Tình cờ cướp được tương tư
Chương 18 : Tình cờ cướp được tương tư
Chương 18: Cửu Liên Hoàn
"Lang Thanh, ta khuyên ngươi mau chóng dẫn mẫu thân ngươi đi đi. Nếu như còn ầm ĩ nữa, ta thật sự sẽ không khách khí với các ngươi đâu.”
Du Hoằng Nghĩa vừa nghe tin đã lập tức chạy tới, hắn cau mày, gân xanh nổi lên trên trán, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Hàm Quế Chi thấy thân hình Du Hoằng Nghĩa giống hệt như gấu thì sợ tới mức mất hết hồn vía. Bà đi về phía bên cạnh Lang Thanh, giấu hắn ở phía sau lưng mình.
“Mẫu thân, chúng ta trở về đi.” Lang Thanh mở miệng với vẻ tuyệt vọng.
Hắn đã không biết nên kết thúc việc này như thế nào nhưng điều duy nhất hắn có thể làm trong lúc này là đưa Hàm Quế Chi về nhà, không để bà quậy phá ở Du trại nữa.
Trong lòng Hàm Quế Chi sợ hãi, cũng cảm thấy mình đã mắng Du Yên đủ ghê gớm rồi. Bà liền "ừ" nhẹ một tiếng, rồi túm lấy Lang Thanh bằng bàn tay run rẩy và rời đi.
----
Du Hoằng Nghĩa nhìn chằm chằm bóng lưng hai người họ, thầm thở dài trong lòng.
Rồi hắn lại quay đầu nhìn Liễu Uẩn Chi.
Thấy hắn không nhúc nhích mà vẫn đứng ở nơi đó, máu chó trên lưng đã hoàn toàn thấm vào bộ quần áo trắng nhưng dáng người vẫn vô cùng kiên cường như cũ.
Hắn lập tức đá Lang Thang ra khỏi lòng mình rồi đặt Liễu Uẩn Chi vào vị trí đó.
Du Hoằng Nghĩa đi tới, vỗ vỗ bả vai coi như vẫn còn sạch sẽ của hắn, "Cám ơn. Ngươi mau nhanh chóng vào phòng thay đổi xiêm y đi." Sau đó lại nói với Tiểu Thúy: "Ngươi mau thu dọn, quét tước nơi này đi."
Liễu Uẩn Chi mở miệng đáp lại một tiếng, trước khi đi còn nhìn Du Yên bằng một ánh mắt thâm sâu.
"Muội đó... Muội đi xem Liễu Uẩn Chi có cần giúp gì hay không đi." Du Hoằng Nghĩa ấn nhẹ vào trán Du Yên, nàng vội vội vàng vàng muốn đi qua đó, Du Hoằng Nghĩa lại giữ chặt nàng rồi trầm ngâm một hồi, sau đó nghiêm túc nói: "Muội là muội muội của Du Hoằng Nghĩa ta, không nên để người khác ức hiếp, hiểu không?"
"Hiểu, nhưng huynh thấy đó, bà ta tìm tới cửa, vừa nói chuyện lại vừa động thủ." Du Yên nổi giận đùng đùng mà nói.
"Cho nên... Muội phải tìm một người bảo vệ muội." Du Hoằng Nghĩa chỉ ngón tay về phía Đông sương, không cần nói cũng biết ý của hắn.
Du Yên xấu hổ mà đỏ mặt, cứng đầu cứng cổ lẩm bẩm hai tiếng đồng ý cho có lệ. Hiện tại nàng chỉ muốn xem Liễu Uẩn Chi thế nào, không biết vết thương sau khi bị ném trúng có nghiêm trọng hay không mà thôi.
"Sau này chớ để Lang Thanh tiếp xúc với Du Yên quá nhiều, có loại mẫu thân không nói lý lẽ này, hắn không xứng làm bằng hữu với người nhà họ Du." Du Hoằng Nghĩa dặn dò Tiểu Thúy.
Du Hoằng Nghĩa có một điểm rất giống Du Yên, đó là bao che cho người nhà.
Tiểu Thúy vội vàng gật đầu như chim gõ kiến.
---
Sau khi Liễu Uẩn Chi về phòng thì lập tức cởi xiêm y dính vết máu ra, hắn ném y phục đó xuống đất, duỗi tay muốn cởi áo lót.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang một tiếng.
Hắn nghe ra tiếng Du Yên đang gõ cửa, gương mặt không kiềm được mà hiện lên nụ cười, lên tiếng đáp lại: "Vào đi."
Du Yên đẩy cửa vào một cách dè dặt, bóng lưng hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng nhưng mà là áo lót và quần trong, nàng hoảng hốt, vội vàng nhắm mắt lại.
Liễu Uẩn Chi khẽ cười một tiếng, tùy ý lấy một bộ trường bào sạch sẽ rồi khoác lên người.
"Có thể mở mắt rồi."
Du Yên từ từ mở hai mắt, sau khi thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, nàng lại không kìm lòng nổi mà tới gần, nhỏ giọng ngập ngừng: "Ngươi có bị thương ở đâu không? Cái bát đá vừa rồi có vẻ rất nặng."
Liễu Uẩn Chi xoay eo một cái, thật sự có hơi đau, hắn lập tức nhíu mày, không nói chuyện.
Du Yên biết hắn có vấn đề, nàng bước lên phía trước với vẻ lo lắng, tay chân lúng ta lúng túng không biết đặt ở đâu. Nàng muốn nhìn vết thương của hắn một chút nhưng làm vậy rõ ràng là mạo phạm hắn, thế nên nàng xấu hổ mà đứng tại chỗ.
Liễu Uẩn Chi thấy dáng vẻ này của nàng, hắn thản nhiên mà cong khóe môi, "Có thể xem vết thương giúp ta được không?" Hắn dịu dàng lên tiếng.
Hắn biết nàng lo lắng cho hắn nên thuận theo ý Du Yên mà hỏi nàng trước. Tuy bị người ra tạt máu chó phía sau lưng nhưng giờ phút này hắn không có bất cứ cảm giác oán giận nào, thậm chí còn cảm thấy hơi may mắn.
Liễu Uẩn Chi biết vậy là không đúng nhưng trong lòng hắn mừng thầm vì Lang Thanh có mẫu thân như vậy. Ít nhất là như thế thì Du Yên và Lang Thanh rất khó ở bên nhau.
Du Yên nghe vậy thì lập tức gật đầu.
Liễu Uẩn Chi xoay người, cởi y phục ra, lộ ra phần lưng rắn chắc.
Du Yên chỉ thẹn thùng một chút, sau đó nàng lo lắng nhìn vào một vết bầm ở sau lưng hắn.
Làn da của Liễu Uẩn Chi rất trắng cho nên nơi bị bát đá ném vào đã có một vết xanh tím.
Du Yên hỏi: "Ta có thể chạm vào... Một chút không?" Nàng do dự rụt rụt tay lại.
Liễu Uẩn Chi im lặng hồi lâu, nhịn cảm giác muốn cười xuống rồi nói: "Có thể."
Ngón tay Du Yên khẽ chạm vào miệng vết thương kia.
Liễu Uẩn Chi cảm thấy đau, nếu lúc bình thường thì hắn sẽ không hé nửa lời, nhưng lúc này hắn lại hít một ngụm khí lạnh, trong miệng phát ra tiếng "Hừ..."
Tim của Du Yên tê rần, vội vàng buông tay rồi mở miệng giải thích.
"Nếu không ngại thì nàng giúp ta rửa vết thương được không?" Liễu Uẩn Chi khẽ nói.
"Được." Nói xong, Du Yên lập tức bưng một thau nước tới.
Vải mềm chìm vào trong nước.
Liễu Uẩn Chi nhìn nàng rũ mi, tập trung vào việc trên tay, tim liền mềm nhũn trong tích tắc, thấp giọng nói: "Cám ơn."
"Ngươi không cần cám ơn ta, là ta phải cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi chắn trước mặt ta thì người bị tạt là ta rồi." Du Yên không dám nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào thau nước kia, một giọt nước mắt rơi vào trong nước làm xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Liễu Uẩn Chi nhìn nàng chằm chằm, thật lâu sau, hắn mới nói: "Sẽ không đâu."
Du Yên không hiểu rõ, nàng phát ra một tiếng "Hửm?" bằng giọng mũi.
"Ta sẽ không... để nàng bị tạt đâu." Liễu Uẩn Chi còn nói.
Âm thanh dịu dàng lại kiên định một cách lạ thường.
Mặt Du Yên nóng tới mức như bị thiêu cháy vậy, động tác vắt khăn trong tay cũng nhanh hơn, không hiểu hắn có ý gì.
Liễu Uẩn Chi nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ hồng đến nỗi sắp nhỏ ra máu của nàng, ý cười lại càng sâu hơn.
Nàng cũng sẽ thẹn thùng đỏ mặt, vậy... có phải hắn vẫn còn một chút cơ hội hay không?
"Ta lau giúp ngươi." Giọng Du Yên nhỏ như muỗi, màu đỏ ửng trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
Liễu Uẩn Chi xoay người, đưa tấm lưng trần trụi trước mặt nàng.
Du Yên đắp mảnh vải ướt lên tấm lưng rắn chắc ẩn chứa cơ bắp của hắn, những giọt nước dư thừa lập tức chảy dọc xuống theo phần lưng...
Du Yên nuốt một ngụm nước bọt, bắt buộc bản thân mình tỉnh táo lại. Nàng dùng mảnh vải ướt kia nhẹ nhàng lau chùi làn da xung quanh miệng vết thương, sau đó nàng nghe Liễu Uẩn Chi nói: "Vị mẫu thân kia của Lang Thanh, quả thật có hơi quá đáng rồi."
Đúng vậy, Liễu Uẩn Chi đang mà làm một việc mà trước đây hắn không thích làm - bỏ đá xuống giếng.
Du Yên kịp phản ứng lại, nàng "ừ" một tiếng.
"Lang Thanh nói sức khỏe của mẫu thân hắn không tốt, quanh năm đều ốm đau trên giường. Bây giờ nhìn thấy vậy, không biết là nói thật hay giả." Du Yên vô cùng tập trung vào việc làm trên tay.
"Có lẽ sốt ruột vì nhi tử yêu dấu của mình."
"Cũng đúng, trong mắt bà ấy, ta chính là yêu nữ, hớp hồn nhi tử của bà ấy." Du Yên nói với vẻ chẳng hề để ý.
"Nàng không phải." Liễu Uẩn Chi phản bác.
Động tác trên tay Du Yên ngừng một chút rồi lập tức khôi phục lại như thường trong chớp mắt.
"Nàng không phải yêu nữ, Du trại cũng không phải thổ phỉ." Liễu Uẩn Chi tiếp tục nói.
Nữ tử trước mắt không nói nữa, thế nhưng động tác trên tay càng thêm dịu dàng.
"Ta đi về phòng ta lấy chút thuốc." Du Yên đứng thẳng lên.
"Ta đi cùng với nàng nhé!" Liễu Uẩn Chi đứng lên, nhanh nhẹn khép y phục lại.
"Cũng được."
Lúc Du Yên đang tìm thuốc trong tủ, không hiểu sao lại nghe được một âm thanh trong veo.
Xoay đầu nhìn lại đã thấy Liễu Uẩn Chi đang cầm Cửu Liên Hoàn mà nàng vẫn nghịch mấy ngày nay trong tay.
Cửu Liên Hoàn kia đã bị hắn giải được.
Trong lòng nàng chấn động, trong khoảnh khắc đó, dường như sự ngượng ngùng giữa nàng và hắn dường như cũng được giải tỏa.
"Tới đây đi, bôi thuốc thôi." Gương mặt Du Yên hiện lên một nụ cười.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
20 chương
126 chương
50 chương
1207 chương
88 chương