Cao Kiều đứng ở góc thang máy, cúi đầu lướt lướt đoạn trailer của web chính thức, âm thanh du dương của tiếng sáo phát ra. Sau khi lướt xong, hắn ngẩng đầu lên, nói với Diêm Thu Trì trong thang máy: “Tất cả số liệu và phản hồi đều rất tốt.” “Ừ.” Công ty của họ có một người chuyên về số liệu, thực hiện các khảo sát cũng như dự đoán phản hồi của dư luận trước khi trailer được đưa ra. Kết quả của các dự đoán đều là rất lý tưởng, phản hồi hôm nay cũng không tính là bất ngờ. Cuộc thăm ban và các cuộc phỏng vấn của truyền thông được tiến hành cùng một lúc. Sau khi Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền hoàn thành cảnh quay, cuộc phỏng vấn của những người khác cũng đã kết thúc, giới truyền thông đang hào hứng chờ đợi họ một cách hào hứng. Đây mới là điểm quan trọng của cuộc phỏng vấn ngày hôm nay! Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài đứng chung một chỗ với nhau là có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Huống chi cảnh đối diễn của hai người  ngày hôm nay đặc sắc như vậy! Trước kia Thẩm Kim Đài từng luyện giọng, đặc biệt chú ý đến việc bảo dưỡng cổ họng của mình, hôm nay cổ họng của cậu hơi yếu, có quá nhiều cảnh phải dùng giọng khàn, bây giờ giọng cũng có hơi khàn. Cậu uống một ngụm nước, đi đến khu vực phỏng vấn truyền thông dưới sự hướng dẫn của nhân viên, vừa hay gặp được Bạch Thanh Tuyền đang bước xuống từ chiếc xe bảo mẫu của mình. Cậu mỉm cười với Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền đưa cho cậu một tách trà. “Thấm cổ họng.” Thẩm Kim Đài nhìn thấy bên trong có quả ươi. *Hạt ươi được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và cũng có thể dùng để trị chứng rối loại tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng. “Cảm ơn.” Cậu nhận lấy, tháo nắp ra nhấp một ngụm, hai người cùng nhau đến khu vực phỏng vấn. Động thái này đã sớm được một số phương tiện truyền thông chụp ảnh, cả Nguyệt Quang fan và Kim fan cũng nhìn thấy, vẻ mặt hai bên phức tạp nhìn nhau. Chuyện gì đang xảy ra vậy! Chắc chắn là đang giả vờ! Nguyệt Quang fan đặc biệt nghĩ vậy. Ô ô ô ô, anh nhà bọn họ chính là mỹ nhân thiện lành, bị Thẩm Kim Đài bắt nạt nhiều năm như vậy mà vẫn ôn hòa nói chuyện với cậu ta, anh nhà dường như không bao giờ có bất kỳ tiêu cực nào trong cuộc sống! Kim fan cười thầm. Đã nhiều năm như vậy mà phong cách hoa sen trắng của Bạch Thanh Tuyền vẫn không thay đổi chút nào, khó trách mấy năm trước đây khi anh họ chưa rút lui đã từng công khai nôn mửa trước sự dối trá của Bạch Thanh Tuyền. Phải biết mối bất hòa trong giới giải trí có rất nhiều loại, một là hai minh tinh có mối quan hệ tốt, nhưng người hâm mộ hai bên ngày nào cũng như nước với lửa, điều này tạo thành ảo tưởng về sự bất hòa giữa đôi bên. Loại khác chính là người hâm mộ hai bên sống yên ổn vô sự với nhau nhưng các ngôi sao lại tự mình hạ chân xuống “ngươi đạp ta ta đạp ngươi”. Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền, vừa có thế như nước như lửa, người hâm mộ cũng vừa hay cũng đối đầu với nhau khắp nơi, trời sinh là kẻ thù. “Cảnh quay đối diễn vừa rồi của cả hai đặc biệt tốt. Hai vị có trao đổi so tài riêng lúc không có ai không?” Phóng viên không chê nhiều chuyện. Thẩm Kim Đài cười nhìn Bạch Thanh Tuyền, nói: “Trao đổi nhất định phải có, tất cả chúng ta đều có một buổi tập trước khi quay.” Cậu chủ động di chuyển micro đến Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền cũng mỉm cười nói: “Diễn tốt, có thể là vì đối thủ quá mạnh.” Thẩm Kim Đài quay đầu lại, mỉm cười hỏi hắn: “Cậu đang khoe khoang với tôi hay đang tự khen chính mình?” Bạch Thanh Tuyền cũng cười nói: “Khoe khoang.” Các phóng viên sững sờ. Phải biết mấy năm trước, Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài cùng nhau xuất đạo, vào thời điểm đó, mỗi cuộc phỏng vấn của họ cũng đều rất tuyệt vời. Thẩm Kim Đài thích chế giễu, từng bước ép sát, Bạch Thanh Tuyền bốn lạng đánh bạt ngàn cân, nhìn thì có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng thực chất lại không nhượng bộ một chút nào. Hôm nay diễn cùng một bộ phim, còn không phải xé nhau ngất trời? Kết quả lại ngồi đây diễn tình huynh đệ… Không, có thể là tình chị em. Nhưng họ không muốn thấy cảnh tượng này, họ muốn thấy cảnh đấu đá nhau của những người nổi tiếng cơ.  Thẩm Kim Đài kéo đầu hoa, mau quay lại đi! “Không biết trước đây hai bạn đã từng nghe tin đồn về việc hai bạn không hợp nhau chưa. Thật ra thì đối với sự hợp tác lần này của hai bên, người ngoài giới đều rất giật mình, hôm nay hai bạn hợp tác vui vẻ như vậy, hai bạn có thể làm rõ sự hiểu lầm ở đây không?” Nữ nhà báo đeo kính này trông rất gian xảo, nhìn thì có vẻ như đang nói vì họ, nhưng rõ ràng là đang hưng phấn hóng hớt. Vấn đề này rất nguy hiểm. Bạch Thanh Tuyền cười híp mắt nhìn Thẩm Kim Đài. Hắn cảm thấy để Thẩm Kim Đài trả lời trước sẽ tương đối an toàn hơn. Trước kia Thẩm Kim Đài đặc biệt thích đối chọi với hắn, thường làm hắn xấu hổ. Thẩm Kim Đài mỉm cười nói, “Đó không phải là một sự hiểu lầm, trước kia hai chúng tôi quả thực không tốt.” Một câu khiến toàn bộ khán giả khiếp sợ. Nguyệt Quang fan thật sự sắp mắng “mẹ”. Vừa mới cho cậu ta sắc mặt tốt, Thẩm Kim Đài đáng giận này lại bắt đầu áp dụng mánh khóe!! Lại muốn xào nấu tin tức rồi! Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường đứng trước Kim fan, cũng bị dọa sợ tới tái nhợt cả mặt. Lý Mỹ Lan liên tục nháy nháy mắt với Thẩm Kim Đài. Con bà nó, Thẩm Kim Đài, em có thể đừng luôn nói sự thật không, em có hiểu cách nói trong giới giải trí không! Ngay cả khi đang mmp ở trong lòng, em cũng phải đeo nụ cười trên khuôn mặt! *Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”. Nhìn Bạch Thanh Tuyền chút đi. Nụ cười của Bạch Thanh Tuyền hơi cứng đờ, có chút ngượng ngùng. Bên trong nội tâm của các phóng viên đang sôi trào. Thẩm đầu hoa, cuối cùng ngài cũng đã trở lại rồi! Thẩm Kim Đài mỉm cười, sau đó nói: “Cái này tôi phải nói thật, mặc dù hai chúng tôi xuất đạo cùng nhau, nhưng theo tính cách nóng nảy khó chịu trước đây của tôi, tuyệt đối không phải là bạn bè với Thanh Tuyền. Thanh Tuyền là người tương đối ôn hòa.” Lý Mỹ Lan hít một hơi dài. Mặc dù tự bôi đen như vậy có chút nguy hiểm, nhưng nó vẫn ưu việt hơn rất nhiều so với việc xé nhau với Bạch Thanh Tuyền. Thằng nhóc này, em rốt cuộc cũng tiến bộ hơn chút rồi. Nụ cười trên khuôn mặt của Bạch Thanh Tuyền có chút đóng băng, nghiêm túc nhìn Thẩm Kim Đài. Thẩm Kim Đài nói những lời này, hắn cũng ngạc nhiên như những người xung quanh. “Bởi vì trước kia khi xuất đạo tôi chỉ mới 18 tuổi, không hiểu chuyện lắm, vẫn còn là một đứa con nít. Bây giờ tôi đã trưởng thành hơn, sau khi lui vòng hai năm, đã có rất nhiều chuyện xảy ra với tôi. Tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể làm bạn tốt với Thanh Tuyền.” Nói xong, Thẩm Kim Đài liền cười một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Thanh Tuyền, khuôn mặt không có chút nào lúng túng, ngược lại còn rất chân thành. Bạch Thanh Tuyền cảm thấy những gì cậu nói đều là sự thật. Bởi vì hắn đã chứng kiến ​​sự thay đổi này của Thẩm Kim Đài bằng chính đôi mắt của mình. Mặc dù hắn chưa từng thấy tình huống giữa đối thủ một mất một còn nào sẽ trở thành như vậy, nhưng lời này của Thẩm Kim Đài đoán là cũng đủ chân thực. Các phóng viên cũng rất hài lòng. “Hai chúng tôi trước đây thực sự không hợp ý nhau.” Những lời này có thể được cắt thành một đoạn giới thiệu riêng, chắc chắn sẽ rất hot, có thể trở về báo cáo công tác rồi. Thẩm Kim Đài nói như vậy, không chỉ ném cành ô liu vào Bạch Thanh Tuyền, mà còn tặng chút đồ cho phóng viên. *Nôm na là cho ai đó thiện chí. Cậu đã làm việc trong ngành giải trí lâu,  rất hiểu tầm quan trọng của việc biết thành tích của nhau. Công việc của những người phóng viên này chính là như vậy, họ thích người nổi tiếng cho nhiều tin tức. Màn diễn hôm nay rất khó, nó là một sự tiêu hao lớn về cả thể chất lẫn sức mạnh tinh thần, mọi người đều kiệt sức sau khi kết thúc cảnh quay. Đặc biệt là Tống Vi, tuổi tác đã già, một ngày đều phải diễn xuất quá nhiều, cả người cực kỳ mệt mỏi, ngay cả bữa cơm hẹn trước cũng không đi được. Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền là những người trẻ tuổi, tuổi trẻ chính là vốn liếng, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút rồi lại đi. Đặc biệt là hôm nay diễn xuất quá đã, mọi người đều rất hưng phấn. Thẩm Kim Đài rất nghiêm túc khi quay phim, một khi rời trường quay lại trở nên đặc biệt hoạt bát, vẫy gọi một nhóm người đi ăn tối. “Thanh Tuyền có muốn đi chung không?” Cậu mỉm cười hỏi. Bạch Thanh Tuyền cởi bỏ lớp trang điểm, mặc quần jean và áo phông trắng. Hắn vừa gầy, vừa cao, lại vừa trắng. Sau khi che nửa khuôn mặt, đôi mắt trông càng đẹp hơn. Hắn cười nói: “Được.” Thẩm Kim Đài sửng sốt một lúc, có hơi ngạc nhiên. Đây là một tiến bộ lớn. Không biết có phải do mình đã thể hiện tốt khi diễn xuất ngày hôm nay hay là những câu nói chân thành vừa nãy khi phỏng vấn đã giúp hắn thấy được tấm lòng cậu. Nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ đến phần thưởng của mình. Khi Tiểu Ái nhảy ra, cậu vẫn đang đắm chìm trong tiết tấu bộ phim, căn bản không để tâm, bây giờ mới nhớ tới, hình như cậu đã nhận được rất nhiều phần thưởng. Cậu chào mọi người lên xe, Trịnh Tư Tề nói: “Anh ngồi chung xe với tôi đi.” Trịnh Tư Tề đi trong một chiếc xe sang trọng, đừng nghĩ người ta là người mới, người ta còn khá giàu đấy. Sự cao quý của Trịnh Tư Tề không chỉ đến từ vẻ ngoài của cậu ta. Thẩm Kim Đài lên xe, vừa ngồi xuống liền gọi Tiểu Ái ra. “Thân ái!” Tiểu Ái rất nhiệt tình. “Mày nói xem tao đã nhận được phần thưởng gì?” “Vòng eo thon, anh đào tháng năm, cùng với mi thanh mục tú, đúng rồi, trong phần thưởng vòng eo thon còn có phần thưởng hõm Apollo nữa.” Thẩm Kim Đài có chút ngượng ngùng: “Anh đào tháng năm?” Tiểu Ái hì hì cười hai tiếng: “Đúng vậy, bởi vì lần này giá trị hảo cảm tăng rất nhanh, không kịp để ngài chọn một trong hai, hệ thống bên này chỉ có thể tự mình lựa chọn hộ ngài. Nhưng mà thân chủ, đây không phải là điểm chính, ngài cũng đã nhận được phần thưởng mi thanh mục tú đấy.” Sự chú ý của Thẩm Kim Đài đã bị thu hút thành công. Bốn từ “mi thanh mục tú” nghe có vẻ rất đặc biệt, lập tức trung hòa sự tức giận của cậu do phần thưởng anh đào tháng năm lẳng lơ gây ra. “Đúng vậy, mi thanh mục tú, đúng như tên gọi của nó, đó chính là mi mắt đẹp, hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần, con ngươi thanh thuần trong sáng, ngài phải biết rằng với một diễn viên, thứ quan trọng nhất chính là ánh mắt. Kỹ năng diễn xuất của ngài rất tốt, cộng thêm một đôi mắt sáng và hàng lông mày cực dễ nhìn, tôi tin tương lai khi cảnh đặc tả được chiếu trên màn hình lớn sẽ trông cực kỳ ấn tượng! “ “Mày nói nhiều như vậy từ khi nào đấy?” Thẩm Kim Đài cũng rất hài lòng. Cậu rút điện thoại ra, mở camera trước, nhìn mắt mình. Nó dường như đã sáng hơn rất nhiều, cộng với đôi môi đỏ mọng của cậu, giờ khí sắc cậu cực kỳ tốt, rất tươi sáng. Cậu liền mỉm cười một chút, wow, không biết có phải vì cậu có tâm trạng tốt hơn hay không, cậu cảm thấy sắc đẹp của mình đã được cải thiện rất nhiều, cười lên có thể khiến người khác động lòng. Đối với các phần thưởng khác, bây giờ cậu không thể xem, cũng không quan tâm. Cậu động người một chút, thay đổi sang một vị trí thoải mái hơn, chiếc áo phông rộng rãi cọ sát vào cơ thể cậu, lại đột nhiên cảm thấy … Anh đào tháng năm này hẳn chỉ nên nói đến màu sắc chứ không bao gồm hình dạng nhỉ? Cậu không đủ can đảm để nhìn xuống. Nhanh chóng bật điện thoại để chuyển hướng sự chú ý. Cậu chưa có thời gian xem trailer. Chẳng qua là nghe Tiểu Đường nói, những bình luận liên quan tới cậu đều đặc biệt tốt, người hâm mộ rất hài lòng. Lý Mỹ Lan thậm chí có một chút phấn khích, cảm thấy lần này cậu nhất định có thể trở mình. Đầu tiên, cậu đọc một số bình luận hàng đầu trên Weibo. Một vài bình luận hot ở các hạng đầu tiên đều là những bình luận do người hâm mộ kiểm soát. Ba người đứng đầu là tên của Bạch Thanh Tuyền, như vậy có thể cho thấy sức chiến đấu của Nguyệt Quang fan, theo sát là Dương Lý Chi, Lý Tử fan cô cũng không thể khinh thường. Sao đó là tên cậu. Đầu tiên cậu chuyển qua tài khoản chính trên Weibo, cậu thấy số người hâm mộ Weibo của mình đã tăng đến hàng chục ngàn. Lần này cậu (đăng bài nhưng) không viết bất kỳ văn bản nào, chỉ có một vài biểu cảm, tỏ ra đặc biệt khắc chế. Sau đó mở trailer ra xem một lần nữa. Trịnh Tư Tề trước mặt cậu nghe thấy tiếng nhạc, quay đầu nhìn một cái: “Trailer?” Thẩm Kim Đài “Ừ” một tiếng. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh quay sau khi được chỉnh sửa hiệu ứng và lồng nhạc phim, cậu rất kích động. Âm nhạc phối hợp rất hay, rất có khả năng sẽ vang vọng khắp các đường phố và ngõ nhỏ trong tương lai. Màu sắc ống kính hơi đậm, nhưng mà tì vết không che được ánh ngọc, ống kính rất đẹp. Ống kính của đạo diễn Quách, từ bố cục đến ánh sáng đều đặc biệt giống một bức tranh. Cảnh cuối cùng của cậu, phối hợp với âm nhạc, cậu vừa có vẻ ngẩng đầu, vừa có vẻ cúi đầu xuống, mang đến người xem một cảm giác rất đẹp. “Không chỉ có mỗi đoạn giới thiệu duy nhất của web chính thức,” Trịnh Tư Tề nhắc nhở cậu: “Cả hai truyền hình vệ tinh cũng đã đăng lên một phiên bản.” “Thật không?” Thẩm Kim Đài lại lập tức đi tìm kiếm. Bản trailer của hai phiên bản truyền hình vệ tinh về cơ bản vẫn giống như web chính thức. Các cảnh quay thêm vào đơn giản chính là một số cảnh không liên quan tới tình tiết cụ thể của bộ phim. Trong số đó có cảnh một nhóm các phi tần bước lên theo tiếng nhạc để hành lễ, vừa du dương, vừa khí thế, hơi thở cung đấu được miêu tả rất sinh động, khiến người xem cảm thấy vô cùng phấn khích. Weibo là thế giới của người hâm mộ, vì vậy đòn ruột của họ mấy năm nay đều chủ yếu là những thần tượng trẻ tuổi này, truyền hình chính là thế giới của các cô gái, cho nên phim cung đấu vẫn luôn lấy phụ nữ làm chủ. Tên của cậu ở phía sau, trong dàn diễn viên nam chỉ có Bạch Thanh Tuyền là nam chính được xếp ở vị trí thứ hai. Thẩm Kim Đài không thể chờ được muốn xem phim của mình. Trong vòng chưa đầy nửa tháng, nếu không có chuyện gì ngoài dự đoán, hẳn sẽ có ngày càng nhiều tin đồn trong nửa tháng này. Trong các bình luận thời gian thực của cậu, vẫn còn rất nhiều anti fan. Lập luận phổ biến nhất chính là: “Một cảnh quay thì có thể giải thích cái gì, ngay cả lời thoại cũng không có, căn bản không nhìn ra kỹ năng diễn xuất nào cả!” Thẩm Kim Đài rất vui mừng khi thấy các kiểu bình luận của anti fan này. Cậu muốn xem những gì xảy ra với họ sau khi bộ phim được phát sóng! “Thẩm Kim Đài thực sự có thể dựa vào bộ phim này để xoay người.” Anh Uy nói với Bạch Thanh Tuyền trong xe bảo mẫu. Bạch Thanh Tuyền có chút mệt mỏi, nằm trên ghế với đôi mắt nhắm nghiền, lãnh đạm nói: “Đúng là cậu ta diễn tốt.” Anh Uy sững người một lúc, nhìn về phía hắn và nói, “Bây giờ không ghét cậu ta nữa à?” “Nói thật sao?” Bạch Thanh Tuyền mở mắt: “Bây giờ em đối với cậu ta, không phải là một cảm giác khó chịu, mà là một cảm giác sợ hãi.” “Sợ, em sợ cái gì?” “Em sợ cậu ta đè ép em mọi lúc mọi nơi, em sợ mình diễn không lại cậu ta. Đôi khi đôi mắt của cậu ta rất dọa người, em nhìn sẽ có cảm giác bị đắm mình vào đó, nổi hết da gà.” Bạch Thanh Tuyền dựa vào ghế ngồi, có chút mê muội, nhớ lại quá trình quay phim Thẩm Kim Đài, trong mắt dường như có một sự ngưỡng mộ: “Trước kia diễn xuất của cậu ta như gỗ mục, bây giờ cậu ta dường như đã tỉnh táo lại, cả người có thần hẳn.” Diễn xuất có thần chẳng khác nào được tổ ngành phù hộ. Rất nhiều người nghiên cứu diễn xuất mấy năm cũng không thể đạt đến trạng thái tự nhiên đó. “Cái thần” luôn là thứ dễ đâm sâu vào trái tim con người nhất. Hắn tự nhận mình không có loại “thần” kia, mặc dù hắn diễn tốt hơn người bình thường, nhưng khả năng đồng cảm với nhân vật của hắn không tốt bằng Thẩm Kim Đài. Hắn vẫn phải tìm ra điểm đó, mò mẫm suy nghĩ phải diễn giải nhân vật của mình, hắn có rất ít thời điểm có thể nhập vai đến mức quên mình là ai. Đối với loại diễn viên trẻ vẫn còn đang trong giai đoạn tiến bộ, cảm giác tình cờ nhập vai rất rung động lòng người. Không cách nào có thể dùng lời nói để hình dung được cảm giác quỷ dị, kỳ diệu, khoái cảm và sợ hãi cùng tồn tại với nhau như vậy, đỉnh đầu tê dại, sau khi xuất hiện trên bộ phim sẽ cảm thấy vô cùng yêu thích nghiệp diễn này trong chốc lát. Lần này diễn Đông cung, hắn trải nghiệm cảm giác này hai lần, một lần là khi đối diễn với hoàng hậu Tiêu, một lần là với Thẩm Kim Đài. Đây là những gì hắn theo đuổi. Thẩm Kim Đài có nó trên người, điều ấy khiến hắn có thể quên đi những lời lăng mạ mà mình đã từng phải chịu đựng, cảm thấy tôn trọng cậu từ sâu trong đầu. Diễn xuất là một thứ nhìn có vẻ rất dễ dàng, nhưng trên thực tế cần phải cố kỵ rất nhiều biểu cảm tự do trước máy ảnh. Người bình thường rất khó để làm được, cái này này đòi hỏi cần phải được đào tạo và tài năng thiên bẩm. Nhưng đào tạo vĩnh vĩnh thua kém tài năng thiên bẩm Thẩm Kim Đài là tài năng thiên bẩm. “Cậu ta được sinh ra là để ăn bát cơm này, đặc biệt có cảm giác với ống kính.” Đạo diễn Quách nằm trên ghế, nói với Diêm Thu Trì. *để làm nghề này:)) ăn chén cơm là kiểu kiếm ăn từ nghề này hay sao ấy. Diêm Thu Trì nhìn cảnh quay trên máy tính, đang diễn đến đoạn cao trào. Bọ ngựa rình bắt con ve, biết đâu chim sẻ đang nhè sau lưng, Thái tử bị hãm hại, thông minh như Lý Tự cũng không biết hung thủ đứng đằng sau là ai.Thẩm Kim Đài trên màn hình, trán có vết máu, trâm cài tóc bị lệch, mái tóc bị phân tán hơn nửa. Cậu nhìn chằm chằm ống kính, đuôi mắt đỏ lên, dù chưa khàn giọng nhưng vẫn có đủ lực đánh thẳng vào trái tim người xem. Thị vệ nắm lấy Thái tử Chu Anh, Chu Anh thấp giọng nói với y, “Quay trở lại bên người nhị đệ đi.” Hắn vừa dứt lời liền bị kéo đi. Quần áo hắn lộn xộn, Lý Tự định nắm lấy cánh tay của Thái tử nhưng chỉ nhào hụt. Y quỳ trên mặt đất, quay đầu nhìn Chu Cảnh phía sau, lại liếc nhìn đám hoàng thân quốc thích, vẻ mặt hốt hoảng trầm xuống, chợt nhận ra rằng mỗi người trong số này cũng đều là một kẻ giết người. Quá nhiều người muốn sống ở Đông cung, ngồi lên ngai vị. Hoàng hậu bò lổm ngổm trên mặt đất, cúi đầu lạy nói: “Bệ hạ!” Biểu cảm của Lý Tự đột ngột thay đổi, y đột nhiên nhìn về phía Thái tử, đôi môi run rẩy, nắm chặt quả đấm. Diêm Thu Trì đã xem kịch bản, biên kịch Mạnh Hiểu Thanh từng nói với hắn rằng Thái tử Chu Anh và thái giám Lý Tự là “những người tử tế bỗng chết đi, tạo nên vết đen trong lòng.” Trước khi quay, hắn không thể tưởng tượng ra Lý Tự của Thẩm Kim Đài sẽ trông như thế nào. Bây giờ trong đầu hắn đã có, nghĩ tới vẻ ngoài đẫm nước mắt của Thẩm Kim Đài khi đóng vai cầu nối giết Thái tử, nước mắt nước mũi chồng chất, dáng vẻ ấy sẽ rung động đến tận tâm can như thế nào đây, hắn cũng rất mong chờ Thẩm Kim Đài có thể nói ra lời thoại kinh điển nhất của Lý Tự.