Tình cờ cướp được tương tư

Chương 5 : Tình cờ cướp được tương tư

Chương 5: Càng lớn càng tốt   Liễu Uẩn Chi đang ngồi trong phòng nghiền ngẫm thơ ca thì cửa phòng bị gõ vang khe khẽ.   Giọng nói lưỡng lự từ ngoài cửa truyền đến, "Là ta, Du Yên."   "Mời vào." Liễu Uẩn Chi hắng giọng trả lời.   Du Yên bước vào trong phòng, nhìn thấy mấy quyển sách hắn bày trên bàn lại cảm thấy ngại ngùng vì làm phiền đến hắn.   "Có chuyện gì không? Sao thế?" Liễu Uẩn Chi hỏi.   Du Yên không ngại ngùng nữa, vứt bộ y phục thối hoắc, bẩn thỉu xuống đất.   "Có thể viết vài chữ ở phía sau không?" Du Yên chỉ chỉ vào y phục trên mặt đất.   Cách này của nàng rất tuyệt, nhưng mà thiếu tính khả thi, nguyên nhân là trong trại của họ không có nhiều người biết chữ. Liễu Uẩn Chi biết chữ, hơn nữa còn viết rất ổn, tìm hắn là đúng nhất. Hơn nữa, còn có thể thay đổi ấn tượng về Du trại trong lòng hắn, bọn họ cũng không phải cường đạo.   "Viết cái gì?" Liễu Uẩn Chi nhìn y phục trên mặt đất, mở miệng, trên mặt không có biểu cảm ghét bỏ nào.   "Phạm tội cưỡng gian. Viết lớn một chút... càng lớn càng tốt."   Liễu Uẩn Chi giựt giựt lông mày, không hỏi gì cả, cầm y phục trên mặt đất trải ra rồi quỳ luôn dưới đất đặt bút viết chữ.   Hắn viết cái gì Du Yên cũng không biết rõ lắm, chỉ cảm thấy rất nắn nót lại mang theo một chút khí phách.   Lúc hắn đang viết, Du Yên kể lại một lượt chuyện đã xảy ra cho hắn, hơi cường điệu quá trình ba người bọn họ anh dũng cứu người và thêm cả biện pháp mà nàng đã vắt hết óc nghĩ ra.   Liễu Uẩn Chi một mặt vô cùng chú tâm viết chữ, một mặt còn kịp thời đáp lại nàng.   Du Yên tự mình nói đến mức say mê, nhiệt huyết sôi trào, bây giờ đã định tự cấp cho bản thân một cái bảng hiệu, trên đó viết: "Phụ tá chính nghĩa, tính toán như thần."   Liễu Uẩn Chi nhìn thấy dáng vẻ kích động vẻ mặt đỏ bừng của nàng thì ngoảnh mặt đi nhoẻn miệng cười trộm.   "Xong rồi." Liễu Uẩn Chi đứng dậy.   "Cảm ơn, ta đang vội." Ánh sáng trên mặt Du Yên còn chưa rút đi, một tay nắm lấy y phục một tay bịt mũi, vội vàng rời khỏi.   -   Du Hoàng Nghĩa đã chờ ở chuồng ngựa từ sớm.   Gã nam nhân sau khi bị đánh ngất, lột bỏ y phục, bây giờ đang trần truồng ngồi phịch trên đám rơm rạ.   Du Yên cầm y phục ném cho Du Hoằng Nghĩa, Du Hoằng Nghĩa lại mặc lại cho gã ta một lần nữa, biểu tình trên mặt một lời khó nói hết.   ......   Du Hoằng Nghĩa ném gã nam nhân ở cửa thôn, cảnh cáo: "Biết ta là ai không?"   "Biết... biết..."   "Nếu ngươi dám nói một chữ về chuyện ngày hôm nay, cẩn thận cái lưỡi của ngươi." Du Hoằng Nghĩa cười đến mức lộ cả răng nanh, trong mắt gã nam nhân giống như một ông hổ đang nhe răng nhọn ra.   "Tuyệt đối không nói... tuyệt đối không nói." Nam nhân sợ hãi lặp đi lặp lại.   "Cút đi." Du Hoằng Nghĩa chửi một tiếng.   Nam nhân vừa bò vừa chạy đi, cũng không dám ngoảnh đầu lại, trong lòng hắn khiếp sợ, Diêm Vương huynh muội vậy mà lại không lưu chút đồ vật nào đó của hắn ở Du trại, hắn đã thầm may mắn trong lòng rồi.   Sau khi đi vào trong thôn, hắn liền đi chậm lại, sửa sang lại quần áo, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi về phía nhà mình.   Trong thôn có nhiều bà nhiều chuyện tụ tập với nhau nói dài nói ngắn, nhìn thấy sau lưng hắn có chữ viết, mặc dù nhìn không hiểu nhưng mà biết người bình thường không ai viết chữ sau lưng cả, âm thầm đoán xem sau lưng nam nhân này viết cái gì.   Một phụ nhân lôi tướng công tú tài thi vài năm cũng không đậu của mình ra, chỉ vào lưng nam nhân kia, miệng thối nói: "Tốn mười mấy năm đọc sách cuối cùng cũng hữu dụng, trên lưng hắn ta viết chữ gì vậy?"   "Làm con mẹ nó! Phạm tội cưỡng gian đó! Mọi người cách xa hắn ta ra!" Tú tài quá sợ hãi, khuôn mặt hàng năm thường xuyên ở trong nhà lại bởi vì dinh dưỡng không tốt mà khô quắt đang run lên bần bật.   "Đệch, đọc sách mười mấy năm chỉ biết nói thô bỉ." Phụ nhân phun nước miếng về phía mặt hắn, hùng hùng hổ hổ nói với nhóm thôn dân xung quanh, hắn phạm tội cưỡng gian.   Trong thôn yên bình hòa thuận, chưa từng trải qua chuyện giết người phóng hỏa, bây giờ lại xuất hiện một kẻ phạm tội cưỡng gian, tất cả mọi người cùng chống lại, khi gã nam nhân đang ngủ lúc giữa đêm, toàn bộ người trong thôn nửa đêm tay cầm bó đuốc buộc hắn cút đi.   Nam nhân đang ngủ mê man thì bị giựt chăn ra, ném ra ngoài thôn, có thôn dân phun nước miếng lên mặt hắn, có người chửi ầm lên, có người đạp hắn vài cái.   -   Phía bên này, Tiểu Thúy đã hỏi rõ lai lịch cô nương kia, vốn là sau khi cha mẹ chết ở thôn bên cạnh thì qua đây tìm họ hàng nương tựa, nào ngờ rằng đang đi trên đường thì bị nam nhân kia ép buộc thiếu chút nữa đã bị hủy trong sạch.   Trong lòng Du Yên rất đau, nói với nàng: "Trước tiên ngươi ở nơi này tịnh dưỡng cho tốt, chờ vết thương khỏi rồi lại đi tìm chỗ nương tựa, tránh để lại mầm bệnh trong người."   Địch Ngữ Nhân nghe hết lời nàng, sửng sốt, bỗng dưng cười hỏi: "Ngươi chính là Du Yên?"   Trong lòng Du Yên mắng Du Hoằng Nghĩa vô số lần, mỗi người trong thôn đều biết hai người họ là Diêm Vương huynh muội.   "Phải." Du Yên xấu hổ haha vài tiếng.   "Vậy người vừa cứu ta kia là đại đương gia của Du gia hả?" Địch Ngữ Nhân mím môi.   "Đúng, huynh ấy là ca ca của ta."   "Hình dáng giống như con gấu..." Địch Ngữ Nhân cúi đầu lẩm bẩm, vết ửng hồng trên mặt bắt đầu lan ra.   Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, Du Hoằng Nghĩa đá văng cửa phòng một tiếng "cạch", một lớp bụi bay lên. Hắn làm như xung quanh không có ai cầm lấy ấm nước đổ vào miệng, lại một dáng vẻ đi đường xa mệt mỏi.   "Ai đang rượt huynh phía sau vậy?" Du Yên liếc mắt xem thường hỏi.   "Huynh chỉ đang khát, muốn uống nước... nam nhân kia nghe nói bị đuổi ra khỏi thôn, ngươi không cần lo lắng, căn bản hắn chưa kịp nói gì đã bị đuổi đi rồi." Lời phía trước là nói với Du Yên, câu kế tiếp là với Địch Ngữ Nhân.   Địch Ngữ Nhân mang khuôn mặt đỏ bừng vội vàng gật đầu, ánh mắt e thẹn mang theo sợ hãi nhìn Du Hoằng Nghĩa.   Hai người Du Yên và Tiểu Thúy nhìn thấy, hai nàng mắt đi mày lại, Du Yên dùng khẩu hình nói với Tiểu Thúy "Thích rồi à?", "Đúng vậy!", "Ta sắp có tẩu tử!", "Đúng vậy!".   Địch Ngữ Nhân ở trong trại của họ vài ngày chờ dưỡng lành vết thương trên người mới rời đi.   Hôm rời đi, đúng lúc Du Hoằng Nghĩa không ở đó, Địch Ngữ Nhân ngoái đầu nhìn xung quanh vài lần sau đó thở dài, lưu luyến không muốn rời mà đi khỏi.   "Không sao, về sau có thể thường xuyên đến chơi với ta, nhưng mà... ngươi có thể nói với phụ lão hương thân trong thôn là chúng ta không phải là Diêm Vương huynh muội gì đâu." Du Yên nắm tay nàng, quen thuộc giống như đối với tẩu tử của mình vậy.   "Sẽ, hai người các ngươi có tấm lòng lương thiện, ra mặt vì ta, ta nhất định sẽ sửa lại ấn tượng về các ngươi trong lòng các bà ấy." Địch Ngữ Nhân nắm ngược lại tay nàng, cười ngọt ngào.   "Đúng rồi, ca ca của ta còn chưa có người trong lòng đâu." Du Yên hạ giọng nói, ý tứ bao hàm trong đó không cần nói cũng biết.   "Nói bậy bạ gì đâu không...! Ta không có ý về vấn đề đó!" Địch Ngữ Nhân lập tức đỏ mặt, vô cùng cẩn thận liếc nhìn xung quanh.   --- Lời tác giả: Tôi rất thích người trong sách mắng chửi người khác. Câu chửi của tú tài kia rất có cảm giác.