Tình Đầu Có Độc
Chương 36 : Quà Tết
Edit: Only_U
Lúc nhìn thấy cảnh sát đến, lão trưởng thôn hơi lo lắng, cho là cảnh sát đến để bắt những thôn dân tụ tập đánh nhau, đang muốn năn nỉ, không ngờ tình hình lại khác hẳn. Bọn côn đồ bỏ chạy, cảnh sát không để ý đến thôn dân đang cầm gậy gộc mà đuổi theo bọn chúng, viên cảnh sát có vẻ như là cấp trên đột nhiên đi đến nói chuyện rất khách sáo với Trình Thiên và Đổng Dịch, nói xong còn quay lại trấn an ông, cam đoan sẽ không để bọn côn đồ quấy rầy đến cuộc sống của thôn dân nữa.
Không đến mười lăm phút, Lưu Nhân và bọn lưu manh đều bị bắt hết. Cánh tay Lưu Nhân bị gãy, mặt chảy máu mũi, bị tố cáo cầm dao gây thương tích, bên này không ai bị thương lại là người bị hại vô tội.
Lão trưởng thôn hơi ngơ ngác, Lưu Khoa đã chuẩn bị tâm lý phải đến cục cảnh sát uống trà cũng ngơ ngác luôn.
“Đổng Dịch, anh trai, hai anh…” Cậu bước lên kéo tay áo Đổng Dịch, liếc nhìn chiếc xe cảnh sát đã đi xa, không tự giác nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy? Hai anh quen biết viên cảnh sát kia sao?”
“Không quen.” Đổng Dịch cởi áo khoác phủ thêm cho cậu, giúp cậu vuốt lại mái tóc hơi lộn xộn vì đánh nhau lúc nãy, dịu dàng nói, “Thu dọn một chút rồi về khách sạn thôi, buổi chiều nghĩ ngơi cho tốt, tối nay lên xe lửa chắc chắn sẽ không ngủ ngon được.”
Lưu Khoa nhíu mày, “Anh đừng gạt em, không quen tại sao ông ta lại giúp đỡ chúng ta như vậy? Còn nữa, Lưu Nhân bị bắt đi rồi sẽ ra sao?” Dựa theo tình huống vừa rồi mà nói không có vấn đề ai mà tin chứ.
“Quả thật không quen, ông ta giúp đỡ vì thủ trưởng của ông ấy là cấp dưới ngày xưa của ông Đổng.” Hiếm khi Trình Thiên chủ động giúp Đổng Dịch giải thích, “Lưu Nhân muốn hủy bỏ quan hệ nhận nuôi của em và ông Lưu, sau đó bịa đặt nói xấu em trên internet, làm tên tuổi em trở nên thối nát, rồi khống chế em bán cho mấy khán giả biến thái kiếm tiền, cuối cùng là chụp vài tấm ảnh khỏa thân và quay video lại để uy hiếp em. Anh phát hiện kế hoạch của hắn, âm thầm đẩy hắn một phen, sau đó đào hố gài bẫy hắn, thu thập chứng cứ những tội hắn định làm. Nhưng có bằng chứng rồi, còn phải có đường đi cho hắn lọt vào, những người anh quen biết phải mất một ít thời gian mới liên hệ được, anh liền mượn quan hệ của ông nội Đổng Dịch, yên tâm đi, Lưu Nhân đã không thể uy hiếp em nữa.”
Lão trưởng thôn lại bắt đầu tức giận gõ gậy chống, “Đúng là súc sinh! Vậy mà có thể nghĩ ra phương pháp độc ác như vậy, hôm nay không đánh chết nó thật quá dễ dàng cho nó.”
Lưu Khoa không ngờ lòng dạ Lưu Nhân lại hiểm độc đến vậy, nhíu mày thật sâu.
Đổng Dịch đen mặt, nhìn Trình Thiên hỏi, “Lúc anh tìm tôi hỏi số điện thoại ông nội, sao không nói chuyện này cho tôi biết?”
“Sợ cậu đánh chết Lưu Nhân làm Tiểu Khoa lo lắng.” Trình Thiên không sợ gương mặt lạnh của Đổng Dịch, nhìn đồng hồ rồi quay sang trưởng thôn nói, “Hôm nay cám ơn mọi người rất nhiều, cháu đã đặt mấy bàn tiệc ở khách sạn, xe bus sẽ đến đón mọi người ngay thôi, hy vọng mọi người nể mặt nhận lòng biết ơn của cháu.”
Con trai trưởng thôn vẫn luôn im lặng, lúc này đè lại lão trưởng thôn đang chuẩn bị từ chối, hướng Trình Thiên gật gật đầu nói, “Cám ơn ý tốt của Trình tiên sinh, tôi liền đi đếm xem bao nhiêu người có thể đi được.” Nói xong quay sang nhìn Lưu Khoa, vẻ mặt và giọng nói đều dịu xuống, “Có rảnh thì về thăm, nếu ở bên ngoài bị khi dễ cũng đừng sợ, lúc nào cháu trở về cũng được, chú làm chủ cho cháu.”
Lưu Khoa cảm thấy ấm áp trong lòng, gật đầu trả lời, “Cháu đã biết, cám ơn chú.”
Con trai trưởng thôn hướng cậu cười cười, xoay người chào hỏi mấy người quen đứng cạnh đó, rồi đi đến chỗ mấy phụ nữ vừa từ trên núi xuống.
Lưu Khoa chiêu đãi thôn dân một bữa trưa linh đình tuy hơi muộn trong nhà hàng, lúc tiễn mọi người về, cậu tặng mỗi người một phần quà được chuẩn bị từ trước, thừa dịp trưởng thôn không chú ý, cậu trộm nhét một ít tiền mặt vào phần quà của ông.
“Đủ tiền xài không?” Đổng Dịch đột nhiên xuất hiện sau lưng Lưu Khoa, ôm cậu cắn cắn vành tai.
Lưu Khoa hoảng sợ, tức giận đẩy hắn ra, hạ giọng nói, “Chỗ này sẽ có người đi ngang qua bất cứ lúc nào, tới dùng cơm còn có trẻ em, anh chú ý một chút.”
Đổng Dịch lại dính vào, đứng thẳng người nắm tay cậu, cầm ví tiền đặt lên, “Anh biết em không lấy tiền trên kênh trực tiếp, cũng không động đến thẻ của anh, Tiểu Khoa, đừng phân chia rạch ròi với anh, được không?”
Mua mộ phần, đưa tiền cho trưởng thôn, tặng quà… Tóm lại là đủ thứ chuyện lớn nhỏ, không lấy tiền từ kênh trực tiếp, quả thật trong tay Lưu Khoa không còn tiền. Cậu kéo túi áo khoác của Đổng Dịch nhét ví tiền vào rồi nói, “Đúng là em không có tiền, nhưng chỉ là tạm thời, anh cũng nói em không lấy tiền trên kênh trực tiếp mà, lần này về sẽ lấy, tạm thời không cần tiền của anh.”
Đổng Dịch nghiêm mặt, đưa tay nhéo mặt cậu, “Quả nhiên em phân chia với anh rất rõ ràng, xem ra nên sớm kết hôn mới được.”
Lưu Khoa mặc hắn nhéo, lành lạnh nhắc nhở, “Anh trai em đang nhìn anh kìa.”
Cơ thể Đổng Dịch cứng đờ, thu tay quay đầu nhìn lại, thấy Trình Thiên đang lạnh mặt nhìn bên này, lông mày giật giật lạnh buốt nói, “Phải kết hôn sớm!”
Lưu Khoa cười hừ một tiếng vỗ vỗ ngực hắn, cầm quà của trưởng thôn đi về phía Trình Thiên.
Ba giờ rưỡi chiều, Lưu Khoa bị Đổng Dịch đuổi về phòng nghỉ ngơi, còn Trình Thiên thì cũng chào Đổng Dịch một tiếng, sau đó dựa theo địa chỉ mà cảnh sát Lý nhắn tin đến, đi đến bệnh viện Lưu Nhân đang nằm.
“Cảnh sát, tôi bị oan! Cái gì mà bắt cóc uy hiếp, tôi chưa từng làm. Hôm nay đánh nhau cũng do đối phương khơi mào trước, anh nhìn cánh tay của tôi này, nhìn mấy vết thương xanh tím trên người tôi này, tôi mới là người bị hại!”
Viên cảnh sát trực ban không kiên nhẫn liếc hắn xem thường, “Mấy câu này chờ băng bó xong về cục cảnh sát rồi nói, ok? Đừng quấy rầy bệnh nhân khác nghỉ ngơi, im lặng cho tôi!”
Lưu Nhân càng muốn chống đối, giọng nói càng ồn ào hơn, “Các anh vu khống! Tôi không phục! Tôi muốn khiếu nại! Rõ ràng các anh đã nhận hối lộ của tên Trình Thiên kia, tôi muốn tố cáo các anh!”
“Vậy thì làm đi!” Viên cảnh sát phát cáu, vỗ xuống tủ đầu giường quát, “Khiếu nại cũng được tố cáo cũng được, tôi chỉ yêu cầu anh yên tĩnh! Có để những bệnh nhân khác nghỉ ngơi không hả? Anh ầm ĩ như vậy, bác sĩ y tá làm sao làm việc được? Cũng không nhìn lại xem bản thân đã phạm những tội gì mà còn ồn ào như vậy, anh lấy đâu ra can đảm vậy? Tôi cho anh biết, lần này Lưu Nhân anh chắc chắn tiêu rồi! Còn muốn khiếu nại lên cấp trên của tôi, có bản lĩnh thì anh khiếu nại lên trên đi, nhìn xem anh có thế khiếu nại vị Đổng gia trên kia không! Anh phạm tội là sự thật, không ai oan uổng anh. Chúng tôi làm việc theo quy định, anh không phục cũng phải chịu! Im lặng đi! Đừng ép tôi phải còng anh!”
Lưu Nhân giống như gà trống bị túm cổ, giọng nói cũng quái dị, “Đổng, Đổng gia kia? Là, là vị nào? Không phải là…”
“Chính là người ông đang nghĩ.” Trình Thiên đẩy cửa bước vào, nhìn viên cảnh sát gật đầu chào, khách sáo lễ độ nói, “Tôi có chút việc muốn nói riêng với Lưu tiên sinh, anh xem…”
Viên cảnh sát rất hiểu ý đứng dậy, vừa gật đầu vừa tự giác đi ra ngoài, “Vậy anh từ từ nói, tôi canh chừng bên ngoài, sẽ không có ai đến gần đâu, nếu Lưu Nhân có ý đồ gây thương tích, anh cứ gọi một tiếng tôi lập tức đi vào.”
“Cám ơn.” Trình Thiên khách sáo nói, nhìn theo hắn ra ngoài.
“Mày, mày tới làm gì?” Lưu Nhân vừa nhìn thấy Trình Thiên bỗng toàn thân chỗ nào cũng đau, không kiêu ngạo như trước nữa mà luống cuống nói, “Anh cảnh sát, anh quay lại đi! Anh đừng đi ra ngoài. Người này muốn giết tôi, anh đừng đi!”
Cạch, cửa phòng bệnh đóng lại.
Trình Thiên quay đầu nhìn Lưu Nhân, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, Trình Thiên ngồi vào ghế cạnh giường bệnh, lấy một con dao gấp trong túi ra xoay xoay, nhẹ giọng hỏi, “Lưu Nhân, ông nội Đổng Dịch, Đổng Bảo Khánh, tên này nghe quen không?”
Lưu Nhân choáng váng, Đổng Bảo Khánh, cái tên này thường nghe được trên kênh thời sự, mẹ nó ai mà không quen!
“Còn ông ngoại Đổng Dịch, Ông Hữu Đức, tên này cũng quen không?”
Lại một cái tên thường xuất hiện trên bảng tin, trái tim Lưu Nhân nhảy lên, vết thương trên người không ngừng phát đau, cảm thấy đầu cũng đau, thật muốn ngất xỉu cho xong. Thằng, thằng con hoang kia rốt cuộc câu ở đâu một tên bạn trai như vậy về, bối cảnh này…
“Tội lần này ông phạm phải có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, lớn chính là giết người và bắt cóc chưa thành, ăn cơm tù vài năm. Nhỏ chính là tụ tập đánh nhau, giam vài ngày là có thể thả ra.” Trình Thiên bấm lưỡi dao ra xoay xoay, “Kết quả nặng nhất cũng chỉ là giam vài năm thôi, sợ cái gì, chờ vài năm sau ra tù, lại bịa đặt tin tức nói xấu Tiểu Khoa, cướp đồ vật của nó, ông có thể tiếp tục sung sướng nửa đời sau… Lúc trước ông đã nghĩ như vậy, đúng không?”
Lưu Nhân nhìn ánh sáng lóe lên trên mũi dao dưới ánh mặt trời, nuốt nuốt nước bọt không dám nói lời nào. Khi nghe đến hai cái tên đáng sợ đó, quả thật hắn đã nghĩ như vậy.
“Hiện tại ông đã biết bối cảnh của Đổng Dịch, trong lòng rất sợ, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, nghĩ có thể cướp tiền của Tiểu Khoa rồi ra nước ngoài ăn chơi.” Trình Thiên giương mắt nhìn hắn, chậm rãi dí sát vào, “Trước tiên không bàn đến chuyện ông rốt cuộc có thể cướp được đồ vật của Tiểu Khoa hay không, chỉ nói đến chuyện ra nước ngoài này… Lưu Nhân, ông có bản lĩnh xuất ngoại, tôi liền có cách biến ông thành dân nhập cư bất hợp pháp, cho ông vĩnh viễn sống những ngày thấp hèn, cầu cứu không cửa cầu sống không đường.”
Có thể là do nước thuốc khá lạnh, Lưu Nhân bắt đầu hơi run rẩy né tránh tầm mắt của Trình Thiên, cà lăm nói, “Tất, tất cả đều là mày nói, ai, ai biết mày có hù dọa tao không, mày, mày chỉ là cáo mượn oai hùm dùng bối cảnh của Đổng Dịch hù dọa tao, tao, tao sợ hắn, nhưng không sợ mày! Hai thằng đàn ông có thể ở bên nhau bao lâu chứ, tao, tao chờ ngày chúng nó chia tay!”
“Ông có thể chờ.” Trình Thiên mỉm cười, mũi dao dừng trên mu bàn tay Lưu Nhân, xoay xoay thành hình tròn rồi dừng ở động mạch ấn nhẹ xuống, “Tuy là tôi không có phương pháp nhanh gọn như nhà họ Đổng, nhưng tôi vẫn có cách giết người. Lưu Nhân, tôi khuyên ông tốt nhất nên thành thật một chút, xóa sạch cái tên Lưu Khoa trong đầu ông đi, không được có bất cứ ý đồ gì, nếu không, dù là trong nước hay ở ngoài nước, cuộc sống chui nhủi như con chuột, chắc ông sẽ thích.”
Lưu Nhân cứng cả người nhìn mũi dao trên cổ tay, răng run rẩy va vào nhau lập cập, trán đổ mồ hôi lạnh, “Mày, mày là ma quỷ, ma quỷ…”
“Ma quỷ cũng sẽ không nhân từ như tôi đâu.” Mũi dao lại dời đi, nhẹ nhàng ấn lên trán Lưu Nhân, giọng nói Trình Thiên ngày càng chậm và trầm thấp, “Nhớ kỹ, không được có bất cứ ý đồ gây rối gì, bất cứ giây phút nào xung quanh ông cũng có người đang nhìn chằm chằm.”
Ánh mắt âm u, hơi thở đáng sợ, giọng nói quỷ dị, rõ ràng là có ánh nắng rực rỡ giữa trưa, Lưu Nhân lại cảm thấy cả người lạnh lẽo. Trong cổ họng hắn phát ta một tiếng nức nở, chân giật giật rồi tiểu ra quần.
Trình Thiên cúi đầu nhìn đũng quần dần thấm ướt của Lưu Nhân, chán ghét thu hồi con dao, đứng thẳng người nói, “Lưu Nhân, đừng cho tôi cơ hội giải quyết ông triệt để, sở dĩ hôm nay ông còn một cái mạng là vì Tiểu Khoa không muốn để ông Lưu tuyệt tự, cầu nguyện cho tốt đi, cầu cho tâm tính Tiểu Khoa vẫn luôn thiện lương như vậy.” Nói xong Trình Thiên cũng không thèm liếc hắn một cái mà xoay người bước ra khỏi phòng.
Lưu Nhân vội kéo chăn ôm lấy, giống như làm vậy hắn có thể cảm thấy an toàn hơn một chút.
Viên cảnh sát tiễn Trình Thiên xong bước vào phòng, thấy Lưu Nhân mặt trắng bệnh ngồi trên giường ôm chăn phát run, nhíu mày tiến đến đẩy hắn một cái nói, “Anh làm sao vậy? Tại sao lại phát… Ọe, cái mùi gì… Trời đất, anh vậy mà đái dầm, trời ơi, thật sự là… Đừng động đậy, tôi gọi hộ lý đến thay ga giường.”
Lưu Nhân hoàn hồn, nhào qua ôm viên cảnh sát, ngay cả kim tiêm trên tay bị rơi ra cũng không để ý, nước mắt giàn dụa nói, “Tôi nhận tội! Tôi nhận tội! Anh giam tôi lại đi, tôi cam đoan sau này không làm chuyện xấu nữa, cầu anh giam tôi lại đi! Tên kia là một gã điên, hắn muốn giết tôi, anh giam tôi lại đi! Hắn muốn giết tôi!”
Viên cảnh sát nhăn mặt đẩy Lưu Nhân ra, “Anh buông ra! Buông ra! Muốn nhận tội cũng chờ về cục cảnh sát… Ọe, mùi này thật là, anh mau buông tay ra!”
Sáu giờ tối, Lưu Khoa ôm hủ tro cốt lên xe lửa, sau khi tìm được chỗ ngồi cậu quay ra sau hỏi Trình Thiên đang ngồi ở băng ghế phía sau, “Anh, buổi chiều anh đã đi đâu vậy? Đúng rồi, chúng ta đều đi hết vậy tên Lưu Nhân bên kia sẽ thế nào? Cần phải có một người ở lại đây chờ xem sao.”
“Đi mua chút đặc sản.” Trình Thiên chỉ chỉ cái vali nhỏ trên kệ để hành lý nói, “Anh cũng muốn học cách nấu các món ăn thôn quê nơi đây, Lưu Nhân đã có cảnh sát Lý lo rồi, anh sẽ giữ liên lạc bằng điện thoại với ông ấy, không có chuyện gì đâu.”
Lưu Khoa liếc nhìn cái vali nhỏ kia, nhếch môi nở nụ cười, “Anh, nếu anh thích món ăn của tỉnh A, trở về nói em nấu cho anh ăn, nhưng chắc sẽ không được như chính tông, trước kia ông nội có dạy nhưng em chỉ học qua loa…”
“Anh đã mua sách dạy nấu ăn, trở về cùng nhau học.” Gương mặt Trình Thiên mang ý cười, nhoài người lên sờ đầu cậu một cái, “Năm sau rút thời gian cùng anh về nước M một chuyến được không? Mẹ còn chưa thấy dáng vẻ trưởng thành của em.”
Lưu Khoa mím môi gật đầu, “Được, em cũng muốn đi gặp mẹ.”
Trình Thiên mỉm cười, nhìn gương mặt cậu rồi nháy mắt lấy tay chọt chọt trán cậu.
Lưu Khoa che trán, “Đừng chọt, sẽ bị ngốc đó.”
“Vốn đã ngốc mà.” Trình Thiên thu tay, cầm sách lên, “Ngủ một lúc đi, còn lâu mới đến thành phố B.”
Máu ghen của Đổng Dịch đang bốc lên, nghe vậy dứt khoác kéo Lưu Khoa xoay lại, mạnh mẽ ôm cậu vào lòng rồi cầm cái chăn ra đắp lên, ôm vai cậu nói, “Ngủ đi, anh ôm em.”
Mắt Lưu Khoa trợn trắng, “Em đau thắt lưng.”
Đổng Dịch nhíu mày cúi đầu nhìn thắt lưng cậu.
Lưu Khoa nhân cơ hội kéo cái chăn ra, dùng sức vỗ vỗ lên tay vịn ghế giữa hai người, rồi thả xuống ghế cái đệm, nằm xuống nguýt hắn một cái, “Là cái này làm em đau! Đúng là một tên không có kiến thức sinh hoạt bình thường!”
Cho đến giờ chưa từng ngồi xe lửa, Đổng Dịch: “…”
Trình Thiên ngồi băng sau châm chọc hừ một tiếng, cầm sách đọc qua đêm.
Đổng Dịch đen mặt cầm điện thoại ra, bấm mở nhóm wechat, bùm bùm gõ chữ: Làm sao để anh vợ nhanh chóng đồng ý việc kết hôn của tôi và bà Đổng?
Chú Tiền: Rửa mặt rồi ngủ đi.
Văn phòng Hòa Tam Thập Cổ Tấn: Gạo nấu thành cơm?
Văn phòng Hòa Tam Thập Mập Mạp: Nếu vậy ông chủ sẽ bị anh vợ nấu chín chôn xuống đất.
Văn phòng Hòa Tam Thập Mưa rơi rả rích: Có thai trước khi kết hôn! Tôi chính là vậy đó! Cầu biện pháp trốn tránh việc kết hôn [ khóc lớn ]
Văn phòng Hòa Tam Thập Liễu Kim: Làm bà Đổng chủ động muốn kết hôn trước, ông chủ bà chủ, chúc mừng năm mới.
Đổng Dịch nhanh chóng lướt qua một loạt câu trả lời không có ý nghĩa và mấy gợi ý đen tối, lực chú ý đặt lên mấy đề nghị có ích. Làm bà Đổng chủ động muốn kết hôn… Hắn quay sang nhìn Lưu Khoa đã muốn nhắm mắt ngủ bên cạnh, nhìn nhìn lại nhịn không được vươn tay ra… Bà Đổng mệt như vậy, vẫn nên để cho bà Đổng nghỉ ngơi trước đã. Ngón tay chạm vào gương mặt ấm áp, vẻ mặt Đổng Dịch dịu dàng mở camera nhắm vào gương mặt Lưu Khoa đang bị cái chăn che đi hơn nửa, nhẹ nhàng ấn chụp.
Đổng Dịch: Ngủ ngon, bà Đổng [ hình ảnh ]
Văn phòng Hòa Tam Thập Cổ Tấn: Đêm 30 Tết còn tú ân ái trên xe lửa [ vẫy tay tạm biệt ]
Chú Tiền: Về sớm một chút, thức ăn đã chuẩn bị xong.
…
Văn phòng Hòa Tam Thập Liễu Kim: Cách giảm bớt mệt mỏi khi đi xa [ link ], chúc ông bà chủ ngủ ngon.
Lúc mọi người xuống xe lửa vừa khéo nghe được chuông đồng hồ gõ tiếng đầu tiên mừng năm mới, xa xa còn thấy được màu sắc mơ hồ của pháo hoa. Lưu Khoa dừng bước, nghe phát thanh trong nhà ga phát câu chúc mừng năm mới, cúi đầu nhìn hủ tro cốt trong lòng, mỉm cười nói, “Ông nội, năm mới vui vẻ, còn có, mừng ông về nhà.”
Đổng Dịch giơ tay xoa đầu cậu, Lưu Khoa cũng quay đầu lại nhìn hắn cười.
Trình Thiên đứng phía sau hai người, gương mặt dịu xuống, trong lòng dần dần dâng lên một cảm xúc gọi là thỏa mãn. Năm mới, có người thân bên cạnh bầu bạn, thật tốt.
“Đi thôi.” Trình Thiên bước lên chen ngang Đổng Dịch, ôm vai Lưu Khoa sóng bước về phía trước, “Anh đã chuẩn bị quà tết cho em, đoán xem là gì.”
Đổng Dịch bị chen ngang đen mặt.
Lực chú ý của Lưu Khoa nhanh chóng bị dời đi, trả lời nói, “Chắc không phải là sách ôn tập… Hay là trà? Cà vạt? Dây lưng? Cũng không phải à, vậy… Chẳng lẽ là nồi? Em nhớ lúc trước có nói muốn một cái nồi mới…”
“Cũng không phải.” Trình Thiên nhịn không được học theo Đổng Dịch giơ tay nhéo mặt cậu, cảm xúc thật tốt, ngứa tay lại nhéo thêm một cái, cười nói, “Thật là một đứa trẻ dễ thỏa mãn, đoán tiếp đi, là một món quà mà căn phòng của em cũng không chứa nó được.”
Lưu Khoa nhíu mày tiếp tục đoán, suy nghĩ thay đổi theo hướng khác, “Chẳng lẽ là đèn? Hoặc là âm thanh… Hộp âm nhạc? Đĩa nhạc? A, có phải là đĩa game không, một phòng đầy đĩa game.”
Trình Thiên cười, một nụ cười chân chính thoải mái, “Thật ngốc.”
Lưu Khoa bất mãn, “Là anh đưa gợi ý quá ít, nhưng em cũng chuẩn bị quà cho anh, anh đoán xem là gì?”
“Dụng cụ pha trà.” Trình Thiên trả lời, ánh mắt mang ý cười, vẻ mặt dịu dàng làm người khác nhịn không được say mê, “Anh nhìn thấy trong hóa đơn mua sắm của em.”
Lưu Khoa lúng túng, càng thêm bất mãn bỏ tay hắn ra, “Anh gian lận! Em không tặng quà nữa, thu hồi!”
“Không được.” Vẻ mặt Trình Thiên liền trở nên lạnh nhạt.
Lưu Khoa hừ lạnh.
Cả người Đổng Dịch tỏa khí lạnh nhìn hai anh em trò chuyện với nhau, trong lòng rất muốn Trình Thiên biến đi, nhưng thấy Lưu Khoa vui vẻ như vậy, lại kiềm nén ý tưởng này xuống, nghĩ đến quà tết mà bản thân đã chuẩn bị, không tự giác bày ra vẻ khinh thường bá đạo tổng tài. Quà không chứa nổi trong phòng, có bằng quà hắn đã chuẩn bị không? Quà của hắn mới đúng là không đặt được trong phòng!
Trước cửa nhà số 69, Lưu Khoa đứng trước cửa nhìn hai chiếc xe, khóe miệng co rút.
Trình Thiên nhìn Đổng Dịch, “Cậu bắt chước tôi?”
Đổng Dịch mắt lạnh trả lời, “Tặng lại anh một câu như vậy.”
Lưu Khoa đảo mắt qua lại nhìn hai người, muốn cười lại không dám, hàm hồ nói, “À, hai anh… rất ăn ý.” Cùng là loại xe thương vụ có tính an toàn cao, cùng màu sắc và kiểu dáng khung cao, dưới ánh sáng mơ hồ, hai chiếc xe khác hãng này thoạt nhìn lại giống nhau như đúc… Phụt.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng trong nhà tràn ra, chú Tiền xuất hiện ở cửa nói, “Đừng có đứng đó, mau vào ăn chút gì cho ấm.”
Đổng Dịch đen mặt cầm mấy đồ vật cần thiết để thỉnh ông Lưu vào nhà, dẫn đầu đi vào, không chút tự giác bản thân chỉ là khách, “Trưởng thôn nói trước tiên đốt vàng mã mời ông nội Lưu vào cửa.”
Chú Tiền vỗ trán nói, “Xem trí nhớ của chú này, để chú để chú, cháu và Tiểu Khoa đứng bên ngoài, lát nữa còn phải dập đầu.”
Đổng Dịch đi ra, trong tay còn cầm dải băng đen.
Lưu Khoa buồn cười thong thả đi qua, nhỏ giọng dỗ dành, “Xe không tồi, em rất thích.”
Vẻ mặt Đổng Dịch coi được một chút, tay đút túi áo khoác mất tự nhiên gật đầu, “Ừm, thích là được rồi, đầu xuân anh dạy em lái xe.”
Lưu Khoa mỉm cười, trong lòng quyết định năm sau sẽ tới trường dạy lái xe báo danh.
Người lớn đang nói chuyện, em trai và em dâu có hơi xấu xí đang nhỏ giọng trò chuyện, thú cưng ngủ đến mơ mơ màng màng từ trong phòng chạy ra, sau đó trong tiếng kinh hô của em trai lao thẳng đến, in hai dấu chân đầy bụi đất lên ống quần. Pháo hoa nổ vang từ đằng xa, trong không khí mơ hồ truyền đến mùi thức ăn thơm lừng.
Trình Thiên ngồi xổm xuống ôm Cục Ngốc, dịu dàng mỉm cười. Mẹ, mẹ có thấy không, con và em trai đều rất hạnh phúc.
Sáng sớm đầu năm, dưới ánh mắt lạnh lùng của Trình Thiên, Đổng Dịch cọ được một nụ hôn chào buổi sáng kiêm nụ hôn từ biệt, nắm tay Lưu Khoa nói, “Mùng ba anh đến đón em, nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Lưu Khoa cũng nắm tay hắn một lúc rồi đẩy hắn ra ngoài, “Em biết rồi, chú Tiền đang chờ, nhanh về đi.”
Đổng Dịch lưu luyến không rời bước đi.
“Ăn sáng đi.” Trình Thiên đóng cửa nhà, che đi đuôi xe của Đổng Dịch.
Lưu Khoa hoàn hồn, lắc đầu muốn đem tâm lý không nỡ vứt ra khỏi đầu, ôm Cục Ngốc vừa chạy đến nói với Trình Thiên, “Anh, trưa nay ăn thịt nướng đi, em đã nhờ chú Tiền mua nguyên liệu từ trước.”
“Được.” Trình Thiên gật đầu, giơ tay qua sờ đầu Cục Ngốc, nói tiếp, “Anh không am hiểu nướng thịt, nhưng có thể giúp em xử lý nguyên liệu nấu ăn.”
“Được.” Lưu Khoa vui sướng đứng lên, buông Cục Ngốc ra xắn tay áo, “Chú Tiền đã giúp em dán câu đối xuân, vậy chúng ta tự dán chữ phúc đi, trên cửa lớn và cửa sổ đều phải có, anh, anh có biết cắt chữ phúc không, để em dạy anh.
Nướng thịt, cắt chữ phúc, thong thả tổng vệ sinh, học pha trà, cùng nhau chơi game, nằm trên sô pha xem phim, chơi đùa với Cục Ngốc… Một ngày trôi qua rất nhanh, Trình Thiên nhìn Lưu Khoa nằm trên sô pha xem phim rồi ngủ mất, cầm tách trà uống một ngụm, cũng lấy di động ra chụp một tấm.Trình Thiên cầm ví ra, rút một tấm ảnh trẻ sơ sinh bên dưới giấy chứng minh, rồi cầm tấm ảnh vừa chụp trên điện thoại so sánh, nhếch môi cười bấm lưu.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, trên màn hình hiện lên chữ “Trại an dưỡng”, khóe miệng mới vừa nhếch lên của Trình Thiên dần hạ xuống, hắn đứng dập chỉnh cái chăn bị Lưu Khoa kéo ra, rồi rời khỏi sô pha bước đến cạnh cửa sổ, mặt không thay đổi nghe điện thoại, “Chuyện gì?”
“Thiên Thiên.” Một giọng nói có chút già nua từ ống nghe truyền đến, khàn khàn mang theo tia cầu xin, “Năm mới mà con không đến thăm ba sao?”
Trình Thiên nhìn tấm ảnh cũ trên tường, dựa người vào cửa sổ, mặt không thay đổi nói, “Thì ra ông còn nhớ năm mới ở cố hương là khi nào… Hưởng thụ ngày đoàn viên cô đơn một mình đi, hẹn gặp lại.”
“Thiên Thiên!” Giọng nói bên kia đột nhiên dồn dập, càng trở nên khô khốc khàn khàn, “Hôm nay bác sĩ đến, nói có thể thời gian của ba không còn nhiều, quay về gặp ba đi, xin con… Ba có thể nói cho con biết manh mối của người đàn ông kia, lúc tinh thần Tiểu Nhã không tốt đã từng nói mớ vài lần, ba nghe được… Không phải con muốn tìm em trai sao, Thiên Thiên, quay về gặp ba đi.”
Động tác cúp điện thoại của Trình Thiên dừng lại, vẻ mặt trầm xuống lạnh giọng trả lời, “Hứa Kiến Quốc, tốt nhất ông đừng gạt tôi, một lần cuối cùng, đừng ép tôi biến thành quái vật!” Nói xong cúp điện thoại, nhìn về phía sô pha chậm rãi bước qua, vươn tay vuốt ve gương mặt say ngủ của Lưu Khoa rồi nhỏ giọng nói, “Tiểu Khoa, anh sẽ giúp em tìm ba, nhất định.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
93 chương
36 chương
10 chương