Bị giật mình, tay Phong Ninh run lên, một quyển sổ nhỏ cỡ bàn tay rơi ‘phạch’ một cái xuống đất. Anh nhặt lên, dường như thẹn quá hóa giận, khuôn mặt đỏ bừng: “Làm người thì phải có kế hoạch chứ!” Anh phủi bỏ lớp bụi trên quyển sổ, đỏ mặt nghiên cứu rất lâu, sau đó mới lên xe, đưa mũ bảo hiểm cho Bách Hợp: “Trước tiên đi mua chút đồ ăn đã, khi nào lên núi chúng ta sẽ ăn.” Lúc anh đánh rơi quyển sổ, Bách Hợp nhìn thấy mấy chữ ‘Bữa tối lãng mạn’, đằng sau còn ghi chú thêm hoa tươi, âm nhạc, rượu ngon, sao sáng… loạn xà ngầu. Anh đưa Bách Hợp đi tới một tiệm bán lẻ mua ít đồ ăn sẵn, Phong Ninh định mua rượu thì Bách Hợp nhắc: “Uống rượu xong không thể lái xe được.” Anh cứng đờ, một lúc lâu sau mới cầm bút ra với vẻ không cam tâm, gạch bỏ hai chữ ‘rượu ngon’. Tiết trời lúc chạng vạng hơi oi bức, tốc độ xe của Phong Ninh rất nhanh, dường như muốn bay lên. Bách Hợp duỗi tay ôm chặt eo anh để cố định cơ thể mình. Tóc anh bị gió thổi bay phát qua gò má cô, do xe chạy nhanh nên gió tạt qua làm giảm bớt cảm giác nóng nực, mãi tới khi xe ra khỏi nội thành, Phong Ninh lập tức phi lên núi một cách thành thạo. Không khí trên núi mát mẻ hơn bên dưới nhiều, từ trên núi nhìn xuống có thể ngắm được hết khung cảnh trong thành phố. Đèn đóm lốm đốm phía xa, Phong Ninh dừng xe, lập tức tháo nhạc cụ của mình xuống, thấy Bách Hợp nhàn nhã đứng một bên, còn mình lại đầm đìa mồ hôi để di chuyển đống đồ này, trong lòng Phong Ninh hơi hối hận, cảm thấy mình không nên mang mấy thứ nhạc cụ nặng nề này lên núi. Có điều thấy Bách Hợp chăm chú nhìn phong cảnh thì anh lại hơi đắc ý, tỏ vẻ hiến bảo vật: “Thế nào, ánh mắt anh Ninh của em không tệ chứ?” “…” Bách Hợp nghe anh tự xưng như thế, quay đầu nhìn anh một cái. Mái tóc buộc đuôi ngựa của cô đã bị gió dọc đường thổi tuột, không biết dây buộc tóc bị rơi ở đâu. Lúc này Bách Hợp tự búi tóc mình lên, hình ảnh cô dùng ngón tay làm lược chải tóc, mái tóc bị gió trên đỉnh núi thổi bay khiến Phong Ninh ngẩn người. Cảm giác rối loạn, trong lòng như bị mèo cào lại xuất hiện. “Đúng là không tệ.” Nếu không nói tới phong cảnh dưới núi, đỉnh núi lúc này rõ ràng là sắp có mưa. Mây đen trên đầu dường như sắp rơi xuống, thậm chí còn loáng thoáng tiếng sấm rền. Bách Hợp đã có chuẩn bị từ trước. Cô lấy áo khoác từ cái bọc của mình ra. Bây giờ Phong Ninh cũng thấy tình hình không ổn, còn đang ngẩn người thì trời đã mưa rất nhanh, tiếng sấm ngày càng to. Bách Hợp không hề lo lắng dựng cái ô lớn lên, tiếng mưa đánh xuống xe máy và nhạc cụ, Phong Ninh trợn tròn mắt: “Sao lại đổ mưa chứ?” “Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa. Anh còn lập hết cả kế hoạch mà không xem dự báo thời tiết sao?” Bách Hợp co người lại. Phong Ninh bị dính nước mưa, nhanh chóng chui xuống dưới cái ô. Càng lúc mưa càng to, không bao lâu đã như chuỗi ngọc bị đứt, gió mạnh thổi qua, Phong Ninh chỉ mặc có một cái áo mỏng, vô ý liền nhích gần vào Bách Hợp. Hai người co rụt dưới ô, còn cách nhau một đoạn ở giữa, đương nhiên nửa người Phong Ninh liền bị ướt. Anh càng sát vào Bách Hợp hơn. Chiều cao của Bách Hợp chỉ có hạn nên ô giơ lên khiến Phong Ninh khó chịu. Anh lập tức cầm lấy cái ô, lại sợ Bách Hợp bị mưa ướt, cuối cùng kéo cô vào lòng mình. Xung quanh mưa rơi gió giật, dưới ô, hai người dựa sát vào nhau dần trở nên ấm áp. Phong Ninh nhìn mưa to, đồ ăn hai người mua treo trên xe giờ đã bị ướt, chắc chắn không ăn được. Anh nghĩ tới đây là lần hẹn hò đầu tiên của mình, sắc mặt đen như mực. “Em biết có mưa mà sao không cản anh lên núi?” “Không phải anh muốn đi sao?” Bách Hợp hỏi lại khiến Phong Ninh á khẩu không trả lời được. Cô lấy túi nhựa bọc sách tiếng Anh ra, ra hiệu cho Phong Ninh cầm điện thoại mở đèn chiếu sáng lên sách. Ban đầu Phong Ninh còn bận thở dài vì lần đầu tiên hẹn hò chẳng ra sao. Sau đó anh cảm thấy thiếu nữ trong ngực mình dần trở nên yên tĩnh, hai người ngồi xổm trên đất như hai con ếch. Cô im lặng ở trong lòng anh, dường như mưa to bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Nửa gương mặt trắng trẻo mộc mạc khiến Phong Ninh ngẩn người. Anh không oán giận nữa, chỉ là tim đập rất nhanh, ngay cả tay cũng hơi run, dường như không thể giữ nổi cán ô. Lúc đánh nhau anh chưa từng chột dạ, vác những thứ nặng gấp trăm lần cái ô này cũng không thấy mệt. Nhưng cảm giác thiếu nữ đang dán sát bên người làm anh hoảng loạn muốn trốn tránh, nhưng lại không nhịn được muốn ở gần hơn. Không có bữa tối với hoa tươi, không có tình ca, không có sao sáng, nhưng hai người cùng trú dưới ô, nhìn nước mưa trượt từ trên ô xuống , biến bên dưới ô thành một thế giới nhỏ, cảm giác này còn khắc sâu vào lòng anh hơn cả bữa tối ban đầu. Sau khi mưa gió nửa giờ thì dần ngớt. Lúc này trời đã tối đen, vì trời vừa mưa xong nên nhiệt độ trên núi càng thấp hơn. Bách Hợp thấy thời gian đã không còn sớm nữa, nên trở về. Cô lấy khăn ra lau túi bọc sách, nhét lại sách vở vào trong túi, vừa định đứng lên thì không biết Phong Ninh đã ôm eo cô từ lúc nào. Cô cử động một cái, Phong Ninh liền vô ý ôm cô chặt hơn. “Về thôi.” Bách Hợp vươn tay đẩy anh. Không biết Phong Ninh nghĩ gì mà vẫn cười ngây ngô, giữ nguyên động tác chiếu sáng lúc trước, Bách Hợp đẩy vài lần anh mới tỉnh táo lại. Gương mặt đỏ lên một cách đáng ngờ, khó chịu nói: “Về sớm thế làm gì?” “Chậm nữa là ký túc xá đóng cửa đấy.” Bách Hợp cử động chân, muốn đứng lên, có điều ngồi xổm lâu quá nên chân còn hơi run, đành phải ra hiệu cho Phong Ninh kéo mình dậy. Anh ngồi xổm lâu như thế nhưng lại như chẳng có việc gì, kéo cô đứng lên, thấy cô khó khăn giẫm chân, anh do dự một chút rồi ngồi xổm xuống xoa bắp chân giúp cô, nắn bóp một chút lại cười ngớ ngẩn. Lần này về ký túc xá đúng là muộn thật. Cửa lớn ký túc đã khóa lại, các giáo viên cũng đang tuần tra trên các tầng. Nếu Bách Hợp bị phát hiện là không ở trong phòng, sợ là sẽ phiền phức. Bách Hợp thấy cổng ký túc cũng không cao lắm, định giẫm cửa leo lên, Phong Ninh bất ngờ ôm eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên cao nhất có thể, sau đó dựa người vào, ra hiệu cô giẫm lên vai mình để trèo vào trong. Sau khi Bách Hợp an toàn nhảy xuống đất, Phong Ninh liền ném nốt bọc sách của cô vào, vừa định nói hẹn gặp lại thì cô đã nhặt bọc sách lên rồi chạy mất. “…” Lời hẹn ăn sáng mai của Phong Ninh đành nuốt xuống bụng. Nghĩ tới đám anh em từng nói con gái trở mặt rất nhanh, đành khó chịu xoay người đi. Sau lần hẹn mưa to, Phong Ninh bắt đầu kéo tay hoặc đụng chạm Bách Hợp. Thiến niên ở thời kỳ trưởng thành đều hay xúc động kiểu đấy. Bách Hợp coi anh như đứa trẻ, nếu đụng chạm không thái quá thì cũng coi như dỗ đứa trẻ con. Thời gian trôi đi rất nhanh, chỉ chớp mắt mà năm học thứ hai đã kết thúc. Phong Ninh chuẩn bị tham gia thi đại học. Theo nội dung câu chuyện thì không lâu nữa người Phong gia sẽ tìm đến, yêu cầu Tả Bách Hợp chia tay với Phong Ninh. Cách mấy ngày nữa là thi cuối kỳ, Phong Ninh chạy tới phòng học năm hai ngồi cạnh cô, khiến bạn học nữ ngồi đấy phải ra chỗ khác. Giáo viên đang giảng bài trên bục về phần quan trọng dễ ra đề. Bách Hợp cầm bút ghi chép cẩn thận, điện thoại di động chốc chốc lại vang lên. Vì Phong Ninh muốn lúc nào cũng có thể tìm được cô nên đã mua điện thoại cho cô sau khi hai người là một cặp. Cô không để ý tới, Phong Ninh ngồi cạnh lại không chịu được đụng vào tay cô một cái. Bách Hợp giả vờ không biết, mãi tới khi tan học, Phong Ninh mới kéo cô: “Anh gửi tin nhắn cho em, sao em không xem?” “Anh ngồi ngay cạnh em, có gì thì nói thẳng, gửi tin làm gì?” Bách Hợp nhướng mày hỏi lại, tuy cô tiến vào cơ thể Tả Bách Hợp ở thời thiếu niên, nhưng tâm tình đơn giản của đám thanh niên này thì cô lại không hiểu rõ. Phong Ninh bị cô hỏi đến á khẩu, quả thật anh ngồi ngay cạnh Bách Hợp, có gì thì nói thẳng với cô, nhưng không hiểu sao anh lại muốn dùng điện thoại để biểu lộ, như thế anh có thể nói ra những lời mà bình thường không dám nói. Trước đây, trước mặt Tả Bách Hợp, lúc nào anh cũng to gan lớn mật. Anh dám hát tình ca, đọc thơ tình, cũng dám to tiếng thổ lộ trước mặt toàn ký túc xá và giáo viên. Nhưng bây giờ ở trước mặt Bách Hợp, có lúc anh không nói nổi một câu thích cô, hình như gan càng ngày càng nhỏ đi. Lúc nói chuyện với cô, tim anh cũng đập rất nhanh, vậy nên chỉ có thể dùng điện thoại di động để tán gẫu với cô. Bây giờ bị Bách Hợp hỏi lại, Phong Ninh nhăn nhó một lúc mới ngại ngùng nói: “Sắp tới được nghỉ học, em chuẩn bị đi chơi ở đâu?” “Về nhà đọc sách làm bài tập, giúp mẹ làm việc nhà, tiện thể tìm việc làm thêm,” Bách Hợp nói tới đây thì ngừng một chút: “Anh biết đấy, cha em nợ nhiều tiền lắm, nếu không đi làm thêm vào mùa hè thì sẽ không có tiền, không chừng ông ấy sẽ bán em đi.” Cô nói vô cùng nghiêm túc nhưng Phong Ninh lại tưởng cô đang nói đùa, không nhịn được nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Một lúc lâu sau, gương mặt anh hơi nóng lên, nhỏ giọng hỏi: “Nếu anh mua em thì em sẽ thích anh sao?” Gương mặt chàng trai lộ ra vẻ chân thành và cố chấp, thời gian này Phong Ninh thay đổi rất nhiều, anh không ăn mặc trang điểm kiểu lãng tử như trước nữa. Sau khi ‘kết đôi’ với Bách Hợp, vì có lúc anh sắp xếp hẹn hò thì Bách Hợp không thích, vậy nên mười lần hẹn thì tới chín lần bị từ chối. Để phòng ngừa Bách Hợp từ chối mình, đã rất lâu Phong Ninh không đưa cô đi chơi nhạc rock, ngược lại còn ngồi cùng cô trong phòng học, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nửa ngày trong thư viện với cô, kì lạ là ngay cả chỉ ngẩn người một chỗ anh cũng thấy rất vui. Không chơi nhạc rock nữa, mái tóc dài của anh cứ để thì có vẻ rất đần. Anh không đeo kính đen, mái tóc dài lãng tử cũng bị cắt ngắn nhiều. Quần áo mặc trên người khá bình thường, không mặc áo da quần da nóng bức như trước. Lúc này, ánh mắt anh sáng ngời nhìn Bách Hợp chăm chú, Bách Hợp thấy vẻ trẻ trung đầy tinh thần mạnh mẽ của anh thì bật cười: “Ừ, em sẽ thích anh. Có điều là anh giao tiền xong rồi thì sẽ không thích nữa.” Lúc Bách Hợp nói thích anh, mắt Phong Ninh gần như phát sáng lên, khóe miệng không kìm được tươi cười, nhưng khi nghe tới câu sau thì anh bị đả kích mạnh. Mặt lộ vẻ bi phẫn, nụ cười còn chưa biến mất, cả người choáng váng, rõ ràng là không ngờ con gái thay đổi nhanh như vậy, chỉ có thể trừng mắt với cô, không nói nên lời. Thấy cô không có ý định xin lỗi, Phong Ninh khó chịu quay người đi, nhưng không được mấy bước đã quay người lại: “Anh không quan tâm, nếu anh đã mua em thì em là của anh, em không thể không thích anh.” Anh có vẻ khẩn trương, vươn tay nắm Bách Hợp, dường như muốn cô bảo đảm. Bách Hợp nghĩ cùng lắm thì chỉ dăm ba hôm nữa là người Phong gia sẽ tìm tới, không nhịn được mỉm cười. Khoảng thời gian ở cạnh Phong Ninh rất thoải mái. Trên người anh có cảm giác của một thiếu niên đầy ánh mặt trời, ở cạnh anh khiến người ta có thể cảm nhận được ánh sáng của thời niên thiếu. Bách Hợp cảm thấy kể từ khi mình hiểu biết tới giờ thì vẫn luôn chín chắn. Phong Ninh hoạt bát sáng sủa hoàn toàn khác cô. Hai người bổ sung cho nhau khiến Bách Hợp cũng thấy vui vẻ khi thay nguyên chủ tiếp tục đoạn tình cảm này, có điều cũng không có ý gì khác, tâm nguyện của nguyên chủ đã gần hoàn thành, khi nào người Phong gia tìm tới cửa thì Bách Hợp sẽ chia tay với Phong Ninh. Vậy nên khi anh gấp gáp đòi cô chấp nhận mình, Bách Hợp chỉ cười, vỗ đầu anh coi như an ủi. Quả nhiên, giữa trưa thứ bảy, một cuộc điện thoại gọi đến ký túc xá của Bách Hợp. Người gọi tới có lẽ là một phụ nữ lớn tuổi, nói là muốn gặp cô một lần, địa điểm gặp mặt là quán cà phê gần trường học. Bách Hợp đã chờ ngày này từ lâu, nghe xong liền nhận lời. Tất nhiên là cô không ngốc như nguyên chủ, gặp chuyện thì chỉ biết đặt tình yêu lên đầu, tự mình gánh vác tất cả. Cô không gánh nổi đâu, thời gian tiến vào nhiệm vụ quá ngắn, vì hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ nên hầu như cô phải phí công sức với Phong Ninh hoặc học bài, không có lúc nào luyện võ công được. Nếu cha Tả lấy tiền rồi ép cô phải gả chồng thì Bách Hợp sẽ để Phong Ninh đi giải quyết. Nguyên chủ vì cái gọi là tình yêu nên không muốn giữa mình và Phong Ninh bị pha trộn chút lợi ích nào, cũng không để Phong Ninh thấy tình cảnh khốn khổ của mình, nhưng kiên cường như thế cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả tự mình chịu đau khổ mà thôi. Sau này Trần Nhạc Nhạc dựa vào Phong Ninh để làm rất nhiều việc, mà Phong Ninh vẫn yêu cô ta, cho nên cái gọi là tình cảm, không phải cứ thuần khiết thì nhất định sẽ tốt đẹp. Bách Hợp không cứng đầu như nguyên chủ, rất nhanh chóng gọi điện cho Phong Ninh, hẹn gặp anh ở quán cà phê. Vì lần trước Bách Hợp nói ‘nhận tiền rồi sẽ không thích mình’ nên Phong Ninh vẫn còn khó chịu, lúc thấy Bách Hợp cũng không ngang ngược như mọi khi, trái lại có vẻ buồn bực không vui. Hai người một trước một sau đi vào quán cà phê, thấy người phụ nữ ngồi trong góc khuất, Bách Hợp liền đi thẳng tới chỗ bà ta. Ánh mắt Phong Ninh vốn chỉ ở trên người cô, mãi tới khi đi gần tới bàn thì mới thấy người phụ nữ trung niên, anh lắp bắp kinh ngạc, vô ý gọi một câu: “Dì Vương?” Theo nội dung câu chuyện thì Tả Bách Hợp tưởng rằng đây là mẹ Phong Ninh đến tìm yêu cầu mình rời xa Phong Ninh, hóa ra là không phải. Bách Hợp dở khóc dở cười, cô cởi túi xách ra, ngồi xuống ghế đối diện người phụ nữ. Phong Ninh có vẻ nghi ngờ nhìn Bách Hợp và bà ta, cuối cùng ngồi cạnh Bách Hợp: “Dì Vương, sao dì lại tới đây?” Người phụ nữ được gọi là dì Vương khi thấy Phong Ninh thì hơi kinh ngạc, ngay sau đó nhăn mày tỏ vẻ khó chịu nhìn Bách Hợp, dường như đang trách móc cô đã dẫn Phong Ninh tới. Bách Hợp không nhịn được, cười lạnh một tiếng. Phong gia yêu cầu cô phải rời xa con trai họ, cho một người phụ nữ chẳng có địa vị rõ ràng gì tới đây coi như thôi, còn muốn không để Phong Ninh biết, trong lòng bọn họ chẳng coi trọng gì cô nhưng lại hy vọng cô tự gánh vác tất cả, Bách Hợp đâu có đần độn như nguyên chủ chứ, sao có thể để người Phong gia như ý được. “Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?” Dì Vương hơi kích động, ngay sau đó bê tách cà phê lên nhấp một ngụm để bình tĩnh lại rồi mới hỏi Phong Ninh. Trong đầu lập tức suy nghĩ biện pháp. Phong Ninh không phải kẻ ngốc, tuy tính tình anh ngang ngược thẳng thắn nhưng bây giờ cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, vô ý nhìn sang Bách Hợp, hai hàng lông mày nhíu chặt nhau, không mở miệng. Bách Hợp uể oải dựa vào ghế sofa, ánh mặt trời sau 12 giờ chiếu qua cửa sổ kính lên gương mặt cô, mí mắt hơi rũ xuống, da thịt trắng ngần có thể thấy lờ mờ lông tơ rất nhỏ, làn da như đánh phấn, tinh xảo đến mức khiến người ta muốn sờ lên. Cô im lặng dựa lên ghế, thần thái thoải mái tự tại, mấy sợi tóc rơi trên gò má cô. Phong Ninh có chút ghen tị với sợi tóc, tuy Bách Hợp tỏ vẻ ôn hòa nhưng lại toát ra thái độ cự người ngàn dặm, dường như bài xích tất cả mọi người trên thế giới này. Đồng tử trong mắt lạnh lẽo khiến Phong Ninh vô ý cầm lấy tay cô, mãi tới khi cô quay sang nhìn mình, Phong Ninh mới bình tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi di chuyển gần về phía cô hơn. “Dì Vương, sao dì lại ở đây? Dì biết vợ cháu sao? Đây là vợ cháu, Bách Hợp. Đây là dì Vương, dì Vương ở trong nhà anh hơn 20 năm rồi, chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn đấy.” Phong Ninh vươn tay gạt sợi tóc dính trên má Bách Hợp, anh đã muốn làm thế từ lâu rồi nhưng không dám. Gò má mịn màng hồng hào của thiếu nữ còn hơn cả trong tưởng tượng của anh, trắng trắng non mịn. Vết chai do luyện võ trong lòng bàn tay dường như có thể cắt lên da thịt cô. Phong Ninh cẩn thận vén tóc cô ra sau tai, tiếng tim đập to đến nỗi chính anh cũng nghe thấy, tay anh hơi run lên. Sau khi vén xong tóc cô mới rút tay về đặt trước bụng mình, nắm chặt thành quả đấm đặt lên đùi. Lúc này anh cảm thấy dì Vương ngồi đây thật chướng mắt. Trừ lần hẹn hò hôm mưa, đây là lần đầu tiên anh thân mật chạm lên mặt cô. Cô không từ chối, trong lòng Phong Ninh dường như có một con bướm nhỏ đã đập cánh, khiến anh không nhịn được, muốn làm gì đó, muốn ôm cô vào lòng, muốn vuốt ve gương mặt cô, thậm chí nhìn thấy đôi môi hồng xinh đẹp bên dưới cái mũi thanh tú của cô cũng khiến anh vô ý nuốt nước bọt. Miệng chợt có cảm giác khát khô. Trong một lúc, Phong Ninh đã quên mất dì Vương, anh chỉ nhìn chăm chú vào Bách Hợp. Dì Vương nghe anh gọi Bách Hợp là vợ mà giật nảy mình. Đối với Phong gia mà nói, vợ không phải là chữ có thể nói tùy tiện được. Ngay từ đầu mẹ Phong đã chẳng coi Bách Hợp ra gì, dù sao thì con trai bà ta hiện giờ cũng chưa trưởng thành, chỉ coi như anh thích nhạc rock thôi. Mẹ Phong cho rằng Phong Ninh cũng chỉ nhất thời hứng thú với Bách Hợp, vậy nên trong tưởng tượng của bà ta, Bách Hợp không hề quan trọng, thậm chí không có ý định tự đi gặp Bách Hợp mà chỉ phái người giúp việc tới. Có điều dì Vương đã nhận ra không ổn, nhìn Phong Ninh thì không có vẻ chỉ đang chơi đùa, anh rất nghiêm túc. Tuy anh còn ít tuổi nhưng ánh mắt đã lộ ra mấy phần kiên định, rõ ràng không phải chỉ hứng thú nhất thời. Anh nắm chặt tay Bách Hợp, nói cô là vợ mình khiến dì Vương không biết phải mở miệng thế nào. “Cậu chủ, tôi tới là vì…” Ban đầu dì Vương chưa từng nghĩ rằng Phong Ninh sẽ xuất hiện. Những gì bà ta chuẩn bị để nói với Bách Hợp đương nhiên là không thích hợp để Phong Ninh nghe. Phong Ninh là con trưởng, nhà anh rất chiều chuộng, chiều đến mức tính tình anh như tiểu bá vương, một câu không thuận theo sẽ trở mặt ngay lập tức. Chính vì Phong phu nhân sợ anh chống đối nên mới cho dì Vương đi tìm Bách Hợp trước, nếu như để anh biết là bà bảo Bách Hợp rời xa mình thì e là Phong Ninh sẽ tức giận, lập tức trở mặt. Mà bây giờ thì dì Vương không thể khai ra Phong phu nhân được, không thì sau này mẹ con họ xung đột, chắc chắn Phong phu nhân sẽ trút lên đầu bà ta. “Cô Tả, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô có được không?”