Khoảng thời gian này, việc học của Dung Tự hơi nặng. Năm hai năm ba là thời điểm khóa nghiệp nhiều nhất. Bởi vì thi chứng chỉ, Dung Tự sẽ nghỉ một vài lớp bình thường. Bây giờ Dung Tự không phải ở lớp học, thì là ở thư viện. Trước còn có thể đi thi đua, hiện tại tổ nhỏ giải tán, Dung Tự cũng có thể chuyên tâm bận rộn chuyện thi chứng chỉ. Hiện tại Trình gia đã nhẹ nhàng, Dung Tự cuối tuần đều đi Trình gia hỗ trợ. "Cẩm Chi gần đây đang bận rộn cái gì?" Trình Hoài Nam hỏi Dung Tự. Mẹ của nàng không biết, Trình Hoài Nam biết. Trước Trình Cẩm Chi bận rộn yêu đương với Dung Tự. Gần đây cũng không yêu đương gì, vừa video với con bé, con bé liền than buồn ngủ. Dung Tự lúc này mới thả tài liệu trong tay xuống. "Cẩm Chi gần đây tham gia thi đấu nữ đoàn." "Cái gì nữ đoàn?" Trình Hoài Nam đã hoàn toàn không nhớ rõ nữ đoàn của con gái. "Năm hai chị ấy từng tham gia." Dung Tự vừa nói như thế, Trình Hoài Nam có chút ấn tượng. "Ý là nói, con bé hiện tại đang bận sự nghiệp?" Dung Tự gật gật đầu. "Năm ngoái chị ấy đã bận rộn rồi." "Không phải." Trình Hoài Nam cười cười. Đối với chuyện con gái làm minh tinh, Trình Hoài Nam vẫn xem như là ủng hộ. Cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, con gái muốn làm chuyện gì, có chuyện gì bọn họ không ủng hộ đâu. Thấy Dung Tự không có nói tiếp, Trình Hoài Nam lại hỏi: "Dung Tự, con vẫn ổn chứ?" Con gái đi làm sự nghiệp, nói vậy sẽ có chút "lạnh nhạt" Dung Tự. "A? Làm sao ạ?" "Không có chuyện gì, thúc chỉ sợ Cẩm Chi lạnh nhạt con gì đó. Con bé a, hấp tấp, muốn cái gì là cái đó." Trình Hoài Nam dừng một chút. "Tự Nhi, kỳ thực thúc thúc cũng không biết nói thế nào. Hai người cùng nhau, vốn là gập ghềnh trắc trở, đừng nói chi là các con. So sánh với đại đa số người mà nói, các con cũng tính là khá đặc thù. Cũng sẽ cực khổ hơn người bình thường một chút, đặc biệt là con. Con từ nhỏ tinh thần trách nhiệm đã mạnh, chuyện gì cũng thích tự mình chống đỡ. Ngược lại thúc thật ra không lo lắng Cẩm Chi, con bé cực kì vui vẻ, gặp gỡ không vui, kìm nén không được mấy ngày. Tự Nhi, con có lẽ có thể hiểu ý tứ của thúc thúc đi?" "Con biết rồi, thúc thúc." Dung Tự biết thúc thúc là vì các nàng suy nghĩ. "Ai, các con phải cố gắng." Là một người trưởng bối, Trình Hoài Nam vẫn là ủng hộ trong lòng hậu bối. Trình Hoài Nam tình cờ còn có thể nhắc đến tình cảm con bé cùng con gái, mà Ôn Khởi Vân lại không cách nào đề cập. Càng không nói tới Lý Thanh, bà bây giờ cũng không phải đặc biệt đồng ý chuyện con gái cùng Cẩm Chi. Nhưng là hết cách rồi, hai đứa bé đã thành thật như vậy, chỉ có thể đi một bước, xem từng bước. Thi cuối kỳ kết thúc, Dung Tự liền đi thăm Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi hiện tại ngâm mình ở trong nữ đoàn. Một học kỳ này, Trình Cẩm Chi dựa vào bộc quang của nữ đoàn, tăng không ít fans. Quan trọng nhất là, Trình Cẩm Chi ở trong nữ đoàn phi thường hài lòng. Trước năm hai, cũng không tính là thoải mái, vừa huấn luyện vừa học tập, mỗi ngày đều phi thường gấp gáp. Quan hệ cùng thành viên trong đoàn cũng không quá quen thuộc. Khi đó, thành viên trong đoàn còn đang tào* nàng, nói nàng là tới vô ảnh đi vô tung. Hiện tại không giống với lúc trước, vô sự một thân khinh*, bình thường cũng không có chuyện gì, không phải đang chuẩn bị công diễn cùng huấn luyện, thì là ngâm mình tại trung tâm sinh hoạt, cùng thành viên khác đánh bài chơi mạt chược. Dung Tự gọi điện thoại cho nàng, còn thường thường nghe thấy tiếng nàng phóng pháo. Trên công diễn, các thành viên trêu chọc Olivia là pháo thần, đều để Trình Cẩm Chi phóng pháo, làm cho các nàng hiện tại chơi mạt chược định ra quy củ "chỉ có thể tự mò không thể phóng pháo". Ở trên công diễn nói đến phóng pháo, phía dưới một trận hư thanh, càng có khán giả gọi Olivia là "□□"* của Trình Cẩm Chi. Nói các nàng là tổ hợp □□. Trên mạng cũng có hội tiếp ứng hai bọn họ, fans hội tiếp ứng hiện tại đã phá 10 ngàn. Dung Tự không cập nhật tin tức gì trên mạng, vì vậy không ít võng hữu đều cho rằng các nàng chia tay, hoặc là Dung Tự ủng hộ Trình Cẩm Chi việc này. Vừa mới bắt đầu cũng có tiểu xé, nhưng bởi Dung Tự không hề nói gì, trên mạng cũng không xé quá lợi hại. Dung Tự đến trung tâm sinh hoạt, Trình Cẩm Chi đang đùa giỡn cùng các thành viên liền nhảy tới. Trình Cẩm Chi cưỡi trên thắt lưng Dung Tự, hai tay ôm gáy Dung Tự. [*tào: mang ý chế giễu] [*vô sự một thân khinh: một người không có việc gì, tâm trí và thân thể thoải mái] [□□ từ tiếng Nhật không hiện trong bản raw, lực bất tòng tâm] Trình Cẩm Chi cũng không kiêng kỵ, còn chưa đi vào phòng đã hôn môi Dung Tự một cái. Làm cho thành viên xung quanh ồn ào lên. Dung Tự nâng mông Trình Cẩm Chi, tựa hồ muốn ôm Trình Cẩm Chi vào phòng. Kết quả bị thành viên ngăn cản ở cửa phòng. "Không được, hai người đến hôn một cái. Hôn một cái liền để hai người đi vào làm việc." Trình Cẩm Chi cười đến vui vẻ, nâng má Dung Tự, lại hôn lên môi Dung Tự một chút."Dung Tự, vợ của em hôn em, em tại sao lại như cọc gỗ vậy." Quan hệ của Trình Cẩm Chi và thành viên đều không tệ, chơi đến điên, để các nàng hôn lưỡi hơn nửa phút, mới thả các nàng đi vào. "Dung Tự em kiềm chế một chút, Cẩm Chi buổi tối còn phải huấn luyện." Các thành viên dán tai lên cửa, trêu ghẹo một hồi lâu. Olivia cắn môi dưới, cứ như vậy nhìn cửa khép lại. Vừa nãy Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự hôn môi, lòng của nàng có chút chua. Dung Tự ở phòng của các nàng đợi một hồi lâu, đợi bao lâu, Olivia liền xoắn tay áo bấy lâu. Phi thường khó chịu. Buổi tối huấn luyện, Olivia còn thấy được vết cắn trên cổ Trình Cẩm Chi. "Trình, cậu giận tớ à?" Olivia cúi đầu, tựa vào cửa phòng tắm. Rất nhanh, Trình Cẩm Chi liền từ trong phòng tắm đi ra. Trình Cẩm Chi sát tóc, nhìn thấy Olivia ở cửa còn sửng sốt một chút. Lời này của Olivia, nàng mới nhớ lại. Vừa nãy huấn luyện, Olivia kêu nàng đừng gọi điện thoại. Nàng nghĩ Dung Tự có lẽ đã đến nhà, liền gọi cho Dung Tự. Nói chuyện chưa tới một phút, Olivia liền kêu nàng đi huấn luyện. "Không có a." Thần kinh Trình Cẩm Chi có điểm đại điều,  nàng trùm khăn tắm, trước ngực lộ một ít. Trình Cẩm Chi vóc người vô cùng đẹp, mặc dù không mặc áσ ɭóŧ chỉ bao bọc như vậy, trước ngực cũng có một cái rãnh mê người. Nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh Trình Cẩm Chi, Olivia mạnh mẽ thu hồi ánh mắt. "Ừm, cậu không tức giận là tốt rồi." "Không có." Trình Cẩm Chi cười cười. Bình thường đùa giỡn, nàng cũng sẽ ôm một chút Trình Cẩm Chi. Ôm Trình Cẩm Chi vào trong lòng, có điểm mềm mại. Olivia có chút ước ao Dung Tự rồi. Bình thường Trình Cẩm Chi sẽ không chủ động ôm nàng, chỉ có nàng đi ôm Trình Cẩm Chi, mặc dù ôm cũng chỉ có thể ôm một chút. Trình Cẩm Chi chẳng mấy chốc sẽ cười đẩy các nàng ra. "Các cậu đừng sờ ngực tớ, Dung Bảo biết sẽ đánh các cậu." Trình Cẩm Chi nói chuyện không thể rời bỏ Dung Tự. Trình Cẩm Chi trùm khăn tắm, hiện tại đang tựa ở đầu giường nhắn tin. Giờ này, hẳn là nhắn với Dung Tự. Gò má Trình Cẩm Chi đỏ hồng hồng, chân cong lên, cẳng chân mảnh khảnh lộ ra. Mắt cá chân nàng có điểm hồng nhạt. Không biết Dung Tự cùng Trình Cẩm Chi nói cái gì, Trình Cẩm Chi ấn voice, ngữ điệu hơi cao lên. "Hừ." Olivia run lên vài giây, nàng phát hiện Trình Cẩm Chi như vậy, phi thường đáng yêu. Càng nhìn càng đẹp, trước nàng cũng cảm thấy Trình Cẩm Chi xinh đẹp, nhưng không phải loại xinh đẹp kia trong lòng nàng. Gặp được Dung Tự, cảm thấy Dung Tự chạm được một phần. Bây giờ cùng Trình Cẩm Chi ở chung, nàng phát hiện Trình Cẩm Chi chính là người xinh đẹp kia trong lòng nàng. "Cậu sao vậy?" Trình Cẩm Chi ngủ trước, thấy Olivia vẫn luôn rũ đầu. Lẽ nào sỏa bạch điềm còn nghĩ rằng mình đang tức giận? Quả nhiên Olivia ngẩng lên khuôn mặt khổ sở. "Trình, tớ không phải cố ý hung cậu." Quả nhiên. "Tớ không tức giận." Olivia dừng một hồi lâu, lại ôm lấy gối. "Cậu thật sự không giận tớ?" "Không có." Nét mặt Olivia hơi đáng thương, nàng ôm gối ngồi xuống bên giường. "Vậy tớ có thể ngủ cùng cậu không?" "A?" "Cậu vẫn là giận tớ." "Không phải." Trình Cẩm Chi tựa hồ có chút buồn ngủ, nàng nhường vị trí bên ngoài. "Được rồi, chỉ cần cậu không chê chật." Olivia đầy cõi lòng chờ mong chui vào chăn Trình Cẩm Chi, chăn Trình Cẩm Chi thoáng mùi thơm. Nàng nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi đã nhắm hai mắt lại. Ngữ khí cũng có chút nhẹ. "Xem đi, tớ không giận cậu. Chúng ta nhanh ngủ sớm đi, mệt mỏi quá ò." "Ừ ừ." Olivia nhìn Trình Cẩm Chi lông mi thật dài. Trình Cẩm Chi ngủ cùng nàng, căn bản không như nàng ngủ cùng Dung Tự. Trước kia nàng từng thấy qua, Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự ở trong phòng ngủ trưa. Trình Cẩm Chi sẽ tựa ở trong lồng ngực Dung Tự. Mà Trình Cẩm Chi hiện tại, cũng không tựa ở trong ngực của nàng, cũng không ôm nàng. Olivia trong lòng hơi trùng xuống. Nàng không dám làm Trình Cẩm Chi tỉnh lại, chỉ khẽ ghé sát vào Trình Cẩm Chi. Olivia theo Trình Cẩm Chi tỉnh mà tỉnh dậy, Trình Cẩm Chi lười biếng chống nửa người trên, nàng vuốt tóc dài. "Tớ không đè lên cậu chứ?" "Không có." Olivia chột dạ nói. Nửa đêm là nàng vươn tới ôm Trình Cẩm Chi. "Buổi tối cậu vẫn là về giường cậu đi. Tớ phỏng chừng coi cậu thành Tự Nhi rồi." Lúc đánh răng, Trình Cẩm Chi nhổ bọt trong miệng, nói với Olivia ở đằng sau. Olivia trong lòng càng hạ xuống, nhưng còn muốn bát quái trên mặt. "Các cậu vẫn luôn ngủ như vậy sao?" "Cũng không phải luôn như thế, lúc em ấy còn nhỏ, là tớ ôm em ấy ngủ. Hiện tại lớn hơn, là em ấy bao tớ ngủ." "Vậy cậu có lẽ rất thích ngủ cùng em ấy đi?" Trình Cẩm Chi câu lên khóe môi, ngữ khí hơi nhỏ nghịch ngợm. "Không nhất định ngủ, nhưng tớ rất thích cùng em ấy lên giường." "Cậu hiểu." Trình Cẩm Chi nói. Olivia không có chút nào muốn hiểu. Trong lòng Trình Cẩm Chi đều là Dung Tự, căn bản không chứa nổi bất kỳ người nào. Olivia không dám cử động tiến một bước, nàng sợ Trình Cẩm Chi phát hiện tâm tư của nàng. Cũng không cần Dung Tự ngăn cản, Trình Cẩm Chi sẽ tự động cách ly nàng. Tình cảm dạng này với Olivia mà nói, thật sự là quá buồn khổ rồi. Buồn khổ, lại cùng bằng hữu đi bar*. Nàng rất ít đi bar. Olivia hẹn một người phụ nữ, nữ nhân có chút minh diễm, minh diễm như Trình Cẩm Chi. "Cô thành niên rồi sao?" Hoa Án câu lên khóe môi. [*nguyên văn 泡吧: theo ngôn ngữ mạng là chỉ việc mượn internet, điện thoại chìm đắm trong sinh hoạt, giải trí, âm nhạc để ép buộc tiếp nhận gì đó, nhưng nghĩa cơ bản vẫn là bar] ******* Duẫn: Nước đi này của tác giả tại hạ không lường trước được =))))