Diệp Hiểu Hàm chưa từng chạm qua môi của người đàn ông nào, huống chi là động tác như vậy. Anh trêu chọc Diệp Hiểu Hàm, lập tức khiến cô ngừng giãy dụa, anh cảm thấy cô níu lấy quần áo anh, nhưng không có hành động khác. Lưỡi trong miệng cô cũng vì bị anh trêu đùa mà không còn đường chạy, bị ép quấn lấy với lưỡi của anh. Bây giờ Đinh Gia Kỳ không còn khiếp sợ nhìn hai người hôn nhau nữa, mà là khiếp sợ vì nụ hôn này đã kéo dài đến bảy tám phút, bọn họ lại có thể không có ý ngừng. Cô không nhịn được ho nhẹ, nhưng dường hai người đang hôn nhau không nghe thấy, đến lúc cô suýt ho ra cả phổi rồi, người đàn ông đó mới nghe được. Triệu Trạch Duệ chậm rãi rời khỏi miệng Diệp Hiểu Hàm, sau đó còn chưa đã mút lấy môi dưới của cô vài lần rồi mới thả ra. Anh mỉm cười, nếu như bạn cô không ngăn lại, có sẽ anh sẽ còn tiếp tục hôn cô, anh cũng biết lần đầu tiên mình làm quá mức như vậy với một nữ sinh, nhưng anh lại có thể không nhịn được. Đinh Gia Kỳ nhìn Diệp Hiểu Hàm nãy giờ còn không nói gì, ánh mắt có chút đờ đẫn, cô sợ, vội vàng chạy qua gọi cô vài tiếng. Diệp Hiểu Hàm còn đám chìm trong nụ hôn vừa rồi, đó là nụ hôn đầu của cô, nhưng nụ hôn đầu tiên lại dành cho người đàn ông có khả năng hôn thâm hậu như vậy, khiến cô cảm thấy thật kỳ quái, nhưng nụ hôn của anh thật sự rất thoải mái! Nghe được tiếng kêu của Đinh Gia Kỳ, cô mới tỉnh táo lại, ý thức được mình vừa làm gì, rõ ràng không nên như vậy, cô có một loại cảm giác bị lừa. Diệp Hiểu Hàm lập tức cầm đồ lên, lôi kéo Đinh Gia Kỳ rời đi, mặc dù chân có chút mềm, nhưng cô vẫn còn cố gắng chống đỡ ra khỏi hộp đêm được. Triệu Trạch Duệ ngồi trong phòng bao riêng cười, ngón tay đặt lên môi, cảm giác vừa rồi không tôi, chỉ tiếc cô còn quá nhỏ. Thái độ khác thường, hôm nay Diệp Hiểu Hàm về nhà sớm hơn một chút, mà Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt cũng vừa đến. “Hàm Hàm, em về rồi?” Diệp Hiểu Yên tươi cười ra khỏi phòng bếp. “Chị, chị đã về rồi! Em còn tưởng tối nay là em xuống bếp!” Diệp Hiểu Hàm hưng phấn chạy đến bên cạnh Diệp Hiểu Yên. Diệp Hiểu Yên lại giả vờ kinh ngạc. “Thì ra em biết nấu ăn hả?” Diệp Hiểu Hàm cười xấu hổ, cô không biết, cô chỉ nói một chút mà thôi. “Anh hai đâu?” Không thấy Diệp Hiểu Kiệt, cô hỏi thăm chị mình. “Anh ấy ở trong phòng sách, chị vừa thấy anh ấy đưa tài liệu công ty đến.” Diệp Hiểu Yên vừa nói vừa vào lại phòng bếp, chuẩn bị nhanh lên một chút, cũng không biết lúc nào thì có thể ăn cơm. Diệp Hiểu Hàm cũng không muốn đi quấy rầy Diệp Hiểu Kiệt, vì vậy ở lại trong phòng bếp giúp Diệp Hiểu Yên. Một ngày như thế này, Diệp Hiểu Hàm mới thật sự cảm thấy vui vẻ, dù hôm nay là ngày giỗ của mẹ, nhưng cũng là ngày cà nhà đoàn tụ lại cùng nhau ăn cơm. Nhưng cũng chỉ có ba người bọn họ thôi, mấy năm nay Diệp Chấn Hồng như quên mất, luôn không trở về, mà cũng khiến cho Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt ghét ông hơn, bọn hon tình nguyện gọi Diệp Hiểu Hàm ra ngoài ăn cơm, cũng không muốn thời gian bình thường về nhà sẽ nhìn thấy ông ấy. Lúc này, DIệp Hiểu Hàm mới nhớ tới mấy ngày trước mình vào hộp đêm cao cấp làm chuyện ngu ngốc, sau khi rời khỏi hộp đêm, Đinh Gia Kỳ phải chăm sóc cô một lúc, cô thật sự có chút trắng mắt, tại sao phải nghiêm túc tìm một cao thủ tình trường như vậy làm bạn trai? Đinh Gia Kỳ nói, nếu không phải vì có cô ấy ở đây, người đàn ông đó đã sớm ăn cô. Diệp Hiểu Hàm lại cảm thấy anh ta sẽ không, cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, có thể là vì hành động của anh ta rất nho nhã, khiến cô không cách nào tin tưởng. Diệp Hiểu Yên phát hiện cô có gì đó không đúng, lập tức hỏi cô: “Có phải có bạn trai rồi không?” Diệp Hiểu Hàm trả lời ngay là không có. Dĩ nhiên là không có rồi! Cô vốn chỉ định tìm mà thôi, nhưng đó cũng là vì muốn làm Diệp Chấn Hồng tức giận, căn bản cũng coi như không có bạn trai! Diệp Hiểu Yên cảm thấy chơi rất vui. “Thật sao? Không sao, em có thể nói với chị, chị sẽ không nói với anh hai, như vậy anh hai sẽ không tìm người đàn ông đó để gây phiền toái!” Diệp Hiểu Hàm cầu khẩn chị hai. “Không phải vậy, chị không cần đoán! Em còn đang đi học, có bạn trai gì chứ? Huống chị những người đàn ông bên cạnh em, em không thích một ai.” Vừa nghĩ đến những cậu bạn xấu ngây thơ đến đáng sợ trong lớp, muốn cô thích một người trong số họ cũng khó. Diệp Hiểu Yên cũng không truy hỏi cô nữa, với tính tình của Diệp Hiểu Hàm, làm thế nào cô cũng không chịu thừa nhận. Vất vả lắm mới làm xong cơm, mọi người tập trung lại trước bạn bàn ăn vẫn thường chờ đợi một chút, đã tám giờ tối, nếu như Diệp Chấn Hồng thật sự có lòng trở về ăn cơm với bọn họ, có lẽ đã sớm trở về, nhưng ba người vẫn trò chuyện, không di chuyển đôi đũa. Diệp Hiểu Kiệt hỏi thăm tình hình học tập dạo này của Diệp Hiểu Hàm, mà Diệp Hiểu Hàm lại hỏi thăm công việc của họ, vấn đề hôn nhân, nhưng bọn họ đều không nói, nói đó không chuyện dành cho trẻ con. Diệp Hiểu Hàm buồn buồn,cô đã không còn là một đứa bé. Khi bọn họ quyết định dọn cơm, đã tám giờ rưỡi, không muốn đợi thêm nữa, có đợi thì cũng như không. Sau khi ăn tối xong, Diệp Hiểu Kiệt lấy lý do công việc rời đi, sau khi giải quyết xong chuyện trong phòng bếp Diệp Hiểu Yên cũng rời đi, căn nhà lập tức chỉ còn lại một mình Diệp Hiểu Hàm. Cô rất tức giận, tại sao ba cô lại có thể không quan tâm bọn họ, còn quên mất ngày giỗ của mẹ? Diệp Hiểu Hàm giận giữ gọi điện cho tài xế của Diệp Chấn Hồng, hỏi thăm ba mình đang ở đâu, biết địa điểm cô có chút do dự, vì ông lại đi đến hộp đêm mà lần trước cô đến. Lúc Diệp Hiểu Hàm đến hộp đêm thì đã muộn, lúc này đáng ra cô nên nghỉ ngơi, nhưng cô lại vẫn muốn đến nơi này để bắt ba mình. Cô xông tới quầy, muốn hỏi thăm Diệp Chấn Hồng đang ở đâu, lại phát hiện Triệu Trạch Duệ đang ở đây. “Anh…” Triệu Trạch Duệ có chút kinh ngạc, không hiểu sao cô còn dám đến, nhưng nhìn bộ dạng giận dữ ngút trời của cô, vậy cũng phải chuyện gì tốt. “Tiểu thư Hàm Hàm, hi vọng tối nay cô đến đây không phải vì tìm tôi.” Triệu Trạch Duệ hứng thú nhìn cô. Cô trừng mắt liếc anh một cái, ngay sau đó hỏi phòng được Diệp Chấn Hồng bao ở đâu. Nhân viên đã được trải qua huấn luyện, dĩ nhiên sẽ không nói, huống hồ hiện tại Triệu Trạch Duệ đang ở đây, sao có thể nói cho cô biết? Không nhận được đáp án, Diệp Hiểu Hàm liền tự mình đi tìm, cô cũng không tin mình không tìm được ông. Diệp Chấn Hồng… quan hệ giữa cô và Diệp Chấn Hồng là như thế nào? Chẳng lẽ là kim chủ của cô, cô đang muốn tìm một vị trí để leo lên sao? Nhưng nhìn phản ứng của cô ngày đó cũng không phải… cô tìm Diệp Chấn Hồng làm gì? Dù Diệp Chấn Hồng không phải khách quen nơi này, nhưng cũng là khách đặc biệt, đến như Triệu Trạch Duệ không thường tới cũng biết người này, dù ông ta kinh doanh một công ty bình thường, nhưng số sách của công ty rõ ràng hoàn chỉnh, ông cũng là người có yêu cầu rất cao với công việc, mà ở đây, dù đi cùng một nhóm khách hàng, ông cũng chỉ là người tiếp khách, tuyệt đối không để người nào đi cùng mình, danh tiếng của Diệp Chấn Hồng trong hộp đêm không giống những người khác, anh dĩ nhiên cũng biết. Nhưng Diệp Hiểu Hàm cũng không muốn như vậy, ngày giỗ của mẹ, ông ta lại chạy đến đây tìm phụ nữ, tức chết đi được. Cô vừa tính đi tìm, Diệp Chấn Hồng đã ra khỏi phòng cùng khách, nhưng khách hàng kia mỗi người ôm một phụ nữ, dù ông không ôm, nhưng cô nhìn thấy cũng cảm thấy tức giận. Diệp Hiểu Hàm nghĩ trực tiếp đi tới, để ông mất mắt trước khách hàng một phen, nhưng nghĩ đến việc ông đối xử với anh em bọn họ như vậy, cô liền muốn nghĩ cách để chỉnh ông. Cô đi đến bên cạnh Triệu Trạch Duệ. “Giúp tôi một việc, tôi sẽ cho anh tiền.” Nói xong cô lôi kéo Triệu Trạch Duệ tiến đến. Triệu Trạch Duệ cau mày, anh không muốn tham dự vào quan hệ phức tạp của người khác tí nào, nhưng nhìn bộ dạng cô dù đang mỉm cười vẫn mang theo lửa giận, cảm thấy rất đáng thương. Diệp Hiểu Hàm đi đến bên cạnh Diệp Chấn Hồng. “Ai nha, thi ra ba cũng ở đây à?” Ba? Triệu Trạch Duệ có chút kinh ngạc, không ngờ hai người là ba con. Diệp Chấn Hồng nhìn về phía người đến, lại là con gái nhỏ của mình. “hàm Hàm, sao con lại ở đây?” Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía Triệu Tạch, sau đó tựa hẳn lên người anh. “Con tới tìm anh ấy! Anh ấy làm việc ở đây, là bạn trai con, con đương nhiên muốn cổ vũ!” “Cái gì?” Diệp Chấn Hồng tức giận, con bé đến nơi này tìm bạn trai? Nơi này ngoài phục vụ thì chỉ có Ngưu Lang, nhìn anh ta không giống phục vụ, nhất định là Ngưu Lang, con bé lại có thể lừa ông tìm bạn trai như vậy? Khách hàng xung quanh đã hơi say rồi, không biết bọn họ nói gì, tự mình rời đi, để lại ba người họ ở chỗ này. “Diệp Hiểu Hàm, con biết con đang làm gì không?” Diệp Hiểu Hồng cố gắng để không nổi trận lôi đình ở đây. Triệu Trạch Duệ không nói gì, chỉ nhìn hai ba con đấu nhau, rất dễ nhận thấy con gái ông rất giận ba mình, mà ba cô gái này tức giận vì cô ở bên cạnh anh. Diệp Hiểu Hàm mỉm cười, như con chim nhỏ tựa người vào trong vòng tay của Triệu Trạch Duệ. “Con đương nhiên biết, con thích anh ấy, con không để ý anh ấy làm công việc gì, dù năm nay anh ấy ba mươi tuổi, con vẫn cảm thấy thích anh ấy.” Diệp Chấn Hồng lại hét lớn. “Cái gì, ba mươi tuổi? Diệp Hiểu Hàm, những năm nay ở trường con chỉ học những cái này sao? Con tìm một người đàn ông gần ba mươi tuổi làm bạn trai? Ba muốn con lập tức chia tay anh ta!” Dù người đàn ông trước mặt nhìn qua rất nho nhã, lại yên lặng ở bên cạnh nghe, cũng không thay đổi được sự thật anh ta là Ngưu Lang. Diệp Hiểu Hàm hoàn toàn không để ý đến lời nói của Diệp Chấn Hồng. “Tại sao?” “Vì ba là ba con.” Diệp Hiểu Hàm cười lạnh. “Nếu ba cảm thấy ba là ba con, vậy ba nên nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu, mà ba lại lêu lổng ở chỗ này, muốn con coi là ba thật sự rất khó!” Mặt Diệp Chấn Hồng lập tức biến sắc, thật ra thì ông không quên, buổi sáng, trước khi đi, ông đã thắp hương cho vợ, buổi tối ông không thể về nhà cũng vì việc buôn bán của ông, tại sao bọn họ không thể bỏ qua cho ông một chút? Diệp Hiểu Hàm nhìn mặt ông thay đổi, cho là hiện tại ông mới nhớ đến, càng thêm tức giận. “Anh yêu, chúng ta đi thôi! Hiện tại em muốn dẫn anh ra sân, tối nay chúng ta chơi đùa một chút.” Cô dùng ánh mắt dễ thương nhìn về phía Triệu Trạch Duệ, nói với anh. Triệu Trạch Duệ vốn không muốn đi, nhưng trong ánh mắt cô có tia cầu khẩn, cô đang cầu xin anh? Sau khi anh mỉm cười gật đầu với Diệp Chấn Hồng, lập tức dẫn Diệp Hiểu hàm đỉa ngoài. Ra cửa, Diệp Hiểu Hàm muốn gọi taxi, tiếp tục ngụy trang, vì cô biết ba mình nhất định sẽ đi theo. Dĩ nhiên Triệu Trạch Duệ cũng phát hiện, lập tức kéo cô đến trước một chiếc limousine màu đen,mở cửa xe cho cô ngồi vào. Trong mắt Diệp Hiểu hàm có chút chần chờ, nhưng vẫn ngồi vào. Lúc Diệp Chấn Hồng đuổi kịp, Triệu Trạch Duệ đã lái xe rời đi, không có cách nào khác Diệp Chấn Hồng đành phải lái xe đuổi theo. Diệp Hiểu Hàm nhìn Triệu Trạch Duệ. “Anh là Ngưu Lang, tại sao có thể mua một chiếc xe đắt tiền như vậy?” Triệu Trạch Duệ mỉm cười. “Tôi chưa từng nói tôi là Ngưu Lang.” “Cái gì?” Anh không phải là Ngưu Lang thì anh là cái gì? Tại sao ngày đó quản lý lại dẫn anh vào, hơn nữa còn nói với cô lời nói kỳ quái như vậy? “Anh không phải là Ngưu Lang, tại sao lại xuất hiện trước cửa phòng của tôi? Còn do quản lý dẫn anh vào, anh cũng không nói anh không phải!” Cô đột nhiên cảm thấy nụ hôn đầu của mình mất đi cũng không sao cả, vì anh không phải là Ngưu Lang. “Là tự cô cho rằng tôi là Ngưu Lang, tôi không mở miệng vì tôi muốn biết cô đến đó vì mục đích gì.” Triệu Trạch Duệ vừa lái xe vừa giải thích với cô. Diệp Hiểu Hàm không nghĩ ra, anh muốn biết mục đích cô đến hộp đêm này? “Anh làm gì? Tôi đến hộp đêm đó thì liên quan gì đến anh?” “Hiện tại tôi có thể coi như là quản lý của hộp đêm, cô nói tôi không liên quan sao? Nhưng cô đúng là con nhỏ lại ma mãnh, còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể chạy đến hộp đêm chơi, chẳng qua tôi thấy giống như cô không chơi nổi!” Anh vẫn còn nhớ rõ bộ dạng chạy trối chết đêm đó của cô. Bị anh nói như vậy, cô cũng rất không phục, cô không có không chơi nổi, chỉ là không kịp thích ứng! Diệp Hiểu Hàm tức giận nhìn anh chằm chằm. “Tôi đâu có không chơi nổi, nếu như bây giờ anh làm chuyện giống như vậy với tôi, tôi vẫn có thể chịu đựng.” Triệu Trạch Duệ cười khẽ. “Thôi đi, cô nhóc, dù sao đọc thêm nhiều sách cũng tốt hơn đến hộp đêm chơi.” Anh đang xem thường cô? Cái gì mà cô nhóc, cô đã mười tám tuổi rồi, đã là người lớn. “Ai cần anh lo!” “Tôi không xen vào, vậy không bằng giao cô cho ba cô đang đuổi theo phía sau trông chừng?” Triệu Trạch Duệ nhìn ra phía sau qua kính chiếu hậu. Cô lấy điện thoại ra, vì từ nãy đã luôn nói chuyện, cho nên anh không phát hiện, thì ra Diệp Chấn Hồng vẫn luôn gọi điện cho cô… nhưng cô vẫn không cách nào tha thứ hành động tối nay của ông. “Lái nhanh một chút, tôi không muốn nhìn thấy ông ấy, tốt nhất là bỏ rơi ông ấy.” Diệp Hiểu Hàm ra lệnh cho Triệu Trạch Duệ. Triệu Trạch Duệ vẫn luôn không thích người khác ra lệnh ngoại trừ ‘người kia’, nhưng lúc này anh giống như không để ý đến chuyện cô vừa ra lệnh cho anh. “Vậy cô ngồi cho chắc.” Anh nhắc nhở. Diệp Hiểu Hàm không đặc biệt chú ý, nhưng sau khi anh vừa mở lời, cô mới biết cái gì gọi là đáng sợ.