Bạch Thanh Tuyền không có ấn tượng tốt lắm đối với nơi này, hắn chưa từng quay phim chiến tranh, không ngờ nơi quay phim xa xôi như vậy.
Vừa xuống xe đã ngửi thấy một mùi khói súng có chút sặc, xa xa có ngọn lửa cháy hừng hực đốt nhà, dường như hắn đã thật sự đi tới nơi chiến tranh liên miên.
Hắn vốn không có ý định tới trường quay, chẳng mang theo cái gì, chỉ mang theo tài xế và trợ lý. Trước khi tới, hắn gặp được một người đàn ông bán dưa hấu ở khách sạn trước cổng thị trấn, hắn bèn bọc lại tất cả dưa hấu của người đàn ông kia.
“Lát nữa mọi người bảo tổ phim tháo xe dưa hấu này xuống, đừng để một người tháo.” Hắn sắp xếp cẩn thận rồi đi tới phía trường quay, vừa đi mới mấy bước đã chạy về, xách ra một máy phun sương chống nắng, điên cuồng phun một trận.
Thẩm Kim Đài qua đây đón hắn lại khiến đám người Lục Minh nhìn thấy.
Bạch Thanh Tuyền là ngôi sao nổi tiếng mấy năm, mọi người đều biết hắn, đối xử với hắn cũng rất khách khí.
Bạch Thanh Tuyền lại càng khách khí, trước mặt người khác, hình tượng của hắn luôn là ít nói. Lúc bắt tay với ai cũng sẽ cúi người, rất là khiêm tốn.
“Tôi vẫn còn đang quay phim. Lát nữa quay xong sẽ nói chuyện với cậu.” Thẩm Kim Đài nói.
“Cậu bận rộn, đừng làm chậm trễ tiến trình, tôi ở bên cạnh chờ.”
Hắn thấy Diêm Thu Trì, lại cung kính bắt tay: “Giám đốc Diêm.”
Diêm Thu Trì “Ừ” một tiếng rồi tùy tiện hỏi mấy câu về công việc gần đây của hắn, sau đó không còn hỏi gì khác nữa.
Vẻ mặt vừa rồi lúc Thẩm Kim Đài thấy Bạch Thanh Tuyền là như thế nào vậy? Sao lại vui vẻ như thế? Hình như sự vui vẻ này không chỉ đơn giản như khi gặp bạn bè.
Tính hướng của Bạch Thanh Tuyền, hắn biết, anh Uy đã từng báo cáo với hắn.
Chẳng lẽ Bạch Thanh Tuyền nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng ngấm ngầm là một mãnh công sao?
Bạch Thanh Tuyền đứng cạnh nhìn một hồi, phát hiện quay phim chiến tranh cũng rất thú vị.
Hắn cũng sắp không nhận ra Thẩm Kim Đài nữa, ăn mặc ngầu, hóa trang còn ngầu hơn, trang phục huấn luyện liên thể đó thật sự rất dễ nhìn.
Hắn phát hiện Thẩm Kim Đài thật sự rất thông minh, nhân vật Trần Chính này hoàn toàn là hai loại hình với Lý Tự, phim này dùng mắt thường cũng có thể thấy phòng vé chắc chắn sẽ bạo nổ, đến lúc đó tạo cảm giác tồn tại một chút, cũng sẽ không dễ bị định hình.
Huống chi lần này cách xây dựng nhân vật Trần Chính cũng rất tốt, đám phi công thời kỳ dân quốc kia nguyên mẫu vốn cũng đều là người trẻ tuổi có tấm lòng son, đại nghĩa vì quốc gia, nhân vật Thẩm Kim Đài diễn nghe nói nguyên mẫu là người phi công anh hùng đảm nhiệm trị giá nhan sắc trong không quân thời ấy, phương pháp sắp xếp nghệ thuật hóa, cách xây dựng nhân vật lại càng mốt, hắn từng nghe Thẩm Kim Đài giới thiệu, Trần Chính là con danh môn ở Giang Nam, một lòng muốn làm minh tinh điện ảnh, nhưng vào lúc dân tộc đang gặp nguy nan, hắn đã quay lại dấn thân vào không quân.
Thẩm Kim Đài qua lại cứu người như con thoi trong tiếng nổ, quá đẹp trai, nhìn ánh mắt sau cùng của Thẩm Kim Đài ở trong máy theo dõi, vừa chói sáng vừa bùng nổ, nhiệt huyết mười phần.
Tương lai nhìn trên màn ảnh lớn, nhất định sẽ càng chấn động hơn.
Cảnh cuối cùng này thuận lợi thông qua, Thẩm Kim Đài đi tẩy trang, Lý Mỹ Lan bảo Bạch Thanh Tuyền đến nhà xe chờ cậu, Bạch Thanh Tuyền mới đến cạnh nhà xe, đã thấy mẹ Diêm kéo cửa xe ra.
Chuyện mẹ Diêm ở đây, Lý Mỹ Lan đã nói trước với hắn. Hắn rất lễ phép cúi người chào mẹ Diêm: “Chào ngài.”
Mẹ Diêm giờ đã không còn bài xích Bạch Thanh Tuyền như vậy nữa, nhóc con dáng dấp trắng nõn tuấn tú chính là loại hình trưởng bối vừa nhìn một cái đã thích luôn.
Chẳng qua Bạch Thanh Tuyền xuất hiện ở đây vẫn khiến bà có hơi bất ngờ.
Bà mơ hồ nhớ lại, hình như Thẩm Kim Đài từng nói, bây giờ cậu có thiện cảm đối với Bạch Thanh Tuyền.
Nhìn thế nào… cũng là đụng số…
“Đến tìm Tiểu Kim sao?” Mẹ Diêm cười híp mắt hỏi.
Bạch Thanh Tuyền cười nói: “Tôi tới đây tham gia hoạt động thuận tiện tới thăm hắn một chút.”
Tiểu Đường** ôm một quả dưa hấu qua đây, Bạch Thanh Tuyền chuyển bị dao cắt dưa hấu, dáng vẻ rất thân thiết, một chút dáng vẻ làm giá của minh tinh cũng không có. (gốc là Tiểu Kim)
Mẹ Diêm đã nhìn thấy Diêm Thu Trì từ xa, bèn kêu lên: “Dưa hấu, con có ăn không?”
Diêm Thu Trì khoát tay một cái, ngồi đó nói chuyện phiếm cùng nhà sản xuất phim.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Kim Đài đã thay xong quần áo đi ra, tóc bẩn, lại không thể tắm, cậu bèn đội một cái mũ bóng chày đi tới ngồi bên cạnh đạo diễn trước một chút, bây giờ mới đến bên nhà xe, nói với mẹ Diêm: “Tiếng Anh của Thu Trì thật là tốt.”
“Từ nhỏ nó đã nhận được giáo dục bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật đều có thể nói rất lưu loát.” Mẹ Diêm nói.
Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài nghe mà rất hâm mộ.
Loại học dốt như hai người bọn họ, dù có làm đại minh tinh cũng hâm mộ loại người có văn hóa này.
Đại minh tinh nói chung vẫn kém một tầng so với loại thanh niên tài giỏi đẹp trai như Diêm Thu Trì này.
Thẩm Kim Đài diễn vai Trần Chính, con nhà danh môn, từng du học hải ngoại, trong phim có thể nói lưu loát một tràng tiếng Anh. Đạo diễn Lục Minh từng nói cho cậu, lúc đó không quân đều là kiểu Mỹ, cơ bản sẽ đều nói tiếng Anh.
Thoại tiếng Anh của cậu đặc biệt tìm người bên ngoài về dạy, kết quả vẫn không được như ý.
Ăn xong dưa hấu, trước khi phải về thị trấn, Thẩm Kim Đài bèn mang theo Bạch Thanh Tuyền đi dạo một vòng ở trường quay. Tổ phim bọn họ có cái loại xe quân đội gắn máy có thể chở người, Thẩm Kim Đài còn cưỡi xe mang hắn chạy đến trên pháo đài xa xa Nhìn một chút.
Diêm Thu Trì ngồi ở mái che nắng, vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa cầm nước suối trên bàn lên uống một hớp, uống xong vặn nắp lại, nhìn Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền, dáng vẻ của Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài trông đều rất tốt, cứ cười suốt.
Giống một đôi tình nhân.
Hắn vậy mà lại cảm thấy Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền giống một đôi tình nhân.
Quan hệ giữa hai người này rõ ràng còn tốt hơn so với lúc quay Đông Cung.
“Cậu còn hút thuốc á?” Bạch Thanh Tuyền hỏi: “Lúc đầu quay Đông Cung đâu thấy cậu rút ra?”
“Ít khi hút.” Bọn họ làm diễn viên, mặc kệ trai gái già trẻ, cơ bản đều sẽ hút thuốc, đại khái cái nghề này nhất định phải xã giao, lại có rất nhiều áp lực. Cậu rút ra một điếu đưa cho Bạch Thanh Tuyền: “Cậu xem cái này đi, tổ phim đặc biệt chuẩn bị đó.”
Cây thuốc lá đó nhìn một cái cũng thấy rất cổ xưa, đầu lọc cũng không có, cả bao lẫn cây thuốc lá đều lộ ra mùi vị Thượng Hải cổ xưa vào những năm thập niên 30 – 40.
“Bắt chước rất giỏi, giống hệt trong mấy tấm hình xưa.” Thẩm Kim Đài nói: “Bây giờ tôi đang diễn nhân vật thích hút thuốc, cho nên gần đây tôi hút hơi nhiều, cậu xem cái này đi.”
Thẩm Kim Đài lại móc bật lửa ra cho hắn nhìn.
Cái bật lửa đó rất có cảm giác niên đại, mạ vàng, Bạch Thanh Tuyền chưa từng thấy bao giờ.
“Đây là bật lửa đốt dầu, rút ra một cái là được, dùng than dầu xăng đều được.”
Cậu lại móc ra một cái bật lửa khác, đốt lên cho Bạch Thanh Tuyền.
Diêm Thu Trì cảm thấy đầu hai người bọn họ cũng sắp dí vào một chỗ.
Động tác đốt thuốc này, có lúc sẽ rất mập mờ, nhất là hai người đẹp trai bọn họ cùng chụm lại một chỗ, y như đang diễn phim truyền hình vậy, ngay cả đạo diễn Lục Minh cũng thấy, còn nhìn thêm một lần.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bản thân Bạch Thanh Tuyền, cảm thấy thằng nhóc này dáng dấp rất thanh tú, có mùi vị thư sinh yếu đuối thời kỳ dân quốc.
Hút điếu thuốc kia một chút thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, hút không tính là tốt lắm, Bạch Thanh Tuyền hít hai hơi, nói: “Giám đốc Diêm lại tới thăm ban cậu. Tôi thật là bất ngờ.”
“Hắn đến cùng dì Phương.” Thẩm Kim Đài nói: “Chẳng qua quan hệ hai chúng tôi bây giờ cũng tạm được, hắn không còn ghét tôi như trước nữa.”
Cậu lo Bạch Thanh Tuyền sẽ giống những người khác, tưởng cậu vẫn còn thích, bèn nói: “Có lẽ là bởi hắn hiểu rõ, bây giờ tôi đã hoàn toàn không thích hắn, hahaha.”
Bạch Thanh Tuyền xoay đầu lại trong lớp khói, ánh nắng chiếu trên hàng lông mi dài của hắn, lưu lại một bóng mờ ở phía dưới: “Tôi vẫn luôn tò mò, không tiện hỏi cậu, trước kia cậu thích giám đốc Diêm muốn chết, sao đột nhiên không thích nữa?”
Thẩm Kim Đài biết lời tiếp theo mình muốn nói nghe có vẻ hơi sốc, chẳng qua cậu cảm thấy cậu vẫn phải nói cho Bạch Thanh Tuyền những lời này: “Cái đó, nói ra có lẽ cậu không tin, tôi cảm thấy hai bọn tôi, đụng số.”
Sắc mặt cậu ửng đỏ, nhưng ánh mắt kiên định, nhìn vẻ mặt bối rối của Bạch Thanh Tuyền, nói: “Tôi là 1.”
Bạch Thanh Tuyền chợt ho khan một tiếng, bị sặc.
Thẩm Kim Đài ngượng ngùng vỗ lưng hắn một cái, “Thật sự cậu không cảm thấy tôi không giống trước kia sao?”
Cậu tin tưởng bây giờ cậu rất công, khí chất rất công.
Bạch Thanh Tuyền ho khan đỏ mặt.
Chị em xin cậu tự hiểu rõ bản thân đi được không, cái quảng cáo quần lót đó của cậu bây giờ vẫn còn đang được người ta hăng sai nói chuyện đấy cậu đi Bilibili xem mấy cái bản biên tập gán ghép CP của cậu đi, tất cả đều là mãnh công, còn cậu tất cả đều là một dụ thụ sắt đá được chưa?
Cái mông đó, cái ngực đó, cái eo đó, chỗ nào là công, cậu thử nói một chút coi?
Bạch Thanh Tuyền cảm thấy mình còn công hơn cả Thẩm Kim Đài.
Đành chịu thôi, hình tượng 0 lẳng lơ quá đi sâu vào lòng người, không thể nóng nảy, cậu có thể từ từ thay đổi.
“Thật ra cậu thích giám đốc Diêm, tôi không hề ngoài ý muốn. Tôi cảm thấy bây giờ cậu thay đổi rất lớn so với trước kia, trước đây tôi ghét cậu như vậy, bây giờ cũng có thể làm bạn với cậu, nói không chừng cái nhìn của hắn đối với cậu đã thay đổi thì sao?”
Thẩm Kim Đài sửng sốt, quan phối**, cậu đang ghép tôi và nam chính sao?
**Quan phối: tức là một cặp đôi chính thức, cụ thể tức là: một nhân vật bình thường sẽ chỉ có một người xứng đôi (cùng hoặc khác giới), thì cái người xứng đôi này là quan phối. Quan phối ở một nghĩa nào đó chính là xứng đôi nhất, tức là hai bên đều có tình cảm thì mới là quan phối. Trong các tác phẩm, kết quả kết hôn ở chung với nhau chính là quan phối.
“Cậu thì sao, có từng nghĩ tới hắn chưa?”
Nếu đã là quan phối thì tức là tướng mạo và phong cách của Diêm Thu Trì hẳn rất phù hợp với thẩm mỹ của Bạch Thanh Tuyền.
Bạch Thanh Tuyền lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Thẩm Kim Đài nói: “Ở trước mặt tôi, cậu không cần phải giả bộ thẳng nam đâu.”
Trong lòng hai người bọn họ cũng đã sớm hiểu nhưng không nói ra.
Bạch Thanh Tuyền bóp thuốc lá trong tay, hít một hơi nói: “Bản thân tôi có bao nhiêu cân lượng tôi vẫn biết, loại gia đình như nhà họ Diêm, cậu còn không bò vào nổi, huống chi là tôi?”
Thẩm Kim Đài xuất thân tốt hơn hắn, trước kia cũng là minh tinh hạng nhất, quan hệ rất tốt với nhà họ Diêm, còn có mẹ Diêm là trợ lực, kết quả vẫn không thể leo lên cành cây cao Diêm Thu Trì này.
Diêm Thu Trì là người đàn ông ưu tú nhất hắn từng gặp, chiều cao tướng mạo, gia thế, năng lực cũng đều rất tuyệt vời, nhưng chẳng qua là quá ưu tú, tính cách lại quá lạnh lùng, bình thường không ai nghĩ tới hắn. Cộng thêm hắn vẫn luôn là thẳng nam, lại càng không cần phải nghĩ tới chuyện yêu đương.
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Thẩm Kim Đài không ngờ Bạch Thanh Tuyền lại hạ thấp bản thân như vậy: “Cậu cũng rất ưu tú.”
“Cậu véo tôi một chút đi.”
Thẩm Kim Đài hỏi: “Cái gì?”
“Đây là Thẩm Kim Đài đang khen tôi sao?” Bạch Thanh Tuyền cười nói: “Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?”
Thẩm Kim Đài cũng cười cúi đầu gõ điếu thuốc lá trong tay, sau đó nghiêng đầu nhìn một cái, đường nét gương mặt cậu cường tráng hơn một chút so với lúc quay Đông Cung. Nhìn một bên mặt, sống mũi rất cao, mặt mày anh khí, ánh mắt hơi có chút lững lờ, nói: “Có rất nhiều người thích cậu, thật sự.”
Trong lòng Bạch Thanh Tuyền khẽ động, cảm giác tự dưng cảm nhận được mị lực của Thẩm Kim Đài.
Ánh mắt nhìn mình, sao có vẻ không trong trẻo đơn thuần.
Thẩm Kim Đài, không phải là đang quyến rũ hắn đấy chứ?
Hắn liếm môi một cái nói: “Tôi cũng không cuống, vẫn còn trẻ, trước tập trung sự nghiệp đã.”
“Cậu thích dạng gì?”
Cảm giác quỷ dị trong lòng Bạch Thanh Tuyền càng tăng lên, bèn nói: “Phải cao hơn tôi, ‘man’ hơn những người đàn ông bình thường, một người đàn ông đơn thuần cao lớn uy mãnh, cái đó lớn có thể làm người khác đau đớn, quan trọng nhất chính là: phải có văn hóa.”
Những cái phía trước đều được, cái cuối cùng thật sự khiến Thẩm Kim Đài không thể tưởng tượng nổi.
Cậu nhìn về phía Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền cười nói: “Tôi mới chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở thôi, Tôi cảm thấy người đàn ông có văn hóa đặc biệt hấp dẫn.”
Trời sinh đã sùng bái người có văn hóa, người xuất thân chính quy như Trịnh Tư Tề khiến hắn rất hâm mộ.
“Vậy còn… yêu cầu đặc biệt?”
Mẹ nó, vậy có phải là cậu đã bị loại hay không? Sao cậu nhớ lúc Thẩm Kim Đài ra mắt hình như còn chưa tốt nghiệp trường cấp 3 đâu.
Trong lòng Thẩm Kim Đài có hơi phiền muộn.
“Nóng quá, chúng ta về khách sạn đi. Tôi cũng đói rồi.” Bạch Thanh Tuyền nói.
“Đi thôi.” Thẩm Kim Đài xuống xe gắn máy.
Cậu đi tới chỗ đạo diễn nói một tiếng, kết quả đến gần nghe thấy đạo diễn đang trao đổi chuyện quay phim với hướng dẫn viên người nước ngoài được mời tới. Diêm Thu Trì ngồi ở bên cạnh, nói một tràng tiếng Anh rất lưu loát, phát âm vừa trong trẻo vừa có chút hấp dẫn.
Trong lòng Thẩm Kim Đài đột nhiên động một cái.
Nguyên nhân động có hai cái.
Thứ nhất, mẹ nó, đối tượng lý tưởng của Bạch Thanh Tuyền không phải là Diêm Thu Trì sao? Cao hơn hắn, man hơn hắn, trời sinh có thứ đó to, lại còn có trình độ văn hóa! Diêm Thu Trì chính là học sinh có thành tích vượt trội trong một trường nổi tiếng thuộc Ivy League ở Mỹ đó!
(常春藤: Ivy League, gồm 8 trường đại học hàng đầu tại Mỹ: Đại học Harvard, Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, Đại học Yale. (về các trường này, đối với nhiều người, ta có thể tóm gọn lại trong một câu: có thể nhìn mà không thể đạt tới =.=)
Thứ hai cậu cảm giác trước kia cậu cân nhắc đối tượng hình như chưa bao giờ cân nhắc tới điểm phải có văn hóa này, bây giờ bị Bạch Thanh Tuyền nhắc đến một chút, cậu đột nhiên nghe thấy khẩu ngữ thuần thục của Diêm Thu như vậy, chợt get được cái điểm này.
Thật sự là rất… Có mị lực.
Hình như trời sinh cậu cũng có thiện cảm đối với người có văn hóa.
Nhìn Diêm Thu Trì lại lần nữa, đàng hoàng anh tuấn, từ trong ra ngoài đều là cực phẩm.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
26 chương
71 chương
75 chương
63 chương