Khi nhận được cuộc gọi, Diêm Thu Trì định gọi cho Diêm Diệu Hiên.
Hắn thực sự có chút lo lắng.
Mặc dù ngày thường hắn nghiêm khắc với Diêm Diệu Hiên, nhưng thật ra hắn rất yêu thương người em trai này.
Diêm Diệu Hiên chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn đều do hắn chăm sóc. Vì bị quản lý chặt chẽ, Diêm Diệu Hiên không có thói quen xấu nào, nhưng cũng vì sự kiểm soát chặt chẽ và bảo vệ tốt này mà người em trai của hắn có hơi ngốc nghếch.
Diêm Diệu Hiên luôn là một fan hâm mộ của Thẩm Kim Đài. Nếu Thẩm Kim Đài muốn làm chuyện gì đó với hắn, quá dễ dàng.
Nhưng hắn cũng biết Diêm Diệu Hiên bây giờ đã trưởng thành, cần có các quyền lợi xã giao của riêng mình. Cách kiểm tra liên tục cứ sau vài phút của hắn cũng không ổn thỏa lắm.
Hắn đang do dự có nên gọi điện không thì điện thoại của Cao Kiều đến.
“Giám đốc Diêm!” Cao Kiều có chút kích động.
Diêm Thu Trì “Ừ” một tiếng, hắn nghe Cao Kiều nói: “Tôi vừa thấy Diệu Hiên say rượu, được Thẩm Kim Đài đỡ lên lầu, hình như đi vào phòng của cậu ta.”
Nói xong, Cao Kiều nín thở trầm ngâm.
Tuy nhiên, giám đốc Diêm của bọn họ vẫn giống như trước đây, chỉ từ tốn nói một câu: “Biết rồi.”
Sau đó hắn cúp điện thoại.
Diêm Diệu Hiên say rượu?
Người em trai này từ khi còn nhỏ đã nghìn chén không say, tửu lượng rất tốt. Người có tửu lượng kém nhất nhà này rõ ràng là Diêm Thu Trì.
Trong tình huống bình thường, Diêm Diệu Hiên không thể say rượu.
Trừ khi có người cố tình rót cho hắn.
Diêm Thu Trì lập tức nhặt áo khoác lên và đi ra ngoài.
May mắn là giờ hắn không ở nhà. Từ khách sạn nơi hắn sống đến khách sạn nơi đoàn làm phim ở chỉ mất hơn hai mươi phút lái xe.
Nhưng trong hơn 20 phút, hắn cảm thấy rất nhiều chuyện có thể xảy ra, vì vậy hắn lướt tới số của Diêm Diệu Hiên, gọi một cú cho hắn.
Kết quả trong điện thoại phát ra giọng nữ phát âm tiêu chuẩn: “Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy.”
…
Thẩm Kim Đài này đang muốn làm gì!
Không thể trách hắn vì đã suy nghĩ quá nhiều. Những thay đổi của Thẩm Kim Đài trong vài ngày qua không thể đảo ngược ấn tượng vốn có mà cậu để lại vài năm nay được.
“Nhanh lên.” Hắn nhàn nhạt nói với người lái xe.
Thẩm Kim Đài đặt Diêm Diệu Hiên xuống ghế sofa với sự giúp đỡ của một nhân viên khách sạn. Sau khi tiễn anh chàng phục vụ đẹp trai đi, cậu lấy một cốc nước nóng, ngồi xuống cạnh ghế salon, vỗ Diêm Diệu Hiên một cái: “Khát không? Uống ly nước nhé.”
Diêm Diệu Hiên nằm bất động trên ghế sofa. Mài tóc bình thường được chải chuốt cẩn thận đã buông lơi vài sợi. Khuôn mặt anh tuấn trở nên trẻ con hơn sau khi ngủ. Hắn và anh trai Diêm Thu Trì, mặc dù là anh em nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.
Vẫn chỉ là một chàng trai trẻ chưa đầy hai mươi.
Thẩm Kim Đài tự mình uống ly nước kia, tiếng nuốt đặc biệt rõ ràng trong căn phòng im lặng.
Tim Diêm Diệu Hiên đập như trống.
Hắn phải làm gì đây, sao hắn lại xui xẻo đến vậy, gặp phải Cao Kiều!
Chúa cũng không giúp tôi!
Ngày mai hắn sẽ ra nước ngoài, thời gian còn lại cho hắn rất ít.
Diêm Thu Trì cưỡng chế bắt buộc như vậy ngược lại lại cho hắn can đảm để vượt qua.
Rượu có thể thêm dũng cảm, hắn lợi dụng lồng ngực nóng hầm hập, hào hứng mười phần, định giả vờ say.
Người say rượu có thể được tha thứ cho dù họ có nói hay làm gì đi nữa. Hắn thậm chí có thể mượn rượu tỏ tình. Nếu Thẩm Kim Đài từ chối, hắn có thể nói mình say, sau đó sẽ có thể giải quyết chuyện này không chút lúng túng.
Thật là một kế hoạch hoàn hảo.
Ai ngờ lại gặp phải Cao Kiều ở cửa thang máy.
Cao Kiều biết, không phải là anh trai mình cũng biết sao?!
Hắn cảm thấy bây giờ mình đang cưỡi một con lừa, nếu mình lập tức ngồi dậy và bỏ đi, không phải sẽ bại lộ chuyện hắn giả vờ say rượu sao?
Nhưng nếu không rời đi, ở lại đây với Thẩm Kim Đài, anh trai của hắn sẽ tới gỡ một lớp da của hắn mất.
Diêm Diệu Hiên đấu tranh tư tưởng một thời gian dài. Thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không nằm nổi. Cuối cùng, khao khát riêng tư của hắn đối với Thẩm Kim Đài đã bại bởi nỗi sợ anh trai mình. Hắn định giả vờ tỉnh rượu, ngồi dậy.
Diêm Diệu Hiên ngọt ngào ngốc nghếch muốn cống hiến kỹ năng diễn xuất đầu tiên trong đời của mình cho người khác.
Hắn khẽ nheo mắt, ra vẻ có chút nhức đầu, mở mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện Thẩm Kim Đài đã không còn đứng trong phòng khách.
Hắn sững người một lúc, ngồi dậy nhìn một vòng, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm.
Diêm Diệu Hiên giật mình một cái.
Hắn nghĩ Thẩm Kim Đài đang tắm.
Nghĩ vậy, hắn lập tức cảm thấy có một luồng nhiệt tỏa ra từ cơ thể mình. Tình cảm lại có xu hướng chiến thắng lý trí.
Bây giờ hắn có thể giả vờ say gọi tên của Thẩm Kim Đài. Nếu Thẩm Kim Đài nghe thấy hắn hét tên cậu nhiều lần khi đang say, hẳn cậu sẽ hiểu ý của hắn.
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa nặng nề đột nhiên phát ra từ bên ngoài, tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại, hắn sợ hãi nhanh chóng nằm xuống.
Thẩm Kim Đài vào nhà vệ sinh, vừa rửa tay xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Cậu vừa gọi Tiểu Đường bảo cậu ta đến đây, có lẽ Tiểu Đường đã đến.
Còn khá nhanh.
Cậu lau tay, vội vã mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, không thấy Tiểu Đường đâu, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, sắc mặt có hơi âm trầm đứng ở ngoài cửa.
Vừa đẹp trai vừa có chút lạnh lùng lịch lãm.
Là Diêm Thu Trì.
“Diệu Hiên có ở đây với cậu không?” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài gật đầu, có chút lúng túng nói, “Hắn uống quá nhiều.”
Diêm Thu Trì bước vào, thấy Diêm Diệu Hiên đang nằm trên ghế sofa, quần áo của hắn rất gọn gàng.
Hắn đến khá đúng lúc.
Hắn cau mày nhìn Diêm Diệu Hiên, hỏi Thẩm Kim Đài: “Sao lại say?”
“Hôm nay hắn tới đoàn phin của tôi thăm ban, sau khi công việc kết thúc thì hai chúng tôi đi ăn tối và uống một chút rượu, hắn say.”
Diêm Thu Trì không muốn vạch trần bất cứ thứ gì, chỉ nói: “Rắc rối cho cậu rồi, tôi sẽ đưa hắn đi.”
Hắn vừa nói vừa vươn tay chạm vào Diêm Diệu Hiên: “Diêm Diệu Hiên.”
“Hắn uống quá nhiều rồi, đã ngủ.” Thẩm Kim Đài hấp tấp nói.
Diêm Diệu Hiên khẩn trương đến run lông mi.
Sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Chuyện cho đến bây giờ, hắn chỉ có thể liều mình giả vờ say rượu.
Diêm Thu Trì đã nhìn em mình lớn lên, sao có thể không thể hiểu em trai mình, hắn vừa thấy lông mi Diêm Diệu Hiên giật giật đã hiểu ra mọi thứ.
Hóa ra không phải là vấn đề của Thẩm Kim Đài, mà là vấn đề của em trai hắn.
Tên nhóc này, giả vờ say.
Trước mặt Thẩm Kim Đài, hắn không vạch mặt Diêm Diệu Hiên, trực tiếp đưa tay ra kéo Diêm Diệu Hiên đứng dậy.
Diêm Diệu Hiên sợ, đặc biệt không chịu hợp tác, hắn kéo dậy cũng không được. Thẩm Kim Đài muốn đến giúp đỡ, cậu vừa đưa tay ra, hắn đã rụt tay lại.
Cậu cảm thấy Diêm Thu Trì có thể không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu.
Cảm giác uy nghiêm của Diêm Thu Trì lại nhiều thêm một tầng khói mù. Hắn chỉ gật đầu với cậu một cái, kéo Diêm Diệu Hiên đi.
Vừa ra ngoài liền bảo Cao Kiều mở một căn phòng ra cho hắn, ngay tại tầng đó. Khi Diêm Diệu Hiên bước vào cửa, hắn trực tiếp đẩy thẳng vào và đóng cửa lại.
Diêm Diệu Hiên vẫn giả vờ say, dựa lưng vào tường, ngồi trên mặt đất.
“Giả nữa đi.” Diêm Thu Trì nghiêm khắc nói.
Lần này Diêm Diệu Hiên cuối cùng cũng mở mắt, sắc mặt hơi đỏ, ngượng ngùng bò lên.
Diêm Thu Trì nói, “Em muốn làm gì, bây giờ có phải lời nói của anh vô dụng không?”
Diêm Diệu Hiên rất xấu hổ, lại sợ sợ, cúi đầu không nói. Diêm Thu Trì kéo cổ áo, lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh nhỏ ra, tháo nắp, ngửa đầu uống vài ngụm nước. Nước lạnh cũng tạm làm nguôi đi ngọn lửa giận trong lòng hắn. Uống xong, hắn nghiêng đầu nhìn Diêm Diệu Hiên: “Câm à?”
“Em …” Diêm Diệu Hiên lắp bắp nói, “Em thực sự đã uống rất nhiều rượu …”
“Tại sao em lại giả vờ say?” Diêm Thu Trì hỏi.
Diêm Diệu Hiên ngừng nói.
“Về nhà ngay bây giờ, ngày mốt cút sang Anh.”
Diêm Diệu Hiên quay đầu đi, khi chạm vào tay nắm cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại. Có vẻ như đang trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng khốc liệt, sau đó hắn đi thẳng đến bên cạnh Diêm Thu Trì: “Em … Em thích Tiểu Kim, em muốn theo đuổi anh ấy!”
Cuối cùng hắn cũng nói những lời này với anh trai mình. Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn lại bị kích động trước, thậm chí còn có chút cảm động, như thể hắn đang tuyên bố tự do yêu đương với cha mẹ thời phong kiến vậy.
Sắc mặt Diêm Thu Trì âm trầm đến lợi hại, Diêm Diệu Hiên nói: “Anh không thích, chẳng lẽ cũng không cho em thích? Anh ấy cũng không phải người yêu của anh, anh ấy chỉ yêu đơn phương anh, giờ anh ấy đã buông tay. Hai người không có quan hệ gì, sao em không thể yêu anh ấy?”
“Thẩm Kim Đài có biết không?” Diêm Thu Trì hỏi.
Diêm Diệu Hiên sững người một lúc, hắn không ngờ anh mình sẽ trả lời như vậy.
“Em chưa nói với anh ấy. Tối nay em sẽ nói với anh ấy.”
Diêm Thu Trì cười nhạt, nói: “Em phải dựa vào giả vờ say? Em thật có bản lĩnh.”
Diêm Diệu Hiên nói: “Em là một người trưởng thành, tự do yêu đương, em muốn bày tỏ tình cảm như thế nào không cần anh quản.”
“Người khác cũng được, nhưng Thẩm Kim Đài thì không.”
“Tại sao không, chỉ vì anh ấy thích anh?”
“Bởi vì cậu ta từng bò lên giường anh,” Diêm Thu Trì xé cổ áo, để lộ vết cắn gần như vô hình trên cổ: “Cậu ta cầu xin anh lăng nhục cậu ta, còn cắn vào cổ anh. Một người như vậy, em muốn theo đuổi cậu ta như một người bạn đời, em cảm thấy hợp sao?”
Diêm Diệu Hiên đỏ mặt.
Hồ sơ những việc Thẩm Kim Đài đã làm để theo đuổi anh trai mình, hắn biết. Một mặt, hắn buồn bã và ghen tị, mặt khác, hắn cảm thấy Thẩm Kim Đài dám yêu dám ghét, rất đáng ngưỡng mộ.
Nhưng hắn không biết Thẩm Kim Đài đã làm và đã nói những chuyện này.
Nhưng anh sẽ không nói láo.
Mặt hắn đỏ ửng, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ nói: “Nhưng anh ấy … Anh ấy đã thay đổi, anh thấy đấy, anh ấy đã …”
“Có một số chuyện nếu đã qua thì cứ để nó qua, nhưng cũng có một số việc nếu đã xảy ra, vĩnh viễn cũng không thể quên được.” Diêm Thu Trì nói: “Trừ khi em không nhận người anh trai cả này, nếu không đừng nghĩ về nó nữa.”
Diêm Diệu Hiên sắp khóc tới nơi. Sự kích động vừa nãy đã bị cuốn đi hết sạch.
Diêm Thu Trì muốn bắt nạt hắn quá dễ dàng. Đánh người xong thì phải cho một viên táo ngọt, giọng điệu của hắn dịu lại, hắn nói, “Em không phù hợp với cậu ta, cậu ta sẽ không thích em.”
Diêm Diệu Hiên ủy khuất: “Sao anh biết anh ấy sẽ không thích em …”
“Chính em tự biết điều đó.” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài thích dạng đàn ông nào, không ai biết rõ hơn hắn. Sự mê luyến của Thẩm Kim Đài với hắn vô cùng chân thành và nhiệt liệt là chẳng thể nói điêu.
Thẩm Kim Đài thích mẫu người như hắn, nhưng Diêm Diệu Hiên và hắn hoàn toàn là hai loại hình khác biệt.
Thẩm Kim Đài có thể thay đổi, không còn liều chết với hắn nữa, nhưng gu thẩm mỹ của một người sẽ không thay đổi, không thể hôm qua thích đồ ăn cay hôm nay đột nhiên thích đồ ăn ngọt được.
Hốc mắt của Diêm Diệu Hiên đỏ hoe.
Thật ra thì trong thâm tâm hắn cũng biết.
Chỉ là Thẩm Kim Đài đột nhiên không thích anh trai mình nữa, lại đang độc thân, hắn cảm thấy mình nên thử một lần.
“Nhưng em vẫn muốn thử.” Hắn nhìn Diêm Thu Trì, hỏi: “Anh, em có thể thử không, nếu không em sợ mình sẽ hối hận cả đời. Anh có thể không biết, em đã yêu thầm anh ấy nhiều năm rồi.”
Diêm Thu Trì đã đoán được.
Nhưng nghe từ miệng Diêm Diệu Hiên, hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc. Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại không nói. Gân thịt dưới quai hàm hơi động một chút, mi mắt sâu thẳm.
“Trước đây anh ấy thích anh, em không dám nói, bây giờ anh ấy không còn thích anh nữa, xung quanh anh ấy cũng không có người nào. Em muốn thử. Cho dù không thành công thì sau này em cũng sẽ không hối hận. Tình cảm em dành cho anh ấy không hề ít hơn anh ấy dành cho anh đâu.”
“Có rất nhiều chuyện giữa cậu ta và anh mà em không biết.” Diêm Thu Trì nói: “Nếu em biết, chưa chắc sẽ không cảm thấy khúc mắc trong lòng.”
Diêm Diệu Hiên không nói.
Diêm Thu Trì liếc hắn, cảm thấy hơi phiền não, nói, “Em cứ làm những gì em muốn, anh đã nói tất cả những gì nên nói rồi.”
“Vậy em sẽ theo đuổi anh ấy.” Diêm Diệu Hiên nói.
“Em có thể đi bày tỏ ngay bây giờ.” Diêm Thu Trì nói: “Xem cậu ta sẽ trả lời em ra sao.”
Diêm Diệu Hiên nghe vậy liền quay đầu chạy ra ngoài, hắn thực sự muốn tìm Thẩm Kim Đài để tỏ tình.
Sau khi ra ngoài, Diêm Thu Trì hút một điếu thuốc.
Hắn đột nhiên lo lắng Thẩm Kim Đài sẽ đồng ý.
Hắn và Thẩm Kim Đài không còn có thể. hắn tin lần trước mình đã nói rõ ràng, Thẩm Kim Đài cũng nhận ra điều này, cho nên cậu mới đi rửa xăm, không còn dây dưa với hắn nữa. Bây giờ mới có bộ dáng thay da đổi thịt này.
Nhưng sự từ bỏ của Thẩm Kim Đài là thụ động, dựa theo tính cách của cậu ta, chưa chắc sẽ có thể bằng lòng. Nếu Thẩm Kim Đài không cam lòng, cậu ta có thể làm mọi thứ. Không loại trừ khả năng lợi dụng cảm xúc của Diêm Diệu Hiên để trả thù hắn.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy mình vừa phạm sai lầm, không nên để Diêm Diệu Hiên đi thú nhận.
Hắn tin tưởng trong lòng Thẩm Kim Đài còn yêu hắn.
Một người sao có thể đột nhiên không yêu nữa, trước kia Thẩm Kim Đài yêu hắn điên cuồng như vậy, sao có thể chỉ mới vài ngày đã không còn cảm xúc gì cả.
Diêm Thu Trì cảm thấy vừa rồi mình không đủ tàn nhẫn. Diêm Diệu Hiên thật ra rất nghe lời hắn. Hắn nên quyết đoán nói không, sau đó gửi Diêm Diệu Hiên ra nước ngoài. Thời gian sẽ luôn làm nguội mọi thứ.
Sau khi phiền não hút hết điếu này đến điếu khác. Hắn giơ tay nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ.
Hắn mở cửa, chuẩn bị đi đến phòng của Thẩm Kim Đài.
Vừa ra khỏi cửa, hắn thấy Diêm Diệu Hiên đang ngồi trên sàn hành lang, mất hồn vùi đầu vào đầu gối.
Hắn sững người một lúc rồi đi đến bên cạnh Diêm Diệu Hiên.
Diêm Diệu Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt rất đáng thương.
“Em bảo em đi tỏ tình rồi mà, cuối cùng vẫn không đi à?”
“Em đã đến đó.” Diêm Diệu Hiên nói.
Thẩm Kim Đài từ chối hắn.
Cái cằm kiên nghị của Diêm Thu Trì khẽ di chuyển một chút, thật bất ngờ.
“Anh …” Diêm Diệu Hiên đưa tay ra, túm lấy quần hắn, lại bật khóc.
Hắn không chỉ buồn, mà còn hối hận, hối hận vì dưới cơn kích động đã đi thổ lộ ngay lập tức.
“Được rồi, đừng khóc nữa, đi thôi, anh đưa em về nhà.” Diêm Thu Trì nói.
Diêm Diệu Hiên đứng dậy, đi theo hắn về phía thang máy.
Khi họ đi qua cánh cửa phòng của Thẩm Kim Đài mới phát hiện Thẩm Kim Đài đang hơi hé cửa đứng đó, nét mặt có chút lúng túng.
Diêm Diệu Hiên dừng lại.
Diêm Thu Trì cũng nhìn Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài đứng thẳng người, trông cực kỳ cao lớn. Hắn còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc vì Thẩm Kim Đài đã từ chối em trai mình. Bây giờ nhìn lại Thẩm Kim Đài, hắn càng cảm thấy cậu giống một người khác.
Ngay cả khuôn mặt cũng lạ lẫm.
Thẩm Kim Đài thực sự không thích hắn. Thay vào đó, chính hắn lại là người đắm mình vào quá khứ, tự mình đa tình.
Hắn cảm thấy những suy nghĩ hôm nay của mình đều đã bị thực tế vả mặt.
Hai anh em nhà họ Diêm ngồi trong xe, không nói lời nào với nhau. Cả hai hôm nay đều cảm thấy rất nặng nề.
Diêm Thu Trì tự nhận mình không phải là một người tự mình đa tình, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người thích hắn nhưng hắn không biết.
Hắn cho rằng bên kia thích mình, nhưng thực ra bên kia không phải vậy, hôm nay là lần đầu tiên trong đời hắn trải nghiệm cảm giác này.
Ngay sau đó, hắn nhận được tin nhắn từ Thẩm Kim Đài.
Diêm Thu Trì mở ra, màn hình chiếu sáng lông mi của hắn.
Tin nhắn viết: “Anh yên tâm.”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
127 chương
27 chương