Dung Tự ngó mắt nhìn Trình Cẩm Chi đang chơi nước trong thùng gỗ. Thùng gỗ rất lớn, bên cạnh còn có cầu thang nhỏ. Khi nãy Trình Cẩm Chi đứng trên cầu thang, làm một tư thế nhảy nước, sau đó bụm mũi nhảy vào trong thùng gỗ. Trình Cẩm Chi nằm nhoài ở rìa thùng gỗ. "Dung Tự, em mau vào đi." "Đấy là thùng gỗ sao?" Trình Cẩm Chi lau nước trên mặt một cái, vẻ mặt vẫn luôn rất hưng phấn. "Có phải chơi rất vui hay không? Ba chị làm cho chị đó." Dung Tự chỉ cởi mỗi quần, cô chưa từng tắm rửa như thế. Cô ngồi ở rìa thùng gỗ, chân nhỏ khẽ dọc nước. Trình Cẩm Chi lại bơi đến đây, bắt lấy cổ chân Dung Tự. "Nước không nóng, em xuống đây đi." Trình Cẩm Chi cầm phao bơi nhỏ đội vào trên cổ Dung Tự. Bấy giờ Dung Tự mới từ từ đi xuống. Trong thùng nước còn có mấy con vịt vàng đang nổi lềnh phềnh. Những con vịt nhỏ này vừa nhìn chính là của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi tiện tay lấy một con vịt nhỏ đặt ở trên phao bơi của Dung Tự. "Đây là Mặt trăng nhỏ của chị." "Nhưng nó là vịt." "Mặt trăng nhỏ." "Được rồi, mặt trăng nhỏ." Dung Tự thỏa hiệp. "Cái thùng gỗ này là mấy năm trước ba chị làm, vốn nó rất nhỏ, bây giờ chị lớn rồi, ba lại làm to một chút." Trình Cẩm Chi nói: "Vừa hay, sau này chúng ta có thể cùng tắm rửa rồi." "Tại sao chú phải làm thùng gỗ?" "Trên lớp bọn chị có kẻ rất đáng ghét, lúc lớp 1 cậu ta nói với chị là nhà cậu ta có hồ bơi, còn kêu chị đến nhà cậu ta bơi." Trình Cẩm Chi bi bô nói. "Ba chị nói không thể bơi cùng con trai, rồi sau đó ba làm thùng gỗ cho chị, bảo là làm hồ bơi cho riêng chị." "Nhưng đây là thùng gỗ." "Hồ bơi." "Được rồi, hồ bơi." Dung Tự lại thỏa hiệp. Rồi Trình Cẩm Chi lại bắt đầu chơi nước, nhìn dáng vẻ Trình Cẩm Chi vui vẻ chơi đùa, Dung Tự lại ôm phao bơi bơi qua. Cô đưa cánh tay ngăn ngắn ra, khẽ lau lau nước trên mặt Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi mở to ánh mắt trong veo như nước, rồi nằm sấp trên phao bơi của Dung Tự. "Dung Tự, em không biết bơi sao?" "Em biết chút chút, nhưng lâu rồi không bơi." Đúng vậy, cô đã rất lâu rồi không bơi. Cô chỉ nhớ lúc còn rất nhỏ, ba cô từng dắt cô đến dòng sông trong thôn để nghịch. Nước chảy ào ào ào, cả tiếng cười của ba phảng phất còn ở bên tai cô. Cô nhớ là nước trong thôn rất ngọt. "Chị đỡ em, sao nào?" Trình Cẩm Chi nói. "Trình Cẩm Chi, con đừng lấy phao bơi của Dung Tự." Lúc này Trình mẹ đi tới, bà gõ đầu Trình Cẩm Chi một cái. "Dung Tự nhỏ như vậy, lỡ sặc nước thì sao?" "Dung Tự nói em ấy biết bơi mà." Trình Cẩm Chi "oan ức" mà xoa xoa đầu mình. "Nếu không có Dung Tự ở đây, mẹ cũng không cho con dùng cái thùng gỗ này." Trình mẹ nói. "Quá lãng phí nước, cũng tại ba con nuông chiều, toàn làm mấy thứ như thế này." Miệng thì nói thế nhưng đôi mắt Trình mẹ thì lại cười. Bà cầm khăn mặt, lau mặt Dung Tự rồi đến Trình Cẩm Chi. "Mẹ đi trải giường chiếu, các con bơi xong thì đi tắm vòi sen lại nha. Cẩm Chi, con là chị, phải giúp Tự Nhi tắm rửa biết không?" "Biết ùi." Trình Cẩm Chi kéo dài thanh âm ngọt ngào. Chờ Trình mẹ đi rồi, Trình Cẩm Chi nhìn xung quanh, đầu trộm đuôi cướp mà lấy phao bơi của Dung Tự xuống. Nàng đỡ Dung Tự, để Dung Tự đạp nước. "Dung Tự, em sợ nước không?" Dung Tự lắc lắc đầu. "Người không sợ nước, mới có thể học bơi tốt được." "Chú nói thế ạ?" "Ba chị nói đó. Ba nói, người nếu sợ thì học cái gì cũng sẽ không xong." Trình Cẩm Chi nói. "Vâng, chú nói đúng ạ. Nếu em cứ luôn sợ mất mặt thì sẽ không học giỏi khiêu vũ được." Đầu của Dung Tự quả thật là học một biết mười. Trình Cẩm Chi ngược lại không nghĩ đến ý này, nàng chỉ muốn nhắc về bơi lội mà thôi. Nàng gãi gãi gáy sau của mình. "Hình như cũng là ý này." Dung Tự đạp nước hai chốc, nhìn chung thì cuối cùng cũng đã làm mình nổi lên. "Dung Tự, em cừ quá, chị học cái này mất chừng mấy ngày." "Trước đây em biết chút chút rồi." "Em đừng nhúc nhích, chị cầm xà phòng." Trình Cẩm Chi sờ cơ thể nhỏ bé của Dung Tự. "Chị tắm cho em." "Để em tự làm." Gò má trên khuôn mặt nhỏ của Dung Tự có hơi ửng đỏ. Bây giờ cô đã có thể tự mình tắm rửa, lúc nhỏ trước đây, là mẹ hay giúp cô tắm. Dung Tự ngồi ở trên thùng gỗ, bắt đầu bôi xà phòng cho cơ thể nhỏ bé của mình. Trình Cẩm Chi chớp chớp mắt, cũng từ trong nước chui lên, nàng ngồi ở trên thùng gỗ, nhìn Dung Tự bôi xà phòng. "Dung Tự, em luôn tự mình tắm hả?" "Không có, lúc em còn rất nhỏ, mẹ em cũng từng tắm cho em." "Nhưng bây giờ em cũng còn bé mà." Trình Cẩm Chi nói. "Lúc chị mới lớp 1, mẹ của chị vẫn tắm cho chị. Mẹ nói chị tắm không sạch." Dung Tự nhìn nhìn xà phòng trong tay, là một cục mới. Khi nãy dì Trình đặc biệt đưa tới. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi. "Chị muốn em giúp chị bôi xà phòng không?" Mắt Trình Cẩm Chi sáng rực lên chốc lát, nàng nhìn nhìn bốn phía. "Được đó." Thời điểm Dung Tự bôi xà phòng giúp Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lại nói. "Em đừng nói cho mẹ chị biết, bằng không mẹ chị sẽ bảo chị lười." "Không đâu ạ." Được đáp án của Dung Tự, Trình Cẩm Chi càng thêm yên dạ yên lòng. Nàng thản nhiên mà tiếp nhận Dung Tự tắm giúp nàng. Trong đầu hoàn toàn không có khái niệm làm chị. Đã bơi một hồi lâu rồi nên Trình Cẩm Chi có hơi mệt, nàng ôm phao bơi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Dung Tự nhìn gò má của Trình Cẩm Chi, khuôn mặt nhỏ của Trình Cẩm Chi đã đỏ rực. Dung Tự nghiêng cổ, nhìn một lúc lâu. Cô vẫn chưa có khái niệm xinh đẹp là gì, lúc nhỏ, từng có người nói cô đẹp, nói ba mẹ cô đẹp. Hôm nay Trình Cẩm Chi lại nói đến chuyện xinh đẹp với cô, cô phát hiện, Trình Cẩm Chi là đẹp thật. Tuy rằng Trình Cẩm Chi có hơi ngốc, nhưng mà vẫn rất xinh đẹp. "Chị, chị ngủ rồi đấy hả?" Bấy giờ Trình Cẩm Chi mới tỉnh, nàng dụi dụi con mắt. "Chị dẫn em đi tắm lại." Chờ khi đi xuống thùng gỗ, Trình Cẩm Chi lại ôm lấy Dung Tự be bé vào dưới vòi hoa sen. Trình Cẩm Chi thò tay nhỏ thử nước ấm một lúc. Nước ấm vừa, bấy giờ nàng mới để Dung Tự tắm. Hai nhỏ tắm lại xong, Trình Cẩm Chi lại đổi váy ngủ nho nhỏ cho Dung Tự. Váy ngủ là của Trình Cẩm Chi. Váy ngủ của Trình Cẩm Chi đối với Dung Tự có hơi lớn, Dung Tự mặc trên người có hơi rộng. Chờ hai nhỏ đi ra, Trình mẹ bế hai nhỏ lên sấy tóc cho hai nhỏ. Lúc sấy tóc, tay Trình Cẩm Chi cũng không ngay ngắn, lâu lâu lại ngắt mặt Dung Tự một cái. Hình như cảm thấy Dung Tự có chút đáng yêu. "Trình Cẩm Chi, con đừng ngắt Tự Nhi nữa." Trình mẹ đập tay Trình Cẩm Chi. "Vợ, em đừng đánh Cẩm Chi nữa. Chắc là Cẩm Chi xem Tự Nhi là búp bê nhỏ của mình ấy mà. Em xem Tự Nhi kìa, trông như đúc từ ngọc, cũng khó trách." Trình mẹ trợn mắt nhìn Trình ba một cái. "Con người ta mà bảo búp bê gì cha nội." "Anh nói thế thôi mà, lúc bé Cẩm Chi cũng ôm mấy con búp bê kia rồi nói là em trai em gái của nó." Trình ba cười hớn hở bảo. "Trình Cẩm Chi, buổi tối con không được táy máy tay chân với Tự Nhi." Trình mẹ bế hai đứa nhỏ lên giường, lại có phần không yên tâm dặn dò: "Tự Nhi không ngủ ngon thì không lớn được đâu." "Con biết ùi mà." Trình mẹ nghĩ nghĩ, lại nói với Trình ba bên cạnh: "Lão Trình, con chúng ta đã nói nhiều rồi, bây giờ tay cũng hoạt động nhiều nữa. Có phải là chứng tăng động gì không đây? Có cần dẫn nó đi bác sĩ không ta?" "Nói gì đó." Trình ba cười một tiếng. "Cẩm Chi xem Tự Nhi là em gái thôi, em xem con bé đối với Dữu Tử hay Tiểu Vũ cũng thế mà." "Ba, mẹ, hai người đừng nói chuyện nữa." Trình Cẩm Chi dụi dụi con mắt, hình như vô cùng buồn ngủ. "Con muốn đi ngủ." Trình ba Trình mẹ bấy giờ mới lui khỏi phòng, dè dặt khép cửa lại. "Chúng ta ngủ thôi." Trình Cẩm Chi dịch dịch góc chăn bên kia của Dung Tự, lại ôm Dung Tự nho nhỏ vào trong ngực. Xem Dung Tự y hệt như những bạn búp bê chơi với nàng khi còn bé vậy. Trình Cẩm Chi xem Dung Tự là búp bê nhỏ, Dung Tự lại không chút để bụng nào. Cô chớp chớp mắt, vùi trong ôm ấp của Trình Cẩm Chi nho nhỏ. Con nít đều hay thích thân mật, Trình Cẩm Chi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Dung Tự, nàng bèn hôn một cái trên mặt Dung Tự. Dung Tự vốn sắp ngủ rồi, bị Trình Cẩm Chi hôn như thế, cô bị sợ mà tỉnh giấc. Cô trợn tròn mắt, có hơi vô tội nhìn Trình Cẩm Chi. Ngoài ba mẹ ra, vẫn chưa có người nào hôn cô như thế. Trình Cẩm Chi lại đưa mặt của nàng tới gần, Dung Tự càng thêm bối rối. Ý của Trình Cẩm Chi là bảo cô hôn một cái sao? Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi đã mơ mơ màng màng, cô cũng mơ mơ màng màng mà hôn má Trình Cẩm Chi một cái. Lúc này Trình Cẩm Chi mới hài lòng. "Chị?" Đợi một hồi lâu Trình Cẩm Chi vẫn chưa nói chuyện, Dung Tự khẽ gọi một tiếng. Hô hấp của Trình Cẩm Chi đã đều đều. Có lẽ chị ngủ mất rồi. Dung Tự sờ sờ má mình, mặc dù có hơi bối rối, nhưng vẫn vùi trong lòng Trình Cẩm Chi mà ngủ. Đêm nay là giấc ngủ chân thật đầu tiên mà cô có kể từ khi cách nhà ngàn dặm. Ở nhà thím, Dung Tự vẫn luôn không ngủ ngon, một quãng thời gian trước còn tỉnh lại lúc nửa đêm. Dung Tự sợ nhất chính là tỉnh lại lúc nửa đêm, chỉ có mình cô lẻ loi. Trước khi ngủ, cô không dám uống quá nhiều nước, WC ở bên ngoài, cô có hơi sợ. Khi Dung Tự tỉnh lại, Trình Cẩm Chi đã nằm nhoài ở đầu giường. Trình Cẩm Chi còn mặc váy ngủ, đang chống cằm nhìn Dung Tự. Dung Tự đỏ mặt, cô sờ sờ khóe miệng của mình. "Em chảy nước miếng hả?" Trình Cẩm Chi lắc lắc đầu, ngắt má Dung Tự một lúc. "Nếu em là em ruột của chị thì tốt quá." "Một mình chị rất là buồn." Trình Cẩm Chi nói. "Chị có nhiều bạn thân mà." Trình Cẩm Chi thở dài. "Họ lại không thể ngủ với chị được." "Cẩm Chi, Tự Nhi, dậy chưa? Ăn sáng thôi." Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa. "Đồng phục đặt ở trên giường hai đứa rồi đó." "Chúng con dậy rồi, mẹ đừng giục nữa." Trình Cẩm Chi căng họng hô ra phía ngoài. "Cần mẹ đi vào mặc đồ giúp các con không?" "Không cần, con mặc giúp Dung Tự." Đến mùa đông, khó khăn nhất chính là mặc quần áo, quần áo rất lạnh. Sau khi Dung Tự xong, cô sờ sờ đồng phục của mình. Bộ đồ này có hơi ấm áp và dễ chịu, sờ còn rất thoải mái. Dung Tự giơ cánh tay lên, ngửi quần áo một cái, trên nó còn có hương thơm. "Sao vậy?" Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự. "Quần áo rất thơm." "Lúc mẹ chị ủi đồ sẽ thêm chút tinh dầu an thần." "Tinh dầu?" "Đúng ùi, mẹ chị nói là tinh dầu an thần. Chị cũng không hiểu lắm, dù sao thì mỗi lần nghe mùi này là chị chỉ muốn đi ngủ." Trình Cẩm Chi nói. "Chị ôm em xuống nha." Không đợi Dung Tự từ chối, Trình Cẩm Chi liền ôm cô xuống. Trình Cẩm Chi chớp mắt, nhìn Dung Tự, lại cực nhanh hôn má Dung Tự một cái. Dung Tự sờ mặt mình, nhìn Trình Cẩm Chi đang nhún nhảy đi ra mở cửa. Lời tác giả: Tiểu nãi cẩu mê man: tại sao chị gái nhà bên hay hôn tui dzậy?