưa nói.
- Không đi đâu cả. Ông đi vòng quanh bàn giấy đến trước mặt nàng - Chúng ta sẽ ăn trưa ngay tại đây. Tôi đã quyết định đến lúc nên dùng phòng ăn riêng của tôi vào một việc khác hơn là những bữa ăn trưa để làm việc, khô khan và chán ngắt. Cô cảm phiền nhé?
- Không có sao - Flame không để lộ sự lo lắng của nàng, dù đây là lần đầu tiên nàng ăn trưa với ông ở một chỗ khác hơn là chỗ công cộng - Ít nhất, chúng ta không có lý do gì để phàn nàn về cách phục vụ.
- Hay về thức ăn, tôi hy vọng thế - Malcom thêm vào, vẻ mặt rất trào lộng ít thấy.
- Với một đầu bếp tuyệt hảo như của ông, theo người ta nói, tôi chắc chắn chúng ta sẽ khỏi phải ăn độc có bánh mì.
- Chúng ta hãy xem ra sao nhé.
Đỡ cánh tay nàng, ông đưa Flame ra phòng ngoài đã được biến cải thành phòng ăn riêng mà theo lời đồn đại đã tốn hết năm mươi ngàn đôla, tuy rằng nó được trang trí thật thẩm mỹ không để lộ ra chuyện đó. Phòng này cũng được lát vách bằng ván lộng lẫy như văn phòng của ông. Lần này chủ đề biển cả còn được tăng cường thêm bằng một bức tranh sơn dầu đồ sộ, vẽ một chiếc tàu kiểu Trung Quốc đang gặp bão trên biển, treo bên trên một cái bàn kiểu thời Eddwar để sát vách.
Chiếc khăn bàn bằng vải phin Ailen trải trên chiếc bàn trà nhỏ đặt ngay giữa phòng, các cành lá trên bàn đã được cắt bỏ để rộng rãi cho hai người ngồi ăn. Nhưng không có nến, cũng không có hoa hồng trong các bình hoa bằng thuỷ tinh, và ngọn đèn treo bằng đồng trên trần bật lên sáng choang, như loại bỏ bất cứ ý tưởng thân mật lãng mạn nào.
Họ vừa ngồi vào bàn, một người bồi mở một chai rượu vang, trình cho Malcom xem và nếm thử. Nhưng ông khoát tay miễn các việc đó. Ông ra hiệu cho người bồi rót rượu chát đỏ sẫm vào ly của hai người. Malcom nâng ly lên ra hiệu mời nàng, rồi chờ Flame nhấp ly trước.
- Rượu Cabernet - nàng nói với vẻ vừa ý.
- Cô thích thứ rượu này chứ? - Câu hỏi hàm ý nếu nàng không vừa ý thì sẽ cho đổi thứ rượu khác.
- Ngon tuyệt!
Mặc dầu nhiều người cho rằng uống rượu chát trắng nguyên chất mới đúng mốt, Flame luôn luôn thích uống rượu chát đỏ, vì nó có hương vị đậm đà hơn.
- Tốt - Malcom gật đầu với người bồi đang chờ, và đến lúc đó ông mới nhấp rượu ở ly của ông.
- Thưa ông, bắt đầu dọn lên được chưa?
Malcom gật đầu. Người bồi đi ra buồng để thức ăn rồi trở vào ngay với hai đĩa xà lách tươi với dâu tây và đặt trước mặt hai người. Flame trải khăn ăn lên vạt trước của chiếc váy và cầm nĩa lên.
- Cuối tuần vừa qua, cô thế nào? - Malcom hỏi.
- Yên tĩnh lắm, cám ơn ông. Đúng như sở thích của tôi - Nàng dùng nĩa gom mấy ngọn rau dền lại - Ồ, Malcom, tôi đã tiếp một người khách phải nói là kỳ lạ.
Nàng kể vắn tắt cho ông nghe về bà già đến thăm nàng sáng thứ Bảy vừa rồi và tự xưng là bà con xa của nàng. Khi nàng kể đến chuyện thừa hưởng một trang trại ở Oklahoma, Malcom đồng ý với nàng câu chuyện ấy không đứng vững, và bà già ấy có lẽ là mắc bệnh ảo tưởng, nếu không nói là lẩm cẩm.
- Còn buổi nghỉ cuối tuần của ông thế nào? - Nàng hỏi - Ông có tiếp nhiều khách như thường lệ không?
Bà vợ của ông nổi tiếng là ưa tiếp khách. Được mời đến tư gia của gia đình Powell trong khu cộng đồng khép kín Belvedere nằm trên hòn đảo là một sự kiện rất nhiều người thèm muốn, cả vì lý do hàm ý người được mời được chấp nhận bởi xã hội thượng lưu, và vì lý do thứ hai là không khí trên đảo ngào ngạt hương thơm, từ đó có thể nhìn thấy nhiều quang cảnh đẹp như đường nóc nhà của San Francisco về phía Nam, và chiếc cầu Golden Gate nổi tiếng về phía Tây. Khu cộng đồng Belvedere được xây dựng bởi những gia đình cố cựu nhất trong giới nhà giầu của San Francisco vào cuối thế kỷ trước để tránh sương mù mùa hè. Nó nổi tiếng vì những toà nhà lịch sử, những con đường hẹp và quanh co, những khu vườn đẹp đẽ, và đời sống hàng ngày điển hình của hầu hết các cộng đồng trên đảo là bao quanh bởi mặt nước, cho nên nó đã trở thành khu cư xá của giới thượng lưu San Francisco hội viên của hội du thuyền.
- Cuối tuần qua thì không - Malcom đáp - Cũng như cô, cuối tuần vừa qua đối với tôi thật yên tĩnh. Sự thật là tôi có giong thuyền ra biển một lần chót.
Chiếc thuyền ông đề cập đến một cách giản dị đó là một du thuyền bóng lộn dài bốn mươi bộ đã tham dự cuộc đua thuyền tranh giải toàn Mỹ quốc cách đây mấy năm.
- Cứ cái điệu chương trình làm việc của tôi như thế này trong mấy tháng tới, có lẽ tôi không còn cơ hội nào đi biển trước khi mùa đông đến.
Đi biển là một đề tài mà hai người đều thích. Câu chuyện của họ xoay quanh đề tài ấy trong khi ăn món xà lách. Người bồi trở lại mang món ăn chính và đặt xuống bàn trước mặt Flame.
- Thịt bê với xốt ớt tươi, món này là món tôi thích nhất - Nàng nói và nhoẻn miệng cười với Malcom.
- Cô không biết rằng đến giờ này tôi đã biết được cô thích món ăn gì sao?
Đến lúc đó, Flame nhận ra toàn bộ thực đơn đã được chọn lựa trên ý thích riêng của nàng, từ các thứ rượu đến món xà lách và món khai vị, và rồi...
- Vậy thì chúng ta sẽ ăn tráng miệng món bánh phồng sôcôla - Nàng đoán với giọng nói làm ra vẻ tự nhiên, che dấu xúc động vì ông đã quan tâm đến nàng tới mức độ để ý đến cả những thứ nàng thích, và ông muốn làm vừa lòng nàng.
- Chứ gì nữa? - Vẻ mặt ông rạng rỡ vì tự tin và tự mãn.
Nàng cười ròn rã, và ý thức nàng đang vui vẻ hẳn lên, không còn căng thẳng như trước đó nữa. Nàng cho rằng do ảnh hưởng của rượu quí và thức ăn ngon, không khí giàu sang nhưng thoải mái của văn phòng và có lẽ quan trọng hơn cả là sự chú ý ân cần của Malcom đến từng chi tiết.
Trong suốt bữa ăn, kể cả lúc ăn bánh phồng sôcôla tráng miệng và uống cà phê, hai người nói chuyện về công việc làm ăn, đề cập đôi chút tới chính trị và kinh tế. Chính sự trao đổi ý kiến và quan điểm điển hình của những bữa ăn trưa của hai người trong quá khứ là cái Flame ưa thích, vì cô có tính cách kích thích một cách êm ả, giúp nàng quên đi những chuyện về làm ăn hầu như vô tận ở công ty và những mẩu chuyện mách lẻo, nói xấu người này người nọ.
- Cô dùng thêm cà phê? - Malcom với tay về phía bình cà phê bằng bạc người bồi để lại trên bàn.
Nàng lắc đầu từ chối, rồi mỉm cười:
- Tôi cần phải nói rằng bữa ăn trưa này thật tuyệt hảo không?
- Tôi vui mừng thấy cô thích - Ông lại đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, đầy vẻ ái mộ - Cái màu xanh đậm này rất hợp với cô. Nó làm nổi bật màu xanh lục của mắt cô. Cô nên mặc vậy thường hơn.
- Nếu ông luôn luôn khen nịnh sau bữa ăn, thì chúng ta nhất định sẽ phải ăn trưa ở đây thường hơn, Malcom - Nàng mỉm cười nói, và gấp khăn đặt lên bàn.
- Tôi sẽ nhớ điều đó - ông đáp, và ngừng lại một lúc - Nhân nói đến việc nhớ, tôi có cái này muốn đưa cô xem.
Bỏ khăn ăn lên bàn, ông đứng dậy. Flame đi theo ông trở về văn phòng.
- Ít lâu nay tôi đã có ý định muốn mở rộng các mặt hàng lông thú ở các cửa hàng chính của tôi - Malcom nói và dừng lại đóng cánh cửa thông qua phòng ăn - Lẽ tự nhiên tôi quan tâm đến việc giữ gìn tiếng tăm của các cửa hàng Powell về chất lượng hàng hoá. Vì thế tôi muốn hỏi ý kiến cô về chiếc áo choàng này.
Lời yêu cầu đó không có gì khác thường. Trong quá khứ, Malcom đã nhiều lần hỏi ý kiến nàng về những chuyện tương tự, ông lý luận rằng nàng đại diện cả hai đầu thị trường của hàng hoá ông: là một phụ nữ có nghề nghiệp, lại là người phụ nữ của xã hội thượng lưu.
Sự tò mò của nàng bị kích thích, nàng đi theo Malcom đến cái bàn họp nhỏ ở góc phòng bên kia. Một cái áo choàng lông thú màu sẫm sang trọng vắt ngang một chiếc ghế. Ông cầm nó lên, rồi quay lại, đưa ra cho nàng xem. Ngay khi vừa nhìn thấy chiếc áo choàng dài màu sẫm gần như đen tuyền, nàng cảm thấy như ngộp thở.
- Malcom, cái áo đẹp tuyệt trần - Nàng khẽ nói và đưa tay ra vuốt nó, rồi liếc nhanh ông - Bằng lông chồn đen phải không?
- Chồn đen bên Nga, phải. Cô mặc thử đi.
Không cần đợi ông phải thuyết phục, nàng quay lưng lại để ông giúp nàng mặc áo vào. Vuốt hai bàn tay lên lớp lông dày từ hai bên cổ áo dựng đứng suốt vạt áo phía trước, nàng thấy không có cảm giác nào sánh được với cảm giác vô cùng thoả mãn do lông thú đem lại: vừa mềm, vừa êm, vừa sang trọng vô cùng. Không có gì có thể làm một phụ nữ cảm thấy đầy nữ tính, lịch sự và hấp dẫn bằng.
Nàng quay lại Malcom:
- Thật đẹp kinh hồn!
- Đúng vậy, khi cô mặc nó.
Câu nói không có gì say sưa, nhưng ánh mắt sáng ngời của ông nói thay cho ông. Nàng quay phắt đi để ông khỏi thấy là nàng để ý, nhưng trong lòng cảm thấy sung sướng quá chừng nên nàng chẳng thiết giữ gìn nữa. Nàng kéo hai vạt áo choàng khép chặt quanh mình, các đầu ngón tay ngập sâu trong lông thú.
Ông đặt bàn tay lên vai nàng, nói:
- Tôi đề nghị như thế này nhé. Sao cô không mặc nó đi xem nhạc kịch, tối thứ Sáu này?
Nàng để cho mình bị cám dỗ một lát, rồi thở dài đầy tiếc nuối:
- Tôi không thể mặc. Làm thế coi không được - Nàng lắc đầu từ chối.
Nàng không để ý hai bàn tay ông đã đè lên vai nàng và kéo nàng vào sát ông hơn cho đến khi nghe thấy hơi thở của ông phả ấm gần tai nàng. Lẽ ra nàng phải nhích ra xa, nhưng nàng không làm vậy.
- Coi được chứ, tại sao không? - Giọng nói ông trầm trầm mơn trớn - Cái áo này phải do cô mặc, Flame ạ - Đôi môi ông phớt lên tóc nàng, và nàng có cảm giác như lông trượt trên gáy nàng.
Bất giác nàng quay mặt đi để tránh ông.
- Đừng!
Tiếng của nàng phản đối nghe quá nhỏ, trong khi miệng ông áp lên vành tai nàng, làm nàng phản ứng liền trước sự tiếp xúc bất ngờ ấy bằng cách ớn lạnh toàn thân. Nàng không ngờ mình yếu đuối đến như vậy, dễ cảm xúc đến vậy. Đáng lẽ ra nàng không nên ở một mình quá lâu trong dịp cuối tuần vừa qua, để suy nghĩ và nhớ nhung, và ao ước được yêu, vì biết rằng không tiếng cười nào nghe cô độc bằng tiếng cười chỉ một mình người cười nghe, và không chiến thắng nào vô vị bằng chiến thắng chỉ có một mình kẻ thắng trận ăn mừng. Không thể nói là độc lập khi không có ai đứng bên cạnh mình cả! Chỉ có sự cô độc. Hai bàn tay của Malcom đang sờ nàng và đôi môi của ông đang phớt lên da nàng nhắc nàng nhớ lại những điểm đó.
Nàng nhận thấy đã chín mùi cho thời điểm này. Và Malcom đã xếp đặt thật hoàn hảo, nào rượu, nào thức ăn, nào câu chuyện thoải mái và chiếc áo choàng lông chồn đen đã nhắc nàng nhớ lại mình là một phụ nữ có những nhu cầu rất bình thường, rất người. Nhưng nàng tin cậy ông được không? Có phải ông tìm cách thoả mãn nhu cầu của nàng không? Hay là, giống như Rick, Malcom chỉ muốn nàng thoả mãn mục đích riêng của ông?
Hai bàn tay ông trượt xuống hai cánh tay áo choàng lông thú, quàng lên hai tay nàng đang khoanh lại để ôm nàng, trong khi miệng ông phớt lên má nàng và mang tai nàng một cách vô cùng kích thích. Nhưng nàng phản ứng trước những lời nói mơn trớn của ông còn nhiều hơn là trước sự vuốt ve ấy.
- Tôi đã không cho cô thấy chúng ta đã ở bên nhau như thế nào sao? Những buổi ăn tối yên tĩnh bên nhau. Những buổi tối thân mật chỉ có hai ta. Tuyệt vời, Flame ạ, nếu cô cứ để cho...
Nàng chao đảo nhưng chỉ một khoảnh khắc.
- Không! - Nàng nói, rồi với giọng cương quyết hơn: - Không!
Nàng tiến một bước ra khỏi vòng tay ông, và tiến thêm hai bước đứng ra xa ông. Nàng vội vàng cởi cái áo choàng và quay lại đưa nó cho ông, ưỡn mình thật thẳng để che dấu không cho ông biết nàng đang run rẩy đến thế nào ở bên trong.
- Cái áo lông thú đẹp lắm, Malcom, nhưng tôi không thèm đâu, vì những điều kiện kèm theo nó.
- Mới đây thôi, cô không phản đối gì cả - Ông nhắc nhở nàng, đôi mắt màu xám của ông vẫn ánh lên một niềm tự tin.
Không phủ nhận được điều đó, Flame làm ngơ luôn. Khi ông không chịu cầm lại cái áo ở tay nàng, nàng liệng nó lên cái ghế gần đấy, và nói:
- Tôi không trở thành tình nhân của ông đâu. Tôi không để cho mình bị lợi dụng như vậy đâu.
- Cô sẽ không bị lợi dụng - Ông nổi nóng: - Cô tưởng cô là cái thá gì? Không có tôi giúp đỡ, cô chỉ là một cô gái của xã hội thượng lưu nghèo rớt mùng tơi đầy kiêu hãnh! Việc làm, đồng lương, chức vụ phó tổng giám đốc, cái gọi là sự nghiệp của cô, hoàn toàn nhờ tôi mà có.
Nàng đã xô đẩy ông quá trớn. Biết vậy, nhưng nàng không còn quay lui được nữa, cho dù nàng muốn.
- Tôi chưa hề bao giờ xin ông những đặc ân gì cả, Malcom.
- Nhưng mẹ kiếp, cô đã nhanh nhảu vô cùng để nhận những đặc ân đó. Tôi đã mua cô và bỏ tiền ra cho cô cả chục lần.
- Khi ông muốn giao cho tôi trông coi hợp đồng quảng cáo cho các cửa hàng Powell của ông, tôi đã nói rõ là nếu ông tưởng rằng ông đang bỏ tiền ra mua cái gì khác, thì tôi không thiết. Tôi đã hứa với ông rằng tôi sẽ dành ưu tiên tuyệt đối cho hợp đồng quảng cáo của ông. Và từ đó đến nay tôi đã làm như vậy. Mỗi lần ông gọi tôi đến liền. Chỉ có một chỗ tôi không đến là giường ngủ của ông, tôi sẽ không bao giờ đến đó!
Ông nhếch mép cười:
- Cho dù phải mất luôn hợp đồng Powell? Và tất cả những hợp đồng khác nhờ tôi giới thiệu đến? Tôi đã mở các cánh cửa của các xí nghiệp cho cô, Flame, và tôi cũng có thể đóng lại nhanh như thế và bảo đảm chúng sẽ đóng mãi với cô.
- Có phải đó là tối hậu thư không, Malcom? - Nàng cũng nổi đoá - Có phải ông nói rằng hoặc là tôi vào giường với ông hoặc là sự nghiệp của tôi sẽ tiêu tan? Ông thèm muốn tôi đến mức độ không cần biết tôi sẽ thù ghét ông ngay trong khi ông làm tình với tôi sao? Một sự sát nhập chống đối, có phải đó là điều ông muốn không?
- Không, mẹ kiếp, không! - Ông quay mặt tránh đôi mắt nàng, đưa tay lên vuốt mái tóc bạc.
Flame nhìn trừng trừng vào ông, ý thức ông đang bị chạm nọc, đang run rẩy vì bị chạm tự ái và tức giận. Nàng đột ngột quay phắt người đi đến cái lưng ghế cao trước bàn giấy ông. Nàng lấy lại tập hồ sơ ở nệm ghế và đi về hướng cửa ra. Nhưng Malcom đã đứng chờ ở đấy. Nàng dừng lại cách ông một cánh tay.
- Tôi thật tình không nghĩ rằng ông có gì phàn nàn về công việc tôi đã làm cho ông, Malcom. Hay của công ty nói chung. Nếu ông nghĩ rằng ông đáng được nhiều hơn thế, ông cứ việc rút lại hợp đồng. Đừng có đem cái đó ra hăm doạ tôi.
- Tôi không bao giờ có ý định như vậy! - Ông nóng nảy nói.
- Không à? Bây giờ tôi có cảm tưởng ông đang làm áp lực với tôi.
Ông tiến lên một bước và nắm hai tay nàng.
- Mẹ kiếp! Flame, cô không lạnh nhạt đối với tôi. Cô đã chứng tỏ như vậy khi tôi ôm cô trong tay vừa rồi.
- Tôi chưa bao giờ phủ nhận tôi thích ở bên ông. Tôi đã luôn luôn khâm phục và kính nể ông, Malcom, và cũng thích ông nữa. Đó chính là lý do tại sao tôi sẽ không trở thành nhân tình của ông.
- Cô nói không hợp lý chút nào cả.
- Thật không? Malcom, tôi không có ảo tưởng rằng chuyện này sẽ hơn gì một cuộc dan díu tầm thường. Có lẽ tôi tham quá, nhưng tôi thấy không lợi ích gì để trở thành nhân tình của một người đàn ông, dù đó là ông. Tôi không muốn một cuộc dan díu qua đường, trong đó tôi chỉ là một món đồ sở hữu khác của người ta. Tôi muốn được nhiều hơn thế, một cái gì hứa hẹn với tôi, hay ít nhất cũng cho tôi hy vọng, một mối liên hệ bền vững, thoả mãn đầy đủ các nguyện vọng của tôi, có được một người thực sự quan tâm đến tôi.
Nàng nhìn ông, càng thấy rõ hơn bao giờ hết sự trống rỗng của cuộc đời nàng.
- Có lẽ ông sẽ làm cho tôi sung sướng một thời gian...tôi không biết nữa. Nhưng không sớm thì muộn, ông sẽ chán tôi và câu chuyện sẽ kết thúc. Rồi tôi sẽ ra sao? Chúng ta không thể làm việc với nhau nữa. Sẽ quá ngượng cho cả hai chúng ta. Cuối cùng, ông sẽ rút lại hợp đồng và chuyển qua một hãng khác. Và tôi sẽ mất luôn ông, và mất cả hợp đồng nữa.
- Cô không biết chuyện đó.
- Chúng ta đừng nên tự lừa dối mình, Malcom. Cái đó sẽ diễn ra như thế - Nàng vẫn còn giận, nhưng bây giờ giọng nàng trở nên lạnh lùng: - Cả hai trường hợp tôi đều bị thua thiệt. Tôi biết vậy từ lâu.
Hai bàn tay ông lơi ra, rồi buông luôn tay nàng.
- Cô sẽ không thua thiệt đâu, Flame. Tôi có thể rất rộng rãi.
Ánh mắt của ông vẫn đầy thèm muốn mãnh liệt như trước đó. Những lời của nàng nói nãy giờ chẳng có tác dụng gì với ông.
- Tôi không phải món đồ mua mà được, Malcom. Tôi thiết tưởng đã nói rõ điểm ấy - Nàng đáp lại, rồi bỏ cuộc, vì thấy cãi cọ nữa cũng chẳng tiến tới đâu - Xin lỗi ông, tôi còn phải trở về văn phòng.
Ông không cãi lại:
- Tôi sẽ gọi Arthur mang xe ra.
- Tôi đi bộ thì hơn, cám ơn ông.
Và nàng đi bộ thật, qua 12 dãy phố từ cửa hàng Powell đến công ty của nàng, chân bước thật nhanh như muốn xua đuổi sự tức giận nung nấu trong lòng, mà vẫn không được. Về đến văn phòng nàng, nàng còn thấy giận nhiều hơn, giận Malcom đã hăm doạ nàng, và giận mình đã cung cấp cơ hội cho ông ta. Sao nàng có thể ngu xuẩn đến thế, yếu mềm đến thế?
Khi nàng đi xộc vào văn phòng ngoài của người phụ tá của nàng, cô gái tóc vàng ngẩng lên, mặt nhẹ nhỏm hẳn.
- Mừng quá, cô đã về.
Flame đi ngang qua cô ta và đẩy cửa vào văn phòng của nàng. Nàng đứng sững. Debbie nói:
- Người bán hoa mang đến một ít hoa.
Một ít hoa? Hoa đầy cả phòng! Không có một bước nào trên sàn là không có một chậu hoa, đầy những bụi lan mọc tràn ra cả chậu. Flame lách từng bước đi vào văn phòng, ngây ngất vì mùi hương của vô số hoa phong lan đang toả ra.
Debbie đứng ở ngưỡng cửa, lẩm bẩm:
- Khó tin thật, phải không?
Flame quay lại, bây giờ mới nói được:
- Ai gởi hoa đến thế?
- Có tấm thiệp trên bàn cô. Tôi để trên máy điện thoại.
Flame bước tới bàn giấy, bỗng nghĩ ra rằng chỉ có một người nàng quen dám hoang phí như vậy. Nàng giật lấy tấm thiệp và mở ra, miệng lẩm bẩm: "Nếu Malcom nghĩ rằng...."
Nhưng rồi nàng đọc trên tấm thiệp: "Cho đến khi chúng ta gặp lại" và ký tên Chance Stuart.
Bàng hoàng, nàng tựa đầu vào góc bàn giấy và cố gắng nín cười:
- Ai gởi vậy? - Debbie hỏi cùng lúc Ellery hiện ra đằng sau cô ta.
- Flame về chưa? - Anh ta hỏi, và đồng thời thấy hoa phong lan đầy trong phòng - Cái gì vậy nè? Bộ cô đổi văn phòng thành một vườn địa đàng trong rừng hay cô vừa ký được hợp đồng với hãng FTD?
Chuông điện thoại reo vang.
- Để tôi.
Debbie hấp tấp trở ra bàn giấy của cô ở phòng ngoài.
- Có khó tin không? Tuyệt đối khó tin? - Vẫn còn bàng hoàng, không nói được nên lời, Flame đưa bàn tay vuốt dọc một cành cong đầy hoa trắng nho nhỏ lạ kỳ trên suốt chiều dài của nó.
- Ai gởi cho cô đấy. Tarzan của rừng sâu hay ông phù thuỷ Merlin Olsen? - Ellery đi vào, mắt đăm đăm nhìn tấm thiệp ở tay Flame.
- Chance Stuart…
Nàng đang cố tin là có thật, thì Debbie lại ló đầu qua khung cửa nói:
- Flame, có điện thoại đường dài gọi đến, của một ông tên là ông Stuart. Đường dây số hai.
Trong khoảnh khắc, mắt nàng bắt gặp mắt của Ellery. Rồi nàng quay đi cố tìm máy điện thoại giữa các chùm hoa phong lan chằng chịt. Cuối cùng tìm ra nó, nàng cầm ống nói lên và bấm vào nút có đèn sáng đang chớp, bụng nôn nao không ngừng.
"A-lô!" Nàng cố giữ giọng nói cho tự nhiên, nhưng làm sao được khi văn phòng nàng tràn đầy hoa và người biếu hoa đang nói trên đường dây điện thoại.
"Flame. Chance Stuart đây. Cô mạnh khoẻ không?" Giọng nói sang sảng và ấm áp như rượu brandy hâm nóng.
Bỗng nàng sực nhớ lại nụ cười nguy hiểm và gương mặt đẹp trai kiểu phóng đãng của chàng. Nàng đáp: "Tôi đang chìm ngập trong hoa phong lan đây, hoa tràn đầy khắp phòng đẹp lắm!"
"Tôi vui mừng vì cô thích chúng"
"Tôi thích lắm"
"Tôi gọi cô vì tôi có dư một vé xem nhạc kịch tối thứ Sáu. Đó là một vé ở chỗ rất tốt trên ban công... ngay bên cạnh ghế tôi. Tôi có thể mời cô dùng nó và xem buổi nhạc kịch với tôi chăng?"
Do dự, Flame liếc nhìn Ellery, nàng đã dự định đi xem cùng anh ta, nhưng nàng bận tâm nhiều hơn vì cách kết thúc buổi gặp mặt đầu tiên và duy nhất giữa Chance Stuart và nàng. Chàng ta đã rời buổi tiếp tân của ông bà DeBorg bằng cách quàng tay quanh lưng cô nữ danh ca ra về.
"Về cô Colton thì sao?" - Nàng hỏi với giọng thật tự nhiên.
"Lucianna sẽ hát trên sân khấu, tôi chắc vậy. Nhưng có hay không tôi vẫn mời cô. Cô đến không?"
"Tôi đã có dự định khác". Nàng lại nhìn Ellery. Anh ta mỉm cười tinh quái và ra dấu cho nàng nhận lời. "Nhưng tôi nghĩ rằng, có thể thay đổi cũng không khó khăn gì".
"Tốt"
Sau khi cho chàng địa chỉ và đồng ý về thì giờ, Flame lặp lại những tiếng của chàng trong lần chia tay: "Hẹn kỳ tới". Rồi nàng gác máy, mấy ngón tay còn để trên máy một lúc, và tay kia vẫn còn cầm tấm thiệp.
Ellery ngửa đầu ra sau và trầm ngâm ngắm nàng:
- Cô có biết, cô có cái vẻ rõ ràng là một người đàn bà đang yêu?
- Lố bịch - Má nàng nóng bừng một cách lạ thường - Thậm chí tôi còn chưa biết anh ta.
- Cô Flame thân mến của tôi ơi, tình yêu không phải là một ý kiến. Nó là một phản ứng hoá học. Hoặc là có gì xảy ra giữa hai người, hoặc là không có.
- Anh đang nói về tình yêu hay về sự bùng cháy? Nói cho ngay, chẳng quan hệ gì - Nàng nhún vai: - Cả hai có thể bùng vào mặt mình.
Nàng có quá nhiều kinh nghiệm về những chuyện ấy để còn nghe theo cảm xúc của mình, nàng tiếp:
- Tôi thấy an toàn hơn cả là nên làm một cuộc trắc nghiệm nho nhỏ trước. Nó có thể tránh cho ta khỏi đau đớn nhiều về sau.
- Cẩn thận, cô bạn thân yêu. Những vết sẹo của cô đang lộ ra.
- Tôi sẽ xoa phấn lên để che giấu chúng - Nàng đáp, và nhìn quanh gian phòng đầy hoa phong lan, một lần nữa bối rối vì chúng nhiều quá đổi. Nàng nói to - Tôi làm gì với tất cả những bụi hoa này?
- Tận hưởng chúng, cô bạn thân yêu - Ellery khuyên - Chỉ tận hưởng chúng.
- Anh biết không, Ellery. Tôi gần như tin rằng anh là một con người lãng mạn đội lốt một kẻ bất cần.
Anh ta mỉm cười và nháy mắt tinh quái:
- Cũng như cô - Câu nói anh ta làm nàng bật cười với phản ứng tự nhiên là chối cãi. Nhưng Ellery không để ý tới và đi ra ngoài.
Flame lắc đầu tức tối, quay qua chậu phong lan gần nhất, nàng hít hương thơm của các đoá hoa, trên tay vẫn còn cầm tấm thiệp của Chance, và mặt nàng để lộ ra một nỗi nhớ nhung mơ hồ những ảo tưởng cũ đã tiêu tan.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
145 chương
232 chương
596 chương
3 chương
5 chương
11 chương
202 chương