Tình Đầy Hennessy

Chương 17 : Giọng nói luẩn quẩn bên tai cả một đêm

Trọn cả một đêm dài, bên tai Trần Dư Phi trước sau vẫn luẩn quẩn, vang vọng giọng nói của Nhiếp Phong. Úy Lam, là em… Úy Lam, là em… Úy Lam, Úy Lam, Úy Lam… Là em… Kỳ nghỉ dài ngày vừa kết thúc, ngày đầu tiên đi làm, hứng thú chơi bời của mọi người vẫn chưa dứt, tất cả đều đang tụ tập trong phòng làm việc chia sẻ những kỉ niệm đẹp của mình trong dịp nghỉ lễ. Chuyến du lịch Singapore – Malaysia – Thái Lan của Tùng Tiểu Yến kết thúc vào sáng sớm hôm nay, đôi mắt lim dim, cô lượn lờ một vòng, mang những món quà kỉ niệm mà cô đem về tặng cho những bạn bè, đồng nghiệp tốt trong công ty. Món quà cô tặng cho Trần Dư Phi là một bộ vỏ gối nhuộm vải hoa bằng sáp, hoa văn trên vỏ gối là một đôi nam nữ đang hôn nhau nồng cháy được vẽ theo lối cổ xưa, rất có phong cách các bức họa trên tường đá thời nguyên thủy. Trần Dư Phi chép chép miệng: “Tư thế này, hệ số độ khó tương đối cao đấy.” “Xí…”. Tùng Tiểu Yến mập mờ nháy nháy mắt: Nói khó thì cũng khó mà nói không khó thì chẳng khó chút nào, sau này về nhà chăm chỉ luyện tập thêm. Kì thực, he he, không có chút nào!” Trần Dư Phi liếc mắt nhìn cô: “Nói như thế, cậu luyện tập rồi hả?” Tùng Tiểu Yến gồng cánh tay lên tạo dáng lực sĩ cơ bắp, ánh mắt gian tà cười nói: “Cậu không biết mình là thánh đấu sĩ Hoàng Kim(*) à?” (*) Thánh đấu sĩ Hoàng Kim: là một trong mười hai nhân vật thuộc một bộ truyện manga của Nhật Bản. Trần Dư Phi lắc đầu, mỉm cười rồi tiễn Tùng Tiểu Yến đi ra, cô pha một tách cà phê, bỏ một viên đường vào trong tách và bỏ một viên vào trong miệng. Viên đường trong miệng nhanh chóng tan ra, ở đầu lưỡi ngoài vị ngọt thì còn có cảm giác các hạt đường kính nhỏ nhẹ nhàng ma sát vào hàm trên, ngọt ngào vô cùng. Công việc cần làm có rất nhiều. Trần Dư Phi vừa bận rộn với việc lên kế hoạch thành lập công ty mới, lại kiêm luôn việc quản lý tài vụ của công ty cũ nữa. Khoảng thời gian này vì nguyên nhân thuế thu nhập khá cao nên tiền nộp thuế luôn bị âm, ba tháng liên tiếp không trình báo thuế, nhân viên của Cục thuế quốc gia tháng trước đã gọi điện thoại đến thăm dò tình hình. Để tránh phiền phức, sau khi Trần Dư Phi xin chỉ thị của trưởng phòng tài vụ là Trương Thanh Thanh, lại được sự đồng ý của Tổng giám đốc Đoàn, cô dự tính tháng này sẽ nộp một vạn đồng tiền thuế. Công việc của lĩnh vực này Trần Dư Phi luôn luôn thúc giục rất gắt gao, kế toán phụ trách thuế vụ trong ngày thứ ba sau khi đi làm đã phải chuẩn bị tốt những tư liệu báo cáo thuế, viết một lá đơn xin cấp tiền thuế và giao cho cô. Sau khi Trần Dư Phi ký tên xong liền đưa cho Tổng giám đốc Đoàn ký. Đoàn Vân Phi đang gọi điện thoại trong phòng làm việc, nhìn thấy Trần Dư Phi liền mỉm cười với cô, ra hiệu cho cô ngồi đợi ở chiếc ghế phía đối diện. Dường như là điện thoại người nhà anh gọi đến, Đoàn Vân Phi chau mày lắng nghe, “vâng vâng” mấy tiếng, cười nói: “Anh ấy không còn là trẻ con nữa rồi, tự mình cũng biết chú ý an toàn mà. Hơn nữa, trước đây cũng không phải là anh ấy chơi bời gì, sự việc giải quyết xong rồi liền quay trở về ngay, không cần lo lắng quá đâu ạ!” Người ở đầu bên kia lại nói thêm mấy câu, Đoàn Vân Phi liên tiếp trả lời: “Con biết rồi, con sẽ nhờ người điều tra tin tức, yên tâm, không có chuyện gì đâu ạ. Mẹ nói với dì hai một tiếng, anh Phong biết mình đang làm gì mà, đừng suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện xấu nữa! Được rồi, con bận lắm mẹ nhé!” Đặt điện thoại xuống, Đoàn Vân Phi thở dài một tiếng, lắc đầu: “Những người lớn tuổi toàn là suy nghĩ lung tung!” Trần Dư Phi mỉm cười: “Đúng vậy.” Đoàn Vân Phi nhận lấy đơn xin cấp tiền thuế mà cô giao cho anh, nhìn lướt qua một lượt, sau đó cầm bút ký tên và đưa lại cho cô. Trần Dư Phi say sưa ngắm chiếc hộp đựng đồ nhỏ nhắn làm bắng sứ đặt trên bàn của anh. Đây là món đồ mà năm ngoái khi ba người rảnh rỗi đã tới chơi ở một xưởng làm gốm và nặn ra. Thật uổng cho Đỗ Thượng Văn có một khuôn mặt thông mình, kì thực đôi tay của cậu ấy lại vô cùng vụng về, chiếc hộp đựng đồ cậu ấy nặn ra méo mõ xiên xẹo, thế mà Đoàn Vân Phi luôn lưu giữ, đặt tại bàn làm việc như bảo vật vậy. “Phi Phi!”. Đoàn Vân Phi lên tiếng gọi Trần Dư Phi đang thất thần, cô chớp chớp mắt, mỉm cười nhận lấy giấy tờ, gật đầu rồi đi ra. “Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm và hát karaoke nhé!”. Đoàn Vân Phi mỉm cười: “Lâu lắm không được nghe cậu hát rồi đấy”. Trần Dư Phi giơ tay ra dấu ok, bước ra khỏi phòng làm việc của anh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cuộc điện thoại vừa rồi là của mẹ Đoàn Vân Phi gọi tới, nội dung cuộc điện thoại Trần Dư Phi không nghe rõ, nhưng cô biết. Anh bạn nhiếp ảnh gia người Nhật đã tự sát của Nhiếp Phong trong chuyến đi châu Phi lần cuối cùng đã làm quen với một nhiếp ảnh gia người Ý. Gần đây, anh người Ý này có liên hệ với vợ của anh bạn người Nhật, giao lại cho cô một bức di thư và vài đồ vật để lại. Anh phóng viên nhiếp ảnh người Ý sau khi nghe tin anh chàng người Nhật tự sát ở châu Phi thì đã vội vàng chạy tới khu trại ttị nạn nơi xảy ra vụ tự sát. Được sự trợ giúp của cơ quan viện trợ thuộc Liên hợp quốc lúc đó vẫn chưa rời đi, anh ta đã tổ chức một tang lễ sơ sài cho người bạn. Bây giờ tình hình bên châu Phi đã tương đối ổn định, anh chàng người Ý bằng lòng đưa vợ của anh bạn người Nhật qua châu Phi, đem thi thể chồng cô trở về Nhật. Tất cả những thông tin đó đều là do Nhiếp Phong đã gọi điện nói với Trần Dư Phi trước khi anh gấp rút rời khỏi Nam Kinh để tới châu Phi. Trong buổi tối sinh nhật anh hôm đó, sau khi anh nhìn thấy người con gái Lương Úy Lam đó, anh chỉ đơn giản là bảo cô về nhà trước, chờ đợi điện thoại của anh. Trần Dư Phi vẫn luôn không hiểu điều đó cho thấy điều gì, vừa rồi khi nhìn chiếc hộp nhỏ đựng đồ trên bàn làm việc của Đoàn Vân Phi, đột nhiên cô có một suy nghĩ mơ hồ. Thứ đồ xấu xí, thô kệch lại được quý trọng như vật báu là bởi vì đó là đồ vật của người mình yêu. Cô không xác định được, bản thân mình cũng có cái vận may đó hay không. Từ Trung Quốc tới châu Phi, Trần Dư Phi không biết phải đi như thế nào. Cô lên mạng tra tuyến hành trình, từ Thượng Hải có chuyến bay tới Cairo, nhưng phải đổi chuyến bay, còn từ Bắc Kinh thì có thể bay thẳng trực tiếp. Nhiếp Phong nhờ mối quan hệ rất thân thiết mà trong thời gian cực ngắn đã làm xong visa, ngay trong ngày liền lên máy bay bay thẳng từ Bắc Kinh tới Cairo. Đến Ai Cập thì bay về hướng Nam tiến vào biên giới nước Sudan, tiếp tục hướng về phía Tây Nam, nghe nói khu trại tị nạn đó nằm trên đường biên giới giữa nước Sudan và Chad. Đối với người trưởng thành tại thành phố ở Trung Quốc như Trần Dư Phi, cái gọi là cuộc sống khó khăn và bạo loạn ở châu Phi đều là những thảm trạng trong những bức ảnh mà chẳng ai muốn bất ngờ nhìn thấy, lúc nhìn thấy thì đều sởn cả gai ốc lên, kì thực thì chẳng có một chút cảm nhận thực tế nào. Sau khi bày tỏ sự đồng cảm thì nhanh chóng bị lãng quên. Ở nơi đó giống như một tinh cầu khác, nơi có cuộc sống, những khổ cực, những người dân khó bề tưởng tượng nổi, xa xăm tới nỗi có thể dùng năm ánh sáng để tính khoảng cách. Thế nhưng giờ đây, Nhiếp Phong đang thực sự đặt chân tới nơi đáng sợ đó, chẳng trách người nhà anh lo lắng đến vậy. Trong nhận thức của đa số mọi người, nơi đó là địa ngục trần gian có đi mà không có về, chết chóc, dịch bệnh, con tin, bom nổ, giết người hàng loạt… Trần Dư Phi nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm đầu rệu rã nhăn mày, không thể không nghĩ tới, càng không dám dám nghĩ tới. Trước khi tan ca, cô kế toán phụ trách thuế vụ Tiểu Phùng đến thúc giục cô đưa đơn xin cấp tiền thuế, lúc này Trần Dư Phi mới phát hiện cô đã quên giao lại cho cô ấy giấy tờ mà Tổng giám đốc Đoàn đã ký. Hai ngày nay cô cứ thẫn thờ, đờ đẫn hết cả người, làm việc gì cũng không thể chuyên tâm được. Buổi tối có mặt ở quán ăn thường hay lui tới, Đỗ Thượng Văn quan tâm hai tay ôm má Trần Dư Phi, nhìn trái nhìn phải: “Trông tiều tụy thế này, bây giờ còn ai dám ngó ngàng tới nữa chứ!” Trần Dư Phi gạt tay anh ra: “Lih tinh, gọi đồ ăn lên đi.” “Vẫn là món cơm cháy chiên lòng đỏ trứng chứ?” “Ừm.” “Bia không?” Trần Dư Phi nhìn lướt menu rượu: “Cho một chai rượu trắng đi.” “Ái chà, hôm nay hoành tráng thế nhỉ!”. Đỗ Thượng Văn cười hi hi ha ha, vẫy tay gọi cô nhân viên phục vụ, chọn một chai rượu trắng, còn dặn dò không dùng cốc nhỏ uống rượu trắng mà lấy hẳn cốc to dùng để uống bia. Trần Dư Phi không chút thoái thác, bưng luôn một cốc đầy nhất đặt trước mặt mình, mỉm cười nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai anh chàng đẹp trai: “Sao thế, không trả tiền thì không được uống nhiều à?” “Ai nói thế, uống nhiều thì uống nhiều!”. Đoàn Vân Phi bưng cốc lên nhẹ nhàng chạm cốc với Trần Dư Phi: “Mình xin chúc Phi Phi của chúng ta mãi mãi trẻ đẹp, luôn luôn vui vẻ và lúc nào cũng mạnh mẽ như thế này!” Ba chiếc cốc thủy tinh cùng chạm nhau, Trần Dư Phi sảng khoái uống một ngụm lớn, dùng lời nói để che giấu đi những không vui trong lòng. Quán ăn này tuy nhỏ nhưng kinh doanh rất khá, chỉ một lát mà đã có rất đông khách khứa ngồi kín ghế, cười vang tán chuyện, nhân viên phục vụ bưng khay không ngừng đi đi lại lại. Chiếc tivi đặt phía trên quầy thu ngân đang mở, đang phát một bộ phim truyền hình của Đài Loan dài tới hàng mấy trăm tập, dài hơn cả vải bó chân của bà già nữa. Âm thanh trong quán khá ầm ĩ, những lời diễn viên trong phim nói chẳng nghe được câu nào. Rượu trắng ngấm rất nhanh, Trần Dư Phi lại gọi một chai cocacola, uống đến nửa già cốc, dường như cảm thấy tỉnh táo được một chút. Trong lòng cô lờ mờ cảm thấy có chuyện, mở túi lấy điện thoại ra, đối phương vừa mới ngừng cuộc gọi, có bốn cuộc gọi nhỡ, đều là từ một số điện thoại lạ và có rất nhiều con số. Trái tim như bị thắt lại, Trần Dư Phi đang chuẩn bị bấm số gọi lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa. Cô vội vàng bấm nút nghe máy, đập vào tai đầu tiên là những tiếng động ù ù, trong điện thoại mơ mơ hồ hồ có một giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô, Trần Dư Phi chẳng nghe rõ cái gì, ngoài tiếng kêu gào vô cùng lo lắng của Nhiếp Phong, Phi Phi, Phi Phi! Trần Dư Phi hai tay nắm chặt lấy điện thoại ép sát bên tai, dùng hết sức hét vào điện thoại: “Nhiếp Phong, Nhiếp Phong! Là em đây! Anh có nghe thấy không? Nghe thấy không?” Tạp âm, vẫn là tạp âm. Nước mắt thoáng chốc đã dâng đầy trên khóe mắt, cô nhanh chóng đứng bật dậy, loạng choạng lách ra khỏi đám người đông đúc, đẩy cửa quán ăn, đứng ở bên đường, cuối cùng cũng nghe rõ cả câu nói của anh. “Hiện tại anh rất an toàn, em không cần lo lắng đâu, Phi Phi, Phi Phi!” “Nhiếp Phong…”. Trần Dư Phi nghẹn lời, trên đường có xe chạy qua, từng ánh đèn xe chiếu vào nước mắt trong đôi mắt cô, tạo thành vầng sáng mênh mang vô tận: “Nhiếp Phong, Nhiếp Phong…” Tín hiệu tốt hơn được một chút, Nhiếp Phong cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của Trần Dư Phi. Anh ngưng lại một lúc, trầm giọng nói: “Đừng khóc Phi Phi. Anh không sao. Em đừng khóc nữa…” “Nhiếp Phong…” “Ngày mai bọn anh sẽ tới được khu trại tị nạn, khi tìm được thi thể cậu ấy liền quay về ngay, em yên tâm chờ anh nhé!” “Em biết rồi, em sẽ chờ anh, Nhiếp Phong…” “Phi Phi, anh…”. Tiếng tạp âm ù ù đột nhiên lại nhấn chím đi tất cả, Trần Dư Phi hoảng loạn nín thở lắng nghe, điện thoại lại ầm ĩ một hồi mười mấy giây sau, cuối cùng tắt phụt, cho dù có gào thét thế nào thì cũng chỉ còn lại tiếng “tút, tút.” Hai tay bịt chặt miệng, Trần Dư Phi quỳ ở bên đường đau lòng khóc òa lên, tiếng khóc vô cùng bi thương, toàn thân đang run rẩy, làm người đi đường chú ý. Đỗ Thượng Văn nhìn Đoàn Vân Phi bên cạnh đang kinh hoàng, chạy qua ôm chặt lấy vai cô, đỡ cô đứng dậy, ôm chặt vào lòng. Cô giống như đã chịu sự uất ức đến cực điểm vậy, dù đã cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nép trong lòng Đỗ Thượng Văn mà khóc đến đầu óc choáng váng. Sự quan tâm và nỗi nhớ nhung dành cho Nhiếp Phong giờ đây đã mãnh liệt tới mức chính bản thân cô cũng không dám tin nữa, trong thoáng chốc, bao trùm toàn bộ tâm trí cô là hình ảnh của anh. Anh cúi đầu chơi đàn trong quán bar, tiếng hát trầm ấm bên tai cô, cái ôm ấm áp của anh, ánh mắt, nụ cười, tiếng nói thầm thì, nụ hôn của anh, anh nói, Úy Lam, là em… Đỗ Thượng Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Trần Dư Phi, chầm chậm rong rong thân người cô như đang bế một đứa trẻ trên tay vậy, để cô đem nước mắt quệt ướt cả khuôn ngực anh. Trong phòng khách căn nhà 1502, tiếng nhạc du dương cất lên, đôi mắt Trần Dư Phi mọng đỏ, tâm trạng đã hồi phục trấn tĩnh trở lại, cô nhận lấy chiếc khăn lạnh mà Đỗ Thượng Văn đưa cho, từ từ đắp lên hai mắt. Đoàn Vân Phi còn đang “tiêu hóa” nốt những thông tin vừa nghe thấy, do dự hỏi: “Đứa… đứa bé cậu mang thai lần đó, có phải chính là…” Trần Dư Phi mím môi, khẽ gật đầu. Đoàn Vân Phi và Đỗ Thượng Văn tròn mắt nhìn nhau: “Hai người… hai người quen nhau như thế nào vậy?” “Bọn mình quen nhau ở quán bar của anh ấy.” “Chuyện xảy ra khi nào thế?” “Cách đây không lâu.” “Nhưng tại sao hai người lại luôn giấu giếm, không nói cho chúng tôi biết chứ?” Trần Dư Phi hít một hơi dài: “Những chuyện phiền phức của cậu và Đỗ Thượng Văn đã nhiều lắm rồi, mình nghĩ đợi đến khi chuyện của hai người được giải quyết ổn thỏa rồi mới nói. Dù thế nào đi nữa thì trước mặt người nhà anh ấy, mình vẫn là bạn gái của cậu.” “Phi Phi!”. Đỗ Thượng Văn quỳ xuống bên cạnh, nắm chặt lấy tay cô: “Mình đã từng nói bao nhiêu lần rồi, nếu gặp được người đàn ông cậu thích thì đừng bận tâm đến mình và Vân Phi nữa mà, hạnh phúc của cậu mới là quan trọng nhất!” “Mình hiểu mà!”. Hai mắt Trần Dư Phi lại ướt nhòe, cô dùng khăn lạnh lau đi, khẽ cười, nói: “Hiện tại mình đang rất hạnh phúc, thật đấy! Nhiếp Phong đối xử với mình rất tốt!” “Thế thì tốt!”. Tiếng thở dài của Đỗ Thượng Văn có phần run run, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má cô, an ủi: “Thế thì tốt!” Trần Dư Phi lại dùng khăn lạnh lau đi những giọt lệ trong khóe mắt, mỉm cười trong nước mắt, nhìn biểu cảm nể phục trên khuôn mặt của Đoàn Vân Phi. Ngày hôm sau, làm việc cả một buổi sáng, gần đến giờ cơm trưa thì Trần Dư Phi nhận được điện thoại của Đoàn Vân Phi. Nhận lời mời của anh, hai người rời khỏi công ty, đi vào một nhà hàng gần đó. Đồ ăn nhanh đã gọi được bày ra trước mặt, chẳng ai có tâm trạng động đũa nữa, Đoàn Vân Phi nhìn chăm chăm vào Trần Dư Phi, thở dài một tiếng: “Phi Phi, nói thật nhé, mình rất bất ngờ, không ngờ cậu với anh họ của mình lại…” Cả buổi tối qua Trần Dư Phi không chợp được mắt, cô biết Đoàn Vân Phi muốn hỏi cô điều gì. Là một người thân trong nhà biết rõ quá khứ của Nhiếp Phong, tin chắc rằng cách nhìn về Nhiếp Phong của cậu ấy cũng giống như cô bé Cát Tuyết Phi. Cô nhấp một ngụm trà, mỉm cười, nhìn thẳng Đoàn Vân Phi: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi. Đúng, mình có biết chuyện của Lương Úy Lam, mình cũng biết lần này vì cô ấy mà Nhiếp Phong mới đi châu Phi.”