Tình đầu dành hết cho em " h+"

Chương 62 : Quan tâm quá hoá loạn

Hạ Nhi thần sắc lạnh lùng bước đi không hề quay đầu nhìn lại. Khương Tình chạy vội vã đuổi theo, trên hành lanh trường học không ít những nam, nữ sinh đang nhìn về phía bọn họ xì xào bàn tán. Khương Tình hầu như không thèm để tâm tới, mắt thấy Hạ Nhi đang ở trước mắt liền vươn tay giữ tay Hạ Nhi lại. Hạ Nhi nhíu mày, vung mạnh tay tránh thoát, cô lui về phía sau ba bước rồi cười khẽ nói: Đi theo tôi làm gì? Khương Tình có chút luống cuống, nhìn Hạ Nhi thần sắc bình thản nhìn mình, Khương Tình lần đầu tiên trong đời trở nên lo lắng bất an, cô nhẹ giọng ôn nhu nói: Hạ Nhi! Em nghe tôi nói đã. Hạ Nhi cong môi cười, tóc nâu rất dài như nước chảy xuống bao quanh người, Hạ Nhi chậm rãi chớp nhẹ đôi mắt, đồng tử màu hổ phách thuần khiết, không một tia sáng, nhìn lâu giống như ngay cả hồn phách cũng bị hút vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh. Nói đi! Giọng điệu mang chút tuỳ ý lại lạnh nhạt. Khương Tình cúi đầu, giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe: Người lúc nãy là Bối Vy, Bối Vy có ơn với tôi nên từ nhỏ tôi đã thân cận với cô ấy, tình cảm tuy rất tốt nhưng không như em nghĩ đâu. Hạ Nhi nghe thấy liền cười khẽ, đôi mắt chớp động nhìn Khương Tình nhẹ nhàng hỏi: Việc tôi và cô ta.. Không sai! Lúc đầu tôi cũng có suy nghĩ rằng hai người có chút giống nhau, nhưng không vì lý do đó mà tôi yêu em. Hạ Nhi! Tôi không nông cạn như vậy. Khương Tình ngắt lời, giọng nghiêm túc nói. Hạ Nhi nghe thấy liền cười nhẹ. Ánh mắt mang theo ý vị không rõ hỏi: Chỉ cần một chút suy nghĩ rằng tôi giống cô ta, chị cũng đã vì nó mà để ý đến tôi nhiều hơn một ánh mắt, tôi có nên đi cảm ơn cô ta không? Khương Tình nghe thấy liền có chút tức giận, ánh mắt nâu sẫm tối đi ba phần, hiện lên một tia sáng lạnh giá, trầm ngâm một lát, khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt nói: Tôi nhìn em nhiều hơn một ánh mắt? Coi như đúng là như vậy đi. Nhưng từ giây phút nói chuyện với em, tôi đã biết hai người không hề có một chút tương quan nào cả. Hạ Nhi cúi đầu cười rộ lên, xoay người thản nhiên bước đi. Khương Tình nhìn thấy Hạ Nhi để lại một bóng lưng lạnh lẽo, muốn đưa tay giữ Hạ Nhi, nhưng bàn tay vươn ra không kịp bắt lấy một góc áo, Khương Tình muốn đuổi theo thì An Tranh từ đâu xuất hiện chậm rãi bước tới trước mặt Khương Tình, cười nhẹ trầm giọng nói: Không ngờ chỉ vì Hạ Nhi có chút tương tự với nữ nhân kia, nên ban đầu cậu mới chú ý đến cô ấy. Tôi nghe Tinh Thần nói rằng Cao Vỹ Quang liên tục nhắc đến Hạ Nhi trước mặt các cậu ấy bao nhiêu năm, họ nói rằng Khương Tình cậu một lần cũng không hỏi nhiều hơn một câu, thế nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Nhi thì mới đột nhiên quan tâm tới. Lý do cậu tiếp cận Hạ Nhi không hề thuần khiết, một người như Hạ Nhi, cô ấy không bao giờ chấp nhận chuyện bản thân từng vì giống một người mà cậu để ý nên mới được cậu quan tâm. Khương Tình! Cậu và cái người tên Bối Vy đó, mối quan hệ mập mờ không rõ ràng như vậy, xung quanh bất kì ai nhìn vào cũng nghĩ vì Hạ Nhi có đôi phần giống cô ta mà cậu mới để ý tới, nếu tôi là Hạ Nhi, cũng sẽ chán ghét nhìn thấy cậu và cô ta ở bên cạnh. Đã vậy... nữ nhân đó hình như có chút nhiệt tình với cậu nhỉ? Cậu có chắc nữ nhân đó chỉ xem cậu đơn thuần là bạn hay không? An Tranh không chút lưu tình mỉa mai, ý cười trong mắt hiện lên chút châm chọc. Khương Tình không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn phía sau An Tranh, không còn thấy bóng dáng Hạ Nhi nữa liền xoay người bỏ đi. Hạ Nhi một đường đi thẳng về khối A. Vừa bước vào lớp đã thấy Lương Hạ đang vẫy tay với cô. Hạ Nhi chậm rãi đi tới chỗ liền ngồi xuống. Lương Hạ đứng dậy kéo ghế ngồi đối diện Hạ Nhi rồi nói: Cậu nói đi tìm Khương Tình nói chuyện mà, sao lại về sớm như vậy? Hạ Nhi cười khẽ, thanh âm mang chút tự giễu nói: Tớ không muốn gặp cô ta nữa. Lương Hạ nghe thấy liền nhíu mày, lo lắng hỏi: Chuyện gì vậy? Tại sao lại như thế? Hạ Nhi im lặng không đáp, chỉ mở túi lấy tập giấy với bút chì ra vẽ phác hoạ. Lương Hạ biết điều liền ngậm miệng không dám hỏi. Mỗi khi Hạ Nhi vẽ, thì sẽ rất trầm tĩnh không thích bị người khác làm phiền, nên dù Lương Hạ hiện giờ vô cùng tò mò và lo lắng cho Hạ Nhi, vẫn không dám liều chết mà lao lên hỏi thêm câu nào nữa. An Tranh đút tay vào túi quần ưu nhã đi vào lớp, thân hình cao gầy tiêu chuẩn, khoé môi treo lên nụ cười nhạt trên giương mặt yêu mị quyến rũ, An Tranh vươn tay kéo ghế bên cạnh Hạ Nhi rồi ngồi xuống, vô cùng thản nhiên chống cằm nhìn Hạ Nhi đang chăm chú công việc của mình. Lương Hạ giơ tay ra hiệu An Tranh im lặng, An Tranh ánh mắt chớp động tỏ vẻ hiểu rõ rồi nằm xuống bàn, vẻ mặt biếng nhác nhìn Hạ Nhi cười khe khẽ, ngón tay thanh mảnh cũng học theo đường nét Hạ Nhi đang nghệch ngoạc mà di chuyển trên bàn của mình, hình ảnh có chút ngây thơ lại đáng yêu. Lương Hạ nhìn thấy liền thầm lắc đầu. Chả ai lại muốn làm người bình thường khi yêu cả. Khương Tình quay về phòng hội trưởng liền thấy Bối Vy đang ngồi trên ghế, sắc mặt bình thản ngước lên nhìn thấy cô liền nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng nói: Đi tìm cô bé kia thế nào rồi? Em ấy không hiểu lầm gì chứ? Khương Tình không trả lời, bước chân tao nhã lại chậm rãi đi về phía bàn làm việc ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: Chị về đây rồi công việc bên đó sẽ thế nào? Bối Vy nghe thấy liền cười vui vẻ, ánh mắt cong lên vô cùng dịu dàng nói: Tôi thu xếp cả rồi. Không phải trường này có khoa K sao? Tôi sẽ tới đây làm giảng viên dạy khoa thanh nhạc. Khương Tình nghe vậy liền nhíu mày, giọng điệu ôn hoà nói: Trường đại học B rất lớn, vị trí giảng viên của khoa K cũng đang thiếu, nếu chị muốn vào đại học B để dạy thì cũng dễ thôi. Em sẽ nói với hiệu trưởng một tiếng. Bối Vy nghe thấy liền cười càng thêm ngọt ngào, dịu giọng nói: Tình không cần phải giúp chị đâu! Chị sẽ liên hệ với hiệu trưởng để thương lượng. Khương Tình nghe thấy liền gật nhẹ đầu, ôn nhuận nói: Nếu chị muốn tự mình cố gắng thì em sẽ không xen vào. Được rồi! Chị tính sẽ sống ở đâu? Vẫn là ở ngoài sao? Dù gì mẹ chị cũng đã mất rồi. Chị lại không thể sống ở Bối Gia. Bối Vy nghe thấy, mắt mắt xẹt qua một tia đau lòng dễ thấy, nhìn Khương Tình lại nở nụ cười có chút hồn nhiên nói: Chị sẽ ở ngoài! Chỗ ở cũng đã chuẩn bị rồi. Em cứ yên tâm. Nói xong liền đứng dậy cười nói: Thôi chị đi đây! À! Tối nay chị sẽ đãi tiệc rượu ở nhà hàng TD, chị đã nhờ Bối Lạc mời Khanh Long, Tinh Thần, Tiến Minh, Cao Vỹ Quang rồi. Em đi cùng nhé? Chỉ là một bữa ăn nhẹ thôi. Thanh âm Bối Vy mang chút nài nỉ. Khương Tình hơi cau mày, sau đó thở dài nhẹ giọng nói: Ừ! Tối nay em sẽ tới. Bối Vy liền cười cười mang túi xách bước ra cửa. Khương Tình nhìn cánh cửa khép lại, tay liền đưa lên trán xoa nhẹ mi tâm đau nhức. Cô còn chưa giải quyết xong chuyện của Hạ Nhi. Định rằng tối nay sẽ tới nhà Hạ Nhi tìm cô nói chuyện. Thôi thì cứ ăn một bữa cơm xem như có lệ rồi đến Hạ Gia vậy. Khương Tình thầm nghĩ. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Khương Tình nhíu mày, thanh âm mang chút phiền muộn nói: Vào đi! Khương Ngọc mở cửa bước vào, thanh âm mang theo ngạc nhiên hỏi: Chị mới gặp Bối Vy ở ngoài cửa, con bé về lúc nào thế? Khương Tình chống cằm nhìn Khương Ngọc thở dài nói: Chị tới tìm em chỉ muốn hỏi chuyện đó? Khương Ngọc bĩu môi, bước tới ghế sô pha ngồi xuống đầy bất nhã rồi nói: Em để ý Bối Vy quá, Hạ Nhi biết sẽ không hài lòng đâu. Khương Tình nghe thấy lại thở dài, cúi đầu chơi đùa với ngón tay của mình, thấp giọng nói nhỏ: Hạ Nhi biết rồi. Khương Ngọc đang rót nước trà vào ly nghe thấy liền nghiêng tay làm nước trà đổ xuống bàn, ánh mắt lại đầy hứng thú không thèm quan tâm tới nước trà đang tràn lan, hỏi: Con bé tức điên rồi đúng không? Khương Tình ngước mắt nhìn thấy Khương Ngọc đang chăm chú nhìn mình, nước trà đổ ướt cả một mảng quần tây cùng chiếc áo trắng cũng không để ý liền nhẹ giọng nói: Trà đổ rồi! Khương Ngọc vội vàng ngưng tay lại, đặt ly trà sang một bên rồi nói: Đừng đánh trống lảng. Khương Tình lại cúi đầu nghịch ngón tay, nhẹ giọng bình tĩnh nói: Không chỉ tức! Còn rất lạnh lùng. Em biết cô ấy sẽ không vui, từ lúc thấy tấm hình đó chắc chắn sẽ cảm thấy tổn thương. Nhưng không ngờ lại dữ dội như thế, hai ngày nay không biết đã đi đâu, em gọi không được, tới Hạ gia tìm thì ông Hạ bảo cô ấy đi ra ngoài rồi, em khổ sở bất an lo lắng đợi tới hôm nay cô ấy mới xuất hiện. Không ngờ... tại Bối Vy xuất hiện liền quay đầu đi mất. Dù em đuổi theo cũng vô cùng lạnh nhạt tránh xa em cả ngàn dặm. Khương Ngọc nghe Khương Tình trần thuật như ai oán lại như khổ sở bất đắc dĩ liền nói: Lúc Hạ Nhi tới, Bối Vy có làm gì quá phận không? Khương Tình thần sắc có chút động, thở dài nói: Từ nhỏ Bối Vy đã tỏ ra thân cận với em như vậy, em cũng không để ý. Lúc Hạ Nhi tới hình như Bối Vy... đang ôm em, à... nắm tay nữa. Khương Tình nói xong liền hơi biến sắc mặt, lập tức ngồi thẳng dậy, có chút lo lắng hỏi: Hạ Nhi... ghen sao? Khương Ngọc liền chậc lưỡi lắc đầu nhìn Khương Tình nói: Uổng công em được mệnh danh là thiên tài trăm năm có một. Nếu em thấy Hạ Nhi vừa ôm vừa nắm tay một nữ nhân. Em có ghen không? Khương Tình sắc mặt tối sầm, không nhịn được liền đứng dậy, bước nhanh ra cửa. Khương Ngọc vội vàng kéo tay Khương Tình lại nói: Lúc nãy sao không giải thích? Em thấy Hạ Nhi liền không nghĩ nhiều được như thế, trong đầu chỉ cấp thiết muốn mau chóng giải thích việc em không xem em ấy là Bối Vy, không hề nghĩ đến chuyện đụng chạm của Bối Vy khiến Hạ Nhi giận dữ. Khương Tình quay đầu nhìn Khương Ngọc lo lắng bất an nói. Khương Ngọc liền lắc đầu thản nhiên nói: Quan tâm quá nên loạn. Em vì quá để ý Hạ Nhi mà không suy nghĩ đến chuyện khác, sau này em nên hạn chế đừng thân cận với Bối Vy, còn về việc Hạ Nhi tức giận, hiện tại chắc con bé không muốn nghe em nói gì nữa đâu. Nếu được thì tới nhà tìm Hạ Nhi, hai đứa đóng cửa lại giải thích. Nữ nhân mà! Phải đưa lên giường yêu thương một phen mới nghe vào tai lời em nói khi đang giận dỗi được. Khương Ngọc nói xong liền cười cười nháy mắt với Khương Tình. Khương Tình có chút trầm ngâm, đôi mắt hiện lên tia sáng hiểu rõ, quay đầu nhìn Khương Ngọc mang chút ý cười trêu chọc nói: Hiểu nữ nhân như vậy? Có phải để ý ai rồi không? Khương Ngọc liền buông tay Khương Tình, cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi nói: Cũng không phải để ý, mấy nay thỉnh thoảng có một bạn nhỏ tới bầu bạn cũng hợp. Nói xong liền cười, nụ cười mang ý vị cưng chiều, khoé môi cong lên nụ cười mang ba phần tà tứ, bảy phần ung dung.