"Thằng nhóc Dương Thụ kia khôn quá, há mồm chờ sung rụng, kỳ này tụi mình bị thiệt thòi quá rồi." Thích Tư Man nói với Nam Tuyền. "Mình thấy Dương Thụ cũng ổn mà, nhìn trông rất văn nghệ đấy chứ." Thẩm Thu Như nói. Thích Tư Man nhướng mày nhìn Thẩm Thu Như một cái. "Cậu chơi show giải trí cũng biết show giải trí có kịch bản sẵn cả, trước cũng có người MC nào đó, nhìn thì mỗi ngày chạy nhảy như điên hăng hái lắm, thật ra lại bị bệnh trầm cảm nặng đấy. Đừng có bị bề ngoài mê hoặc, người có kỹ thuật diễn, chưa chắc gì chỉ diễn trước màn hình thôi. Từ nhỏ, Dương Thụ đã ở trong giới này rồi, cũng xem như là phái thực lực [1] đấy." "Mình biết." Nam Tuyền nói: "Lòng mình nắm chắc rồi." Thích Tư Man cười cười, nói thật, trong ba cô bạn cùng phòng thì nhỏ xem trọng nhất là Nam Tuyền, còn không xem trọng nhất chính là, Thích Tư Man liếc mắt nhìn sang Trình Cẩm Chi. Loại như Trình Cẩm Chi, trừ khi trong nhà có tiền, hoặc là kỹ thuật diễn được thần linh trợ giúp? Còn kỳ ngộ á? Dù sao thì Thích Tư Man cũng chẳng nghĩ đến phương thức phi thực tế như vậy. Quả nhiên Trình Cẩm Chi "không phục" với quan điểm trước của nhỏ ngay. "Phần lớn người, cũng không phải trời sinh là có tiền mà. Người có tiền cũng toàn là bắt đầu từ lúc một nghèo hai trắng đó thôi?" "Cậu cũng nói là phần lớn người đấy, cậu cảm thấy so với chờ một người nghèo biến thành người giàu, thì cậu..." Thích Tư Man nói chậm như rùa, còn ghẹo mặt Trình Cẩm Chi một cái. "Tự lấy tài nguyên của cậu để giành được địa vị xã hội cao hơn, cái nào có xác suất thành công lớn hơn?" Rõ ràng là tam quan rất vặn vẹo, nhưng được Thích Tư Man kể ra sao lại thấp thoáng nghe mùi "phấn đấu". Trình Cẩm Chi sửng sốt một chút, lấy tay Thích Tư Man ra khỏi mặt mình. Trước đó Trình Cẩm Chi còn không phải rất vội, nhưng bây giờ đã đến đại học năm ba rồi, ai nổi cũng đã có xu hướng nổi, chỉ có một mình nàng ở thời kỳ giáp hạt [2]. Nhất là lúc trước nàng còn có thành tích hạng hai của chuyên ngành khoa diễn lúc thi đầu vào Thân Đại, bởi vậy nên rất nhiều thầy cô khá là chờ mong với nàng, nhận được kịch bản tốt gì đều đem đến cho nàng xem, mong nàng có nhiều tri thức hơn. Tuy nàng có đăng ký tham gia nhóm nữ, bấy giờ cũng đã ở trong nhóm nữ, nhưng lại không xao nhãng học nghiệp, chưa từng cúp một tiết chuyên ngành nào. Trong sinh hoạt của nhóm nữ, khi mà những người khác trong nhóm chơi đùa ầm ĩ, chỉ có mình nàng là đeo tai phone xem sách học, xem một lần là đến tận ba, bốn giờ sáng. Khi những người khác trong khoa diễn đi giải trí dạo phố, thì nàng phải chạy vồn vã đến công ty nhóm nữ. Cái thời đại học năm hai, so với cái lúc thi nghệ thuật lớp 12 còn mệt hơn. Nàng muốn nổi tiếng, bởi vì nổi tiếng sẽ được nhiều người quan tâm, nàng sẽ có cơ hội nhận được kịch bản tốt, còn có thể sẽ là phim truyền hình được chiếu trên TV. Tuy rằng Trình Cẩm Chi cũng đã nói với Dung Tự rồi, nhưng khi nói cũng rất mơ hồ, nàng không biết nên biểu đạt cảm giác bất an trong lòng như thế nào. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Dung Tự cũng không phải người trong giới. Rất nhiều chuyện cô cũng chẳng hiểu. Nói rồi, trái lại khiến cô lo lắng. Có lẽ Trình Cẩm Chi muốn nổi tiếng, nên quan hệ của nàng và Thích Tư Man dần dần hài hòa dần, trước cũng rất "hài hòa", nhưng mà bây giờ, khi Thích Tư Man gọi nàng ra ngoài chơi, nàng sẽ đắn đo cân nhắc một lúc. Còn trước đó thì thôi, trước đó thì nàng toàn than với Dung Tự là bạn cùng phòng lại hẹn nàng, nàng không muốn đi, vân vân hay mây mây đủ kiểu. Tuy rằng Trình Cẩm Chi trước đó cũng đã đến tụ hội của Thích Tư Man, nhưng đó là đi cùng với Thẩm Thu Như và Nam Tuyền. Bây giờ thì là lần đầu tiên nàng đơn độc một người đi. Tụ hội không giống như trong tưởng tượng khác người của nàng, chỉ là tụ hội giữa một vài người mới có thành tựu cao trong khoa học công nghệ. Bọn họ đối với loại tiệc rượu này cũng không quá quen, lúc mời rượu với Trình Cẩm Chi còn lắp ba lắp bắp. Trình Cẩm Chi uống được vài ly rượu, những người họ liền cam kết tuyên truyền quảng cáo mới cho công ty của nàng. Thế là Trình Cẩm Chi đã có một quảng cáo vô cùng chính thức đầu tiên trong cuộc đời. "Nãi miêu, gần đây cậu đang bận gì thế? Sao không thấy cậu post ảnh Dung bảo nữa rồi?" "Đừng nói hai má chia tay rồi nha?" "Miêu, mình ở tiệc rượu thấy cậu nè, sao cậu ôm cánh tay của thằng ông nội nào vậy?" Fans bắt đầu ở bình luận ở dưới weibo của Trình Cẩm Chi. Bấy giờ Trình Cẩm Chi đang lần lượt trả lời từng cái. "Gần đây nhận vài quảng cáo, còn đang đàm luận một bộ phim mới nữa!" "Không có không có, Dung bảo gần đây bận tham gia thi đấu rồi." "??? Ba mình gần đây không đến trường à? Ơ mà cậu ở đâu mà nhìn thấy mình ôm cánh tay gã nào thế?" Trình Cẩm Chi đương nhiên sẽ không ôm cánh tay gã đàn ông nào cả. Lúc Trình Cẩm Chi reply bình luận, Nam Tuyền ngồi ở bên cạnh Trình Cẩm Chi. "Nam Tuyền?" "Cẩm Chi, mình biết đây là việc riêng của cậu." "Hả?" "Gần đây cậu hay cùng Thích Tư Man ra ngoài?" Nam Tuyền hỏi. "Không có, chỉ đi vài lần thôi." "Lần trước, Dung Tự gọi điện thoại cho mình." Nam Tuyền nói: "Mình nói với em ấy là điện thoại cậu quên sạc pin, còn cậu thì ngủ rồi." Nam Tuyền vốn không để trong lòng, chẳng qua thấy Trình Cẩm Chi và Thích Tư Man qua lại càng nhiều, nhỏ biết tụ hội của Thích Tư Man ra sao, nên lòng nhỏ có một chút áy náy đối với Dung Tự. "Cậu nghĩ đi đâu vậy." Trình Cẩm Chi giờ mới hiểu được dụng ý của Nam Tuyền. "Mình không có làm chuyện khác người gì, chỉ là xã giao đơn giản thôi." Nam Tuyền thở dài một hơi. "Cẩm Chi, mình sợ cậu vội quá sẽ đi nhầm đường vòng." Trong giới đủ mọi loại người, người đi đường vòng cũng không phải số ít. Nam Tuyền không có ý nói phương thức đó thế nào, mỗi người đều có phương thức lựa chọn của mình, nhưng mà nói sao thì Trình Cẩm Chi cũng là bạn của nhỏ, nhỏ không thể nhìn Trình Cẩm Chi đi vào con đường trắc trở thế được. "Đừng lo cho mình." Trình Cẩm Chi cũng không chơi điện thoại nữa, cứ thế mà ôm Nam Tuyền. "Mình sẽ không bị người khác lợi dụng đâu." "Cám ơn cậu giải vây giúp mình, nếu để cho Tự Nhi biết, chắc cũng sẽ suy nghĩ nhiều giống như cậu." Trình Cẩm Chi nói. "Cậu đừng nói vậy. Mình có chút áy náy." Nam Tuyền nói rằng: "Cậu ở ngoài đừng chơi quá trớn đấy, không tìm được chỗ sạc pin thì đem theo sạc dự phòng. Mình không muốn nói dối giùm cậu thêm lần thứ hai nữa đâu." "Cậu là tốt nhất." Trình Cẩm Chi cạ cạ Nam Tuyền, nũng nịu nói. "Thật là. Cũng không biết giấu giùm cậu cái này là giúp cậu hay hại cậu nữa." Nam Tuyền chỉ đành phải sờ đầu Trình Cẩm Chi một hồi. Vừa mới bắt đầu Trình Cẩm Chi còn có chút dè chừng, đến tiếp sau thì nàng cảm thấy Thích Tư Man thật trượng nghĩa. Bởi sau đó nàng có đi tiếp xúc với mấy lão già, đều là do Thích Tư Man giúp nàng cản lại mấy cái bàn tay heo dê xồm đó. Giai đoạn mà quan hệ giữa nàng và Thích Tư Man tốt nhất, nàng còn post ảnh đi dạo phố của nàng và Thích Tư Man lên weibo. ~ "Gần đây chị hay đi chung với đàn chị quá nhỉ?" Hôm nay Trình Cẩm Chi đến phòng ký túc xá của Dung Tự, buổi tối Dung Tự cứ thế mà ôm nàng. "Ừm, cậu ấy dẫn chị đi xã giao." "Đừng quá mệt mỏi." Dung Tự vén vén tóc Trình Cẩm Chi, cô kéo dây kéo mùng lên, rồi hôn một cái vào lỗ tai của Trình Cẩm Chi. Ký túc xá của họ đều được lắp mùng sẵn. "Biết rồi." Trình Cẩm Chi nhét điện thoại vào dưới gối, lại nghiêng người sang vùi vào trong lòng Dung Tự. "Lần trước chị đưa thẻ ngân hàng cho em, em dùng chưa?" "Chị muốn dùng à?" "Không phải, chị cho em dùng mà." Trình Cẩm Chi ngẩng đầu lên. "Không phải em muốn khuyên dì đến Thân Thành sao?" "Hơn nữa, em cũng nên mua quần áo rồi. Quần áo ban ngày hôm nay, mấy lần hẹn hò này chị đều thấy em mặc nó." Trình Cẩm Chi bảo. Lỗ tai Dung Tự có hơi đỏ. "Là do chị bảo đẹp mà? Chị nói thích xem em mặc đồ trắng." "Có sao?" Có lẽ là Trình Cẩm Chi bận quá nên quên rồi. Trình Cẩm Chi ôm sau gáy Dung Tự, dán khít môi vào môi dưới của Dung Tự. Dung Tự ngậm lấy môi Trình Cẩm Chi, cùng Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng hôn môi. Hai người cũng không dám làm ra tiếng động to. Mặc dù ở chung với nhau nhiều năm như vậy, nhưng động tác an ủi lẫn nhau của hai người vẫn cực kỳ ngây ngô, tuy là những chỗ nên sờ cũng đã sờ, nên hôn cũng đã hôn rồi đấy. Trình Cẩm Chi sít sao níu chặt quần áo phía sau lưng của Dung Tự. "Tự...!đừng...!chị sẽ kêu ra tiếng đấy." Bấy giờ Dung Tự mới ngoi lên khỏi trước ngực của Trình Cẩm Chi, lại hơi ngậm lấy môi lưỡi Trình Cẩm Chi. Hôn một hồi lâu sau, Trình Cẩm Chi dùng chóp mũi cọ cọ Dung Tự. "Em lại phải đi thi đấu nữa à?" "Ừm, em rất mau sẽ về." "Em có thể dẫn chị đi cùng không?" Dung Tự cười cười. "Không phải chị bận sao?" "Phiền quá đi." Trình Cẩm Chi vùi ở trong cổ Dung Tự. "Em không thể bầu bạn với chị hằng ngày được sao?" "Em cũng muốn hằng ngày bầu bạn bên chị mà." "Vậy em phải gọi điện thoại cho chị." "Được." "Lúc rảnh rỗi, phải gửi tin nhắn cho chị." "Được." "Còn có điều quan trọng nhất nữa." "Hửm?" "Nhớ ăn cơm đúng giờ, và phải nhớ chị nữa." "Ừ được. Ăn cơm cũng nhớ chị, không ăn cơm cũng nhớ chị." "Buồn nôn ghê." Trình Cẩm Chi cong khóe môi lên. ~ Nam Tuyền phát hiện rồi thì dĩ nhiên Thẩm Thu Như cũng phát hiện. "Cẩm Chi, gần đây cậu đang cùng thuyền với Thích Tư Man à?" "Từng người các cậu bị sao vậy? Mình chỉ tham gia tụ hội thôi." Trình Cẩm Chi dùng cánh tay vạch thành chữ X để ở trước ngực mình. "Nhưng mình không bị chiếm lợi." "Người xưa nói, thân thiết quá với một người thì sẽ học tính của người đó." "Người xưa nói vậy à?" "Thẩm Tử Vân nói." "Xin hỏi Thẩm Tử còn có gì dạy bảo?" "Dạy bảo thì không có, chỉ là có một vài lời tâm đắc thôi." Thẩm Thu Như ngồi ở bên người Trình Cẩm Chi. "Mình biết cậu sẽ không học tính của cậu ta, Nam Tuyền cũng biết, nhưng những khác thì không biết, cậu hiểu không? Bây giờ Thích Tư Man ở trong giới có thể coi là nổi tiếng với danh nghĩa "dắt khách". Bây giờ cậu lại vừa có kèo đại biểu phát ngôn, vừa lại có kèo phim mới, mọi người sẽ mượn cớ này bàn tán cho mà xem." "Mình lại không làm gì thật mà." "Miệng nhiều người xói chảy vàng [3] mà, sự phỉ báng của họ có thể hủy diệt cả người khác đấy." "Thẩm Tử gần đây có văn hóa quá." "Đương nhiên, bây giờ mình đang làm show giải trí mà. Phát huy ở trường thi chính là dựa vào kiến thức ngày thường đấy." Thẩm Thu Như nói: "Tự Nhi nhà cậu dễ tính đấy chứ, nếu thay thành con trai thì nhất định ầm ĩ với cậu cho xem." "Gì mà thay thành con trai hả, đời này mình chỉ có Tự Nhi thôi." "Éc! Tự nhiên mình lảng đề tài qua Tự Nhi làm gì, khi không tự nhiên ăn thức ăn cho chó." Thẩm Thu Như nói: "Chính cậu cũng biết đời này cậu chỉ có Dung Tự, nên tuyệt đối đừng thèm muốn mây khói phù vân trước mắt." "Cậu nghĩ đi đâu rồi. Mình chỉ muốn đóng phim cho tốt thôi. Cậu không biết đâu, phim mới của mình bây giờ có mười mấy trang lời thoại đó, nữ ba." Trình Cẩm Chi nói: "Đây là phim của đài truyền hình tự sản xuất, chờ quay xong sẽ chiếu ở kênh Hoàng Kim đó." "Mình cảm thấy lão Thích sẽ không buôn bán lỗ vốn, cậu cẩn thận đừng có làm con ếch bị người ta luộc nước ấm là được rồi." Thẩm Thu Như nói. Thẩm Thu Như cảm thấy Thích Tư Man là đang thăm dò giới hạn của Trình Cẩm Chi. Uống rượu thì được, vậy chạm chạm sờ sờ thì sao? Chạm chạm sờ sờ không được, thì lại uống rượu tiếp. Đến khi họ cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mắc nợ, vậy có thể chịu được chạm một chút hay sờ một chút rồi. Chuyện gì cũng từ chỗ chạm chút sờ chút mà bắt đầu cả. Dưới sự giới thiệu của Thích Tư Man, Trình Cẩm Chi nhận thức được không ít người. Nhưng sau khi nhìn thấy một người xong, sắc mặt Trình Cẩm Chi khó coi vô cùng. Trang phục lộng lẫy được nhiều người vờn quanh - cô gái ấy đưa tay ra. "Đàn em, đã lâu không gặp." Cao Y. === *Chú thích: [1] Phái thực lực: Không dựa vào mặt hay hình tượng để ăn cơm, dựa vào chính thực lực của mình. [2] Thời kỳ giáp hạt: chỉ hoa màu chưa chín muồi mà thóc cũ đã ăn xong, ví von như sự việc nào đó do có yếu tố không khả quan nên đang tạm thời thiếu hụt. [3] Miệng nhiều người xói chảy vàng: nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn. === Lời tác giả: Trình Cẩm Chi: kiếm chuyện Dung Tự: kiếm chuyện Cao Y: kiếm chuyện Cẩm Tự nhìn Cao Y: là bà kiếm chuyện Cao Y thân thiết gợi tình nhìn Cẩm Chi: Cẩm Chi, em đừng nghĩ chị như vậy, dù cho chị là nhân vật phản diện, nhưng ở tiểu kịch trường cũng phải ngừng vai rồi bộ Dung Tự lấy dao ra Tác giả ôm lấy đùi Dung Tự: đừng mà, bà chém Cao Y rồi thì chương sau tui không viết được đâu éc Dung Tự cúi đầu nhìn tác giả: cũng đúng, là mi kiếm chuyện, ta làm thịt mi trước