Dung Tự không có gì phải cầm theo, vốn là có một ít, nhưng thím không cho mang, bảo đó là đồ của nhà bà ta. Cô ở nhà thím từ tiểu học ở đến cấp 3, cấp 3 cũng chẳng ở được mấy hôm do phải ở trong ký túc xá của trường. Lúc cô thu dọn hành lý, thím đứng ở bên cạnh nhìn, như là sợ cô cầm đồ nhà bà ta đi, nếu có thể, chắc thím còn muốn nói quần áo cô mặc cũng là nhà bả. Thím có phần giễu cợt, bảo: "Cố lên nha, Dung Tự, sau này gắng sống cho tốt nha." Dung Tự biết thím đang giễu cợt mình, thím cũng biết nguyện vọng cô điền là trường ở Thân Thành. Khi trước điền nguyện vọng, thím cũng có nói: "Đừng ở Thân Thành mấy năm thì đã xem mình như người Thân Thành rồi." Thi thoảng còn nhắc nhở cô giá nhà của Thân Thành cao bao nhiêu, công tác khó tìm bao nhiêu, chi phí sinh hoạt đắt đỏ bao nhiêu. Trước khi thi đại học, mẹ có tới một chuyến, cho thím một bao lì xì bự đỏ chót. Nếu không có bao lì xì ấy, chắc thím cũng không dễ dàng cho qua như vậy. Thấy sắp đi về rồi, Dung Tự cũng không muốn dây dưa thêm nữa với Tiền San, cô chỉ lấy đồ vật Trình Cẩm Chi đưa cho mình. "Cái này mày cũng lấy đi à?" "Cái này không phải của thím." Dung Tự không thèm nhìn thím, chỉ lo bỏ đồ vào trong ba lô của mình. "Là chị đưa con." "Trình Cẩm Chi à. Cũng phải, chỉ có nó mới thích mua mấy đồ chơi thế kia." Thím nói. Dung Tự thu xếp xong, rồi đi tới trước mặt thím. "Thím, trước đó thím có mượn tiền con." Cấp 3, Dung Tự tham gia thi đấu to to nhỏ nho nhỏ, bao gồm cả giải thi đấu robot. Trong giải thi đấu robot,  cô giành được tiền thưởng 2 vạn tệ (~71tr500k VND). Trong lúc vô tình bị thím biết được, thím lấy danh nghĩa mượn đoạt đi tiền của Dung Tự. "Có chuyện này sao?" Thím quả nhiên giả ngu, bà ta nhìn nhìn Dung Tự, lại nhìn nhìn Dung Tuấn bên cạnh. Mặt Dung Tuấn đỏ bừng lên. "Bà trả tiền lại cho Dung Tự đi." "Tự ông biết tiền đi đâu." Thím liếc Dung Tuấn. Tiền San vừa nói như vậy, quả nhiên Dung Tuấn không lên tiếng nữa. Dung Tuấn đi phụ việc, bị người ta lừa đến sòng bạc thua sạch tiền. "Dung Tự, tiền này, tính là chú mượn con. Chờ chú có lương, chú sẽ trả lại con." "Chút lương bèo bọt của ông, chi phí trong nhà còn chẳng trả đủ." Tiền San bảo. Chú và thím kẻ xướng người họa, tiền là không thể trả lại nữa. Đừng nói đến kho bạc nhỏ của thím, trước đó mẹ đã đưa bao lì xì cho thím rồi. Tiền lì xì vô cùng dày, mẹ đặc biệt lấy tiền mặt, do thím thích tiền mặt. Dung Tự nhìn chú đang im lặng. Có đôi khi bạn thật sự rất khó hiểu hai chữ tình thân này, rõ ràng là chữ lợi phủ đầu, mà thi thoảng đối phương sẽ làm một chút chuyện vặt, khiến bạn cảm thấy giữa hai người vẫn còn tình thân. Những năm này, chú đối xử với cô rất tốt, nếu như không dính đến vấn đề tiền bạc. Trước đó Dung Tự còn không hiểu lắm, còn tưởng là lời chú nói là thật, nhưng khi dần dần trưởng thành rồi, cô phát hiện mình chỉ cần tranh chấp với thím về tiền, thì chú đều phát cáu một trận, sau đó vung cửa đi mất. Nói cách khác, chú là ngầm thừa nhận loại hành vi này của thím, chú nói ông ta không có bản lĩnh. Nhưng mỗi lần nhìn cô không ăn cơm, chú luôn sẽ xới cơm của mình qua cho cô. Chính là chút hành động này, khiến Dung Tự cảm thấy tình thân là thứ cù cưa cù nhằng, rất nhiều khi nó cho bạn sự thất vọng vô cùng, lại ở một ít việc vặt không đáng kể lại khiến bạn ấm áp đôi chút. Dung Tự không nói nữa, chỉ cúi đầu cài ba lô lại. Trên người cô không có chút tiền nào. "Cần chú đưa con đi không?" "Không cần, chú đi làm đi." Dung Tự nói. Chú thấy cô không nhắc lại chuyện 2 vạn tệ nữa, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. "Được, con về đến nhà nhớ gọi điện cho chú." ~ Dung Tự đi tới Trình gia, mới vừa vào Trình gia, chú dì Trình đã kéo cô sang một bên, nhét thẻ ngân hàng vào trong tay cô. "Thiệt là, khuyên cũng khuyên không nổi, lại khiến Cẩm Chi phiền phức con và mẹ con rồi. Tiền này con cầm trước, không đủ thì nhắn tin cho chú. Hai mẹ con đừng đối tốt với Cẩm Chi quá đó, nó đó hả, giỏi nhất là được voi đòi tiền, vừa muốn ăn cái này lại vừa muốn ăn các kia. Hai mẹ con cứ ăn uống như bình thường thôi, con bé không khó ăn đâu. Tự Nhi nè, con cũng đừng cưng chiều nó, thói xấu của nó hơn một nửa là do con nuông chiều mà ra. Chú đây vất vả biết bao..." "Anh còn nói Tự Nhi, hơn một nửa thói xấu của Cẩm Chi đều là do anh nuông ra đấy. Có Tự Nhi ở, Cẩm Chi mới ngoan đôi chút." Ôn Khởi Vân "dạy dỗ" Trình Hoài Nam, rồi nói với Dung Tự: "Tự Nhi, không thì đợi thêm hai ngày nữa, chờ chú dì xin nghỉ, đưa các con về nhà." Ôn Khởi Vân và Trình Hoài Nam hai ngày nay khá bận, chỉ có thể đưa Dung Tự và Trình Cẩm Chi đến sân bay. "Không cần, đường về nhà con rất quen. Con đến trạm sẽ gửi tin nhắn cho chú dì." "Vậy cũng được." Trong lòng Trình ba Trình mẹ còn có chút "không cam", đoán chừng đang suy nghĩ lúc đưa họ đi sẽ lại khuyên thêm vài câu. Đến phòng Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi còn đang hớn ha hớn hở mà thu dọn hành lý. "Cẩm Chi, không cần đem nhiều như vậy." "Không có đem nhiều mà." "Đây là cái gì?" Dung Tự lấy ra chậu bonsai đã được đóng gói xong từ trong vali hành lý của Trình Cẩm Chi ra. "Ba mẹ chị quá bận rộn, chị sợ bọn họ không kịp chăm sóc con của chúng ta." Trình Cẩm Chi lại sờ sờ chậu bonsai. Bonsai này là Dung Tự đưa cho Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi bảo bối vô cùng, còn đặt tên cho bonsai là "Dung tiểu bảo bảo". Xem Trình Cẩm Chi thế kia, đoán chừng là đã tính toán ở lâu dài. Trước đó Dung Tự còn nghĩ, nhà mướn nhỏ như vậy, phương Bắc chán ngắt như vậy, có lẽ Trình Cẩm Chi ở một thời gian ngắn sẽ ồn ào đòi về nhà thôi. Dung Tự ngăn lại một đống lớn đồ vật Trình Cẩm Chi định dọn vào nữa, hậu quả là xách ra ngoài chỉ còn vẻn vẹn một cái vali, trong tay Trình Cẩm Chi còn xách theo không ít đồ, Dung Tự thì mỗi một cái ba lô. Nhìn hai người, Trình Cẩm Chi càng giống như là người về nhà hơn. Trình ba Trình mẹ đưa hai đứa nhỏ đến sân bay, tuy rằng học kỳ sau Trình Cẩm Chi đã sắp lên năm ba, nhưng vợ chồng hai người vẫn có phần không yên lòng. Dặn dò vài câu, bảo nàng chú ý an toàn của thân thể, bảo nàng phải theo sát Dung Tự. Nhưng họ nào ngờ đâu Dung Tự mới là nhân tố "không an toàn" nhất cho con gái họ. Từ Thân Thành bay đến tỉnh lị của phương Bắc, lại từ tỉnh lị ngồi xe lửa đến thị trấn, đến thị trấn rồi còn phải ngồi hai chuyến xe buýt. Lúc ngồi xe bus, Trình Cẩm Chi đã không ổn rồi, mặc dù vali hành lý đều là do Dung Tự xách đến xách đi. Trình Cẩm Chi lên xe, liền nghiêng vào trong lòng Dung Tự ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại, Trình Cẩm Chi lại mắt to trừng mắt nhỏ cùng với một con gà trống to to, dường như Trình Cẩm Chi chưa từng thấy loại hành vi mang gà trống trực tiếp lên xe này, nên khi tỉnh lại nàng cảm thấy rất thú vị, thế là trừng mắt một hồi với gà trống, định thò tay ra sờ gà trống thử, nhưng chưa sờ được đã bị mổ một cái. Phản ứng đầu tiên của Trình Cẩm Chi là ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ gà trống sẽ mổ nàng, phản ứng thứ hai chính là nước mắt giàn giụa nói với Dung Tự. "Nó mổ chị." Dung Tự đau lòng mà thổi mu bàn tay của Trình Cẩm Chi mấy lần, còn hôn hôn vài cái. Chủ nhân của gà trống cũng có chút ngại ngùng, cô ấy nhấn đầu gà trống xuống, giọng địa phương nói tiếng xin lỗi với Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Dọc đường đi, chủ nhân của gà trống cũng bắt đầu tán gẫu với Dung Tự và Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cũng không biết là có nghe hiểu hay không mà cứ cười mãi. Xuống xe, Dung Tự có hỏi Trình Cẩm Chi, thì Trình Cẩm Chi đáp rằng: "Do mắc cười ấy, giọng địa phương như em khi còn bé vậy." Ngày thứ nhất trở về quê hương, Trình Cẩm Chi thấy cái gì cũng đều mới mẻ. Buổi tối đến thị trấn, Dung mẹ đã làm cơm tối xong. Tuy rằng Dung Tự đã nói với nàng là nhà mướn rất nhỏ, nhưng Trình Cẩm Chi cũng không có khái niệm gì cho lắm, nàng cảm thấy ký túc xá đại học chắc cũng giống vậy. Khi đến nhà mướn rồi, Trình Cẩm Chi mới biết nó nhỏ bao nhiêu. Bấy giờ, Trình Cẩm Chi có phần ngượng ngùng mà liếc nhìn vali của mình, nàng phát hiện vali của mình rất chiếm diện tích. Nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ, đại khái đó là có thể kề sát Dung Tự. Ban đêm, họ cùng ngủ trong một gian phòng. Giường hơi nhỏ, Dung Tự dán vào tường, họ phải ôm nhau mới có thể ngủ được. Thành phố nhỏ, thị trấn cũng nhỏ, không có nóng như thành phố lớn, đến ban đêm còn có chút lạnh. Họ ôm nhau như vậy, cũng không phải nóng lắm. Trình Cẩm Chi có một bụng lời muốn nói, nàng tắm rửa sạch sẽ xong đã sáp vào lòng Dung Tự. Trình Cẩm Chi mang áo ngủ đến, nhưng lại không lấy ra. Lấy ra thì không có chỗ để để, hơn nữa Dung mẹ có chuẩn bị áo may ô cho nàng. Mặc áo may ô thật sự rất thoải mái, hơn nữa còn có thể khít gần Dung Tự. Thân người Dung Tự lành lạnh, cô ôm Trình Cẩm Chi, vẻ mặt có chút áy náy. Cô vén vén mấy sợi tóc con trên trán Trình Cẩm Chi. "Ngày mai em tìm chỗ ở cho chị nhé?" "Em chê chị chen em à?" "Không có." "Chị muốn ngủ với em. Ở chỗ khác, vậy chị đòi theo em về nhà làm gì." "Em sợ chị ngủ không ngon." "Em ôm chị đi." Dung Tự quả nhiên ngoan ngoãn mà ôm Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi vùi ở cổ của cô. "Ngủ rất ngon. Có em, là chị ngủ ngon rồi." Chóp mũi hai người ma sát vài lần, rồi bắt đầu hôn môi nhau. Môi khít khít lại chạm chạm, trông ý vị tuyệt vời. Dung Tự nhẹ nhàng đè lên trên người Trình Cẩm Chi, nâng má Trình Cẩm Chi lên rồi hôn sâu thêm. Hôn được một lúc, Trình Cẩm Chi đã có chút thở gấp. Trước đó những video đàn chị Hạ Dữu cho cô xem, cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Còn có xúc cảm ngày đó, mềm mềm, có hơi vểnh cao. "Tự..." Trình Cẩm Chi dán sát vào gò má Dung Tự, ôm chặt sau gáy của Dung Tự. Dung Tự thở gấp một hơi, mới leo xuống khỏi trên người Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi thẹn thùng mà vùi vào cần cổ Dung Tự. Tiếng ve kêu giữa hè đặc biệt rõ ràng, hai cô gái im lặng một hồi lâu. "Ở đây thật yên tĩnh." "Người trong trấn đều đi ngủ sớm." Rất nhanh, màn hình điện thoại của Trình Cẩm Chi lại sáng lên một cái. Dung Tự đưa tay, cầm tới giúp Trình Cẩm Chi. "Đã trễ thế này, còn có người tìm chị sao?" "Chị xem thử." Trình Cẩm Chi nghiêng người sang nhìn điện thoại. Dung Tự cũng ngoan ngoãn ôm phía sau lưng của người yêu. "Là Tư Man, cậu ấy kêu chị đi ra ngoài du lịch." Tư Man, Thích Tư Man, là bạn cùng phòng của Trình Cẩm Chi, năm nhất Trình Cẩm Chi không ít lần nhắc đến cô ấy. Cô bạn này của Trình Cẩm Chi, cũng không che giấu chuyện mình bị người ta bao nuôi, thậm chí cảm thấy đây là một chuyện bình thường theo như nhu cầu mỗi bên. Trình Cẩm Chi đối với cô bạn cùng phòng này cũng rất mâu thuẫn, bởi vì dứt bỏ quan điểm vật chất không giống ra, nàng và cô bạn này nói chuyện vô cùng hợp gu, hai người rất ăn nhịp nhau, thậm chí còn sẽ cùng nhau đi dạo phố mua quần áo mua mỹ phẩm. Trình Cẩm Chi cũng không ít lần nói với Dung Tự là: em lên đại học rồi sẽ biết thôi, ở chung với người ta chính là phải tiếp thu một số cá thể không giống như em. Dung Tự trưởng thành hơn so với Trình Cẩm Chi, đương nhiên cũng hiểu biết rất nhiều chuyện, cô biết Trình Cẩm Chi nói vậy với cô chính là để giải quyết mịt mù trong lòng mà thôi. Người yêu của cô, ở nhà cha mẹ cưng chiều, ở trường, cũng là được mọi người vờn quanh. Lên đại học, mới có được một chút xíu cảm ngộ trưởng thành như vậy. "Mình đang ở trong nhà Tự Nhi." Trình Cẩm Chi trả lời Thích Tư Man. Lên đại học không bao lâu, Thích Tư Man đã biết quan hệ của Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Weibo của nhỏ và Trình Cẩm Chi là follow lẫn nhau, những lúc Trình Cẩm Chi khoe ân ái ở trên weibo, Thích Tư Man cũng sẽ ở dưới bình luận trêu chọc, phối hợp Trình Cẩm Chi. "Éc, nhanh vậy đã về gặp cha mẹ rồi?" Tin nhắn của Thích Tư Man tích tắc sau đã đến. "Giờ mình mới xem weibo của cậu, hôm nay bận uống rượu ở bên ngoài nên không chơi điện thoại được. Cậu dự định lúc nào trở về?" "Mình định về chung với Tự Nhi." "Không phải chứ, cậu định ở hai tháng lận hả?" "Không tới hai tháng đâu, Hoa Dung khai giảng sớm mà." "Có thư trúng tuyển rồi sao?" "Trước đó không phải nói cậu rồi à, Tự Nhi được cử đi học mà." "Ghê gớm chưa, Tự Nhi nhà cậu chính là cổ phiếu đáng đầu tư mà ha ha ha." Thích Tư Man bảo nhỏ gần đây sẽ có chút bận bịu, xong chuyện rồi sẽ tìm họ chơi. Dung Tự đoán Thích Tư Man cũng là khách sáo, sao chị ta sẽ lãng phí thời gian đến loại địa phương nhỏ như nhà cô được. Tán gẫu một hồi, Trình Cẩm Chi có chút buồn ngủ, nên chúc ngủ ngon với Thích Tư Man. Nhưng Thích Tư Man lại ý tứ sâu xa mà gửi đi một câu "bảo trọng thân thể". Nói gì Thích Tư Man, cả bọn lão Thẩm cũng đều cho rằng nàng và Dung Tự đã xảy ra quan hệ rồi. Trước đó, Trình Cẩm Chi còn không biết nữ với nữ sẽ làm thế nào, còn tưởng là tình yêu platon thuần khiết. Sau đó thi nghệ thuật xem được một vài phim người lớn, mới thoáng hiểu rõ đôi chút. Lại tiếp sau, nhờ Cẩu Vũ oán giận Phó Tân Bạch không cắt móng tay, Trình Cẩm Chi mới "bỗng nhiên tỉnh ngộ". Mặc dù Cẩu Vũ liều mạng mà giải thích với nàng là không phải chuyện nàng nghĩ đâu, nhưng tâm tư nàng đã tung bay cả rồi. Trình Cẩm Chi lại nhìn sang ngón tay Dung Tự một lúc, là ngón tay thật sao? Ngón tay Dung Tự trông thật dài, có đau lắm hay không nhỉ? Lời tác giả: Tác giả: Một con mèo miệng thì nói mình công, nhưng thân thể thì đã bắt đầu trung thực mà ảo tưởng mình bị xxx.