Tình địch luôn trêu tôi
Chương 66 : hôn lễ
Sau khi Hạ Tri Điểu nói ra câu kia, trong nháy mắt ở bên trong chương trình trực tiếp liền bùng nổ.
[ thật... đáng sợ... ]
[tiểu tỷ tỷ Vô Ngôn, chị vẫn còn sống chứ? ]
[ tiểu tiên nữ... E mmm... ]
[ hiện trường bạo lực gia đình? ! ]
Một giây sau, bước chân của Hạ Tri Điểu nặng nề đi đến bên giường Tùy Chí Thanh, nghiêng người cúi đầu hướng vào phía trên màn hình điện thoại di động. Kết quả là bị hù dọa đến nỗi Hạ Tri Điểu lập tức đứng thẳng người, đưa tay che lấy gương mặt đang đỏ lên của mình, không biết phải làm sao.
Hóa ra là đang livestream!
"Nói tóm lại, cũng có thể nói là tràn ngập linh khí tiểu tiên nữ..." Tùy Chí Thanh đem con thú bông để qua bên cạnh, sau đó gãi đầu một cái, nói tiếp.
"Có muốn cùng mọi người chào hỏi không?" Sau đó Tùy Chí Thanh vỗ vỗ bả vai của Hạ Tri Điểu.
"Không muốn..." Hạ Tri Điểu lấy tay che mặt, sau đó chôn mặt vào trên giường, tiếp đó liền cẩn thận từng li từng tí kéo chăn mền qua, che lên đầu của mình.
Thời gian trực tiếp lần này vô cùng ngắn ngủi, đại khái là mười đến hai mươi phút. Vốn cho rằng trực tiếp kết thúc coi như xong, thế nhưng Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu như thế nào cũng không ngờ đến là vào một ngày nào đó, hai người nhận được một tin tức với nội dung là "Vợ chồng mới cưới thường xuyên cãi nhau ầm ĩ và đánh nhau", vừa ấn mở ra xem, lại là hình ảnh Tùy Chí Thanh bị một con thú bông đánh trúng đầu...
Mà lần trực tiếp này trôi qua, Tùy Chí Thanh cũng coi như là một nửa xuất quỹ. Dù sao vừa xuất hiện thì có một số ít người quen trong vòng bạn bè liền nhận ra Tùy Chí Thanh.
Nhất là Mạnh Nhân, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Tùy Chí Thanh xác nhận tình huống thật sự, càng cảm thấy bối rối.
Cô hoàn toàn không ngờ đến cuối cùng Tùy Chí Thanh sẽ ở cùng một chỗ với Hạ Tri Điểu, dù sao trong nhận biết của Mạnh Nhân, hai người này không phải là khuê mật cãi nhau và tình địch hay sao? Tại sao cuối cùng lại đến được với nhau, cho đến khi nghe được mọi chuyện, Mạnh Nhân mới không khỏi thở phào một hơi, lại không khỏi lắc đầu vì cái vòng tròn lẩn quẩn của hai người kia.
Có điều, cũng có lẽ bởi vì ngành học của Tùy Chí Thanh không có liên quan gì đến nghệ thuật, cho nên những bạn học cũ đều không có chú ý đến chuyện này, cho dù có lướt Weibo thì cũng chỉ chú ý đến minh tinh, không hề quan tâm đến quan hệ trong giới họa sĩ. Hơn nữa có thể là do mọi người cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi đem chuyện này nói cho bố mẹ của mình, hoặc cho dù có nói, nhưng cũng không có quen biết với gia đình Tùy Chí Thanh. Cho nên chuyện Tùy Chí Thanh thích con gái, hình như Chương Hòa vẫn còn chưa biết.
Dù sao Chương Hòa cũng không gọi điện thoại chất vấn chuyện này.
Trong nháy mắt, mùa hạ trôi qua, nghênh đón mùa đông, nhiệt độ trong không khí bất tri bất giác liền hạ thấp xuống mấy độ, tất cả mọi thứ ở bên ngoài thoạt nhìn đều tối tăm mù mịt, ủ rủ ỉu xìu. Trong Studio từ đầu đến cuối đều có hệ thống sưởi ấm hoạt động, ngược lại cảm giác cũng không tệ lắm.
Trần Ngân Hân thỉnh thoảng có đến Studio, mỗi lần chớp mắt nhìn qua hướng của Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu, liền cảm thấy bản thân mình muốn chết mất.
Hai người kia, trong mấy tháng gần đây, tình cảm từ đầu đến cuối đều duy trì giống như ánh mặt trời chói chang, không hề giảm xuống.
Thời điểm tháng mười hai, Tùy Chí Thanh nhận được tin biên tập trước kia của mình - Trầm Châu sẽ tổ chức đám cưới, mà Tùy Chí Thanh cùng Trầm Châu giao tình không tệ, cho nên cũng được mời tham dự. Đương nhiên Hạ Tri Điểu cũng nhận được thiệp mời. Dù sao trong giới họa sĩ có ai lại không biết bạn gái của Tùy Chí Thanh.
"Lại có một đôi muốn kết hôn a..." Mở ra thiệp mời, Hạ Tri Điểu xem nội dung bên trong lẩm bẩm nói.
Tùy Chí Thanh sau khi nghe được, ánh mắt từ bên trong thiệp mời ngước lên, lại nhìn đến tấm thiệp mời trong tay Hạ Tri Điểu. Đừng nói đến kết hôn, bây giờ mình thậm chí còn chưa hướng người nhà xuất quỹ, trong lòng luôn có một loại cảm giác có lỗi đối với Hạ Tri Điểu.
Hôn lễ của Trầm Châu được tổ chức vào ngày một tháng một đầu năm. Người đàn ông kết hôn cùng Trầm Châu là một tác giả truyện tranh, lại nói, hai người cho dù bất kể là nghề nghiệp hay là tướng mạo, đều rất xứng đôi.
Hôn lễ của hai người được tổ chức tương đối có ý sáng tạo, nó không giống như đám cưới truyền thống của Trung Quốc cũng không giống như đám cưới theo phong cách kiểu Tây. Bộ dụng cụ trên bàn ăn cơ bản đều được làm đặc biệt dựa theo truyện tranh của chú rể.
Đến cả áo cưới đang mặc trên người Trầm Châu cũng là được thiết kế dựa theo một nhân vật nữ chính trong một bộ truyện tranh kinh điển của chú rể, nhìn qua vô cùng thơ mộng và nữ tính. Lúc đi vào lễ đường đều khiến cho mỗi một người ở đây đều hết sức kinh diễm, thậm chí có người còn nói cái gì mà muốn kết hôn một lần nữa.
"Cô dâu thật đẹp a."
<img src="https://img.wattpad.com/675ac1172a2908b9b74d6fd35ec2404061f61c3c/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f76754e7876726f5a4f65316c41773d3d2d3732313534303332342e313565343131346661393365353636613930333833333431393937302e6a7067" data-pagespeed-url-hash=4062920380 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Lúc Trầm Châu đang cầm bó hoa cưới chậm rãi đi vào lễ đường, Tùy Chí Thanh hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Hạ Tri Điểu ở bên cạnh sau khi cảm thán xong, lại cắn nhẹ môi dưới nhìn Trầm Châu.
Nhìn qua Hạ Tri Điểu có chút xuất thần, ánh mắt nhìn Trầm Châu từ trên xuống dưới, thậm chí còn nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần. Tựa như khi còn bé rất muốn ăn kẹo hồ lô nhưng lại không có tiền để mua, vì vậy đành đứng ở một bên nuốt nước miếng nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.
Tuy rằng Hạ Tri Điểu không nói gì, nhưng Tùy Chí Thanh vẫn có thể từ trong ánh mắt của Hạ Tri Điểu nhìn thấy một tia hâm mộ.
Hôn lễ diễn ra vô cùng náo nhiệt, bố mẹ của cô dâu và chú rể ban đầu vui mừng đến rơi lệ, sau đó lại trở nên vui vẻ cười to trêu chọc, nâng chén uống rượu. Khách đến tham dự rất đông làm cho bầu không khí càng sôi nổi, cộng thêm sau đó còn có đủ loại trò chơi nhỏ, cho nên nơi tổ chức hôn lễ thoạt nhìn vô cùng thú vị.
Hạ Tri Điểu hôm nay vận khí vô cùng tốt, còn trong trò chơi trúng được một cái máy tính. Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tri Điểu cầm phần thưởng vừa cười vừa đi, một tay vuốt tóc ra phía sau, Tùy Chí Thanh cũng cười cười.
Chẳng qua là sau khi Hạ Tri Điểu đứng ở bên cạnh mình, Tùy Chí Thanh nhẹ nói một câu: "Thật xin lỗi..."
"Làm gì vậy?" Hạ Tri Điểu sau khi nghe thấy, đưa tay đánh bả vai của Tùy Chí Thanh một cái.
"Không có gì..." Tùy Chí Thanh lắc đầu. "Chỉ là đang nghĩ, mình khi nào mới có thể làm được chuyện này cho cậu..."
Hạ Tri Điểu bối rối một chút, sau đó đem cái máy tính nặng nề kia để vào trong tay Tùy Chí Thanh, đem tóc vén ra sau tai: "Mình không quan tâm đến những thứ đồ hình thức bên ngoài kia, hơn nữa, nghiêm túc mà nói, cũng là do mình cứng rắn lôi kéo cậu đi trên con đường này, muốn nói cũng nên là do mình nói mới đúng..."
"Cái gì mà do cậu lôi kéo..." Tùy Chí Thanh lắc đầu cười. "Chẳng qua là cậu để cho mình hiểu được một số thứ trước đây không rõ mà thôi, tựa như là xu hướng giới tính..."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy nha..." Hạ Tri Điểu nghe xong, lại giơ tay lên nhẹ nhàng để trên giữa lông mày của Tùy Chí Thanh. "Cứ giống như bây giờ, mình cũng đã rất vui vẻ, rất thỏa mãn."
Tùy Chí Thanh nghe xong, không có tiếp tục nhiều lời, chẳng qua là đem một tay khoác lên thắt lưng mềm mại của Hạ Tri Điểu, nhẹ nhàng ôm lấy.
Đảo mắt đến tháng hai, bộ dạng của thành phố thoạt nhìn càng vô cùng vắng vẻ, bước chân của người đi đường ở trên phố càng gấp gáp và vội vã.
Studio Flower phát triển càng ngày càng tốt, vì vậy sau khi mọi người cùng nhau mở hội nghị, Tùy Chí Thanh cùng Trần Ngân Hân liền bắt đầu chuẩn bị mở rộng studio.
Trong cuộc họp thường niên của công ty, Tùy Chí Thanh sau khi phát biểu xong, nhìn Trần Ngân Hân đang tiếp tục phát biểu, hồi tưởng lại những thăng trầm trong mấy năm tháng qua, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của tất cả mọi người, Tùy Chí Thanh cũng không nhịn được cười cười, sau đó uống một chút rượu.
Lúc hội nghị diễn ra được hai phần ba thời gian, Tùy Chí Thanh liền nhận được tin nhắn của Hạ Tri Điểu: "A Thanh... Mấy giờ cậu trở về?"
"Đại khái khoảng nửa tiếng nữa." Tùy Chí Thanh trả lời.
Vừa mới gửi xong tin nhắn, Trần Ngân Hân liền đi đến, đem một cánh tay để trên vai của Tùy Chí Thanh, chỉ chỉ vào điện thoại: "Thế nào, kể từ khi có lão bà, không cần biết đang làm cái gì, tâm tư đều ở chỗ người ấy?"
Tùy Chí Thanh cười cười, không có phủ nhận cũng không có nói thêm gì. Đại khái... Là như vậy đi. Dù sao Hạ Tri Điểu chính là động lực lớn nhất trong cuộc đời của mình.
Năm nay Hạ Tri Điểu muốn ăn tết cùng với Trình Nặc và Lâm Diệp, vì vậy liền đặt vé máy bay trước ngày mười một.
Một ngày trước khi trở về, Hạ Tri Điểu vừa vặn đến tháng, đau đến sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể nằm một chỗ ở trên giường.
Che kín chăn mền nằm ở trên giường, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ đen như mực, Hạ Tri Điểu liền nhìn theo Tùy Chí Thanh mặc một bộ đồ rộng rãi đang đi qua đi lại ở trong nhà, sau đó trên gương mặt nổi lên lúm đồng tiền nhàn nhạt. Thỉnh thoảng Hạ Tri Điểu lại gọi tên của Tùy Chí Thanh, nhưng mà khi Tùy Chí Thanh vừa quay đầu lại hỏi làm sao vậy thì Hạ Tri Điểu lại lắc đầu.
Cầm điện thoại di động lướt lướt một trang Web tâm sự về chuyện tình cảm, Hạ Tri Điểu phát hiện bên trong có nhiều người nói rằng sau khi bắt đầu quan hệ, chưa được mấy tháng, liền cùng đối tượng tranh cãi ngất trời.
Nhưng mà mình với Tùy Chí Thanh, vẫn luôn luôn không có cãi nhau. Bản thân cũng cảm thấy đúng là không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng tính tình của mình có đôi khi rất là nóng nảy, nhưng mà một khi đối mặt với Tùy Chí Thanh, lại không thể nào tức giận nổi, đại khái bởi vì Tùy Chí Thanh chính là bình chữa lửa chuyển thế a, vừa có một chút mồi lửa liền có thể lập tức tiêu diệt cơn nóng giận của mình trong nháy mắt.
Lúc này Tùy Chí Thanh đang bận rộn chạy tới chạy lui, một lúc thì thu dọn hành lý cho Hạ Tri Điểu, một lúc lại mang nước đường đỏ nấu với gừng đến đút từng muỗng từng muỗng cho Hạ Tri Điểu.
Nhìn thấy Tùy Chí Thanh nghiêm túc tập trung, Hạ Tri Điểu lại không nhịn được cười.
"Cười cái gì vậy..." Tùy Chí Thanh cầm cái muỗng khuấy khuấy ở trong chén.
"Cảm giác cậu xem mình giống như là con nít vậy a..." Hạ Tri Điểu nói.
"Không phải sao, trong lòng mình, cậu chính là một đứa bé không chịu lớn." Tùy Chí Thanh cười nói.
"Khó mà làm được..." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Vì cái gì?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Nếu như mình là một đứa bé, thì không thể cùng cậu ân ân a a." Hạ Tri Điểu nói.
Tùy Chí Thanh nghe xong, thiếu chút nữa là làm đổ cái chén ở trong tay: "Cậu thật là..."
"Mình thật là cái gì? Thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?" Hạ Tri Điểu nói xong, còn đem hai tay đặt dưới cằm, nâng gương mặt lên, hướng Tùy Chí Thanh nháy mắt.
"Cậu nói cái gì thì chính là cái đó, đừng nói nữa, mau uống đi..." Tùy Chí Thanh nói xong, tiếp tục đút Hạ Tri Điểu uống.
"Mình có thể tự uống..."
"Nhưng mà cậu uống không thành thật, ở phía đông nháo một chút, ở phía tây nháo một chút, lên mạng cho đến khi điện thoại di động hết pin mà chén nước này cũng chưa uống xong." Tùy Chí Thanh nói.
Hạ Tri Điểu nghe xong, kéo cái gối ôm qua, cười đến vô cùng sáng lạn: "A Thanh, cậu khi nào thì bắt đầu thích mình a?"
Đã từng có lúc Hạ Tri Điểu đặc biệt khinh bỉ những người đang yêu nhau hỏi những loại vấn đề này, nhưng mà bây giờ mình lại muốn hỏi. Vốn dĩ câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì, mình chỉ là muốn nghe được đáp án từ người yêu.
Nghe được vấn đề này, Tùy Chí Thanh có chút buông cái cán muỗng ra, nghiêm túc cố gắng suy nghĩ một chút: "Nói thật ra thì mình không nhớ, dù sao cũng có một đoạn thời gian tương đối dài... Mình cũng không rõ lắm, mình đối với cậu là tình bạn hay là... tình yêu?"
"Ân?" Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Nói tóm lại, cũng chính vào lúc mình bị mê hoặc thì bị mẹ mình phát hiện, rồi đánh cho một trận." Tùy Chí Thanh nói.
Hạ Tri Điểu nghe xong, không khỏi đưa tay che miệng lại: "Cho nên... Vậy cậu..."
"Sau đó thà chết cũng không thừa nhận..." Tùy Chí Thanh giương mắt nhìn Hạ Tri Điểu, lại đem nước gừng đưa đến bên môi Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu vuốt vuốt ngực, gật gật đầu: "Vậy... lần đầu tiên cậu nhìn thấy mình thì có ấn tượng gì?"
"Lần đầu tiên..." Tùy Chí Thanh nghĩ nghĩ. "Chính là thật nhỏ con, mình còn tưởng rằng có học sinh tiểu học trà trộn vào lớp, sau đó cậu không thích nói chuyện, bất kỳ ai cũng có thể giẫm lên cậu mấy cước, thật tội nghiệp, nhưng mình cũng không dám nói chuyện với cậu."
"Vì cái gì?" Hạ Tri Điểu sửng sốt một chút.
"Bởi vì cậu luôn luôn chỉ ở một mình, nhưng thành thật mà nói, trước đó trong lớp học vẽ gặp được cậu, mình thỉnh thoảng sẽ ở trong lớp liếc trộm cậu, bởi vì dáng vẻ của cậu rất đẹp." Tùy Chí Thanh cười khanh khách. "Mỗi lần nhìn lén mình còn giả vờ như không có nhìn. Lúc ấy mình đã cảm thấy cậu giống như là nhân vật từ trong phim bước ra, chỉ là thiếu một lớp trang điểm, sự thật chứng minh, mình có mắt nhìn hơn nhiều so với những bạn học kia ở trong lớp."
Hạ Tri Điểu nghe đến chỗ này, lại nở nụ cười: "Tất cả mọi người ở trong lớp, bao gồm cả mình, lúc ấy đều cảm thấy cậu là giỏi nhất. Thậm chí cho đến khi lên cao trung."
"Được rồi được rồi, đừng có khen lẫn nhau nữa, cậu tranh thủ uống hết chén nước gừng này cho mình." Tùy Chí Thanh nói xong, nhẹ nhàng búng nhẹ trán của Hạ Tri Điểu.
Vì vậy Hạ Tri Điểu liền nghiêm túc gật đầu, sau đó liền lấy chén nước gừng từ trong tay Tùy Chí Thanh, một hơi uống hết sạch sẽ.
Sau đó Hạ Tri Điểu đi đánh răng, vừa nằm xuống giường không bao lâu liền ngủ mất. Tùy Chí Thanh ở bên cạnh đọc sách một lát, sau đó lại quay đầu nhìn sườn mặt của Hạ Tri Điểu, không biết là cậu ấy đang nằm mơ thấy gì, cứ huyên thuyên. Vì vậy Tùy Chí Thanh chậm rãi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Tri Điểu, lúc này mới tắt đèn, nằm xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tùy Chí Thanh liền đưa Hạ Tri Điểu ra sân bay.
Trong suốt cả quá trình, Hạ Tri Điểu vẫn luôn khép hờ hai mắt ngủ, thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận mà đập đầu vào cửa kiếng xe, vì vậy liền mơ mơ màng màng tỉnh lại xoa xoa huyệt thái dương. Lúc dừng ở chỗ đèn giao thông, Tùy Chí Thanh vươn tay, nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt của Hạ Tri Điểu, lại cười.
Sau khi đến sân bay, Tùy Chí Thanh đi theo Hạ Tri Điểu làm một đống thủ tục, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Tri Điểu qua cửa an ninh.
Vốn dĩ nhân viên hậu cần trên mặt đất thoạt nhìn rất là khó chịu, nhưng mà thời điểm đến lượt Hạ Tri Điểu, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, thái độ đột nhiên liền tốt lên rất nhiều. Đại khái đây chính là đãi ngộ khác nhau giữa người bình thường và mỹ nữ.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt Hạ Tri Điểu xong, lúc Tùy Chí Thanh xoay người, chỉ thấy ở bên cạnh có một gia đình đầy đủ, có thể là đi nước ngoài du lịch. Một cặp bố mẹ cùng với một đứa con gái, nhìn qua rất là hòa thuận. Tiểu cô nương kia còn luôn nhìn về phía Tùy Chí Thanh. Tùy Chí Thanh hướng cô bé cười cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Tiễn Hạ Tri Điểu xong, Tùy Chí Thanh sau khi về đến nhà cũng bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Trong lúc đó nhận được điện thoại của Tùy Quốc Đống, đại khái là hỏi Tùy Chí Thanh thu dọn đến đâu rồi, đi chuyến bay số mấy nhắn lại cho ông ấy, đến lúc đó ông ấy sẽ ra đón. Từ lần trước, sau khi Tùy Chí Thanh hướng Tùy Quốc Đống xuất quỹ, ông ấy không còn hỏi thăm đến Hạ Tri Điểu, cũng không nhắc lại chuyện đưa Hạ Tri Điểu về nhà chơi.
Tắt điện thoại, Tùy Chí Thanh nắm chặt điện thoại di động.
Thời điểm Tùy Chí Thanh đang bận rộn thu xếp đồ đạc, Hạ Hạ cứ luôn ở giữa hai chân mình chạy tới chạy lui, thân thiết kêu to. Chọc cho Tùy Chí Thanh buồn cười, thỉnh thoảng cúi người vươn tay vuốt ve cái đầu nhỏ, Hạ Hạ phát ra tiếng kêu làm cho lòng người cảm thấy vui vẻ.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, Tùy Chí Thanh liền gửi Hạ Hạ đến một nơi đáng tin cậy.
Lại quay về nhà một lần nữa, đối mặt với căn nhà không có mèo con cũng không có Hạ Tri Điểu, ở sâu bên trong nội tâm của Tùy Chí Thanh liền dâng lên một cảm giác mãnh liệt khó chịu. Những chuyện này chưa từng xảy ra trước kia, nhớ lúc trước, cho dù mình cùng người khác thuê phòng chung, nhưng khi bạn cùng phòng có ở nhà hay không, đối với mình mà nói thì không có bất kỳ quan hệ nào. Nhưng bây giờ lại không giống như vậy.
Tiếp tục thu dọn hành lý, mãi cho đến khi toàn bộ đều xong hết, Tùy Chí Thanh liền cầm lên khung hình của mình và Tùy Quốc Đống còn có Chương Hòa, ngồi bên cạnh cửa sổ, ngơ ngác nhìn một lúc lâu.
Một năm lại một năm, trong bất tri bất giác lại già thêm một tuổi. Trong hình Chương Hòa rất trẻ trung, là tấm hình hiếm có khi cả ba người chụp chung cùng với nét mặt tràn đầy nụ cười.
Đúng vậy, Chương Hòa vốn được sinh ra với một gương mặt không bao giờ tươi cười. Bản thân mình thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy, nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi, dù sao mình vẫn giống bố nhiều hơn.
Sau đó điện thoại lại rung lên. Lần này là tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi đến từ một số người không quen biết, Tùy Chí Thanh trở mình hai lần, không nhìn nữa liền đem điện thoại di động bỏ lại vào trong túi, cầm theo hành lý đi ra cửa.
Đột nhiên đi ra ngoài, con mắt có chút không thích ứng được ánh sáng chói chang ở bên ngoài, nhìn về phía xa, có chút căng trướng, Tùy Chí Thanh không chịu được đưa tay dụi dụi con mắt.
Ăn Tết vui vẻ cái gì, mình đã rất lâu rồi không có cảm nhận được cái gọi là ăn tết vui vẻ.
Tùy Chí Thanh chỉ biết là, cái ngày bị tra tấn mỗi năm một lần kia lại đến rồi. Nếu vậy, đến thì đến đi.
------------------------
Ngày 01-01-2020
P/S: Để kỷ niệm năm mới quyết định edit thêm chương nữa. 😁
Mọi người chuẩn bị tinh thần đi, sau khi ăn đường sẽ là ăn khổ qua. 😎
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
41 chương
172 chương
454 chương
20 chương
92 chương
68 chương