Trình Cẩm Chi xoa gáy sau, quay đầu lại nhìn Dung Tự. Dung Tự đang đứng trơ ra tại chỗ. "Chắc chị dữ tợn quá hả?" Tầm mắt chạm nhau với Trình Cẩm Chi, Dung Tự có phần hoang mang. Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, lắc lắc đầu, tiếp đó liều mình lắc đầu nữa. "Chị làm em sợ rồi." Trình Cẩm Chi bẹp bẹp miệng, mới vừa rồi còn "kiêu ngạo xông trời", bây giờ lại như quả cà bị đánh. Nàng rũ đầu. "Lúc mẹ chị dọa chị, chị cũng giống như em vậy." "Chị dữ như mẹ chị vậy." Trình Cẩm Chi vành mắt hồng hồng, dường như giống với mẹ là một chuyện cực kỳ khổ sở. "Dì không dữ." Đến tận lúc này, Dung Tự không quên thanh minh một câu cho dì Trình. Trình Cẩm Chi dụi mắt mình, lại nói thêm vài câu, lúc khổ sở còn không quên nói chuyện. Là nói lao [1]. Đối với chuyện Trình Cẩm Chi nói lao, Trình mẹ cũng đã giáo huấn nàng vài câu. "Trình Cẩm Chi, sao con nói nhiều thế. Đừng nói nữa." Thấy Trình Cẩm Chi sắp rơi nước mắt, Dung Tự vội vã nâng má Trình Cẩm Chi lên. Như trước đó Trình Cẩm Chi động viên cô, cô nhẹ nhàng xoa má Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi không mập, chẳng qua trên mặt có chút thịt, hơi ú như đứa trẻ mới sinh. Trình Cẩm Chi còn cao hơn cô một chút, Dung Tự nhón mũi chân lên, trán nhẹ nhàng chạm lấy trán Trình Cẩm Chi. Hai trán chạm nhau, Dung Tự nhìn đôi mắt to nhấp nháy vụt sáng, trong vành mắt còn chứa nước mắt của Trình Cẩm Chi. Chốc sau, Trình Cẩm Chi liền cười. Khuôn mặt nhỏ nở nụ cười, nước mắt chứa trong vành mắt cũng rớt xuống. Dung Tự chìa tay nhỏ ra, giúp Trình Cẩm Chi lau nước mắt. Dung Tự nhỏ giọng nói: "Chị không dữ." Nghe Dung Tự nói xong, Trình Cẩm Chi ngọt ngào nở nụ cười. Bây giờ có hơi lạnh, Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự đều đeo bao tay nhỏ. Trình Cẩm Chi nắm tay Dung Tự, có lúc còn phất hai lần, Dung Tự nho nhỏ bị nàng kéo tới kéo đi. Đến cổng trường, dường như lại gặp được người quen, nhưng nàng không dạt tay Dung Tự ra, kéo Dung Tự chạy về phía cổng. Dung Tự bị Trình Cẩm Chi lôi chạy. Đến khi Trình Cẩm Chi dừng lại, Dung Tự thở dốc mấy hơi cũng chưa bình tĩnh lại. Cô thấp hơn so với Trình Cẩm Chi, bước chân cũng nhỏ hơn so với Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi chạy hai bước, cô phải chạy ba bước. Tiếp sau, gần như là bị Trình Cẩm Chi lôi đi. "Dữu Tử." Trình Cẩm Chi tăng giọng, dường như rất vui vẻ. "Hôm nay là ngày trực của cậu hả? "Đúng ùi đúng ùi." Nhìn thấy Trình Cẩm Chi, Hạ Dữu hình như cũng rất vui vẻ. Hạ Dữu là bạn học cùng lớp của Trình Cẩm Chi, cũng là bạn chơi từ vườn trẻ thuở nhỏ của Trình Cẩm Chi. Hạ Dữu trông còn trắng nõn hơn cả Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi ham chơi, giữa mùa hè còn chơi đùa ở bên ngoài. Mà Hạ Dữu thì lại không giống, Hạ Dữu chỉ có ở nhà hoặc là ở trong phòng học bổ túc. Trắng nõn nà, yêu cười như Trình Cẩm Chi. Cách ăn mặc nhìn biết ngay là một học sinh tốt, trên cánh tay nhỏ còn ghim phù hiệu đỏ "kỷ luật". "Khăn quàng đỏ của cậu lệch kìa." Hạ Dữu nhìn khăn quàng đỏ của Trình Cẩm Chi, thò hai tay nhỏ ra vuốt vuốt khăn quàng đỏ cho Trình Cẩm Chi. "Thẻ học sinh của cậu đâu?" Trình Cẩm Chi trợn tròn mắt, sờ sờ trước ngực của mình. "Mình mất rồi." "Hả?" Lần này Hạ Dữu nghiêm chỉnh. "Vậy cậu không thể đi vào." "Thế mình không vào lớp được rồi." Trình Cẩm Chi vốn đang uất ức một chốc. Sau đó vừa nghĩ, lại cười hì hì. "Mình có thể về nhà rồi." "Vậy cậu sẽ bị tính trốn học, trốn học sẽ bị xử lý kỷ luật." Thanh âm của Hạ Dữu cũng vô cùng ngọt ngào, giọng ngâm dài ra, dường như thuộc lòng hết cả nội quy nhà trường. "Nhưng mà mình không đem thẻ học sinh." Trình Cẩm Chi cũng yếu ớt trả lời. Hạ Dữu nghĩ nghĩ, tựa như đang nghĩ là không đem thẻ học sinh thì quan trọng hơn hay là không vào lớp thì quan trọng hơn. "Thẻ học sinh là chứng minh thân phận." Nhìn hai người xoắn xuýt, Dung Tự phía sau nói chen vào. "Đúng, thầy nói không thể để cho người ngoài trường đi vào." Hạ Dữu nói. "Vậy chị biết chị ấy không?" Dung Tự ngẩng đầu, phồng mặt nhìn Hạ Dữu, rồi chỉ chỉ Trình Cẩm Chi. "Biết." "Vậy chị ấy không phải là người ngoài trường rồi." Hạ Dữu nghĩ nghĩ, rồi gật đầu tựa như con gà mổ thóc. "Vậy hai người vào đi." Xem bộ dáng này của Hạ Dữu, Dung Tự có phần cạn lời. Lẽ nào học sinh lớp lớn đều hơi ngốc cả sao? Dung Tự lại nhìn Trình Cẩm Chi một chút. "Woa Dung Tự, em giỏi ghê á." Trông Trình Cẩm Chi còn chưa phản ứng được, lúc đi vào trường rồi nàng mới làm ra vẻ mặt thán phục. "Chúng ta không mang thẻ học sinh, là sẽ không được cho vào đâu." Trình Cẩm Chi tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, gãi gãi mặt của mình. "Làm sao đây? Lát nữa tập thể dục giữa giờ cũng sẽ kiểm tra thẻ học sinh." "Thẻ học sinh chị đi đâu mất tiêu ùi." Trình Cẩm Chi ngẩng gương mặt nhỏ lên, dường như đang hồi tưởng lại thẻ học sinh của mình. "Chủ nhiệm em nói, làm mất thẻ học sinh có thể đến phòng học sinh xin làm lại." Dung Tự nói: "Hết giờ học, chị đi đăng ký đi. Nếu có người kiểm tra, chị nói là còn đang trong quá trình làm lại." Trình Cẩm Chi gật gật đầu. "Được, thể dục giữa giờ chị tìm em chơi." Nghĩ đến thể dục giữa giờ, Dung Tự cũng gật gật đầu. Trong lòng cô cũng vui vẻ. Tại hoàn cảnh xa lạ đây, Dung Tự sợ mỗi hoạt động tập thể. Thể dục giữa giờ hai ngày nay, đều là một mình cô đi theo hàng ngũ của lớp. Người khác đều là túm năm tụm ba mà đi. Có lúc đụng tới thầy đứng tiết, thầy còn hỏi cô tại sao chỉ có một mình. Bảo cô trả lời, cô chỉ có thể rũ đầu. "Dung Tự!" Vừa mới xong tiết, liền truyền đến tiếng kêu gào đứt quãng. Dung Tự vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi ba bước biến hai, nhún nhảy một cái mà chạy đến trước mặt Dung Tự. Trình Cẩm Chi chạy tới, hiển nhiên đưa tới sự quan tâm của bạn cùng lớp. Ở tiểu học, luôn luôn là lớp lớn chơi với lớp lớn, lớp nhỏ chơi với lớp nhỏ. Có đôi lúc, lớp nhỏ sẽ cãi nhau với lớp lớn, lớp lớn xem thường lớp nhỏ. Trong cấp đều có vài đứa trẻ nổi bật, một trong số đó, là Trình Cẩm Chi. Mặc dù trẻ con thì đáng yêu đó, nhưng vẫn có vài đứa đặc biệt đáng yêu được thầy cô giáo thích. Hạ Dữu là một, Trình Cẩm Chi cũng là một. Chủ nhiệm của Trình Cẩm Chi rất trẻ trung, vừa tốt nghiệp đại học đã đến trường này. Chủ nhiệm nọ vô cùng thích trêu Trình Cẩm Chi. Có lần Trình Cẩm Chi đến văn phòng, chủ nhiệm ngay tức khắc liền trêu nàng. "Ủa? Con gái nhỏ của tui lại gây lỗi gì đó?" Bạn học cùng lớp của Dung Tự lộ ra vẻ mặt xem thường đối với Trình Cẩm Chi. Xem thường là bởi vì mình không được Trình Cẩm Chi quan tâm. Trẻ con đều đơn thuần, bị lạnh nhạt dĩ nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt không vui. Sau Trình Cẩm Chi còn chạy theo hai bạn nhỏ, là Hạ Dữu và Cẩu Vũ. Cái này cũng là nguyên nhân tại sao Trình Cẩm Chi được quan tâm. Ba người này từ lớp 1 bắt đầu chính là như hình với bóng, là đoàn thể nhỏ nổi danh ở trường học. Bất kể là đi vệ sinh hay mua đồ ăn vặt, ba người đều đi cùng nhau. Cái này cũng là hiệu ứng đoàn thể, người nổi bật tụ tập cùng một chỗ, dĩ nhiên sẽ khiến đoàn thể này càng thêm nổi bật. Cẩu Vũ nhìn Dung Tự, nét mặt vẫn còn chút khó chịu. Dung Tự nhìn Cẩu Vũ, dường như có chút sợ hãi. Cẩu Vũ đi lên một bước, Dung Tự liền hơi rụt lại về phía bên người Trình Cẩm Chi. Nhớ tới Cẩu Vũ, Dung Tự còn che giày của mình. "Cho đó." Cẩu Vũ móc ra một máy game tay cầm, thẳng tắp mà đưa tới, suýt nữa là đâm vào trên mặt Dung Tự. "Dạ?" "Lấy đi." Giọng Cẩu Vũ vẫn có chút khó chịu. "Dung Tự lại không chơi cái này." Trình Cẩm Chi đẩy tay cầm ra, bảo vệ khuôn mặt nhỏ bé của Dung Tự. "Cậu cho rằng đồ cậu thích thì ai cũng thích à." Cẩu Vũ bẹp bệp miệng, tựa như muốn vứt tay cầm đi. Song lại không nỡ, do dự hai giây đồng hồ, nhỏ lại ném tay cầm xuống bên cạnh mình. "Không lấy thì thôi." "Không phải cậu thích nhất thứ này sao?" "Không thèm nữa." Cẩu Vũ ôm cánh tay, quay đầu nhỏ một cái, trông có vẻ không vui. Lúc này Dung Tự ngồi xổm xuống, nhặt tay cầm trên đất lên. Cô phủi phủi tay cầm, tựa như đang giúp phủi bụi trên nó. Cô cầm tay cầm đưa cho Cẩu Vũ, mắt mở to, trông hết sức nhút nhát. "Của chị." Cẩu Vũ ngây ngẩn cả người, nhỏ không ngờ là Dung Tự sẽ nhặt lên giúp nhỏ. "Lấy đi." Bấy giờ Hạ Dữu cũng khuyên Cẩu Vũ, nhỏ thọt thọt cánh tay nhỏ của Cẩu Vũ. "Dung Tự là thấy cậu hay vứt rác tùm lum đó." Trình Cẩm Chi ôm đầu nhỏ của Dung Tự, liếc mắt nhìn Cẩu Vũ. "Đúng, cậu vứt rác tùm lum, nếu bị bộ vệ sinh nhìn thấy, nhất định sẽ bị trừ điểm lớp." Tiểu Cẩu Vũ lúc này mới hơi rụt đầu lại, nhận lấy tay cầm. Vừa nãy nhỏ lại bị chủ nhiệm kêu lên, chủ nhiệm còn nặn mặt nhỏ. "Con biết một mình con khiến cả lớp bị trừ bao nhiêu điểm không? Điểm lớp chúng ta bị con trừ thành số âm luôn rồi." Lớp nhỏ vẫn chưa bao giờ được cờ luân lưu đỏ, một lần duy nhất là Cẩu Vũ bị bệnh, hai tuần lễ không đến lớp. Không có "con chuột thối" như nhỏ, lớp cuối cùng cũng coi như đạt được cờ luân lưu đỏ lần đầu. "Không cho phép em nói với người của bộ vệ sinh." Nhận tay cầm, Cẩu Vũ nhìn Dung Tự, trợn tròn vo con mắt. "Dung Tự là của bên tớ, em ấy không có đi tố cáo đâu." Trình Cẩm Chi nói. Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, cũng nặng nề gật gật đầu. Trình Cẩm Chi hòa hảo với Cẩu Vũ, thật ra là vì Hạ Dữu. Hạ Dữu vừa vào lớp, bèn phát hiện hai nhỏ bất thường. Hạ Dữu vẫn luôn là người làm hòa, lúc tan học, Hạ Dữu cùng Trình Cẩm Chi đến phòng học sinh làm lại thẻ học sinh, cũng kéo Cẩu Vũ theo. Ngoài miệng Cẩu Vũ nói không đi nhưng thật ra vẫn đi. Trông còn có xíu bướng bỉnh, vẫn duy trì cự ly ba bước với hai nhỏ. Chỉ cần Trình Cẩm Chi quay đầu lại, nhỏ liền quay đầu nhìn chỗ khác. "Hai cậu nắm chặt tay, nắm chặt tay là tốt thôi." Hạ Dữu kéo tay hai nhỏ. "Cậu ấy đẩy tớ." Tiểu Cẩu Vũ mặc dù nhỏ, nhưng thù thì vẫn rất dai. "Ai kêu cậu nói Dung Tự." Tiểu Cẩu Vũ bẹp bẹp miệng. "Tất cả mọi người đều nói như vậy." "Nói chung là người nào nói, người đó chính là đối nghịch với tớ." Ở trong tiềm thức của Trình Cẩm Chi, nàng đã đem Dung Tự nho nhỏ coi là vật sở hữu của mình. Cẩu Vũ trợn hai mắt. "Đối nghịch là ý gì?" Câu hỏi như vậy, cũng khiến gương mặt nhỏ đang ngẩng của Trình Cẩm Chi xịu xuống. Nàng gãi gãi má của mình. "Nói đúng là, ai không chơi với Dung Tự thì tớ sẽ không chơi với người đó." *Chú thích: [1] nói lao: nghĩa là tên lắm lời. Lắm lời, tên như ý nghĩa, chính là nói vô cùng nhiều, mà lại nói rất lải nhải và nhiều giống như người mắc bệnh lao ho khan, dây dây dưa dưa, liên tu bất tận, internet hình dung loại hiện tượng này gọi là "nói lao".