Trước Thẩm Kim Đài đã chụp hết mấy tạp chí rồi, giờ đây chỉ cần là chỗ bán tạp chí, cơ bản đều có thể thấy cậu.
Diêm Diệu Hiên đứng ở trước quán báo, chọn hai bản, hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền?”
Tết âm lịch năm nay Diêm Diệu Hiên vốn không tính trở về, bởi vì hắn không biết phải đối mặt với Thẩm Kim Đài như thế nào.
Hắn cảm thấy nếu hắn trở về nước, nhất định sẽ không nhịn được mà đi gặp Thẩm Kim Đài.
Nhưng mà bây giờ đã không còn là lúc hắn thầm mến, tỏ tình thất bại, hắn cũng không biết nên đối mặt với Thẩm Kim Đài như thế nào.
Đối với loại người nán lại ở ngoại quốc nửa năm như hắn mà nói, hắn thật sự cảm giác nửa năm thật ngắn, tất cả đều rất hỗn loạn.
Từ sân bay đi ra đã thấy tấm áp phích đại diện thương hiệu điện thoại cực lớn của Thẩm Kim Đài. Thẩm Kim Đài trên tấm áp phích nở nụ cười rực rỡ, tự tin, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Trong chớp mắt nhìn thấy Trầm Kim Đài, hắn cảm giác trái tim mình lập tức sống lại.
Hết mấy đại diện của Thẩm Kim Đài cũng là của thương hiệu lớn, có nhiều cửa hàng có mặt ở khắp nơi, nhất là trung tâm thành phố có cả một đống. Sắp đến tết, lượng người đi rất lớn, số lượng biển quảng cáo lại càng nhiều hơn. Diêm Diệu Hiên ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính thấy quảng cáo của Thẩm Kim Đài chuyển động trên màn ảnh lớn, nụ cười mê hoặc, ánh mắt trong trẻo.
Hắn lại cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình một cái, màn hình chờ của điện thoại di động vẫn là tấm ảnh chụp màn hình hồi mới đi đó.
Tin tức Thẩm Kim Đài chụp cho Harper’s Bazaar được giữ bí mật rất chặt, cũng không hơ nóng trước thời hạn đã trực tiếp thông báo chính thức rồi. Nhưng dựa vào độ nổi tiếng bây giờ của Thẩm Kim Đài, vừa mở bán đã cháy hàng chỉ trong giây lát.
Phương Vân vốn muốn cướp, kết quả không thể cướp được, chán nản không chịu nổi.
Quá chán nản, đến nỗi cô kêu “Ài” một tiếng, kêu xong nhanh chóng che miệng lại, len lén nhìn phòng làm việc của Diêm Thu Trì một cái, thấy bên trong không có tiếng động gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thừa dịp lúc này không tính là bận bịu, cô nhanh chóng liên lạc với vòng bạn bè truyền thông: “Có ai có tạp chí Bazaar kỳ mới nhất không, thu mua giá cao!”
Vừa mới gửi xong tin này đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, cô lập tức đứng lên, thấy mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty đẩy cửa đi ra từ phòng làm việc của giám đốc Diêm.
Tới gần cuối năm, công ty bọn họ siêu bận rộn, các lãnh đạo cấp cao gần như ngày nào cũng họp.
Chẳng qua năm nay dựa vào sự hồi đáp kếch xù của《 Đông cung tới 》, truyền thông Ánh Dương hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, cho nên không khí hội nghị cũng rất dễ dàng, các lãnh đạo vừa nói vừa cười ra phòng làm việc.
Chỉ chốc lát sau, Diêm Thu Trì cũng xách áo khoác đi ra từ phòng làm việc.
Xem ra hôm nay có thể tan việc sớm chút.
“Giám đốc Diêm.”
Diêm Thu Trì gật đầu một cái, đi tới trước mắt cô, đi hai bước, lại quay đầu lại, hỏi: “Tới sinh nhật của bạn cô, cô thường tặng quà gì?”
Phương Vân sửng sốt một chút, lập tức nói: “Ngài nói một vài nét chính đi, bây giờ tôi chuẩn bị giúp ngài.”
Người như Diêm Thu Trì cơ bản không cần tự mua lễ vật, bình thường mặc kệ là tặng quà cho ai cũng đều là công việc của những trợ lý bọn họ. Nếu như là qua lại làm ăn bình thường, trợ lý nhỏ bên dưới có thể hoàn thành, nếu như là người tương đối quan trọng, cô sẽ cùng Cao Kiều đích thân đi chọn.
Diêm Thu Trì trả lời: “Không cần, tự tôi đi mua.”
Phương Vân nghe vậy lại sửng sốt một chút, hỏi: “Phái nam hay là phái nữ?”
“Phái nam.”
Diêm Thu Trì cao hơn cô một cái đầu, cô ngẩng đầu nhìn Diêm Thu Trì một cái, hỏi: “Bao nhiêu tuổi, làm gì?”
“Tới hai mươi tuổi, diễn viên.”
Trong lòng Phương Vân cuồng loạn, cô cảm giác mình đoán được là ai.
Nhưng cô lại không dám tin tưởng.
Là cậu ta sao là cậu ta sao!
Tinh thần hóng hớt bất diệt sắp bùng nổ rồi!
Cô ho khan một tiếng, tránh được hai con mắt của ông chủ bọn họ, nói: “Quan hệ thế nào ạ?”
Diêm Thu Trì hỏi: “Các cô bình thường chọn đồ cũng phiền phức như vậy sao?”
Phương Vân cười nói: “Tặng quà cũng phải học đấy ạ. Phải phân chia cấp bậc ra, quan hệ bạn bè bình thường nhất định phải tặng quà khác với bạn thân chứ.”
“Sinh nhật bạn trai cô, cô tặng cái gì?”
Hỏi thật trực tiếp!
Phương Vân cũng có hơi không kiềm chế được nội tâm mình kích động rồi, bạn trai? Đây là ý gì?
Trời ạ trời ạ, cảm giác mình như đang nằm mơ!
Cô có hơi hoài nghi người Diêm Thu Trì nói là người cô nghĩ trong lòng hay không.
Cô ngẩng đầu lên, cổ họng động một chút, cố gắng khiến âm thanh mình nghe hết sức bình tĩnh, nói: “Năm nay sinh nhật bạn trai tôi, tôi tặng đồng hồ đeo tay.”
Diêm Thu Trì cắm một tay vào trong túi quần, gật đầu một cái, xách áo khoác đi.
“Ông chủ!” Phương Vân kêu ở phía sau.
Diêm Thu Trì quay đầu lại, lông mày lưỡi mác, vóc người thật cao, Phương Vân nhìn mà giật mình trong lòng: “Cần tôi chọn giúp ngài một chút không?”
“Không cần, cô tan việc sớm một chút đi.”
Phương Vân nhìn Diêm Thu Trì ra khỏi phòng làm việc, rốt cuộc không nhịn được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể nữa, đạp giày cao gót giẫm “cộc cộc cộc” mấy lần.
Cô lập tức lên mạng xác nhận một chút, quả nhiên.
Tới hai mươi tuổi, diễn viên, nếu như không phải là cậu ta, vậy thì thật là thật trùng hợp.
Cô có nên nói cho nói cho ông chủ bọn họ một tiếng về ý nghĩa của việc đưa đồng hồ đeo tay làm quà tặng không.
Cô cảm giác ông chủ bọn họ chưa từng yêu đương nên chưa chắc đã hiểu.
Lúc Diêm Thu Trì về đến nhà, bóng đêm đã hạ xuống, mẹ Diêm đang ngồi trên ghế salon cùng dì thưởng thức những bức ảnh đẹp của Thẩm Kim Đài.
“Thu Trì về rồi.”
Diêm Thu Trì “ừ” một tiếng, nghe mẹ Diêm cười hỏi: “Tiểu Kim chụp tạp chí Harper’s Bazaar, con biết không?”
Diêm Thu Trì lại “ừ” một tiếng, nói: “Biết.”
“Sao con biết?” Mẹ Diêm hỏi.
Diêm Thu Trì cười một tiếng, không trả lời bà. Đi lên lầu, lúc về phòng mình thì phát hiện trên bàn phòng khách có một quyển Harper’s Bazaar.
Chủ đề Harper’s Bazaar chụp cho Thẩm Kim Đài là “tuổi trẻ hoa ngữ*”. Mấy tấm hình chụp cũng rất tươi mới trong trẻo, đại khái vì phối hợp với nhân vật Lý Tự trong Đông cung, Thẩm Kim Đài trên mặt bìa mặc quần áo nửa cổ trang nửa hiện đại, trong tay có một nắm hoa tường vi, toàn bộ hình ảnh đều là trắng đen, chỉ có ánh mặt trời là màu vàng, hoa tường vi là màu hồng.
*là hoa trong bông hoa, ngữ trong ngôn ngữ.
Diêm Thu Trì cầm lên nhìn một hồi, lại đặt xuống bàn.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hắn quay đầu lại: “Mời vào.”
Đi vào là mẹ Diêm, cười với hắn một tiếng: “Tạp chí là mẹ để đó.”
Lần hẹn cơm trước đây bị vây chặn, mẹ Diêm thật sự cho rằng con trai cô đã động tâm, thái độ của hắn đối với Thẩm Kim Đài có thay đổi rất rõ ràng.
Nhất là chi tiết đưa tay thử nước ấm, cô cảm thấy vừa nhìn một cái đã biết là quan tâm.
Ai ngờ thời gian trôi qua dài như vậy, hai người vậy mà lại không xuất hiện cùng nhau.
“Thật đẹp mắt.” Diêm Thu Trì nói.
Mẹ Diêm cười một tiếng, nói: “Tạp chí này của thằng bé là loại giới hạn số lượng, vừa mở bán một cái, web chính thức đã sập, cơ bản không giành được, mấy quyển này là mẹ thông qua đường dây khác mới mua được đó. Đúng rồi, con có rảnh không, có rảnh thì đi cùng mẹ tới tổ phim một chuyến đi.”
“Mẹ muốn đi dò ban?” Diêm Thu Trì nói: “Tổ phim ngày mai sẽ nghỉ.”
Mẹ Diêm cười một tiếng, nói: “Sao có thể đợi đến ngày mai, hôm nay là sinh nhật Kim Đài mà.”
Sinh nhật Thẩm Kim Đài thật ra rất dễ nhớ. Sinh nhật của cậu là vào ngày hai mươi chín tháng chạp, qua hết chính là giao thừa, mẹ Diêm nói chỉ cần cậu sinh trễ nửa giờ nữa là sinh vào ngày ba mươi tết rồi.
“Sinh nhật hai mươi tuổi đó.” Mẹ Diêm nói: “Vốn muốn trải qua sinh nhật này với thằng nhỏ thật tốt, kết quả thằng nhỏ nói tổ phim muốn đuổi tiến độ trước khi nghỉ, không xin được ngày nghỉ khác. Con xem con đi, lại quên rồi hả.”
“Con đổi một bộ quần áo mới.” Diêm Thu Trì nói.
Mẹ Diêm cười một tiếng, đi xuống lầu.
Diêm Thu Trì lập tức đi tắm, sau khi tắm xong hắn đứng ở trong phòng để đồ chọn quần áo, chọn nửa ngày, cũng không biết nên mặc bộ nào.
Hắn cũng rất lâu không thấy Thẩm Kim Đài rồi, tới gần cuối năm, hắn rất bận rộn, ngay cả 《 Đông cung tới 》 đều không thời gian theo đuổi.
Mẹ Diêm chờ trong phòng khách có hơi sốt ruột, đang muốn bảo dì đi lên thúc giục thì đã thấy Diêm Thu Trì từ trên lầu đi xuống.
Áo choàng dài màu xám tro, bên trong mặc là chính trang, tóc tai chải cẩn thận tỉ mỉ, hiển nhiên là rất chú ý đến lối ăn mặc, có một loại anh khí bức người.
Mẹ Diêm rất hài lòng.
Sinh nhật của Thẩm Kim Đài, bà đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu. Bà cảm thấy sinh nhật hai mươi tuổi ý nghĩa rất trọng đại, nhất là năm nay, đối với Thẩm Kim Đài mà nói, còn có ý nghĩa lớn hơn. Mấy ngày trước bà luôn muốn nhắc nhở Diêm Thu Trì một chút, nhưng sau đó vì nghi ngờ Diêm Thu Trì có cảm giác với Thẩm Kim Đài nên muốn xem rốt cuộc hắn có nhớ hay không, kết quả, Diêm Thu Trì quên.
Xem ra đều là ảo giác của bà.
Hai người này nếu cả hai bên đều không có ý, bà cũng không cần thiết làm chuyện vô dụng.
Làm anh em cũng rất tốt, đều là đứa nhỏ của mình.
“Mẹ mua cái gì vậy?” Diêm Thu Trì giúp bà xách lên xe.
“Đây là bánh ngọt, ” mẹ Diêm nói: “Mẹ học thợ bánh ngọt làm, tự mình làm đấy.”
Đối với loại thiên vị này của mẹ Diêm, Diêm Thu Trì sớm đã thành thói quen.
Hắn không lên tiếng, bỏ quà tặng và bánh ngọt mẹ Diêm chuẩn bị vào trong cóp sau.
“Trước kia khi đến sinh nhật của Tiểu Kim, Diệu Hiên là tích cực nhất, năm nay nó lại nói không về.” Mẹ Diêm ngồi ở trong xe nói.
“Hôm qua con gửi tin nhắn hỏi nó, nó nói bên kia có chút việc, trễ hai ngày rồi về.”
“Trễ hai ngày nữa là hết năm.” Mẹ Diêm nói: “Không biết có phải yêu đương ở bên kia không, nửa năm nay rõ ràng ít liên lạc về nhà, mẹ thấy tài khoản của nó cũng không đổi mới trạng thái.”
Bản thân Thẩm Kim Đài đối với cái sinh nhật này lại không có cảm xúc đặc biệt gì, gần đây vẫn bận quay phim. Cậu sắp hơ khô thẻ tre rồi, gần như ngày nào cũng bị Dương Lý Chi đóng vai nữ chính ngược. Phân cảnh quay ngày sinh nhật rất thảm, cái ô bảo vệ lớn nhất của y là Chu Cảnh cũng phải chết.
Lại nói, phim cung đấu suy cho cùng cũng là phim phụ nữ, người cười đến cuối cùng, chiến thắng nhân sinh cũng chỉ có mình nữ chính Hạ Lan Bích.
Nàng đấu đổ hoàng hậu vợ cả của Chu Cảnh, một đám sủng phi, cuối cùng thành công làm hoàng hậu. Sau khi Chu Cảnh chết, nàng làm Thái hậu, lại đấu chết nhân vật phản diện có ý đồ xúi giục làm hư hại mối quan hệ mẹ con giữa nàng và ấu đế, Lý Tự.
Hôm nay cũng là phân cảnh Bạch Thanh Tuyền hơ khô thẻ tre.
Lúc Diêm Thu Trì và mẹ Diêm đến trường quay, tổ phim cũng đang khẩn trương quay phim. Người tổ phim thấy mẹ Diêm trước, nhanh chóng đi qua chào hỏi bà, Thẩm Kim Đài phát hiện tiếng động ở trường quay, nghiêng đầu nhìn một cái, đã thấy mẹ Diêm, còn có Diêm Thu Trì ở phía sau bà mặc áo choàng dài toàn thân, đi tới trong bóng đêm từ đằng xa.
Mẹ Diêm không để người khác quấy nhiễu Thẩm Kim Đài. Quách Thụy sai người dời cái ghế đến cho bà và Diêm Thu Trì ngồi phía sau nhìn máy theo dõi. Chỉ thấy bên trong ống kính, một đám người ầm ĩ quỳ xuống, quần là áo lượt, ánh nến chiếu đại điện sáng như ban ngày, thỉnh thoảng có tiếng khóc sụt sùi truyền tới, trông càng thêm trang nghiêm nghiêm túc. Thẩm Kim Đài đóng vai Lý Tự quỳ ở bên ngoài, mà Bạch Thanh Tuyền đóng vai Chu Cảnh nằm ở trên giường nhỏ trong đại điện.
Dương Lý Chi đóng vai hoàng hậu Hạ Lan Bích lau nước mắt đi ra từ tẩm điện, nhìn một đám người quỳ đầy đất trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài yên lặng không nói, đứng dậy vào trong điện, lúc hai người lướt qua vai nhau, Dương Lý Chi hơi cau mày xoay người, nhìn bóng lưng cậu một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Trừ âm thanh máy vận hành thì chỉ còn lại tiếng vang huyên náo trong phim. Thẩm Kim Đài đi tới trước giường nhỏ, dè dặt quỳ xuống. Bạch Thanh Tuyền nằm ở trên giường bệnh, run lẩy bẩy mở mắt ra, chỉ nhìn cậu một cái, nước mắt chảy xuống.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
58 chương
50 chương