Thiển Y trầm mặc không nói, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe. Ánh đèn đêm chốn phồn hoa lập lòe trong mắt, cô cân nhắc một lát, vẫn hạ cửa kính xe. Một luồng gió lạnh nhanh chóng ùa vào, cô quấn chặt áo khoác của mình lại. Lạc Tử Thịnh chuyên tâm lái xe, cũng không biết là có nhìn cô hay không. Cả đường im lặng. Anh lái xe đến chỗ đỗ, cô xuống xe trước. Cô nhìn chiếc xe rời đi từ bên cạnh mình, một mình vào thang máy. Giả vờ, thật ra, luôn luôn, đều rất mệt. Ở tiệc cưới cô ăn tương đối nhiều, nhưng lúc này, hình như bụng lại đang kháng nghị, cô vô thức xoa xoa. Mở tủ lạnh ra, chật kín thức ăn và trứng gà khiến não cô ngừng chuyển động mấy giây, sau đó là tiếng cửa mở. “Anh mua à?” Cô nhớ rõ lúc cô ở đây bình thường trong tủ lạnh chỉ có mấy hộp sữa chua mà thôi. Anh gật đầu, nhìn động tác của cô, “Đói?” Anh nhớ rõ cô ăn không ít mà. Cô đóng cửa tủ lạnh, “Hơi hơi.” Lạc Tử Thịnh nằm nghiêng trên sofa. Dáng vẻ lơ đãng mà biếng nhác làm Thiển Y nhanh chóng xoay người qua chỗ khác. Anh cười khẽ. “Đi rửa sạch thức ăn.” Một hồi lâu, cô mới có thể xác định được anh đang nói với cô. Giống như bị thôi miên, cô mở tủ lạnh, vẫn chọn lấy khoai tây và ngô ra, dù sao cô cũng rất kiêng ăn. Đối với chuyện này, Thẩm Thiển Vũ không chỉ nói một lần rằng cô ích kỉ, bất luận là ăn cơm ở đâu, lúc nào cũng là Thẩm Thiển Y gọi món. Hơn nữa cô mãi mãi luôn có lý do rất đường hoàng: mọi người cũng không kiêng ăn, em gọi món gì mọi người đều ăn, nhưng món mọi người chọn, chưa chắc em đã thích ăn. Có điều, tùy hứng như vậy cũng phải có mục tiêu. Nhìn cô chiến đấu trong phòng bếp rất lâu rồi, anh mới nhấc cơ thể mệt mỏi dậy. Sau đó, Thiển Y như bị sét đánh đứng nhìn Lạc Tử Thịnh thuần thục thái khoai tây, anh thái rất nhanh, nhưng mỗi sợi khoai dường như đều có độ dày giống nhau. Cô tò mò đi qua so sánh từng sợi một. “Tránh ra.” Anh cau mày. Thiển Y hậm hực nhìn anh, buông tay. “Không sợ bị thái vào à?” Anh không tức giận. Thiển Y hé miệng, quyết định làm một quần chúng đầy đủ phẩm chất. Người đàn ông trời sinh tao nhã, cho dù đeo chiếc tạp dề in hình chú khỉ cũng không tổn hại đến khí chất của anh chút nào, rõ ràng là đang nấu ăn, nhưng cảm giác lại giống như một nghệ thuật gia vậy. Tuy lúc trước cũng xem như anh bị lưu đày đến Mỹ, nhưng lấy việc Lạc Tử Thiên ngấm ngầm bồi dưỡng anh, anh cũng có thể sống không tồi mới phải. Sao ngay cả nấu cơm cũng có thể thuần thục như vậy? “Anh học nấu ăn từ lúc nào?” Lạc Tử Thịnh bật bếp, nhìn thấy chảo đã nóng khô, anh đổ chút dầu vào rồi mới trả lời: “Lúc ở Mỹ.” “Bố anh… bố không cắt sinh hoạt phí của anh chứ nhỉ.” Anh đổ sợi khoai tây vào chảo, đảo vài lượt, sau đó vặn bé lửa đi. “Không.” Anh rửa sạch ngô, “Nhưng không quen ăn thức ăn Mỹ, có lẽ dạ dày anh cũng chỉ hợp với gạo Trung Quốc thôi.” Vốn cô muốn nói, cho dù là thế, không phải còn có một cô bạn gái yêu kiều sao? Cô biết anh rất tán thành với khả năng bếp núc của vị đó. Nhưng ngẫm nghĩ thì lại không được, lời này nói ra nghĩ thế nào cũng không hợp lắm. “Lấy hai quả cà chua.” Thiển Y lập tức tuân mệnh. Tuy thức ăn anh nấu rất ngon, nhưng Thiển Y không cảm thấy mình bị đả kích tẹo nào. Lúc còn rất nhỏ, Thẩm Thiển Vũ đã từng nói, suy nghĩ của cô rất không giống người bình thường. Chẳng hạn như lúc này, cô chẳng những không hổ thẹn vì trình độ nấu nướng của mình, mà còn nghĩ, nếu anh nấu ăn ngon như vậy, sau này đương nhiên sẽ không cần phiền cô nữa. Thiển Y phản ứng chậm nửa nhịp, cô không nói gì, anh cũng trầm mặc theo. Cô suy nghĩ, muốn gợi chút chủ đề, “Cuộc sống ở Mỹ thế nào?” Anh vốn không đói, lúc này chỉ động đũa mang tính tượng trưng, “Cũng không ăn nhiều. Nhưng mà cạnh tranh hơi gay gắt một chút, đương nhiền hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút phân biệt đối xử.” “Anh học gì?” “Tài chính.” “Vì sao bốn năm chưa từng trở về?” “Khi ấy đến Mỹ, một mình cảm thấy giống như bị vứt bỏ. Em có thể tưởng tượng ra một cánh buồm giữa biển rộng phải chịu sự thử thách của phong ba bão táp không? Lúc ấy anh chính là có cảm giác ấy. Nếu anh chưa làm cho đôi cánh của mình vững chắc hơn, để bản thân mình có thể chống chịu được bão táp, anh sẽ không cho phép bản thân mình trở lại mảnh đất này.” “Không phải còn có…” “Tư Linh quả thực có giúp đỡ anh, một cô gái theo anh đến Mỹ rồi phải chịu khổ. Lúc ấy anh một lòng muốn tạo ra trời đất của chính mình, đổ tất cả tiền lên sàn chứng khoán. Cuối cùng ngay cả tiền thuê nhà cũng không nộp nổi, bọn anh từng qua đêm ở dưới chân một cây cầu lớn. Ngày hôm sau mới chia nhau ra đi tìm việc.” Anh buông đũa, trong đầu hiện lên khuôn mặt kiên định mà sáng rỡ đó, “Lúc ấy, anh đã xác định, trên thế giới này, không có ai đối tốt với anh như cô ấy.” Cô biết rõ anh và đám Trần Nhất Đình hùn vốn mở một công ty, thì ra đây mới là khởi nguồn. Thiển Y đột nhiên cảm thấy mình tuyệt không đói, cái loại cảm giác này giống như bị thứ khí nào đó không ngừng sinh sôi rồi lấp đầy vậy. “Đồng cam cộng khổ?” “Cũng gần vậy. Lúc bắt đầu không quá hiểu thị trường chứng khoán, tự mình đi tìm tư liệu liên quan, sau đó theo dõi sự biến hóa của thị trường chứng khoán, biến hóa của cổ A cổ B. Anh bèn viết những loại cổ phiếu anh muốn mua trên giấy, sau đó quan sát sự biến hóa mỗi ngày của những cổ phiếu đó, rồi lại lập giả thuyết khi bán nó đi, ba tháng tiếp theo thì tính phần lỗ phần lời của giả thuyết. Kết quả vậy mà không có cổ phiếu nào lỗ, sau đó bắt đầu thay đổi hành động.” Cô từng xem một lần anh được phỏng vấn, lúc ấy hình như anh từng nói, anh tương đối mẫn cảm với các chữ số. Lúc đó dẫn chương trình đưa ra đề bài ngay tại trường quay, kết quả anh đoán trúng hoàn toàn. Trên mặt vẫn là biểu cảm không kinh ngạc như đó là chuyện đương nhiên. Thiển Y bỏ một miếng cơm vào miệng, “Còn gì nữa? Ở Mỹ anh còn làm gì?” “Thì làm thuê đấy. Sức lao động ở Mỹ rất có giá trị, ngay ca rửa bát anh cũng đã từng làm. Rửa hết lần này đến lần khác, một cái bát phải rửa 7 lần, có lúc khi rửa xong, cảm thấy xương sống eo lưng đều đau nhức. Sau đó không muốn ngồi như thế, muốn biết sự vận hành của phương diện điện tử ở Mỹ. Nhưng về điểm này họ rất bảo mật, anh liền cùng một tiến sĩ người Mỹ am hiểu về phương diện này thường xuyên thảo luận về nó. Ông ấy rất có hứng thú với ý kiến của anh, cho nên thường xuyên thảo luận với anh. Đương nhiên mấu chốt nhất chính là ông ấy là người chỉ đạo nghiên cứu kĩ thuật của công ty đó, lúc ông ấy đến công ty, thỉnh thoảng cũng đưa anh theo.” “Ngay từ đầu, lúc bị phân biệt đối xử, trong xương cốt sẽ có một dòng nhiệt huyết, cố gắng muốn chứng minh bản thân mình. Về sau thì tê dại, phát hiện sự kích động trước kia của mình đều thật ấu trĩ. Trung Quốc trong mắt người khác cũng sẽ không vì hành vi của anh mà có gì thay đổi. Sau đó cố gắng làm tốt chuyện của bản thân mình là được.” “Cũng có chuyện kết thân với một số người có chút thân phận địa vị. Ở đó anh không quyền không thế, vậy phải dùng thành tựu để chứng minh bản thân mình, để người khác cũng sẽ lựa chọn kết thân với anh vì anh có ích.” “Có một danh nhân Trung Quốc từng nói một câu, cho dù là bạn thì cũng phải lựa chọn người có trợ giúp cho mình. Đương nhiên, anh cũng làm vậy.” “Kết quả khi dựa vào người khác chính là thường xuyên lo lắng có một ngày đối phương sẽ nắm giữ tất cả của mình. Chỉ có làm bản thân mình trở nên mạnh mẽ, mới có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.” “Người Trung Quốc phần lớn là mù quáng, quán ven đường của người khác cũng sẽ cướp để hưởng dụng. Thời đại này không có Lỗ Tấn, cũng không có người có lý tưởng là đi học vì sự quật khởi của Trung Quốc. Nếu mọi người đều ích kỉ, vậy việc gì anh phải thủ hạ lưu tình với người khác.” “Anh trở về cũng chỉ có một mục đích. Cũng là nó đã chống đỡ anh nhiều năm như vậy.” Anh tựa như rất mệt mỏi, nhìn Thiển Y, “Anh rất xin lỗi, hôn nhân của chúng ta cuối cùng chỉ có thể có một kết cục đó thôi.” Thiển Y buông bát đũa, lúc này mới nở một nụ cười tặng bản thân mình. Không nghĩ, lúc này, Lạc Tử Thịnh vốn muốn vào phòng ngủ đột nhiên quay đầu lại. “Vì sao lại là nụ cười đó?” Anh bước ba bước thành hai bước đi tới. Thiển Y khó hiểu. “Lần này lại đang che giấu điều gì?” Anh giữ chặt khuôn mặt cô, dường như muốn nhìn thấu cả con người cô. “Buông tay.” Thiển Y muốn bỏ tay anh ra. “Nói cho anh biết. Tại sao em phải cười? Không phải em đã sớm biết vì cớ gì anh chấp nhận cuộc hôn nhân này sao? Nếu đã sớm biết kết quả đó, em lại đang che giấu điều gì?” Anh nhướng nhướng mày, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình muốn hỏi ra điều gì. “Đau.” Anh nhìn thấy khuôn mặt hơi méo mó của cô, cũng biết mình hơi dùng quá sức, sau đó buông tay. “Em đi rửa bát.” Lúc này giọng nói yếu ớt của cô truyền đến. Cô rửa bát rất lâu trong phòng bếp, đi ra lại thấy anh đang ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Cô không biết làm sao. “Hôm nay anh làm sao thế?” “Là em muốn làm gì chứ?” Nếu không phải vừa rồi thấy cô gọi điện cho tài xế nhà họ Thẩm lái xe tới đón cô, anh thật đúng là không biết cô ghét nơi này đến mức đêm hôm khuya khoắt cũng muốn rời khỏi đây. “Em…” Cô xoắn xoắn tay, “Oai Oai ở đó, em muốn mang nó về.” “Oai Oai?” Anh nhíu mày, trong đầu lục lại xem cái tên này đã từng xuất hiện ở đâu. •••••••••• Anh thừa nhận, khi nhìn thấy Oai Oai mà cô ngày nhớ đêm mong là một chú cún, anh quả thật dở khóc dở cười. Mẹ Thẩm nhìn thấy con gái trở về lúc đêm hôm khuya khoắt, vốn tưởng rằng cô chịu ấm ức gì, nhưng thấy Lạc Tử Thịnh cũng về theo thì viên đá nặng trong lòng cũng buông xuống. Chờ sau khi hỏi rõ nguyên nhân, ngay cả mẹ Thẩm cũng không thể không nói Thiển Y tùy hứng quá mức. Giày vò đến hơn nửa đêm, đương nhiên là ngủ lại ở nhà họ Thẩm. Lúc cô đi tắm, anh đánh giá phòng cô. Oai Oai thì ở một bên nhìn nam chủ nhân của mình. “Oai Oai?”, anh nhìn nó, hơi hứng thú. Nó liếm liếm môi, nhìn không ra là chào đón hay là chán ghét. Anh ôm lấy nó, một chú cún rất nhỏ, cái đuôi ngắn củn, lông xù, rất có xúc cảm. Chú cún con mang vẻ mặt đánh giá nhìn khuôn mặt anh, sau đó liếm lên mặt anh. Ngay lập tức, anh như bị sét đánh bỏ nó ra. Trời biết, anh bị nghiện sạch sẽ. Ôm nó cũng đã là cực hạn rồi. Chú cún nhỏ hơi ai oán nhìn nam chủ nhân của nó. Lạc Tử Thình cười, hơi bất đắc dĩ. Tủ ở một bên giường đặt một búp bê vải, hình dáng là một chú gấu. Tuy gấu bông nhìn vẫn khá mới, nhưng cũng nhìn ra đã được thời gian lâu rồi. Trí nhớ của anh luôn rất tốt, anh nhớ rõ đây là thứ cô đòi anh mua cho khi lần đầu tiên cô gọi anh là anh. Lúc ấy anh trêu cô, không muốn mua cho cô. Nhưng cô đáng thương kéo kéo tay anh không buông, cuối cùng anh hết cách, đương nhiên cũng không thể cự tuyệt khuôn mặt chờ mong đó, đành phải nói: “Em gọi anh là anh, anh sẽ mua cho em.” Trong trí nhớ, đó là lần đầu tiên cô gọi anh là anh. Anh chưa từng nghĩ, chú gấu bông này vẫn còn. Lúc cô đi ra, cũng không chú ý tới vẻ mặt bất thường của anh, cô ôm Oai Oai rồi đi ngủ. Lạc Tử Thịnh nhìn cô và Oai Oai trong tay cô, rất lâu cũng không thể an giấc. Tiếng hít thở đều đều của cô truyền đến, anh vẫn không thể ngủ yên. Sau đó trong bóng tối, anh nhìn thấy Oai Oai tủi thân nhìn mình. Có lẽ là cô ôm chặt quá, cái đuôi của Oai Oai vẫn luôn vẫy vẫy. Anh thở dài, sau đó ôm lấy Oai Oai.