Tình địch mỗi ngày đều trở nên đẹp hơn
Chương 132
“Anh đi liên lạc với Hưng Vân bọn họ đi, nói với họ rằng em có thể ra ngoài làm việc. rồi” Bạch Thanh Tuyền nói.
Anh Uy nói, “Thực ra, họ đã sớm thúc dục rồi.”
Đối với đoàn làm phim “Khi người già đi”, Bạch Thanh Tuyền gần đây trải qua những chuyện này, thật ra lại không ảnh hưởng lắm, tuy sẽ ảnh hưởng đến đóng góp của Nguyệt Quang fan vào doanh thu phòng vé, nhưng doanh thu phòng vé của một bộ phim điện ảnh không bao giờ chỉ dựa vào người hâm mộ, vấn đề của Bạch Thanh Tuyền không phải là vấn đề pháp lý hay đạo đức, người qua đường không quan tâm nhiều như vậy, sức ảnh hưởng của “Đông cung tới” vẫn còn đó, “Khi anh về già” vẫn được xem trọng trong giới.
Sau Đông cung, cuối cùng cũng có một bộ phim đồng tính có giá trị và chất lượng, nhan sắc của Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền đều rất đẹp, có thể khiến khán giả tha thứ cho mọi tin xấu của họ.
Đây cũng là điểm hot thực sự của họ đối với bộ phim này: gay thực sự lại còn đẹp trai quay phim tình cảm đồng tính, sản xuất, nội dung, diễn xuất, chế tác tất cả đều ở mức cao.
Bộ phim đã hoàn thành công tác biên tập, họ tin tưởng vào bộ phim này.
“Bình thường Bạch Thanh Tuyền trông có vẻ yếu đuối, nhưng không ngờ hắn lại là một người rất nghĩa khí nha.” Lý Mỹ Lan nói, “Hắn gần đây dám ra mặt, cũng là rất can đảm, chị nhìn thấy rất Nguyệt Quang fan quay lại giẫm hắn như phát rồ.
Một khi hắn xuất hiện chắc chắn sẽ đưa tới một hồi tinh phong huyết vũ.”
Thẩm Kim Đài nói, “Cậu ấy vẫn luôn như vậy, đẹp người đẹp nết.”
Nếu như Bạch Thanh Tuyền không có lòng tốt, đã không thể tiếp nhận việc cậu tới diễn Đông Cung tới, còn có thể cùng hắn giải quyết mối hận thù.
Nhưng cũng bởi vì Bạch Thanh Tuyền tính tình tốt, cậu không thể để Bạch Thanh Tuyền một mình đối mặt, Bạch Thanh Tuyền là tâm thiếu nữ, lại rất sĩ diện, nếu thế giới bên ngoài chế nhạo quá nhiều, hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
“Bên Hưng Vân chúng ta cũng thảo luận, chỉ cần điều chỉnh một chút, vẫn là để em đi thôi, đừng để Thanh Tuyền thay thế.
Nếu như có việc cần hai chúng ta cùng nhau tham dự, cũng đừng từ chối, em sẽ đi.”
Cậu cảm thấy lúc này Bạch Thanh Tuyền cũng cần cậu ở bên để cổ vũ.
Lý Mỹ Lan gật đầu nói: “Chợp mắt một chút đi, chị có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của em sắp trào ra rồi.”
Thẩm Kim Đài nằm xuống ghế, nói: “Cũng không biết bây giờ chú Diêm như thế nào rồi.”
Cậu không trực tiếp trở lại khách sạn, mà đến bệnh viện trước, ở ngoài bệnh viện lại gặp đượcu Đan Thành và Diêm Diệu Hiên.
Hai người họ đang đứng ở cửa sổ, Diêm Diệu Hiên nhìn thấy cậu, bèn đi vào trong phòng bệnh, Thẩm Kim Đài gật đầu với Đan Thành.
Cậu nghĩ người bạn này của Diêm Diệu Hiên thực sự rất tốt, rất nhiệt tình, ở trong bệnh viện suốt vẫn không hề rời đi.
“Anh là Thẩm Kim Đài, phải không?” Đan Thành đột nhiên hỏi.
Nói tiếng phổ thông thậm chí còn không được tốt lắm, rõ ràng là lớn lên ở nước ngoài.
Thẩm Kim Đài gật gật đầu, Đan Thành nói: “Ngày hôm không thể nói chuyện với anh, nhớ tôi không, Đan Thành.”
Thẩm Kim Đài chưa kịp nói gì, Diêm Diệu Hiên đã đi ra, kéo cánh tay Thẩm Kim Đài, khó chịu nói, “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta là một kẻ tâm thần.”
Thẩm Kim Đài bị kéo vào trong phòng bệnh, Diêm Diệu Hiên mới buông cậu ra, chính bản thân hắn thì đi ra ngoài nói chuyện với Đan Thành, vừa đóng cửa lại, hắn mơ hồ nghe thấy Diêm Diệu Hiên nói: “Anh muốn thế nào.”
“Không muốn làm gì, nghe danh đã lâu, nghĩ muốn làm quen chút.” Đan Thành nói, “Nhìn đẹp trai hơn trên video, ánh mắt của cậu trông vẫn tạm được.”
Diêm Diệu Hiên nói: “Nhà của tôi lộn xộn đủ rồi, anh không có việc gì thì biến đi.”
Nói xong hắn cũng đi vào trong phòng.
Mẹ Diêm đã tháo máy thở, cũng có thể nói được.
Thẩm Kim Đài ngồi cạnh bà Phương, trên mặt mang nụ cười nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
“Dọa sợ con rồi?” Mẹ Diêm chạm vào tay cậu, yếu ớt nói, “Không sao đâu.”
Thẩm Kim Đài không biết phải nói gì, cậu thực sự rất vui khi nghe mẹ Diêm nói chuyện lại được.
Mẹ Diêm vẫn còn rất yếu, gia đình nhà họ Diêm đã thuê một người chăm sóc chuyên nghiệp đến chăm sóc 24/24, bà Phương ở đó canh giữ không chịu rời đi, không cần thêm người đi cùng.
Thẩm Kim Đài lại ngồi bên trong một hồi mới đi ra khỏi phòng bệnh, mới vừa đi ra liền thấy có người vội vàng chạy tới, Thẩm Kim Đài kinh ngạc vội vàng nắm lấy cánh tay người đó: “Sao vậy?”
“Chủ tịch tỉnh rồi!” Người đàn ông hào hứng nói.
Thẩm Kim Đài đi theo người đàn ông vào phòng bệnh của mẹ Diêm, Diêm Diệu Hiên và những người khác nghe vậy rất vui mừng, mẹ Diêm nằm trên giường bệnh trực tiếp rơi nước mắt, bà Phương lau nước mắt nói: “Giờ thì con có thể yên tâm rồi.
“
Thẩm Kim Đài cười mà sắp rơi nước mắt.
Cậu tự mình hạnh phúc, còn hạnh phúc thay cho mẹ Diêm.
Cậu cảm thấy mình phải nhanh chóng báo tin tức cho Diêm Thu Trì.
“Anh của tôi về khách sạn ngủ rồi, mới về không được bao lâu.” Diêm Diệu Hiên nói.
Thẩm Kim Đài lập tức bắt xe trở về khách sạn, trên đường đi nói cho Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường bọn họ.
Họ cũng rất vui, Lí Mỹ Lan cười nói: “Nói thật, chị cũng hơi căng thẳng đấy!”
Cảm xúc luôn có thể ảnh hưởng lẫn nhau, Thẩm Kim Đài cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, trở về khách sạn, kích động xông vào phòng ngủ, nhưng nhìn thấy Diêm Thu Trì đang nằm nghiêng trên giường, thân thể hơi cuộn lại lên, đã ngủ.
Sau đó cậu quay trở lại phòng khách, Lý Mỹ Lan thì thào hỏi: “Đang ngủ à?”
Thẩm Kim Đài gật đầu nói nhỏ: “Mọi người cũng về trước đi, thật khó cho mọi người rồi.”
“Vậy thì anh Kim, nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi cho em nhé.” Tiểu Đường nói.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Thẩm Kim Đài cởi áo khoác, đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường một lúc, sau đó cởi giày xuống giường, nhẹ nhàng nằm sau lưng Diêm Thu Trì, tựa đầu vào vai hắn, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên eo hắn.
Cậu nghĩ, nỗi buồn, sự lo lắng của cậu, thực ra không chỉ là tình cảm của riêng cậu với vợ chồng nhà họ Diêm, nhiều hơn nữa cũng bởi họ là cha mẹ của Diêm Thu Trì, là những người thân nhất của Diêm Thu Trì.
Cậu yêu Diêm Thu Trì, nên không muốn hắn buồn, không muốn hắn mất đi cha mẹ tốt như vậy.
Bây giờ mọi việc ổn thỏa, cậu muốn lập tức báo cho Diêm Thu Trì tin tức tốt, nhưng cũng muốn hắn ngủ thêm một chút, tỉnh lại cậu lại đau lòng hắn mệt mỏi, nhưng nếu không đánh thức hắn, chỉ sợ hắn trong mơ chịu dày vò.
Cậu cười nhạt, đôi mắt ươn ướt, úp mặt vào lưng Diêm Quyên Chi, nhắm mắt lại.
Cậu cuối cùng cũng có thể có được một giấc ngủ ngon.
Không biết đã qua bao lâu, cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy Diêm Thu Trì đã quay lại, đối diện với cậu, tứ phía đều là bóng tối, cậu khẽ nhúc nhích, nhận thấy Diêm Thu Trì đã tỉnh lại.
“Chú Diêm đã tỉnh rồi.” Cậu đầu tiên cậu nói chính là câu này.
Diêm Thu Trì “ừm” một tiếng, nói: “Tôi thấy Diệu Hiên gửi tin nhắn rồi.”
Thẩm Kim Đài vươn tay ôm cổ Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì ôm lấy cậu, hai người áp sát vào nhau, trái tim đập chung một nhịp.
Vì cuộc đời mong manh lắm, những người thân yêu nhất có thể đột ngột ra đi bất cứ lúc nào, cũng bởi cuộc đời vô thường lắm, cho nên thời gian được đồng hành bên nhau lại càng quý giá hơn.
Trong bóng tối tuy không thể nhìn thấy nhau, nhưng mùi của đối phương, họ đã rất quen thuộc, thông qua mũi tiến vào ngũ tạng lục phủ, trái tim cũng tràn đầy hạnh phúc.
“Chuyện gì vậy?” Diêm Thu Trì hỏi.
“Không có gì,” Thẩm Kim Đài nói khi khóe miệng co giật, “Chỉ là em đột nhiên cảm thấy em yêu anh nhiều hơn em tưởng.”
Hai trái tim họ chưa bao giờ gần nhau đến thế, lần đầu tiên Thẩm Kim Đài thực sự cảm thấy rằng họ có một mối liên kết sâu sắc, quan tâm đến nhau, yêu thương gia đình của nhau, đay là thứ còn quý giá hơn cả tình yêu mãnh liệt, cũng là thứ có thể giữ họ ở lại với nhau lâu dài.
Sau đó Diêm Thu Trì chạm vào mặt cậu, da thịt ấm áp, ngón tay càng ấm hơn..
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
26 chương
71 chương
75 chương
63 chương