Tình Cờ

Chương 13

Đồng Đồng vô cùng nhớ cuộc sống thoải mái lúc trước. Người của tập đoàn Lôi thị đã đến đây nhiều lần bắt bọn cô nhanh chóng rời khỏi nơi này, nói rằng nơi này lập tức phải động thổ khởi công. Đồng Đồng không hiểu tại sao cứ nhất thiết phải xây dựng một khối kiến trúc trên mảnh đất xinh đẹp này. Công ti Ông Lê đã bị phá sản, Đồng Đồng không biết là do nguyên nhân gì, ông Lê không chịu nói, hàng ngày ông Lê vẫn đi làm sớm, Đồng Đồng và em trai cũng không biết công việc ông đang làm là gì. Có điều bố mẹ vẫn cho cô và em trai cuộc sống giàu có không phải lo nghĩ, bố đi làm, mẹ đi tập thể dục thẩm mĩ. Tuy công ty ông Lê đã phá sản nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn như trước, không hẳn là xa hoa nhưng cũng rất sung túc. Đồng Đồng làm một công việc nhỏ, tiền lương không nhiều lắm nhưng là công việc cô thích, cô thích đàn piano, có thể là do ảnh hưởng của mẹ. Mẹ cô là một nghệ sĩ piano giỏi, cho nên Đồng Đồng từ đã bắt đầu học piano. Đồng Đồng đang rảnh rỗi ở nhà thì nghe thấy chuông điện thoại, cô tiếp điện thoại thì nghe thấy bên kia là một giọng nói, cô giật mình hô: “Tuyết Mạn!” Điện thoại bên kia là giọng Tuyết Mạn suy yếu mà vô lực: “Đồng Đồng , cậu vẫn ổn chứ?” Đồng Đồng vội nói: “Tớ vẫn ổn, Tuyết Mạn cậu ở đâu, mau nói cho tớ biết, cậu có biết 2 bác lo lắng muốn chết không!” Tuyết Mạn yếu ớt nói ra một địa chỉ, đó là một nơi ở trung tâm thành phố Đồng Đồng vốn quen thuộc , nhưng từ khi công ty bố cô bị phá sản xong, cả nhà cô chuyển đến nơi này. “Cậu ốm à? Tớ đi tìm cậu, cậu ở đâu ngoan ngoãn chờ tớ, biết không?” Đồng Đồng vội dặn dò Tuyết Mạn. Tuyết Mạn giọng run run nói “Cậu nhớ đến một mình nhé, đừng để cho người nhà tớ biết!” “Được được, tớ biết rồi!” Đồng Đồng buông điện thoại, dặn dò người nhà một lúc rồi vội vội vàng vàng ra ngoài. Đồng Đồng bắt một xe taxi trên đường, đem địa chỉ Tuyết Mạn đã nói, nói cho taxi đi. Đó là một khách sạn cao cấp, Đồng Đồng đi thang máy tới chỗ Tuyết Mạn , tới tầng đó ấn chuông cửa phòng Tuyết Mạn. Cửa mở ra, Đồng Đồng nhìn thấy Tuyết Mạn, sắc mặt của cô rất khó coi, mắt sưng đỏ Tuyết Mạn nhìn Đồng Đồng giống như nhìn thấy người thân, ôm Đồng Đồng khóc òa lên. Đồng Đồng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết an ủi nói: “Đừng khóc, có chuyện gì cứ nói ra!” Đồng Đồng vỗ vỗ lưng Tuyết Mạn , đóng cửa lại đi vào trong, cô không nhìn thấy Hạng Nam, kỳ lạ hỏi: “Anh ta đâu?” Tuyết Mạn mắt sưng đỏ khóc nói: “Đồ đàn ông đáng chết đó, anh ta dám lăng nhăng với cô gái khác, tớ không muốn nhìn thấy anh ta nữa!” Đồng Đồng nhìn thấy Tuyết Mạn thương tâm có chút lo lắng nói: “Về nhà đi, người nhà của cậu rất lo lắng!” Mấy tháng trước, Tuyết Mạn cùng Hạng Nam kết hôn, nhưng người nhà Tuyết Mạn không đồng ý, kiên quyết nhốt tuyết Mạn trong nhà. Nhưng tính cách Tuyết Mạn cứng cỏi ương bướng, thừa lúc người nhà không chú ý trốn ra ngoài, tìm được Hạng Nam rồi hai người bỏ trốn. Tuyết Mạn còn điện thoại báo cho cô biết cô ấy và Hạng Nam đã cao chạy xa bay. Đồng Đồng định khuyên cô không nên làm chuyện vô bổ thì Tuyết Mạn đã ngắt máy, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Tuyết Mạn có thể hạnh phúc. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Tuyết Mạn khóc , lòng cô cũng bị thương theo. Tuyết Mạn ôm Đồng Đồng nói: “Tớ không thể nào tưởng tượng nổi anh ta có thể làm như vậy với tớ, anh ta nói anh ta lên giường với cô gái khác là vì dục vọng, bởi vì nhu cầu của anh ta, bởi tớ không lên giường với anh ta!” Đồng Đồng biết bạn tốt của cô giữ gìn, Tuyết Mạn giữ gìn muốn lần đầu tiên của mình là vào đêm tân hôn, cô không rõ vì sao ngày thường Tuyết Mạn cởi mở lại giữ gìn như vậy, nhưng lúc này cô cảm thấy Tuyết Mạn giữ gìn là rất đúng. “Anh ta bây giờ ở đâu?” Đồng Đồng đau lòng vỗ về Tuyết Mạn, tên Hạng Nam kia quả thực quá đáng chết. “Chắc là lại đến câu lạc bộ Dạ Hương rồi!” Tuyết Mạn thống khổ nói, giọng cô nói về Hạng Nam vừa có hận vừa có chút bất đắc dĩ. “Tuyết Mạn, gã đàn ông như vậy cậu còn muốn sao? Về nhà đi!” Đồng Đồng khuyên bảo Tuyết Mạn, cứ như vậy không chừng không giữ nổi mạng mất. “Nhưng tớ vẫn còn yêu anh ta, làm sao bây giờ?” Tuyết Mạn bất đắc dĩ lại khóc òa lên. “Ngoan, đừng khóc, cậu ốm rồi, tớ đi tìm bác sĩ cho cậu trước, sau đó sẽ giúp cậu tìm đồ khốn kia về!” Đồng Đồng tức giận nói, giận Tuyết Mạn, giận Hạng Nam. “Đồng Đồng, cám ơn cậu!” Tuyết Mạn giờ phút này giống như đứa bé yếu ớt . Đồng Đồng giúp Tuyết Mạn nằm xuống, đến nhà thuốc tư nhân gần đó mua thuốc cho cô ấy uống. Tuyết Mạn mê mị ngủ . Đồng Đồng từ phòng Tuyết Mạn đi ra, gần đó quả nhiên có một câu lạc bộ đêm tên Dạ Hương. Cô không có do dự đi vào, nhân viên phục vụ nhìn thấy Đồng Đồng bộ dáng tức giận đi đến tưởng cô là vợ đến bắt quả tang chồng. Bên trong Câu lạc bộ đêm đèn xanh đèn hồng, bên dưới những ngọn đèn mờ ảo là những bóng hình dính sát vào nhau, thân thân mật mật vuốt ve mơn trớn, dường như trong mắt tất cả mọi người thế là đã là gì vậy. Trên sân khấu là mấy cô vũ nữ mặc đồ vừa ngắn vừa bó sát uốn éo qua lại như rắn nước. Đồng Đồng nhìn chung quanh tìm Hạng Nam, nếu Hạng Nam thật sự đến tìm gái, anh ta sẽ không có thời gian nhàn nhã ngồi xem nhảy . Đồng Đồng đi vào phía trong, bên trong có rất nhiều phòng nhưng đều đóng cửa, cô phải làm thế nào mới biết bên trong có Hạng Nam hay không đây. Đồng Đồng có chút phân vân đột nhiên nhìn thấy bên cửa sổ có treo một bộ quần áo của nhân viên phục vụ, Đồng Đồng chợt nảy ra ý nghĩ mặc bộ quần áo kia vào. Đồng Đồng mặc xong quần áo giả làm nhân viên đi vào phòng, tay nâng một khay đồ uống gõ gõ cửa. Một hồi lâu mới nghe thấy bên trong có một tiếng quát tháo, tiếp theo cửa mở ra, một xinh đẹp quấn chiếc khăn bông đứng ở cửa, không vui hỏi:” Có việc gì!” Đồng Đồng mỉm cười nói:” Xin hỏi còn cần phục vụ gì không ạ? Ví dụ như rượu hay đồ ăn chẳng hạn!” Cô gái kia không vui nói: “Cô là người mới đến phải không, không hiểu quy củ gì hết!” Giọng người đàn ông hô to nói: “Ai ở ngoài đấy, dài dòng gì thế!” “Là người phục vụ!” cô gái kia miễn cưỡng trả lời xong, sau đó đóng cửa lại. Đồng Đồng hít một hơi dài, tiếp tục gõ cửa. Cửa mở ra, bên trong là một dáng người đàn ông rất cao, Đồng Đồng ngả đầu ra sau mới có thể nhìn thấy mặt anh ta, Đồng Đồng nhìn thấy người đàn ông này sắc mặt trở nên trắng bệch.