Trịnh Tư Tề phải tới, Thẩm Kim Đài không hề biết trước.
Cho nên lúc nhìn thấy Trịnh Tư Tề, cậu cũng ngẩn ra.
“Sao cậu tới, tới thăm ban à?”
“Tôi tới diễn xuất.” Trịnh Tư Tề cười nói.
“Trời đậu!” Thẩm Kim Đài lập tức đứng lên.
Thợ trang điểm tranh thủ thời gian bổ trang, cũng rất ngạc nhiên vui mừng: “Thái tử còn có phân cảnh, trời ơi trời ơi!”
“Tôi biết ngay!” Thẩm Kim Đài nói: “Tôi thấy đạo diễn hôm qua thần thần bí bí, nhìn như muốn làm chuyện gì đó.”
Toàn bộ phòng hóa trang cũng hân hoan hẳn, kết cục của Lý Tự và Thái tử thật sự tác động tới trái tim của tỷ tỷ người xem.
Mọi người cũng đoán Thái tử không chết.
Biên kịch Mạnh Hiểu Thanh cuối cùng vẫn là một người nhân từ.
Thẩm Kim Đài diễn Lý Tự quá lâu, nhập vai sâu, đã không thể nhìn từ góc độ nghệ thuật rốt cuộc là HE tốt hay là BE tốt hơn. Cậu chỉ cảm thấy kích động, tựa như thay Lý Tự nhìn thấy hy vọng sống vậy.
Nhưng nhìn nội dung phim hôm nay phải quay, kết cục này sẽ đảo ngược lại như thế nào, cậu vẫn thật sự không hiểu.
Lý Tự một lòng muốn chết, cố làm trò điên loạn, nửa đêm hát vang, Hạ Lan Bích giận dữ, nhốt y vào đại lao.
“Tôi cũng vừa nhận được thông báo nên mới tới, còn phân cảnh là cái gì, tôi vẫn chưa biết. Nghe nói là phải quay ngoại cảnh.” Trịnh Tư Tề nói.
“Vậy cậu đi gặp đạo diễn trước đi.” Thẩm Kim Đài cười, lại ngồi xuống.
Trịnh Tư Tề vừa đi gặp đạo diễn, thợ trang điểm hóa trang cho cậu liền nói: “Gần đây chuyện tốt thật sự là đến hết đợt này đến đợt khác. Cậu nghe thấy chưa, Đông cung báo danh giải thưởng Quốc Hoa rồi. Báo vai nam chính cho cả cậu lẫn Bạch Thanh Tuyền.”
“Giải thưởng Quốc Hoa?”
Giải thưởng Quốc Hoa là giải thưởng phim truyền hình có uy tín và có sức nặng nhất trong nước. Chỉ cần là phim truyền hình kết thúc trước buổi lễ trao thưởng thì đều có thể dự thi. Buổi lễ trao thưởng cử hành vào tháng năm, Đông cung kết thúc vào tháng ba.
“Một bộ phim truyền hình báo hai nam chính vẫn rất thường gặp, phân cảnh của cậu lại được chia nhiều như vậy. Mặc dù là nhân vật nam hai, nhưng là nhân vật xuyên suốt từ đầu đến cuối, cậu lại diễn xuất sắc như vậy, không báo nam chính, người xem cả nước cũng tiếc nuối thay cậu.” Thợ trang điểm cười nói.
Chẳng qua Thẩm Kim Đài vẫn rất bất ngờ.
Bởi vì 《 Đông cung tới 》 là phim của truyền thông Ánh Dương, Bạch Thanh Tuyền lại là nghệ sĩ của truyền thông Ánh Dương, nếu như cũng báo nam chính cho cậu, ắt sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ giành giải của Bạch Thanh Tuyền, cùng một bộ phim truyền hình, sẽ phải chia phiếu.
Truyền thông Ánh Dương có lòng, nhân vật Lý Tự này cũng quá nổi.
Kết cục của Lý Tự là cảnh hoa mỹ cuối cùng của cậu, cậu nhất định phải diễn tốt hơn.
Bên này cậu vừa mới hóa trang xong, bên kia phi trang đã tới.
Trên phi trang không phải cảnh diễn của cậu, là Dương Lý Chi và Trịnh Tư Tề, cậu nhìn một cái, thấy Trịnh Tư Tề có một cảnh ngoại cảnh.
Quả nhiên như mọi người dự đoán, Chu Cảnh vào thời khắc mấu chốt đã mềm lòng, giữ lại một mạng cho Chu Anh.
Cậu thấy cảnh Trịnh Tư Tề ngồi xe bò gấp rút lên đường.
Chẳng qua là một lần não bổ, Thẩm Kim Đài đã phải rơi lệ.
Cậu nghĩ có thể Lý Tự đã ngồi trên chiếc xe bò này, hai người càng lúc càng xa trên con đường cổ nơi ánh nắng chiều rũ xuống, biến mất trong tranh đấu cung đình, cũng biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.
Đây đối với Lý Tự mà nói, chính là kết cục viên mãn nhất đời y.
Lý Tự xứng đáng với kết cục như vậy, trong lòng y có tình yêu lớn.
“Cậu xem phi trang chưa?” Trước khi quay phim, Dương Lý Chi hỏi cậu.
Thẩm Kim Đài cười một tiếng, nói: “Xem rồi.”
“Thật tốt, tôi cũng sẽ không bị mắng.” Dương Lý Chi cười nói.
Kịch bản hôm nay, thật sự khiến Dương Lý Chi muốn cảm tạ biên kịch Mạnh Hiểu Thanh.
Thật sự sợ bị chửi.
Chuyện《 Đông cung tới 》 ghi danh giải thưởng Quốc Hoa cô cũng nghe nói. Nghe nói ai có thể báo cũng đều báo cả. Tỷ lệ đề cử của cái người nữ chính là cô đây thấp nhất. Cô cũng chẳng cần, chỉ cần có thể tẩy trắng, những thứ khác đều không quan trọng!
Đau trứng, tôi luyện qua bao khó khăn trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa ngã xuống bởi bộ phim này!
Trước khi Chu Cảnh chết đã để lại hai tấm bìa hộ mệnh cho Lý Tự, di chiếu là cho người trong thiên hạ nhìn, kim bài miễn tử chính là cho tân hoàng và Hạ Lan Bích nhìn.
Hạ Lan Bích cầm di chiếu, xem từ đầu tới đuôi một lần, cười nhạt.
Nàng ném di chiếu xuống đất.
Lý Tự cuộn tấm di chiếu kia lại, nói: “Nương nương không cần tức giận, tấm di chiếu này, chẳng qua là để bảo toàn danh tiếng nhân từ của tiên đế, không bảo vệ được mạng của nô tài.”
“Di chiếu không bảo vệ được mạng của ngươi, có thể bảo vệ mạng của ngươi, chỉ có Bổn cung.”
Lý Tự cười, trong cả giọng nói và dáng điệu đều là tiều tụy, nhưng thần sắc kiêu ngạo. Hạ Lan Bích đi vòng quanh y một vòng. Địa lao ẩm ướt, cỏ khô dính đầy áo bào mỏng của Lý Tự: “Khi Tiên đế còn tại thế, ngươi nhận được mọi vinh quang, ngay cả Bổn cung cũng không đưa vào mắt. Bây giờ ngươi nhìn một chút, ngươi quỳ, Bổn cung đứng, hai người chúng ta, cuối cùng vẫn là Bổn cung thắng.”
“Nương nương đừng vội đắc ý, bây giờ sóng ngầm trong triều dâng trào, kẻ độc ác là ta đâyặc dù thanh danh không tốt, nhưng nếu còn sống vẫn có thể thăng bằng một chút thay các ngươi. Nếu ta chết, bọn họ bắt nạt cô nhi quả mẫu các ngươi, ngươi định làm như thế nào đây.”
Hạ Lan Bích cười nhạt: “Chẳng lẽ không có ngươi, thiên hạ này sẽ rối loạn?”
“Hạ Lan, ngươi biết ngươi kém ta ở chỗ nào không, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là lòng không đủ ác.” Y trở mình, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thở dài, nói tiếp: “Ngươi trẻ tuổi, lão thần trong triều bề ngoài kính trọng ngươi, nhưng thật ra có ai sợ ngươi đâu. Ở chức cao, chỉ có kính trọng là không đủ, còn phải khiến bọn họ có lòng sợ hãi. Quần thần sợ hãi, trăm họ ủng hộ, người cầm quyền mới có thể ngồi vững đài cao. Bây giờ các thần tử không sợ ngươi, đối với dân chúng mà nói, mẹ con các ngươi cũng chỉ là cô nhi quả mẫu hiếm khi nghe thấy, quần thần không sợ hãi, trăm họ không ủng hộ, tương lai phải như thế nào đây.”
Hạ Lan Bích sửng sốt một chút, tựa như bị Lý Tự nói ra tâm tư trong lòng.
“Ta tuyệt đối sẽ không trở thành người tàn khốc máu lạnh như ngươi.” Nàng nói: “Ngươi... Ngươi giết nhiều người vô tội như vậy, tù lao này nếu không phải ta coi chặt, ngươi đã sớm bị người khác giết chết. Trên đời này có rất nhiều người hận không thể giết ngươi.”
Lý Tự nhìn nàng, cười nói: “Cho nên, cơ hội của ngươi tới rồi. Tiên đế băng hà, tân hoàng hãy còn tấm bé, các ngươi là cô nhi quả mẫu, muốn ngồi vững thì sau khi lên ngôi phải làm một việc lớn khiến trăm họ cùng vỗ tay khoái trá mới được.”
Hạ Lan Bích xoay người lại, nhìn về phía Lý Tự.
Đầu tóc bạc trắng của Lý Tự cũng bẩn cả, y nói: “Giết ta, để quần thần nhìn thấy thủ đoạn của ngươi, để dân chúng nhớ, ác ma Lý Ngàn Tuổi người người sợ hãi chính là chết ở trong tay Thái hậu này.”
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.” Hạ Lan Bích cười lui về sau hai bước, nhìn chằm chằm Lý Tự, nói: “Hóa ra ngươi điên cuồng như vậy, là vì cái này. Thật đúng là có tình có nghĩa, vì dân vì nước.”
“Ngươi và ta đều biết, kết cục của ta thảm hại không đoán trước được, tất không thể chết yên lành. Chẳng qua so với chết trong tay kẻ thù, không bằng chết ở trong tay ngươi và tân hoàng. Lý Tự ta thoải mái nửa đời, cũng muốn chết có giá trị. Tiên đế biết ý của ta, dưới cửu tuyền cũng sẽ không trách ngươi.”
Hạ Lan Bích xoay người, hồi lâu vẫn không nói gì.
“Ngươi thật sự đáng chết, ” Nàng nói: “Tiên đế vì bảo vệ ngươi mà để lại di chiếu, vì ngươi mà chịu chỉ trích. Nhưng ngươi nghĩ như vậy, chỉ sợ là còn chưa biết một chuyện.”
Nàng xoay người lại, vành mắt cũng đỏ, không nhìn ra yêu hận, chỉ nói: “Thái tử ca ca vẫn còn đang ở nhân thế.”
—-
Sau khi quay xong cảnh phim này, tâm tư Thẩm Kim Đài rất nặng nề.
Lúc đang chuẩn bị kết thúc công việc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cậu mở cửa xe ra, chỉ thấy biên kịch Mạnh Hiểu Thanh cười híp mắt đứng ở ngoài cửa.
“Muốn kết thúc công việc rồi sao?” Hắn hỏi.
Thẩm Kim Đài gật đầu: “Đang định đi.”
“Cùng uống chút rượu đã. Tôi muốn trò chuyện cùng cậu một chút, cảnh kế tiếp là phải hơ khô thẻ tre rồi.”
“Ngài đây là muốn spoil cho tôi sao?” Thẩm Kim Đài cười một tiếng, thần sắc lại có chút đa sầu đa cảm.
Mạnh Hiểu Thanh thật sự đúng là muốn spoil cho cậu, hai người bắt đầu trò chuyện từ nhân vật Lý Tự này. Sau khi hàn huyên xong, rượu nhỏ vào bụng, cảm giác lâng lâng, Mạnh Hiểu Thanh hút một điếu thuốc, đưa kịch bản có kết cục cuối cùng của Lý Tự cho cậu.
“Còn một tuần nữa là phải quay cảnh này, nhất định phải hoàn toàn giữ bí mật. Cho cậu xem trước thời hạn là để cậu biết trước kết cục, nghĩ trước xem nên diễn thế nào.”
Thẩm Kim Đài xem kịch bản, hồi lâu vẫn không lên tiếng, cuối cùng không biết là yêu hay hận mà nói với Mạnh Hiểu Thanh: “Ngài được.”
Toàn dân đều đang chờ kết cục cuối cùng của Lý Tự. Mặc dù phim truyền hình chưa phát sóng đến, nhưng ngày Thẩm Kim Đài hơ khô thẻ tre, mọi người đều biết.
Weibo chính thức cũng đăng trước một video Thẩm Kim Đài trang điểm trong phòng hóa trang.
Thẩm Kim Đài trong video nhắm mắt lại, thợ trang điểm dán tóc giả lên đầu cậu, một đầu tóc bạc, đã không thấy một sợi tơ tình.
“A a a a a a a, sắp hơ khô thẻ tre sao, Lý Tự sẽ chết sao, Thái tử sẽ chết sao, a a a a a!”
“Lý Tự có điên không, phân cảnh “Lý Tự tóc trắng ngồi đó, điên loạn nói về Chu Anh” còn nữa không?”
“Van cầu đừng ngược nữa, trái tim nhỏ của tôi nó thật sự không chịu nổi!”
“Ngược ngược ngược, dùng sức ngược, nước mắt tôi đã chuẩn bị xong!”
“Vốn tiến độ quay của tổ phim nhanh hơn một tháng so với phát sóng, vì phòng ngừa tiết lộ kết cục của Lý Tự mà nghe nói quay cảnh phía sau trước, đặc biệt dời tập kết cục của Lý Tự đến phát sóng trước. Tuần này quay, tuần tới phát sóng, tổ phim thật lợi hại!”
Ngày quay kết cục cuối cùng này, lãnh đạo cấp cao của truyền thông Ánh Dương cũng tới.
Người quản lý của Dương Lý Chi nói: “Làm như thể toàn phim hơ khô thẻ tre vậy, sau đó vẫn còn hai tập mà.”
Nhưng mọi người đều biết, đây là tập quan trọng nhất của toàn phim. Tỷ suất người xem của nó có thể phá mấy, mọi người đều rất mong đợi.
Tổ phim Đông cung làm sạch trường quay, trừ mấy lãnh đạo cao cấp và nhân viên làm việc cần thiết ra, tất cả đều bị chắn ở bên ngoài.
Ngay cả đám người Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường cũng không biết kết cuộc cuối cùng là cái gì, bọn họ chỉ biết là, sau khi quay xong kết cục, Thẩm Kim Đài đờ người ngồi một mình ở trong phòng hóa trang rất lâu.
Diễn Lý Tự lâu như vậy, rốt cuộc cũng phải chia tay người này rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Kim Đài quay đầu nhìn một cái, nói: “Đi vào.”
Tiến vào là Diêm Thu Trì.
Cậu bèn cười một chút, đại khái cảm thấy có chút đa cảm, nụ cười có hơi miễn cưỡng mệt mỏi.
Diêm Thu Trì nói: “Chúc mừng cậu, hơ khô thẻ tre rồi.”
“Cám ơn.” Cậu đưa tay xóa đi lớp trang điểm trên mặt, nói: “Có thể tạm biệt rồi.”
Cậu nhìn gương, trong gương chiếu hai người. Diêm Thu Trì nói: “Cậu diễn rất tốt, tôi thay mặt cho công ty, chân thành cám ơn cậu.”
“Cũng cám ơn anh, ” Thẩm Kim Đài nói: “Nếu như không có anh, cũng sẽ không có Lý Tự của Thẩm Kim Đài.”
Cậu nhìn trong gương một cái, đưa tay lấy tóc giả của mình xuống, tóc trắng vừa rơi ra, chỉ còn lại một đầu tóc đen đã dài đến vai.
Trước khi Thẩm Kim Đài rời khỏi đoàn làm phim, cậu ôm tất cả mọi người trong đoàn làm phim một cái, cuối cùng đứng ở bên cạnh Trịnh Tư Tề.
Trịnh Tư Tề nghiêng đầu xuống, cười cười đưa ra cánh tay trước, hai người ôm nhau một chút.
Ôm thật lâu mới buông ra.
Tình cảm của Thẩm Kim Đài và tổ phim sâu hơn so với những diên viên khác. Cậu quơ quơ tay, khom người một cái, lên xe.
Ngay tại đêm trước khi phát sóng kết cục cuối cùng, trailer tuần tới của 《 Đông cung tới 》 lên sóng, phối hợp với ca khúc chủ đề bi thương, đài truyền hình vệ tinh dùng âm thanh lừa tình nhất nói:
“Khó quên, là một cái ngẩng đầu dịu dàng lưu luyến ấy.
Quay đầu, đã là mười năm đôi bên không rõ sinh tử.
Giờ đây tường vi lại nở, mà mái đầu người thương đã tràn đầy tóc bạc,
Ngày lành tháng tốt, Kim Đài Quỳnh Anh, ngày mai hẹn ngài cùng tới, Đông cung!”
***Thật ra đông cung tới là đông cung liễu lai, tức là tới đông cung mới đúng.
Cảnh lóe lên sau cùng chính là cảnh Lý Tự tóc bạc trắng hoàn toàn, trên đầu có một đóa hoa tường vi, y cười rực rỡ, người xem lại muốn rơi lệ.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
26 chương
71 chương
75 chương
63 chương