Tình Cuối

Chương 7

Văn Kha rời khỏi LM như chạy trốn. Lúc về đến nhà anh cảm thấy toàn thân khó chịu quá đỗi bèn lại uống thêm một viên thuốc giảm đau, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Gia Nhạc. Những người bạn thân từ thời cấp hai, cấp ba cho đến sau này, đến giờ Văn Kha chỉ còn giữ liên lạc với mình Hứa Gia Nhạc. Trước đó Hứa Gia Nhạc cũng vừa ly hôn, đang giành quyền nuôi con với vợ cũ Omega của mình. Mặc dù cũng đang sứt đầu mẻ trán, nhưng khi nghe thấy Văn Kha đang gặp khó khăn, Hứa Gia Nhạc lập tức nói chủ nhật này sẽ đến thành phố B. Văn Kha nằm trằn trọc hồi lâu trên giường mà không tài nào ngủ được, cuối cùng vẫn ngồi dậy. Vì chỉ có một mình nên anh lười bật đèn, chỉ yên lặng ngồi ngẩn người trên sô pha ngoài phòng khách. Trong căn phòng tăm tối mờ mịt, không biết một chùm sáng hoàng hôn nhạt nhòa chiếu vào từ chỗ nào, khiến anh có thể quan sát được những hạt bụi mịn nhỏ bé lơ lửng trong không khí bằng mắt thường, chúng đang trôi nổi chậm rãi khôn cùng. Đồng hồ treo tường phát ra âm thanh tích tắc, nhưng căn nhà này dường như đang đọng lại ở khe hở thời gian. Bàn trà, TV, thảm... Đều là những vật không còn sức sống, là những vật không có sức sống mà Văn Kha quen thuộc. Trong hai năm qua, phân nửa thời gian Trác Viễn đều không ở nhà, có đôi khi Văn Kha lười vào trong phòng ngủ nên sẽ ôm chăn nằm trên sô pha xem TV, bao giờ buồn ngủ thì ngủ ngay tại chỗ. Ban ngày chỉ có mở TV mới khiến trong nhà có chút hơi người. Văn Kha ngẩn người, đoạn kéo ngăn nhỏ dưới cùng của bàn trà ra. Nhưng khi ngón tay chạm phải hộp thuốc lá trong đó, anh thốt nhiên giật nảy mình, vội vàng đóng phắt ngăn kéo lại. Sau khi cưới, Trác Viễn để anh ở nhà tĩnh dưỡng thân thể, tĩnh dưỡng đến sáu năm. Năm thứ ba, anh có lén lút hút thuốc một khoảng thời gian, nhưng sau đó bị Trác Viễn phát hiện và báo lại cho mẹ Trác. Thế là anh lần lượt bị trưởng bối nhà họ Trác khiển trách dữ dội, nói anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cũng ảnh hưởng đến chức năng sinh sản, cực kỳ vô trách nhiệm. Từ đó về sau, anh bèn để một nửa hộp thuốc lá còn lại vào đây không mở ra nữa. Nhưng anh vẫn còn nhớ, lần đầu tiên mình hút thuốc lá là với Hàn Giang Khuyết. Hàn Giang Khuyết trùm chiếc áo khoác cao bồi bên ngoài đồng phục, kế đó căng thẳng đến phố hàng rong mua một bao Hoàng Hạc Lâu. Hai người họ trốn trong hẻm nhỏ học người lớn dùng bật lửa châm một điếu thuốc, sau đó mỗi người rít mạnh một hơi, kết quả cả hai đều ho sặc đến mức mặt mũi đỏ bừng. Văn Kha vẫn luôn là một học sinh ngoan, nhưng lúc đi theo Hàn Giang Khuyết anh đã làm rất nhiều chuyện mà một học sinh ngoan không nên làm. Có điều khi ấy anh thật sự cảm thấy rất vui. Khoảng thời gian học cấp ba dường như đã cách anh xa lắm, nhưng có đôi khi lại gần đến đáng sợ. Anh đã cất kín ký ức này rất lâu, rất dài. Giống như hộp thuốc lá đặt trong ngăn tủ, lúc không chạm vào sẽ cho rằng nó chưa từng tồn tại. Nhưng Hàn Giang Khuyết lại xuất hiện, tựa như có người đột ngột đẩy ngăn cửa tủ ra, thế là sương mù ký ức bắt đầu chầm chậm lan ra ngoài. Thế anh mới biết, hóa ra mỗi hình ảnh mỗi cảnh tượng năm ấy vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua. .... Lúc chạng vạng tối Trác Viễn cũng trở về. Hai người họ chỉ đơn giản gặp mặt trong phòng khách, Văn Kha hỏi một câu: "Anh ăn cơm chưa?" Trác Viễn nhẹ gật đầu, qua loa hỏi một câu: "Thế em thì sao? Cơ thể thế nào rồi?" "Em không sao." Văn Kha vẫn trả lời như vậy. Thế là Trác Viễn lại vội vàng đi vào thư phòng. Văn Kha nhìn bóng lưng Trác Viễn, bỗng cảm thấy nỗi mỏi mệt mãnh liệt ùa tới. Anh đỡ trán đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu một bát mì cho mình ăn. Cuộc sống sau hôn nhân đã tôi luyện cho Văn Kha tay nghề nấu nướng xuất sắc, trong tủ lạnh còn bát canh nấu trước đó, nên dù chỉ đơn giản bỏ chút rau xanh, đánh thêm quả trứng, bát mì anh nấu vẫn thơm ngon vô cùng. Văn Kha đổ mì vào tô, lại rưới thêm mấy giọt dầu vừng. Lúc đang định bưng đến bàn ăn, chuông cửa bỗng vang lên. Văn Kha vừa muốn đi ra mở cửa thì đúng lúc này cửa thư phòng cũng mở ra. Trác Viễn vội vàng bước tới căng thẳng nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì đâu, để anh mở cửa cho! Em cứ ngồi đấy ăn đi." Văn Kha không trả lời, nhưng cũng không di chuyển. Trác Viễn đứng trước cửa nhà, trên trán gã rỏ một giọt mồ hôi. Có điều khi gã đang chần chừ thì chuông cửa cũng vang lên một cách gấp gáp, gã hết cách rồi, đành phải mở ra. Đứng bên ngoài là một Omega. Mặc dù chỗ Văn Kha đang đứng không nhìn thấy được, nhưng trong giây phút cửa mở ra anh đã biết ngay — Một mùi pheromone vị bơ ngào ngạt phả từ ngoài vào. Mùi hương ngọt ngào quyến rũ này nhất định xuất phát từ một Omega có tuyến thể với đẳng cấp rất cao, và còn là Omega đang gần tới kỳ phát tình. "Sao, sao em lại tới đây hả? Không phải anh đã bảo là..." Trác Viễn không dám quay đầu lại nhìn mặt Văn Kha. "Anh Trác Viễn ơi..." Cậu trai trẻ đứng ở ngoài cửa không để ý đến vẻ mặt khó coi của Trác Viễn, cậu ta nhào thẳng vào lòng gã, nhỏ giọng nũng nịu: "Em khó chịu quá, cứ cảm thấy đêm nay mình sẽ phát tình... Thực sự em không nhịn được nữa rồi, với cả không phải hai hôm nay anh đã có thể giải quyết chuyện trong nhà rồi sao? Đêm nay anh hãy ký hiệu em đi mà, được không anh?" Trác Viễn vô thức ôm lấy cơ thể của cậu trai. Sắc mặt gã xanh mét, nhưng hiển nhiên đối mặt với cậu Omega trẻ trung mềm mại gần đến kỳ phát tình, gã không thốt lên được câu gì nặng nề. "Bảo cậu ta ra ngoài." Văn Kha bỗng nói. "Tiểu Kha..." Trác Viễn lúng túng mở miệng. "Chúng ta vẫn chưa ly hôn chính thức." Văn Kha đặt đôi đũa xuống bàn đánh cạch, gằn từng chữ từng chữ một: "Trác Viễn, bảo cậu ta ra ngoài." Trác Viễn há to miệng, cho đến giờ gã chưa từng nhìn thấy Văn Kha như vậy, nhất thời cũng bị trấn áp. Trái lại cậu trai trong lòng gã thò đầu ra muốn nhìn vào trong nhà, lại bị Trác Viễn chặn lại. Cậu ta hơi bất mãn nói: "Sao anh ta vẫn còn ở đây? Không phải anh đã nói..." "Suỵt suỵt..." Trác Viễn vội vàng nửa ôm nửa kéo cậu ta ra cửa, thấp giọng nói: "Em chờ anh chút đã nhé, ngoan nào." Nói xong gã không đoái hoài đến vẻ bất mãn của cậu ta mà vội vàng đóng cửa lại, lúc này mới bất chấp quay đầu đối mặt với Văn Kha. "Tiểu Kha à..." Trác Viễn hít một hơi thật sâu rồi mở miệng. "Trác Viễn, anh lừa tôi." Văn Kha bình tĩnh nói. "Tiểu Kha, em nghe anh nói đã." Trác Viễn đi về phía Văn Kha, đoạn giơ tay ra muốn vuốt ve bả vai anh. "Anh lừa tôi." Văn Kha lùi về sau một bước tránh tay Trác Viễn, lặp lại lần nữa: "Tôi đã hỏi anh có người khác đúng không, anh nói không có." "Anh..." Trác Viễn chán nản nói một chữ, lại ngừng lại vì không biết nên phản bác thế nào. "Có cần làm vậy không?" Văn Kha ngẩng đầu lên, dù anh đã gắng hết sức để kìm chế, nhưng trong đôi mắt vẫn luôn dịu dàng đã không thể nén được phẫn nộ: "Chúng ta là bạn học thời cấp ba, quen nhau hơn mười năm, kết hôn cũng được sáu năm rồi. Giờ anh muốn ly hôn, nhưng lại bắt tôi làm phẫu thuật bóc tách ký hiệu. Cho dù có phải chịu đau đớn đến bao nhiêu tôi cũng vẫn đáp ứng. Tôi chưa từng ép buộc anh điều gì, càng không muốn anh khó xử, vậy mà đã đến thế rồi anh vẫn muốn lừa tôi ư?" "Trác Viễn, anh không cảm thấy mình như vậy quá đê tiện sao?" Có lẽ hai chữ "Đê tiện" này đã kích thích Trác Viễn, gã bỗng nhìn chằm chằm Văn Kha: "Đê tiện? Đúng, đúng là anh rất đê tiện, anh đã lừa gạt em. Nhưng mà Văn Kha à, con mẹ nó thật sự anh không biết nên đối mặt với em thế nào cả!" Trác Viễn cởi cổ áo sơ mi của mình ra, gã nóng nảy đi hai vòng trong phòng rồi mới dữ tợn nói: "Anh nói thật với em nhé Văn Kha, hai năm nay anh không về nhà không phải bởi vì công việc, mà căn bản là vì anh không muốn về. Anh không muốn nhìn thấy em, cũng không muốn nói chuyện với em. Nghĩ đến lúc em phát tình mà anh ở nhà là lại phải có nghĩa vụ lên giường với em, anh đã cảm thấy bực bội chết đi được. Chỉ có anh muốn ly hôn thôi ư? Vậy em không muốn ly hôn chắc? Hả? Văn Kha, em không muốn ly hôn ư?" "Anh nói vậy là có ý gì?" Văn Kha không kìm được mà run rẩy, hai mắt mở to mờ mịt. Không phải anh không cảm nhận được sự lạnh nhạt của Trác Viễn trong hai năm qua, nhưng dù gã có lạnh nhạt đến đâu, ngoài mặt vẫn trấn an dịu dàng. Đây là lần đầu tiên Trác Viễn nói thẳng cho anh biết... Hóa ra việc lên giường với anh chỉ là nghĩa vụ. Chỉ là một nghĩa vụ, một nghĩa vụ mà Trác Viễn không muốn thực hiện nhất. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác xấu hổ mãnh liệt tựa như hóa thành một chiếc roi quất mạnh lên người Văn Kha. Những năm qua, anh đã cố gắng hết sức để gìn giữ cuộc hôn nhân này. Anh thích ăn cơm Trung, thích nấu canh, nhưng món hay nấu nhất lại là cơm Tây mà Trác Viễn thích. Anh rõ số đo quần áo của Trác Viễn như lòng bàn tay, phải đi hết tiệm may cao cấp đặt trước này đến tiệm khác mới tìm được cửa tiệm mà Trác Viễn thích nhất để đặt âu phục. Hết thảy những gì được chuẩn bị kỹ lưỡng trong nhà là trà Trác Viễn thích uống, CD gã thích nghe, PS4 gã thích chơi, hết thảy đều là những gì gã thích. Sau khi cưới nhà họ Trác tìm cho anh vô số phương thuốc dân gian, thậm chí còn đưa anh đến chỗ khám bệnh quen để mát xa tuyến thể chỉ bởi vì nghe nói có thể giúp cho việc mang thai, khiến anh đau đến mức có lần phải vào bệnh viện thì những việc này mới dừng lại. Tất cả những uất ức này anh chưa từng than phiền với Trác Viễn lần nào. Đối với anh, cuộc hôn nhân này tựa nhà tu khổ hạnh phải trải qua một cuộc tu hành, anh chỉ có thể dựa vào bản tính ngoan cường dẻo dai bẩm sinh của mình mới kiên trì được. Nhưng sáu năm qua, rốt cuộc anh đã tu luyện được cái gì. "Anh có ý gì em không rõ sao?" Trác Viễn cười lạnh một tiếng: "Văn Kha, tuyến thể của em ở cấp thấp, hương vị pheromone nhạt nhòa, những thứ này anh đều nhẫn nhịn hết. Khi đó anh kết hôn với em là vì thích em, nhưng em có từng dành cho anh tình cảm nồng nàn nào không? Lúc em phát tình thì biết dính lấy anh, còn bình thường thì sao? Em có từng nũng nịu với anh không? Em có thật sự yêu anh không? Em nhạt nhẽo như cốc nước lọc thì bảo anh thích em thế nào đây? Con mẹ nó chứ em tự hỏi mình cái coi, nếu người chơi em là Hàn Giang Khuyết, có phải em sẽ biết quyến rũ người ta thế nào không?" Văn Kha cảm giác trời đất như đảo điên quay cuồng, pheromone Alpha phát ra lúc tức giận bủa vây lấy anh tựa như cơn bão táp. Anh vừa mới phẫu thuật bóc tách dấu hiệu, vốn đương lúc cần pheromone dịu dàng để chống đỡ nhất, nhưng giờ bị dồn ép mãnh liệt thế này khiến anh gần như phải đỡ bàn mới miễn cưỡng giúp mình đứng vững: "Anh bị điên rồi sao Trác Viễn? Liên quan gì đến Hàn Giang Khuyết? Kẻ ngoại tình là anh, chứ không phải tôi!" "Đúng, em không cần nhắc nhở anh, là anh đã ngoại tình." Trác Viễn nói: "Lúc chính thức ly hôn anh sẽ cho em thêm một phần tiền để đền bù." "Trác Viễn..." Văn Kha khàn giọng: "Anh cảm thấy vấn đề là tiền ư?" "Em muốn hỏi suy nghĩ của anh đúng không? Anh cảm thấy là vấn đề tiền ấy, vẫn luôn là tiền, tiền, tiền." Trác Viễn lạnh lùng thốt lên: "Năm đó em chịu ở bên anh không phải cũng vì mẹ em chữa bệnh cần tiền à?" Văn Kha sửng sốt, khóe mắt bỗng đỏ bừng. Anh quả thực không thể tin nổi gã đàn ông đang nói những lời đáng ghét trước mặt này đây lại chính là Alpha năm ấy đã từng dịu dàng nắm tay anh để trao nhẫn cho anh. Anh vẫn luôn nhường nhịn, cho dù chịu hết uất ức tủi thân cũng muốn chia tay trong yên bình. Nhưng lúc này Trác Viễn đã kéo phắt chiếc mặt nạ kia xuống, lộ ra bộ mặt thật xấu xí vẫn khiến anh kinh hồn bạt vía. "Trác Viễn, khi đó..." Văn Kha run giọng: "Khi đó là anh giúp tôi và cả mẹ tôi, cả đời này tôi vẫn luôn biết ơn nhà họ Trác. Nhưng tôi đã ghi lại đến từng phiếu nợ một, đúng là hồi mười tám tuổi tôi hoàn toàn không trả nổi khoản tiền đó, nhưng cho đến giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lấy không, về sau kết hôn tôi muốn trả là anh cứ nhất quyết không cần. Trong lòng anh, tôi ti tiện đến thế sao?" Trác Viễn nhìn Omega đã kết hôn sáu năm với mình, giờ anh gần như sắp bật khóc, trong lòng cũng mềm đi: "Anh không nói em ti tiện." Gã dừng một lúc rồi tiếp tục nói: "Ý của anh là món nợ giữa chúng ta có tính toán thế nào cũng không rõ được. Chuyện anh ngoại tình là anh có lỗi với em, thôi thì cứ thế đi. Tiểu Kha à, chúng ta đừng tranh cãi nữa. Khoản tiền kia anh không có ý muốn đòi, khi đó mẹ em làm giúp việc trong nhà anh, lúc đầu anh cũng muốn giúp một chút thôi, cho đến giờ anh đâu có muốn em phải trả đâu. Vả lại cho dù năm đó em vì tiền mà mới ở bên anh thì cũng chẳng quan trọng, anh không để ý đâu." "Đúng, món nợ đó đúng là không thể tính rõ ràng." Ngực Văn Kha phập phồng kịch liệt. Anh nhìn chằm chằm vào Trác Viễn, nhẹ giọng nói: "Vậy chuyện gian lận vào kỳ thi năm lớp mười hai thì sao? Trác Viễn, tôi không được thi đại học đấy. Trong lòng tôi vẫn luôn muốn được học đại học... Anh biết chứ?" "Văn Kha, đừng nhắc đến chuyện này." Vẻ mặt Trác Viễn lập tức âm u. "Từ trước đến giờ tôi chưa từng nhắc đến, nhưng năm đó nhà họ Trác gấp gáp để anh đính hôn với tôi như vậy là vì cái gì? Sợ tôi nói ra đúng không? Sợ tôi sẽ nói ra chuyện ai đã tìm tôi muốn chép..." "Anh bảo em câm mồm đi!" Trác Viễn bỗng nhiên lao đến túm lấy vai Văn Kha rồi đẩy mạnh anh về sau! Huyệt thái dương của gã nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn nom như một con thú hoang. Văn Kha không kịp phản ứng, phần gáy bỗng va phải cửa tủ nhô ra. Trong nháy mắt, anh chỉ biết ngẩn người. Tuyến thể phần gáy vẫn đang bị băng bó vì mới làm phẫu thuật, lúc này vết thương còn chưa kịp lành đã bị va mạnh đến vậy, cơn đau dữ dội quá đỗi ùa đến khiến trong nháy mắt Văn Kha tưởng mình đã chết rồi. Tuyến thể là bộ phận yếu ớt nhất lộ ra trên người Omega, nó kết nối với khoang sinh sản của Omega, một khi bị thương sẽ liên lụy tới các cơ quan bên trong. Mặt Văn Kha trắng bệch, anh co rúm người dùng tay che chặt lấy phần bụng đau quặn dữ dội. Lúc này Trác Viễn cũng giật nảy mình: "Tiểu Kha! Em không sao chứ?" "Buông, buông tôi ra..." Văn Kha yếu ớt nói. Trác Viễn vội vàng buông tay ra, gã muốn giơ tay kéo Văn Kha dậy, nhưng lại bị anh đẩy ra. Văn Kha vịn một bên tủ chậm rãi đứng thẳng người dậy, anh phải hít sâu nhiều lần mới miễn cưỡng bình phục. Trong đầu anh bây giờ không còn gì khác, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, rời khỏi Trác Viễn. Lúc đẩy cửa ra, cậu Omega xinh đẹp trẻ trung hồi nãy vẫn còn đứng bên ngoài chờ đợi. Có lẽ cậu ta cảm thấy mình đã thắng, bèn vênh váo tự đắc liếc nhìn Văn Kha, sao đó lại nhào vào ngực Trác Viễn. Trác Viễn vẫn hơi lo lắng, gã nói với theo sau lưng Văn Kha: "Tiểu Kha, có việc thì cứ gọi cho anh." .... Lúc ra khỏi thang máy, Văn Kha chưa đi nổi hai bước đã ngồi co ro trên sô pha đại sảnh. Đau quá... Từ tuyến thể, khoang sinh sản đến đôi chân đang co rút đều đau quá. Đau đến nỗi áo cũng ướt đẫm vì mồ hôi lạnh. Ngón tay đang cầm điện thoại của anh run lẩy bẩy, nhất thời lại không biết nên gọi cho ai. Mặc dù rất đau, nhưng thật sự chưa đến mức cần đi bệnh viện. Có điều Hứa Gia Nhạc vẫn chưa thể quay về, nhất thời anh không tìm được một ai để xin giúp đỡ trong thành phố này. Những lúc thế này lại càng cảm thấy bất lực. Văn Kha nhớ mẹ lắm. Thực ra đã đến tuổi này, đã trưởng thành rồi, hẳn anh phải kiên cường hơn mới đúng. Nhưng vừa nghĩ đến người mẹ đã qua đời năm lớp mười hai dù anh có dùng hết sức để chạy chữa, Văn Kha lại bỗng nhiên muốn khóc. Hóa ra một mình sống trên thế giới này thật sự quá cô độc. Ngay lúc này, điện thoại bỗng vang lên, Văn Kha bèn mơ màng bắt máy. "Chào buổi tối anh Kha." "Chào cô." Cú điện thoại này đến từ cô Du của câu lạc bộ LM, Văn Kha hơi hoảng hốt, không nhớ mình đã lưu số từ khi nào. "Anh Văn này, chúng tôi tìm được số điện thoại của anh trong hồ sơ hẹn trước mà anh Trác để lại, gọi vào lúc này không làm phiền anh chứ ạ? Hôm nay khi gặp mặt tôi cảm thấy sức khỏe của anh không tốt lắm nên bên chúng tôi cũng khá lo lắng, muốn gọi điện để hỏi xem anh đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Có muốn chúng tôi thu xếp một vị cố vấn để giúp anh vượt qua thời kỳ này không?" "Tôi, a..." Vừa mới mở miệng Văn Kha đã cảm giác khoang sinh sản lại đột nhiên đau quặn lên, không nhịn được thấp giọng rên rỉ một tiếng. "Anh Văn?" Cô Du thấy có gì đó không ổn: "Anh Văn? Anh còn ổn chứ?" Cô không chờ được câu trả lời hiển nhiên cũng sốt ruột, bèn nhanh chóng hỏi tiếp: "Tôi đã xem tư liệu của anh rồi, xin hỏi địa chỉ hiện tại của anh là số nhà 23-18 tòa nhà B khu Hải Lan Hiên phía Tây đúng không ạ? Nếu đúng thì chúng tôi sẽ kêu người đi xem tình trạng của anh chút được không?" Văn Kha đau đến nỗi không thốt nên lời, anh nặng nề thở dốc mấy lần sau đó mới miễn cưỡng "Ừm" một tiếng. "Xin anh chờ chút nhé, người của chúng tôi sẽ đến ngay đây." _______________________ Người post: Yến Nhi