Tình Cũ Như Mộng

Chương 13 : Cho tôi một điếu thuốc

Cuối cùng cũng đến nơi. Doãn Gia Hoa tắt máy, Trương Lộ quay sang nhìn anh. Tựa hồ như từ lúc bắt đầu đến đây, hai hàng lông mày anh vẫn luôn nhíu lại, chưa hề buông lỏng ra. Cô ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài xe, bỗng nhiên giật mình gọi “A” Từ nhà hàng bên cạnh, cô bắt gặp hình dáng một người phụ nữ trông rất quen, dường như là đã gặp nhau trước đó rồi. Lòng Trương Lộ khẽ run lên. Cô quay đầu lại nhìn Doãn Gia Hoa, anh cũng đang nhìn ra phía ngoài. Ánh mắt anh lạnh lùng như đang suy tư điều gì đó. Mà đó là gì? Sao lại khiến cô không thể nào tiến sâu vào lòng anh. Phải chăng là dấu ấn của thời gian. Là điều mà tất cả mọi người đều bất lực. Tuy rằng bây giờ cô có thể cố gắng giữ chặt anh của hiện tại và sau này bên mình, nhưng không thể nào chạm vào được anh của quá khứ – Quá khứ của anh không có cô, dĩ vãng ấy dường như là của một người phụ nữ khác. Trương Lộ khẽ cười, nụ cười thâm trầm, cay đắng mà đáng nhẽ ở lứa tuổi của cô không nên có. Niềm vui cũ theo thời gian cũng chỉ là một giấc mơ, con người nhất định phải sống vì tương lai sau này, cô không cần phải lo lắng. Cô cười tươi: “Gia Hoa, chúng ta xuống xe thôi!” ** Quan Hiểu do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định qua cửa hàng bên cạnh thăm dò. Cô khoác áo, đang loay hoay khóa cửa thì nghe tiếng xe dừng lại cách đó không xa. Chắc chắn là khách đến nhà hàng bên cạnh. Cô thầm than thở trong lòng, tình hình kinh doanh của nhà hàng người ta thật sự rất tốt. Lúc cô xoay người, đúng lúc nhìn thấy hai ngưởi vừa từ trong chiếc xe hơi bước ra. Cô không khỏi giật mình. Thế giới này có phải là quá nhỏ không? Sao số phận cứ ép cô gặp người không nên gặp thế này chứ? Khi cô đang trong giai đoạn kham khổ, anh lại ở bên cạnh người đẹp, vẻ lung linh, sang trọng của họ trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài tiều tụy, vất vả của cô. Cô vẫn còn đang ngơ ngẩn, lúng túng không biết làm thế nào, người đẹp đối diện nhanh chóng đến trước mặt, mở miệng chào hỏi: “Xin chào, có phải…chúng ta đã gặp qua?” Cô gái trước mặt đẹp lộng lẫy, nụ cười hờ hững trên môi khiến lòng người rung động. “Xin chào!” Cô lấy lại vẻ tự nhiên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng ta đã gặp nhau trước đây tại bữa tiệc của Quách Hồng Đồ!” Ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô định mở lời chào nhưng bắt gặp đôi môi mím chặt cùng với ánh mắt vừa căm phẫn vừa giễu cợt, cô chỉ có thể lặng yên đứng nhìn. Người đẹp bên cạnh tựa như bừng tỉnh: “À, là cô! Tôi nhớ ra rồi, hôm đó cô đến tham dự cùng chồng mình.” Cô quay đầu mỉm cười rạng rỡ với người yêu: “Gia Hoa, là người quen của anh, hôm đó chúng ta còn cùng nhau thi màn thi cuối cùng.” Người đàn ông thoáng nhíu mày. Dường như anh không mấy kiên nhẫn cho lắm, anh thúc giục: “Không phải em đói à?” Anh hoàn toàn làm ngơ với người bạn cũ kia. Người đẹp bên cạnh áy náy nở nụ cười tươi, xinh đẹp đến mức khiến đối phương không nỡ buông nửa lời trách móc. Cô khoác tay anh, hai người cùng sánh vai bước vào nhà hàng. Nhìn bóng lưng họ xoay tròn theo cửa kính rồi dần khuất dạng, Quan Hiểu thẩn thờ quay lại nhà hàng của mình. Từ đầu đến cuối anh cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một lần. Lòng cô đau nhói. Trước đây anh là một chàng trai đơn thuần, vui vẻ, còn giờ đây anh đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng, đáng sợ. Đều tại cô…đã hại anh… ** Doãn Gia Hoa gọi món ăn, Trương Lộ dè dặt quan sát, cười cười nói: “Xin lỗi Gia Hoa, em nghĩ hai người là người quen cũ nên mới đến chào hỏi vài câu.” Doãn Gia Hoa cũng không ngẩng đầu, anh khẽ cười: “Người quen cũ của anh nhiều lắm, chẳng nhẽ em phải đi bận tâm hết từng người, như vậy sớm muộn gì cũng mệt mà sinh bệnh mất.” Nụ cười trên môi cô đông cứng, cô có chút xấu hổ. Doãn Gia Hoa ngẩng đầu nhìn cô: “Hơn nữa em cũng đã nói, là người quen cũ. Nếu đã biết nhau từ rất lâu trước đó rồi thì bây giờ cũng không cần phải để ý nữa.” Anh gọi phục vụ đến, chọn món cho cả hai. Trương Lộ nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của anh, cô ngọt ngào cười, nhưng trong lòng lại trở nên rối bời. ** Ăn xong cơm trưa, anh trở lại công ty, trong đầu không ngừng nhớ về hình ảnh của người phụ nữ đó. Anh buồn bực kéo cổ áo, chiếc cà vạt được thắt tinh tế gọn gàng nay trở nên nhàu nát. Anh lục lọi ngăn tủ, không tìm thấy thuốc. Lúc này mới nhớ ra, năm đó bởi vì một câu nói của cô, mà anh đã bỏ hẳn thuốc lá. Cô nói, Gia Hoa, đừng hút thuốc nữa, không giống một chàng trai tốt. Anh cười tự giễu…Từ trước đến giờ anh vẫn luôn nghe lời cô. Anh gọi cho Dương Huy, câu đầu tiên liền hỏi: “Có thuốc không? Cho tôi một điếu.” ** Dương Huy giật mình. Gần đây, ông chủ đúng thật là cực kỳ khác thường, năm đó khi toàn nhà vừa được xây dựng hoàn tất, bởi vì một công nhân hút thuốc suýt chút nữa gây ra hỏa hoạn, chính anh đã ra chỉ thị không một ai được phép hút thuốc trong công ty, ai hút thuốc thì sẽ bị cắt đi tiền lương thưởng nửa năm. Hiện tại chính anh lại muốn vi phạm. Dương Huy lúng túng trả lời: “…xin lỗi Doãn tổng…không có…” Doãn Gia Hoa không nghĩ ngợi liền dặn anh: “Đi mua giúp tôi một gói.” Dương Huy sững sờ, há hốc miệng, không dám bước đi. “Sao còn đứng đây? Nhanh đi đi!” Doãn Gia Hoa hết nhẫn nại thúc giục. “Doãn tổng” Dương Huy nuốt cổ họng lấy can đảm: “Nhưng anh đã tự ra quy định là không ai được phép hút thuốc trong công ty cả…” Doãn Gia Hoa thoáng ngẩn ra nhưng liền lấy lại vẻ tự nhiên. Anh day day thái dương, khoát tay Dương Huy: “Cậu đi đi.” Dương Huy chuẩn bị ra ngoài, anh do dự nói: “Doãn tổng, vậy tôi đi làm việc đây.” Doãn Gia Hoa ngẩng đầu: “Tôi nói cậu đi là đi mua thuốc cho tôi, chứ không bảo cậu đi làm việc khác!” Anh cao giọng: “Cậu bây giờ ngay cả lời của tôi cũng nghe không hiểu ư?” Dương Huy mồ hồi chảy ròng. Ông chủ gần đây buồn vui thất thường, thật lòng anh cũng chẳng biết đường nào mà lần. ** Doãn Gia Hoa kẹp điếu thuốc, tựa người vào lan can trên tầng thượng, nhìn xuống thế giới xe cộ đông đúc phía dưới. Tất cả đều vội vã, có lẽ là vì mưu sinh, cũng có lẽ là vì theo đuổi ước mơ, có lẽ là muốn thực hiện giá trị của mình. Còn anh thì sao? Mỗi ngày đều làm việc điên cuồng như thế này để làm gì? Đã từng nổ lực hết sức để tạo ra thành tích cho một người xem, để cô biết rằng, vứt bỏ anh chính là cô vứt bỏ niềm hạnh phúc lớn nhất của đời mình. Nhưng đến ngày anh gặp lại cô, ngày anh hằng chờ đợi để cho cô nhận ra sự thật đó thì anh lại nhận ra, bản thân mình không hề cảm thấy thỏa mãn sung sướng như đã từng nghĩ. Nỗi lòng này cứ đeo bám anh, khiến anh lúc nào cũng cảm thấy không yên, tâm trạng luôn cáu kỉnh, khó chịu. Tại sao cô không ly hôn? Trông cô hoàn toàn không hạnh phúc, vậy tại sao cô vẫn muốn ở bên người đàn ông đó? Còn bản thân anh, vì sao vẫn không cam chịu, một mực muốn so đo tất cả mọi thứ với cô, không thể nhẹ nhàng buông xuống. ** Đến cuối cùng, Quan Hiểu cũng biết được ông chủ của cửa hàng bên cạnh là ai. ** Đang là giờ cao điểm, thế nhưng trong cửa hàng không có một bóng khách. Cô chán nản ngồi nghe Tiểu Hạ và mấy nhân viên trong nhà hàng tám chuyện. “Các cô nghe gì chưa, gần đây có một anh chàng siêu đẹp trai, mỗi trưa đều lái chiếc Bentley đến bên đó ăn cơm đấy.” Một cô gái làm bán thời gian phấn khởi nói. “Ôi, Mễ Mễ, cô đúng là từ nơi khác đến, ngay cả người kia mà cũng không biết!” Lời cô vừa nói ra liền bắt gặp ánh mắt khinh thường của mọi người. “Người ta mới đến đây học lên đại học thôi, dĩ nhiên là không biết nhiều về nơi này rồi! Vậy cô nhanh nói ra là ai đi, quả thật là rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả diễn viên điện ảnh nữa ấy chứ, ai thế ai thế?” Tiểu Hạ gõ đầu cô, thanh thanh cổ họng trả lời: “Đúng thật, anh ta đã điêu đốn hết tất cả trái tim của thiếu nữ thành phố A. Các cô chưa từng nghe qua cái tên Doãn Gia Hoa này bao giờ à?” Mễ Mễ bỗng hét rầm lên: “Vậy là tôi đã gặp được người thật ngoài đời rồi ư?” Quan Hiểu lắc đầu khẽ cười. Tuổi trẻ thật tốt, lúc vui vẻ có thể vui cười, có thể hò hét. Không giống như cô, vui buồn hạnh phúc đã không thể làm theo ý mình được rồi. “…Còn nữa còn nữa, tôi còn có điều hay để tám đây. Các cô biết không, ngày hôm qua tôi lặng lẽ quyến rũ một chàng nhân viên ở nhà hàng bên cạnh, tôi nghe dò sự tình của nhà hàng từ gã. Tên ngốc ấy nói với tôi rằng, thật ra ông chủ của họ chính là Doãn Gia Hoa.” Tiểu Hạ thần thần bí bí kể ra, mọi người háo hức hẳn lên. “Không phải chứ, anh ta là người có tiền, sao lại chạy đến nơi xó xỉnh này tranh giành việc kinh doanh của chúng ta. Đầu óc anh ta có vấn đề sao…” Ly nước trong tay Quan Hiểu bỗng run lên, nước bên trong đổ ra gần một nửa. Hóa ra anh chính là ông chủ của nhà hàng bên cạnh. Hóa ra là như vậy. ** Quan Hiểu liền hiểu ra nguyên nhân sâu xa của một loạt chuyện kỳ lạ kia. Hóa ra là anh. Khó trách ngày đó cô bắt gặp anh xuất hiện, còn đưa bạn gái theo cùng. Là muốn nhìn thấy cô trong tình cảnh chật vật? Không ngờ đã sáu năm trôi qua, anh vẫn còn hận cô, sẵn sàng vung ra một số tiền như thế chỉ vì mục đích này. Anh đã hao tâm tốn sức như vậy, hẳn là cô nên mừng mới đúng. Thế nhưng lòng cô sao lại đau thế này? Có lẽ sự ra đi không từ biệt của cô sáu năm trước đã thật sự anh tổn thương sâu sắc. Quan Hiểu đặt tay lên ngực, trái tim cô thắt lại. Đúng là cô đã nợ anh, nếu như sự khuất phục của cô khiến anh có thể vui vẻ, như vậy lúc này đây cô sẵn sàng nhường bước.