Tình Đầu Có Độc

Chương 50 : Ai là người nằm vùng?

Trong đại sảnh *y hương tấn ảnh, ánh đèn sáng rực, Đổng Dịch và Trình Thiên là hai gương mặt xa lạ đúng chuẩn đàn ông tốt đi lại ở giữa, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cũng may những người có thể đến sự kiện này cũng không phải là kẻ ngốc, thấy lão đạo diễn vô cùng khách sáo với hai người, vả lại sau khi tiếp đón liền nhanh chóng rời đi, bèn thức thời không đi qua dòm ngó hay quấy rầy. *Y hương tấn ảnh: là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, ảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.  Nguồn: Chỉ muốn có được tình yêu của em – Mặc Khê,  Hàn Lệ + Tiểu Mạc Tử + mapxu +Nấm đông cô + Fany. “Chuyện xảy ra ở cửa chắc chắn là đã truyền ra.” Đổng Dịch dẫn Trình Thiên đến một góc không người, cầm ly champagne trên tay xoay xoay, hỏi tiếp, “Hôm nay Mạc Nhiên xuất hiện ở đây có phải là tác phẩm của anh?” Trước đó hắn đã cảm thấy kỳ quái, lấy tính cách của Mạc Nhiên, tại sao sau khi bị hắn cảnh cáo còn chạy tới nhảy loạn, vả lại tự hắn nhảy thì thôi, vậy mà còn dẫn theo Mạc Phú. Biểu hiện của Mạc Phú có chút quá ngu ngốc, đối nhân xử thế cũng không giống một quan chức già đời, lại giống như là một tên nhà giàu mới nổi không có đầu óc. Vừa rồi Trình Thiên quay đầu lại nhìn cha con Mạc Nhiên, hắn có chú ý đến ánh mắt của anh ấy, thật sự là muốn giả ngu cũng không được. Trình Thiên cũng cầm một ly champagne lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tiệc rượu hôm nay kéo dài bao lâu?” “Đại khái là ba giờ.” Đổng Dịch trả lời, lại hỏi một lần nữa, “Anh đã làm gì Mạc Nhiên?” “Không lâu, không tồi, lát nữa có thể cùng chú Mục và Tiểu Khoa câu cá.” Trình Thiên buông ly champagne, cầm một ly nước trái cây, rốt cuộc trả lời câu hỏi của Đổng Dịch, “Lúc trước tôi không biết chú Mục chính là ba của Tiểu Khoa, tôi thông qua vài con đường đặc biệt điều tra được thủ trưởng tương lai của Mạc Phú chính là chú Mục, sau đó lại phát hiện chú Mục và ba cậu là bạn thân nhiều năm. Tôi không tiếp xúc được với các quan viên thuộc cấp trước đó của ba cậu, vì vậy âm thầm thúc đẩy ở chỗ các quan viên có thể tiếp xúc với cha con Mạc Nhiên trước, cung cấp cho họ một ít tin tức giả.” “Thủ trưởng tương lai của Mạc Phú chính là chú Mục?” Đổng Dịch nhíu mày, hắn không biết tin tức này bèn hỏi tiếp, “Tin giả gì?” “Một chút tin tức có thể làm cho bọn họ tự mình điều tra ra thôi.” Trình Thiên không nói rõ, nghiêng đầu nhìn Đổng Dịch, ánh mắt miễn cưỡng có một tia tán thưởng, “Thật ra cậu dùng cách uy hiếp dọa lui Mạc Nhiên cũng không sai, nhưng cậu quên, dọa lui con trai còn người cha phía sau không nhất định bị uy hiếp. Mạc Nhiên chỉ là một quân cờ, muốn hù dọa phải trực tiếp hù dọa người chơi cờ, để hắn không dám lộn xộn công kích.” Đổng Dịch nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận ý tứ câu nói này của Trình Thiên, vẻ mặt trở nên khó coi, “Ngay cả tôi mà anh cũng tính kế?” Sau khi Mạc Nhiên bị chính hắn cảnh cáo vẫn còn náo loạn, tất nhiên hắn sẽ tức giận, lúc trước hắn không muốn chặt đứt con đường lên chức của người khác, bây giờ có thể hắn sẽ dao động. Mà một khi hắn không muốn nhà họ Mạc sống yên, người đầu tiên hắn tìm chắc chắn là ba hắn. Khác với ông nội sống theo *đạo trung dung của Nho giáo, ba hắn càng sát phạt quyết đoán. Hơn nữa ba hắn và chú Mục là bạn bè thân, từ tay ông tính toán chặt đứt con đường phục chức của Mạc Phú quả thật rất dễ dàng. *Đạo trung dung của Nho giáo:  Sách Trung Dung do ông Tử Tư làm ra. Ông Tử Tư tên Khổng Cấp là con ông Khổng Lý, cháu nội của Không Tử và là học trò của ông Tăng Tử. Trung Dung được xem là tiêu chuẩn cơ bản để rèn luyện nhân cách của người quân tử theo quan điểm Nho Giáo nên còn gọi là Đạo Trung Dung. Sách gồm có 33 chương. Nội dung chủ yếu xoay quanh hai vấn đề: Luyện tâm: tồn, dưỡng, tĩnh, sát Ứng xử (ở đời): nhân, nghĩa, lễ, trí, tín Tham khảo thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Trung_Dung Vậy là lần trước Trình Thiên nói chỉ cần hắn giải quyết hoàn toàn Mạc Nhiên sẽ đáp ứng đính hôn đều là mây bay khói đạn, lúc Trình Thiên nói lời đó chắc chắn đã tính toán kỹ càng hai cách, nếu hắn tàn nhẫn ra tay xử lý Mạc Nhiên, cũng không sao, nếu chính hắn bảo trì cách xử lý tiên lễ hậu binh của nhà họ Đổng, Trình Thiên đã có tính toán tiếp theo… Trình Thiên nhìn thấu hắn không vui, chủ động cụng ly rồi nói, “Nhưng thật ra những việc này đều là vô ích, quan hệ huyết thống của chú Mục và Tiểu Khoa làm tất cả mọi chuyện trở nên đơn giản.” Trước địa vị tuyệt đối và bản năng bảo vệ người thân, toàn bộ toan tính đều vô ích, vì vậy hắn nhanh chóng thu tay, chỉ là hắn không ngờ dấu hiệu giả lần trước gài bẫy Mạc Phú lại hiệu quả như vậy, sau khi hắn thu tay Mạc Phú vẫn hành động đúng như kế hoạch ban đầu của hắn. Đổng Dịch liếc nhìn ly rượu, nhíu mày nói, “Không có lần sau.” Trình Thiên đổi ly nước trái cây, cầm ly champagne trước đó chạm ly lần nữa, sau đó uống một hơi cạn sạch rồi nói, “Tôi có chừng mực, sau này cậu sẽ là người nhà của tôi, xin lỗi, không có lần sau.” Giải thích, xin lỗi, cam đoan, thuận theo dỗ dành vài câu, không ai có thể làm chuyện chân chó một cách bình thản không hề có gánh nặng được như Trình Thiên. Đổng Dịch cũng giơ tay cụng ly rồi uống sạch một hơi, chấp nhận câu xin lỗi coi như thật tình này. Trình Thiên mỉm cười, đặt ly rượu xuống đổi sang ly nước trái cây, hời hợt nhấp một ngụm, đột nhiên hỏi, “Nghe nói Mạc Nhiên kia sau khi bị cậu cảnh cáo còn chạy đến trước mặt Tiểu Khoa châm ngòi ly gián một lần phải không?” “… Thì ra đây mới là nguyên nhân anh quyết định xuống tay tàn nhẫn? Hôm nay chú Mục và Mạc Phú cùng xuất hiện ở tiệc rượu cũng là do anh…” “Chắc Tiểu Khoa sẽ thích cái này.” Trình Thiên buông ly nước trái cây xuống, lại cầm một ly mới lên, hướng Đổng Dịch phất tay, “Tôi đem cái này cho Tiểu Khoa nếm thử, hẹn gặp lại.” Nói xong cầm ly nước trái cây đi thẳng. Đổng Dịch nhịn không được giơ tay đè trán, anh vợ nhà hắn thật là… Miệng thì luôn nói mình không làm gì, nhưng sau khi âm thầm thu thập đủ điều kiện để hại người thì sẽ tiến hành toàn bộ mà không chút do dự. Rõ ràng chỉ cần nói một câu là có thể làm Mục Tu loại bỏ Mạc Phú, lại càng muốn sắp xếp một màn này hù dọa cả nhà họ Mạc, để người nhà họ Mạc mất hết danh dự. Quả thật là có thù tất báo, che chở em trai như mạng… Đổng Dịch cũng cầm ly nước trái cây uống một ngụm, cảm thấy Tiểu Khoa chắc chắn sẽ thích ly nước có vị quả mơ này, liền gọi nhân viên phục vụ đến, hỏi hắn công thức chế biến món đồ uống này, đè nén đoạn đối thoại với Trình Thiên vừa rồi xuống tận đáy lòng. Ông chủ Đình Hoa Cúc là một người đàn ông trung niên chỉ có một mắt, ngoại hình thô ráp dọa người nhưng tính tình lại ôn hòa, rất dễ ở chung. “Trời không phụ lòng người, cuối cùng anh Mục cũng tìm được cháu trai trở về.” Hoa Hoán Thủy sờ sờ cái gáy trơn bóng của ông, đẩy điểm tâm trên bàn đến trước mặt Lưu Khoa, nhìn Mục Tu hỏi, “Anh Mục, sau này anh ở thành phố B luôn hả?” Trước mặt bạn chí cốt, Mục Tu thả lỏng cả người, thẳng thắn nói ra suy tính trong lòng, “Tôi chuẩn bị về hưu trước, sau này Tiểu Khoa ở đâu tôi ở đó.” Hoa Hoán Thủy ngẩn người, sau đó nở nụ cười, “Anh Mục, đây là anh có con trai coi như có đủ cả thế giới rồi đó hả? Xem ra việc này tôi hỏi sai người rồi, Tiểu Khoa, sau này cháu định phát triển ở đâu?” Trước đó Lưu Khoa hoàn toàn không biết Mục Tu có tính toán này, hơi kinh ngạc lại không khỏi cảm thấy trăm nỗi cảm xúc đan xen, thấy Hoa Hoán Thủy vẫn luôn nhìn cậu, nhớ tới lời Đổng Dịch nói trước đó, siết chặt tách trà trong tay, trả lời ông, “Đại khái đi học vài năm, sau đó sẽ ở thành phố B… với ba.” Mục Tu không ngờ dưới tình huống này sẽ nghe con trai gọi tiếng “Ba”, cảm xúc đột nhiên không ổn, không cẩn thận làm nước trà trong tách sánh ra rơi xuống đất. “Ôi! Anh có bị bỏng không? Nhanh nhanh, nhân viên phục vụ đâu, mang nước lạnh và khăn mặt đến.” Hoa Hoán Thủy vờ như không thấy dáng vẻ thất thố của Mục Tu, không để ý hô một tiếng rồi bước ra giả vờ như không vui, vừa đi vừa quở trách, “Mấy nhân viên mới tuyển vào làm càng ngày càng tệ, gọi cũng không ai đến, anh Mục chờ một lát, tôi đi lấy khăn sẽ quay lại ngay.” Nói xong cũng không quay đầu lại bước đi ra khỏi phòng nhỏ mà ông đã được dặn dò từ trước không được để ai làm phiền. Lưu Khoa sờ sờ tách trà, lần thứ hai xác nhận độ ấm của tách trà vừa phải, không phải rất nóng, cậu đứng dậy đi đến ngồi xuống cạnh Mục Tu, kéo bàn tay bị nước trà làm ướt của ông, lấy khăn tay trong túi cẩn thận lau giúp ông, vừa lau vừa nói, “Tầng hai của nhà số 69 vẫn để không, nếu chú không chê nơi nó cách đơn vị của chú quá xa, có thể…” “Có thể.” Mục Tu nắm lại tay cậu, ngón tay kích động không ngừng vuốt ve mu bàn tay cậu, cơ thể hơi hướng lên phía trước, cẩn thận nói, “Thành Thành, con có thể, có thể gọi ba một lần nữa không? Chỉ một lần thôi?” Lưu Khoa giương mắt nhìn ông, nghiêm túc nói, “Chỉ một lần làm sao đủ, xưng hô này một khi đã gọi thì sẽ gọi cả đời… Ba.” Mục Tu càng nắm tay cậu chặt hơn, liên tục gật đầu như trả lời, dáng vẻ kích động và thất thố khác hẳn bộ dáng nghiêm túc trầm ổn bình thường. Sau khi gọi xong cậu phát hiện thay đổi xưng hô cũng không khó như trong tưởng tượng của cậu, Lưu Khoa yên tĩnh ngồi bên cạnh Mục Tu, chậm rãi chờ ông bình phục cảm xúc, đột nhiên trong lòng cậu hy vọng giờ phút này Đổng Dịch và Trình Thiên cũng ở bên cạnh. Ý thức được suy nghĩ của bản thân, cậu lại cảm thấy hơi buồn cười. Con người quả nhiên là một sinh vật dễ bị làm hư, mới bao lâu thôi mà cậu đã sắp không nhớ nổi cuộc sống cô đơn cậu đã trải qua trước kia ra sao. Trong tiệc rượu, sau khi lão đạo diễn lên sân khấu nói vài câu khai mạc, buổi lễ chính thức kéo màn bắt đầu, sau một trận vỗ tay, từng diễn viên tham gia diễn xuất lên sân khấu đứng bên cạnh lão đạo diễn, dựa theo kịch bản chuẩn bị từ trước chào hỏi khách khứa. Sau khi Lưu Khoa đi theo Mục Tu chào hỏi mấy người chú xong rốt cuộc cậu có chút thời gian tự do, bị Đổng Dịch kéo đến đứng trong góc đại sảnh xem náo nhiệt. “Anh không cần lên sân khấu sao?” Lưu Khoa uống nước trái cây, nghi hoặc hỏi. “Không cần.” Đổng Dịch lắc đầu, giúp cậu chỉnh cái nơ trên cổ, giải thích thêm, “Ở cùng em quan trọng hơn.” Lưu Khoa cự tuyệt viên đạn bọc đường này, không chút lưu tình chọc thủng hắn, “Không phải trước đó anh có kế hoạch lên sân khấu diễn thuyết như tổng tài bá đạo, tuyên bố chuyện chúng ta đính hôn sao, sao bây giờ lại thay đổi?” Kế hoạch bị đâm thủng, vẻ mặt Đổng Dịch hơi cứng lại, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, giơ tay che mắt hỏi lại, “Sao em biết anh định tuyên bố chuyện chúng ta đính hôn ở buổi tiệc này?” Lưu Khoa kéo tay hắn xuống, thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói, “Anh có thể có quân sư chân chó là Liễu Kim, em không thể có gián điệp nằm vùng sao? Đổng tiểu Dịch, sau này khi làm việc phải cẩn thận a, đừng quá tin người nha.” Đổng Dịch: “… Ai là nằm vùng?” Vấn đề này sao cậu có thể trả lời, Lưu Khoa khinh thường hừ lạnh. Đổng Dịch nhíu mày, “David hack mạng máy tính văn phòng của anh?” Lưu Khoa cả kinh, bị sặc nước trái cây. Xem ra đây chính là chân tướng. Đổng Dịch bất đắc dĩ, giơ tay vỗ lên sống lưng cậu rồi nói tiếp, “Lần sau đừng như vậy, em muốn biết gì hỏi trực tiếp anh là được.” “David chỉ hack wechat Hoàn Thụy, sau đó thông qua đó hack wechat Liễu Kim, rồi ngẫu nhiên phát hiện kế hoạch của anh trong cuộc trò chuyện của Liễu Kim và Cổ Tấn, không hack mạng phòng làm việc của anh. Hơn nữa em đã nói với David, hắn cam đoan sẽ không hack tung lung tài khoản của người khác nữa, cũng trịnh trọng xin lỗi Liễu Kim.” Lưu Khoa buông ly nước trái cây giải thích cho David, sau đó nhìn Đổng Dịch nghiêm túc nói, “Vậy sau này nếu anh muốn làm gì, hoặc là muốn em làm gì, cũng có thể nói trực tiếp với em, hỏi ý kiến của em, đừng dùng cách đột ngột gây bất ngờ này, nếu anh gạt em tuyên bố chuyện chúng ta đính hôn trước công chúng, đó không phải là kinh hỉ mà là kinh hãi.” Đổng Dịch lập tức nghĩ lại, sau đó tiếp nhận câu nói của Lưu Khoa, trả lời cậu, “Được, sau này sẽ nói cho em biết tất cả mọi chuyện, không gạt em.” Lưu Khoa vừa lòng, vỗ vai hắn, “Vậy mới đúng, Đổng tiểu Dịch thật ngoan.” Đổng Dịch nắm chặt tay cậu, “Hôm nay anh có thể tuyên bố chuyện chúng ta đính hôn ở đây không?” Lưu Khoa nghi hoặc, “Làm sao tuyên bố? Anh vẫn muốn lên sân khấu?” Đổng Dịch lắc đầu, sờ sờ chiếc nhẫn trên tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, cầm điện thoại ra chụp bàn tay hai người một tấm. Lưu Khoa nhướng mày. Đổng Dịch bấm mở wechat và weibo, đăng ảnh chụp lên, sau đó @ qua wechat và weibo của Lưu Khoa. “Ấu trĩ.” Lưu Khoa cười cười, lấy điện thoại của hắn đăng nhập vào tài khoản của cậu, nhấn like cho bài đăng của Đổng Dịch, sau đó viết thêm, “Tuy rằng em ngốc nghếch, nhưng anh trai thương em.” Mặt Đổng Dịch vụt cái đen thui, tới gần uy hiếp nói, “Anh trai?” “Ừm, em trai ngoan.” Lưu Khoa gan lớn trả lời, sau đó nhìn đường chuẩn bị bỏ chạy, “Anh trai gọi em đi câu cá, anh bận rồi em đi trước đây.” Đổng Dịch muốn đuổi theo, lại bị lão đạo diễn đi đến chặn đường, chỉ có thể bất đắc dĩ hình dung trong đầu cảnh tượng đè Lưu Khoa xuống đánh mông một trận sau đó lại hôn một trận. Hiện tại hai người đã là CP vương đạo trên weibo, fan trên mạng vô số, weibo vừa mới đăng bình luận đã điên cuồng tăng lên. Mềm Mại: Nhẫn đẹp lắm, chúc Chu Chu hạnh phúc. [ hoa tươi ] Bong bóng nhỏ: Hằng ngày tú ân ái (11), hằng ngày ăn thức ăn của chó (11), coi thường độc thân (01), vẫy tay tạm biệt, thế giới thật tàn khốc. Thiên Lương Vương Phá: Được lắm được lắm, tôi biết hai người cầu hôn xong sẽ đính hôn, cũng biết chuyện hai người đeo nhẫn đính hôn, lui ra đi, thức ăn chó ăn thật ngon, cho 5 sao. Tôi đại khái bị mù: Hôm nay cũng ăn thức ăn chó cả ngày rồi, kiên cường mỉm cười. … Bát quái con chó nhỏ: Mọi người không biết hôm nay là lễ khai máy phim phải không? Trong tấm ảnh này của bọn họ đã để lộ ra ống quần tây, giày da và hoa văn thảm đỏ, từ đó thấy được hai người đang mặc chính trang, nhìn ra là tú ân ái trong buổi lễ khai máy. Có cảm giác càng ngược đúng không, Hòa đại đại vì tưởng niệm chủ bá Chu Dịch mới viết . Tôi yêu trồng hoa: Ngược muốn khóc, lầu trên tôi muốn đánh cậu. Fan não tàn của Hòa đại đại: Lễ khai máy?! Má ơi má ơi má ơi! A a a, rốt cuộc cũng quay rồi! Chúc thuận lợi! Cầu Hòa đại đại cũng làm phim ! Cầu! … Tôi mới thật là chó săn: Một cơn sóng lớn sắp đánh úp tới rồi, mọi người vẫn cho là Hòa đại đại và chủ bá Chu Dịch là vương tử và cậu bé nghèo khổ sao? No no no, chân tướng sẽ hù chết mọi người! Cỏ xanh bên bờ sông: Lầu trên, cầu bạo liêu! Trái tim sỏi đá: Cầu bạo liêu! … Bát quái con chó nhỏ: Má nó má nó má nó, tôi mới vừa biết được chút tin tức từ một đàn anh! Nhưng có thể để lộ ra hay không còn phải xem ý phía trên. Bong bóng nhỏ: Can đảm bạo liêu đi a khốn nạn! Khơi mào lòng hiếu kỳ của người ta lại không giải đáp, có tin tôi lấy thức ăn chó làm nghẹn chết cậu không! … Tôi mới thật là chó săn: Được cho phép tôi nói ra đây! Mọi người cũng biết Chu Chu nhà mấy người vừa nhận lại anh trai đúng không, nhưng mọi người có biết anh trai Chu Chu làm gì không? Gợi ý một chữ cái tiếng Anh là C đại gia Trà Hành, rõ ràng là tổng tài bá đạo nha~ Mềm Mại: Trình Ký Trà Hành? Thiên Lương Vương Phá: Trình Ký?! Cậu đừng lừa tôi! … Bát quái con chó nhỏ: Có người cướp đầu đề của tôi! Mọi người thật thông minh, đã đoán được Trà Hành nhà ai, vậy tôi tiết lộ chuyện khác, mọi người đều biết Chu Chu là trẻ bị bắt cóc rồi được nhận nuôi, vậy mọi người có biết cha ruột của Chu Chu là ai không? Gợi ý đây là một nhân vật lớn mới trở về thành phố B gần đây, không vợ không con, thật nhiều huy chương trên vai, dù sao hướng lên cao đoán là ra! … Khu bình luận yên tĩnh đến quỷ dị trong chớp mắt, cuối cùng lại là Mềm Mại xông ra. Mềm Mại: Mục, Mục X? Bong bóng nhỏ: Má ơi, Mềm Mại cô cũng thật dám đoán! Thiên Lương Vương Phá: Hôm nay có lẽ tôi vào sai weibo rồi, trái tim có chút chịu không nổi. Tôi đại khái bị mù: Tôi hơi “đơ” rồi, cải thìa đáng thương nhà mình đột nhiên biến thành cải trắng phỉ thúy, hơi huyền huyễn… Tôi mới là thật chó săn: Chậc, dám đoạt chuyện của tôi! Tin hay không cứ chờ xem, nhân vật lớn kia dám nói ra mọi chuyện trong trường hợp này, chính là không muốn giấu giếm chuyện này, sắp đến tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra, mọi người đừng vội… Cỏ xanh bên bờ sông: Vậy tất cả đều là sự thật sao? Má ơi! Chu Chu vậy mà thật sự là cải thìa phỉ thúy mạ vàng! Weibo nổi bão lần nữa, các loại suy đoán không ngừng nhảy ra, trong Đình Hoa Cúc, Lưu Khoa lại vô cùng nhàn nhã. “Ba chuẩn bị chính thức tuyên bố quan hệ của chúng ta, con có ý kiến gì không?” Mục Tu dẫn Lưu Khoa đi vào khu vực câu cá phía sau Đình Hoa Cúc, tìm nhân viên phục vụ lấy dụng cụ câu cá, quyết định đi câu cá với con trai cho thật vui. Hai người tìm một chỗ tương đối yên tĩnh ngồi xuống, Lưu Khoa vừa chỉnh mồi câu vừa trả lời, “Ba cảm thấy làm sao tốt thì cứ làm, con không có ý kiến.” Mục Tu thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, ngược lại càng suy nghĩ vì cậu, lo lắng một chút lại từ chối nói, “Như vậy không được, phát thông báo sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của con, đến lúc đó chắc chắn con sẽ không được yên tĩnh.” “Làm chủ bá gặp đủ loại khán giả, nếu không điều chỉnh tâm lý bản thân, mỗi ngày đều không được yên tĩnh.” Lưu Khoa uyển chuyển trấn an, đưa cho Mục Tu cần câu đã chuẩn bị tốt rồi nói tiếp, “Chuyện này ba không cần băn khoăn cho con, ba cảm thấy thích hợp thì cứ làm.” Làm sao có thể không để ý chứ, nếu công bố quan hệ của bọn họ có thể giúp cuộc sống của Lưu Khoa càng thêm thuận lợi thì ông chắc chắn sẽ công bố ngay lập tức. Nhưng nếu sau khi công bố sẽ sinh ra bất lợi gì với Tiểu Khoa, vậy ông tình nguyện người ngoài không biết ông là ba của Tiểu Khoa. Mục Tu không nói gì nữa mà chuyên tâm câu cá, sau khi con cá đầu tiên mắc câu, rốt cuộc ông có quyết định, “Thôi, không chính thức công bố, như bây giờ là tốt rồi. Qua ngày hôm nay, người nên biết cũng biết, những  người chưa biết cũng không có năng lực khi dễ con, con yên tâm phát triển sự nghiệp, sau này sẽ không có ai có thể tùy ý nói xấu con.” Lưu Khoa hiểu được sự quan tâm và lo lắng của ông, trả lời, “Cám ơn ba.” “Khách sáo với ba làm gì.” Mục Tu giơ tay xoa đầu cậu một cái, nhìn dáng vẻ giống nhau đến bảy tám phần của cậu và vợ ông, trong lòng cảm thấy bình an. Như vậy cũng tốt, làm cha đương nhiên phải suy nghĩ cho con trai nhiều một chút. Trong hoàn cảnh như internet này, thân phận con trai quan lớn không mang đến điều tốt gì, mà chỉ làm Lưu Khoa phải đối mặt với càng nhiều lời đồn đãi vô căn cứ và những suy đoán thành kiến, thông tin mơ hồ lộ ra so với chính thức công bố càng khiến người khác kiêng kị, đến lúc đó ông kiểm soát dư luận nhiều hơn, cuộc sống của Tiểu Khoa chắc chắn sẽ không vì ông mà có ảnh hưởng tiêu cực. Tiệc rượu vẫn tiếp tục, Đổng Dịch y theo cam kết trước đó, sau khi cùng lão đạo diễn lộ mặt tiếp đón khách khứa, hắn nhanh chóng tạm biệt rồi đi về phía khu câu cá trong Đình Hoa Cúc. Vào thang máy xuống lầu một, đi qua ba tòa nhà và một vườn hoa, lúc đi xuyên qua con đường thẳng giữa núi giả và hồ nhân tạo, Đổng Dịch nghe được giọng nói của Trình Thiên. Sao anh trai lại ở đây? Không phải cùng đi câu cá với chú Mục sao? Đổng Dịch nghi hoặc dừng bước, nhìn về phía núi giả. “Cậu ngăn tôi lại vì nói chuyện này?” Trên tay Trình Thiên là trà và điểm tâm, tay kia còn cầm theo một cái ghế nhỏ có thể gấp lại, hành động mang hơi thở cuộc sống bình thường này hòa tan một chút cảm giác làm người ta lạnh nhạt xa cách trên người hắn. Mạc Nhiên bị ánh mắt xinh đẹp của Trình Thiên nhìn, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, âm thầm hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm mấy lần đối phương là rắn độc, không thể trêu chọc, hắn cố gắng bình tĩnh nói, “Tôi tới xin lỗi thay ba tôi, chuyện ở cửa phòng Xuân Hoa Thu Thực, chúng tôi….” “Xin lỗi thay ba cậu?” Trình Thiên cắt ngang lời Mạc Nhiên, hỏi lại, “Vậy lời xin lỗi của cậu đâu?” Mạc Nhiên sửng sốt. “Hay là cậu đã quên từng nói với em trai tôi những lời gì, cũng từng có ý tưởng cướp người đàn ông của nó?” Đối với những người hắn không thích, Trình Thiên chưa bao giờ có cái gì gọi là tình cảm và chừa chút thể diện cho người khác, cũng không có kiên nhẫn, “Không cần nói xin lỗi, ai cũng tính kế vì bản thân mà thôi, xin lỗi không tiếp chuyện.” “Không, khoan đã, tôi xin lỗi! Tôi cũng xin lỗi!” Mạc Nhiên kích động giơ tay kéo cánh tay Trình Thiên, thấy hắn lộ vẻ mặt không vui, Mạc Nhiên nhanh chóng buông tay, biết đối với người này quanh co lòng vòng thăm dò chỉ càng chọc hắn phản cảm, liền nhanh chóng nói, “Tôi biết hành động hôm nay của ba tôi thật ngu xuẩn, trước đây tôi cũng rất ngu xuẩn, nhưng anh cũng nói, ai cũng tính kế vì bản thân mà thôi, tôi không có gì giải thích. Tôi ngăn anh lại ngoại trừ xin lỗi, còn muốn chuộc tội, cầu một cơ hội.” Trình Thiên có chút hứng thú, “Chuộc tội? Cậu cảm thấy chính mình có tội?” Mạc Nhiên lại bị Trình Thiên hỏi sửng sốt, trong lòng kêu gào có tội cái rắm, trên mặt lại gật đầu, cố gắng làm ra vẻ thành khẩn, nói tiếp, “Đúng, tôi có tội, vừa ngu ngốc vừa tham lam, cho rằng tình cảm là đồ vật có thể tính kế đoạt được, luôn nghĩ đi đường tắt có thể thành công… Xem xét cha con tôi cũng không có làm ra chuyện gì có thể thật sự uy hiếp được Lưu, uy hiếp được em trai của anh, hy vọng anh có thể cho cha con tôi một cơ hội, một cơ hội chuộc tội.” Người này so với trí tưởng tượng của hắn cũng có chút thông minh, Trình Thiên xoay người nhìn Mạc Nhiên, ý bảo nói tiếp. Mạc Nhiên trong lòng vui vẻ, tiếp tục nói, “Tuy rằng tính tình ba tôi không tốt, nhưng ông ấy thật sự không có ý xấu, cũng có năng lực làm việc, chỉ là dễ dàng bị người khác lừa gạt lợi dụng, đôi khi nói chuyện không có đầu óc, chỉ cần cho ông ấy một cơ hội, ông ấy sẽ dùng năng lực chứng minh bản thân là một phụ tá tốt của Mục tiên sinh! Tâm tư của ba tôi rất dễ dàng nhìn thấu, đối với nhân vật lớn mà nói sử dụng người như thế không phải càng thêm thuận tay sao, tôi xin thề, sau này tôi sẽ không tiếp tục tính kế tình cảm người khác cùng…” Lòng nhẫn nại của Trình Thiên cạn kiệt lần nữa, xoay người chuẩn bị rời đi. “Tâm… từ từ! Trình tiên sinh, mấy hôm trước tôi nhận được một bức thư từ nước ngoài, người gửi thư tự xưng có thể giúp tôi loại bỏ em trai của anh, hắn hỏi tôi rất nhiều chuyện về em trai của anh, dùng từ ngữ và phong cách rất cổ quái, còn hỏi thăm tôi về hành động gần đây của anh và Đổng, Đổng tiên sinh, kỳ quái nhất chính là, hắn cuối cùng lại hỏi thăm một chút tình huống của Tiền Vân Phi tiên sinh, chú của Đổng tiên sinh, dựa theo câu nói của hắn, tựa hồ hắn hoài nghi Tiền Vân Phi tiên sinh chính là ba của em trai anh.” Hoài nghi chú Tiền là ba của Tiểu Khoa? Thư đến từ nước ngoài? Trình Thiên lại xoay người, trong lòng đã có chút suy đoán, đánh giá Mạc Nhiên từ trên xuống dưới, nghiêng đầu ra hiệu, “Đi theo tôi.” Mạc Nhiên ngẩn người, vội vàng đi theo Trình Thiên, tâm lý rối loạn và vô cùng thấp thỏm, vì bản thân, cũng vì tiền đồ của ba hắn, càng sợ lợi thế trong tay không đủ lớn. Hai người vòng ra liền gặp được Đổng Dịch đứng ở ven đường, Mạc Nhiên hơi xấu hổ, Trình Thiên cũng không có dáng vẻ bất ngờ, nói với Đổng Dịch, “Cậu đến vừa lúc, Tiểu Khoa và chú Mục mặc tây trang câu cá không tiện, cậu gọi người mang hai bộ quần áo đến đây.” Đổng Dịch tới trễ nên không nghe được tin tức quan trọng, có chút khó hiểu khi thấy Mạc Nhiên đi theo sau Trình Thiên, nhưng hắn biết tính cách của Trình Thiên, dẫn Mạc Nhiên theo chắc chắn là có việc gì đó bèn không hỏi nhiều, gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ mang quần áo đến rồi tiến lên nhận cái khay trên tay Trình Thiên, cùng hắn đi song song về khu câu cá.