Tình cờ cướp được tương tư

Chương 7 : Tình cờ cướp được tương tư

Chương 7: Lại muốn sa vào   Hôm nay Du Hoằng Nghĩa cũng ở trong trại, bốn người đang ăn cơm chung.   Doãn Ngô vẫn nhồm nhoàm nhồm nhoàm ăn thịt đầy miệng như bình thường, ăn đến mức miệng và y phục đều dính đầy dầu mỡ, ánh mắt còn nhìn chăm chú vào trong bàn đồ ăn.   Liễu Uẩn Chi nhã nhặn đến mức không phát ra một chút âm thanh nào.   Du Hoằng Nghĩa nhìn Doãn Ngô rồi lại nhìn Liễu Uẩn Chi âm thầm cảm thán, trách không được muội muội mình chướng mắt Doãn Ngô. Nếu mình là một nữ tử, chắc chắn cũng chọn nam nhân như Liễu Uẩn Chi, mặc dù cơ thể không đủ cường tráng nhưng dáng vẻ hắn đẹp không chịu nổi, à... ăn cơm cũng dễ nhìn nữa. Nếu thật sự Du Yên và Doãn Ngô ở bên nhau, người làm ca ca như hắn còn phải lo Doãn Ngô sẽ cướp mất cơm canh của muội muội.   "Liễu công tử." Du Hoằng Nghĩa buông đũa, nhìn Liễu Uẩn Chi ở phía đối diện.   Liễu Uẩn Chi cũng buông bát đũa, lấy khăn tay lau sạch miệng rồi mới lên tiếng.   "Ngươi đã ở chung với Du Yên nhiều ngày, cảm thấy thế nào?" Du Hoằng Nghĩa rất có phong thái đại ca, hỏi ra miệng, không hề kiêng kị đến đao nhỏ do mắt Du Yên phóng ra.   "Lệnh muội rất tốt." Liễu Uẩn Chi hơi sửng sốt, cụp mắt đáp.   Du Yên ngồi bên cũng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hắn nói nàng tốt, mặc dù không biết có phải là khách sáo hay không, nhưng rất khó phủ nhận, nàng vẫn không kiềm chế được sự mừng rỡ thoát ra từ trong lòng.   "Đó là đương nhiên." Du Hoằng Nghĩa nghe lời này xong, trong lòng vui vẻ cũng cảm thấy kiêu ngạo muôn phần: "Không phải ta mèo khen mèo dài đuôi, mặc dù Yên nhi tính tình hơi hoang dã, nhưng lương thiện, chất phác, ngoài ra trong hơn trăm dặm này, hình dáng dung mạo của nó số một số hai! Cho dù... cho dù sánh đôi với ngươi, cũng thừa sức." Khi nói xong lời nói cuối cùng kia, giọng nói của Du Hoằng Nghĩa bỗng nhiên nhỏ đi, không biết có phải trong lòng không cân bằng hay không.    Du Yên vừa bực mình vừa luống cuống! Khen thì không khen cho tốt, xứng đôi thì xứng đôi, sao lại còn lo không đủ chứ! Nàng tức giận trừng Du Hoằng Nghĩa.   "Phải." Khóe miệng Liễu Uẩn Chi ngậm nụ cười ôn hòa, mắt nhìn Du Yên đang giận phồng má. Mặc dù diện mạo của Du Yên không phải là dáng vẻ thiên tiên khiến người khác kinh diễm, nhưng càng nhìn thì lại càng muốn nhìn thêm, đôi mắt to, mũi cao, miệng nhỏ nhắn đều rất xinh đẹp. Thật sự là... cô nương đẹp nhất hắn từng gặp.   "Ha ha ha, ta vẫn biết ánh mắt này của ngươi rất tốt mà." Du Hoằng Nghĩa không nghĩ đến Liễu Uẩn Chi sẽ thừa nhận lời nói của hắn, cởi mở cười ha ha hai tiếng, trong lòng có rất nhiều hảo cảm đối với "muội phu tương lai" này.   Du Yên thì lại từ từ đỏ bừng mặt lên, vùi đầu ăn cơm, nàng không ngừng nhét cơm vào miệng, phồng má lên.   Doãn Ngô mang vẻ mặt không còn gì để nói, khẽ than thở: "Ta cũng biết Yên Nhi là đẹp nhất mà." Nhưng mà Du Hoằng Nghĩa có liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, vẫn nói cười với Liễu Uẩn Chi.   Bỗng nhiên Tiểu Thúy vội vàng chạy từ ngoài cửa vào, ghé vào tai Du Yên nói Địch Ngữ Nhân đến, đang chờ nàng ở bên ngoài.   "Thật ra... muội muội này của ta không phải quá hoang dã... những lễ nghi cơ bản đều hiểu rõ..." Du Hoằng Nghĩa dự định bắt đầu vãn hồi lại hình tượng của Du Yên.   Du Yên nghe hết lời Tiểu Thúy nói, mặt sáng rực lên, buông bát xuống chạy ra ngoài, thật sự thân thiết với "đại tẩu tương lai" này.   Lời Du Hoằng Nghĩa mới nói đến một nửa, cuối cùng cũng không nói được nữa, mắt ngơ ngác nhìn bóng dáng Du Yên, trong lòng thầm mắng, như vậy thì còn làm sao được nữa chứ? Quay đầu nhìn vẻ mặt Liễu Uẩn Chi, hắn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, không chán, không ghét, thậm chí... hắn có thể nhìn thấy một chút dung túng cưng chiều trong mắt Liễu Uẩn Chi.   Nếu để hắn biết một canh giờ trước Du Yên vừa cự tuyệt lời cầu thân của Liễu Uẩn Chi, có lẽ hắn sẽ tức đến nỗi cầm gậy ném nàng.   -   "Ngươi đến rồi."   Địch Ngữ Nhân đưa bánh hoa đào mình làm đến cho nàng, cười ngại ngùng: "Ta làm đó, chắc là cũng không tệ lắm đâu." Mặc dù là nói chuyện với Du yên, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc liếc, nhìn trái nhìn phải không biết đang tìm gì đó.   "Chậc, chắc chắn rất ngon." Du Yên cười hì hì nhận lấy, mang hàm ý liếc nhìn nàng một cái, biết nàng đang tìm ai bèn nắm tay lôi nàng đến sảnh phía sau: "Chúng ta còn đang ăn cơm."   Ba nam nhân trên bàn nghe thấy động tĩnh đều đưa mắt nhìn về phía hai người.   Du Yên cười đẩy Địch Ngữ Nhân đến trước bàn cơm, vừa cầm ghế cho nàng ấy ngồi vừa hỏi: "Chưa ăn cơm đúng không? Ăn cùng chúng ta nhé?"   Địch Ngữ Nhân không trả lời nàng.   Du Yên nghi hoặc nhìn nàng ấy, thấy nàng ấy lại đờ người ra với vẻ mặt thẹn thùng, hai má đỏ bừng, trong mắt lóe sáng, dáng vẻ hoàn toàn rơi vào bể tình.   Du Yên cười thầm trong lòng, ca ca của nàng hấp dẫn người khác như vậy sao? Quyến rũ người ta thành như vậy luôn?   Nàng nhìn theo ánh mắt của Địch Ngữ Nhân nhìn qua, nét mặt cứng lại ---   Ánh mắt mang theo nhu tình của Địch Ngữ Nhân hoàn toàn dừng trên người Liễu Uẩn Chi.   Lại nhìn lại Liễu Uẩn Chi, dường như hắn đã sớm quen nhìn thấy loại ánh mắt như vầy, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp.   Du Yên gầm lên giận dữ trong lòng! Con mẹ nó, thật sự hắn đúng là một tai họa! Còn đoạt cả nương tử của ca ca ta!   "Vừa rồi ngươi đã nói ngươi đã ăn xong rồi hả?" Du Yên cũng không quan tâm lời Địch Ngữ Nhân khẽ hô lên "Chưa có, chưa ăn đâu." đã vội vội vàng vàng kéo Địch Ngữ Nhân đi.   Địch Ngữ Nhân lưu luyến quay đầu lại không muốn rời đi, vừa e thẹn vừa ngại nhìn Liễu Uẩn Chi.   Du Yên kéo nàng ấy đến chỗ không có ai, còn chưa chờ nàng mở miệng, Địch Ngữ Nhân đã vô cùng hào hứng hỏi nàng: "Công tử áo trắng kia là ai?"   "Không phải... không phải ngươi vừa ý ca ca ta sao?" Du Yên hỏi nàng ấy, trong lòng khó chịu.   "Làm gì có, lần trước không phải ta đã phủ nhận sao?" Địch Ngữ Nhân liếc mắt đi, khẽ cười nói. Trong lòng nàng chấm Du Hoằng Nghĩa, trước khi nhìn thấy công tử áo trắng kia nàng luôn mong nhớ Du Hoằng Nghĩa, nhưng mà, bây giờ nàng đã bị Liễu Uẩn Chi câu mất hồn rồi.   Du Yên tức đến giậm chân, cổ họng nghẹn đến mức không thốt ra được chữ nào.   Con mẹ nó Liễu Uẩn Chi.   "Công tử áo trắng kia là?" Địch Ngữ Nhân tiếp tục hỏi.   "Là họ hàng xa, đã có hôn ước, ngươi đừng có nghĩ nhiều." Du Yên mang vẻ mặt bình tĩnh nói đâu ra đấy, cố ý gạt chuyện Liễu Uẩn Chi và Dương Ngọc Kha đã hủy hôn, muốn cắt đứt ý định của Địch Ngữ Nhân.   Đầu tiên không nói đến chuyện Địch Ngữ Nhân đứng núi này trông núi nó khiến nàng sinh ra oán niệm, hiện giờ nàng... không muốn để cho Liễu Uẩn Chi có quan hệ dính dáng gì đến cô nương khác, ít nhất hiện tại không được, lòng nàng không cho phép nàng làm như vậy, nàng vẫn còn thích hắn.   "Vậy à? Vậy thật đúng là có duyên không phận." Địch Ngữ Nhân mặt như đưa đám, sa sút nói.   "Chuyện âm kém dương sai giống như vậy trên đời rất nhiều, không cần phải để ý quá mức." Du Yên nén sự mừng thầm trong lòng, ra vẻ hiểu chuyện khuyên bảo nàng ấy.   Du Yên nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng ấy, không hiểu sao trong lòng lại có chút cảm giác có lỗi. Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu, sao nàng có thể bởi vì dục vọng riêng của bản thân mà bóp chết tình yêu của người khác chứ?   Nhưng mà cảm giác tội ác này chỉ sau hai ngày đã trôi sạch chẳng còn tăm hơi, Địch Ngữ Nhân lại vô cùng hào hứng nói với nàng, nàng ấy nhất kiến chung tình với một vị công tử ở quán trà.   Đương nhiên, những chuyện này sau này hãy nói.   Sau khi Du Yên tiễn Địch Ngữ Nhân, trong lòng buồn bực, cũng không muốn tiếp tục ăn cơm nữa, trực tiếp quay về phòng.   Trước khi bước vào phòng thì bị Liễu Uẩn Chi gọi lại.   Nàng quay đầu nhìn hắn, trong lòng lại càng phiền hơn, người nam nhân trước mặt này cướp vợ của ca ca nàng, nàng lại còn vì hắn ta mà nói dối Địch Ngữ Nhân. Mặc dù vẫn biết căn bản hắn chẳng có gì sai, nhưng nàng nhìn hắn vẫn rất khó chịu.   Suy nghĩ lại, nếu Liễu Uẩn Chi có ý với Địch Ngữ Nhân thì sao, vậy nàng thật sự có tội rồi.   "Sao thế? Tâm trạng không thoải mái à?" Liễu Uẩn Chi hỏi nàng.   "Ta có một chuyện muốn hỏi." Du Yên khẽ nói, khóe miệng hơi chùng xuống.   "Cứ nói đi đừng ngại."   "Nếu... ta nói với người khác ngươi vẫn còn đang có hôn ước chưa bỏ để cho người đó không có ý với ngươi nữa, ngươi có trách ta hay không?" Du Yên cẩn thận hỏi, cả lòng đầy bất an.   Con ngươi Liễu Uẩn Chi trầm ngâm nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, rồi lại cười nói: "Đương nhiên là không, ta còn phải cảm tạ nàng giảm bớt phiền toái cho ta nữa."   Trái tim đang treo lơ lửng của Du Yên cuối cùng cũng hạ xuống, nàng nhẹ nhàng thở ra, đáp: "Vậy thì tốt." rồi xoay người định vào phòng.   "Nói cho cùng thì ta cũng sẽ không có ý gì với nàng ấy." Liễu Uẩn Chi nói một câu trước khi nàng đóng cửa.   Trái tim vừa bình tĩnh lại của Du Yên lại bỗng nhiên điên cuồng đập, thình thịch thình thịch, âm thanh rung động đến mức mờ hai mắt nàng, giọng nàng run rẩy "ừm" một tiếng.   Sau khi đóng cửa, nàng dựa vào bên cạnh tường, ngơ ngác sửng sốt một hồi rồi lại vỗ vỗ mạnh lên mặt mình.   Chết tiệt.   Lại muốn sa vào rồi.