Tình Chi Sở Chung
Chương 53
Ngày đầu tiên thi đại học kết thúc, Chu Kính Niên ở bên ngoài trường thi chờ Phương Tranh, thấy cậu tâm tình không tồi là biết cậu thi rất khá.
“Cảm giác thế nào?” Phương Tranh hỏi Chu Kính Niên.
Lúc trước thành tích hai người luôn luôn ổn định, các giáo viên cũng bảo bọn học sinh trong lúc đang thi không nên thảo luận đề bài để không ảnh hưởng đến ngày thi kế tiếp nhưng hai người rất tin tưởng thành tích của mình cũng không cần cẩn thận như vậy.
Chu Kính Niên nói: “Khá tốt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về ký túc xá, bỗng nhiên thấy Giang Miễn cúi đầu vội vàng đi lướt qua.
Hai người nhìn bóng dáng Giang Miễn đi thoáng qua rồi tiếp tục nói chuyện.
Giang Miễn cũng thi ở tại trường học, hơn nữa lại thi chung phòng với Chu Kính Niên. Chu Kính Niên không ngờ chuyện đồng tính luyến ái này đối với Giang Miễn lại ảnh hưởng rất lớn. Chuyện này các bạn trong trường học biết, người nhà của Giang Miễn cũng biết, hơn nữa không phải từ giáo viên hoặc là con trai nhà mình nói ra biết được, mà là từ trong miệng của hàng xóm.
Các giáo viên trong trường học còn cố kỵ chuyện Giang Miễn phải thi đại học, cha mẹ Giang Miễn lại vì chuyện này cảm thấy mất mặt mũi, càng lo lắng con trai mình đi sai đường. Lúc Giang Miễn học ngoại trú không có thể nào ôn bài cho tốt, hắn phủ định rất nhiều lần nhưng cũng bị cha mẹ chất vấn hắn có phải thích nam giới hay không, cái người ở trước cổng trường hôn hắn là ai, tinh thần còn kém hơn khi ở trong trường học.
Giang Miễn biết sinh hoạt biến thành như vậy tuyệt đối là do Chu Kính Niên sau lưng giở trò quỷ. Hắn hận Chu Kính Niên cũng hận Phương Tranh nhưng hắn đang ở giữa những lời đồn đãi toàn thân như bị cảm giác vô lực vây quanh, hắn hoàn toàn không biết nên trả thù như thế nào.
Bởi vì cùng Chu Kính Niên ở một phòng thi, Giang Miễn lại ngồi ở phía sau Chu Kính Niên, vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy Chu Kính Niên mỗi lần đều nảy sinh rất nhiều cảm xúc nên không thể tập trung chú ý làm bài.
Ba ngày thi đại học đối với Giang Miễn như sống một ngày bằng một năm, mỗi khi thi xong một môn thì hắn khó chịu một phần, hắn biết lần này mình thi không xong rồi.
Trong lúc thi cử Chu Kính Niên và Phương Tranh lại không chịu ảnh hưởng gì, ban ngày thi buổi tối đi đến phòng học tự học, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng giống như bình thường không khác nhau nhiều lắm.
Thật nhanh thời gian ba ngày đã trôi qua, kỳ thi đại học kết thúc.
Mới vừa đi ra khỏi trường thi, Chu Kính Niên nhận được điện thoại của bà ngoại gọi tới hỏi có phải đã thi xong rồi không, khi nào trở về.
Chu Kính Niên nhất nhất trả lời, nói với bà ngoại mình sẽ về nhà, buổi tối anh và Phương Tranh về nhà nên không ăn cơm chiều với bà ngoại, bọn họ sẽ đi tham gia tiệc mừng tốt nghiệp.
Tiếp theo hai người trở lại khu dạy học, lúc lên lầu các học sinh thi tại trường đã điên cuồng, lầu trên lầu dưới các phòng học có thể nghe thấy các học sinh ở trong phòng học hoan hô gào khóc.
Chịu ảnh hưởng của mọi người Phương Tranh cũng hưng phấn hò hét làm Chu Kính Niên nhịn không được cười.
Hai người vào phòng học, lấy mấy cái túi ra chuẩn bị để đựng sách vở đem về, bọn họ còn đợi phát chỉ nam chí nguyện chọn trường đại học và bảng kê khai giờ giấc. Tất cả bọn học sinh sẽ trở về nhà, thừa dịp người chưa tới trước tiên hai người thu dọn đồ đạc, hôm nay An Mười Lăm lái xe đến đón nhân tiện đem đệm giường dọn về.
Không bao lâu bọn Trần Án cũng tới, mỗi người rất hưng phấn ở trong phòng học nhảy tới chạy lui, một vài người thảo luận gần ba tháng nghỉ hè sẽ làm gì, một ít học sinh nói buổi tối sau khi tụ hội kết thúc muốn đi chơi game suốt đêm.
Lúc này dưới lầu tập thể học sinh các lớp nâng thầy giáo của mình vứt lên cao, các bạn học khác dựa vào rào chắn ồn ào la hét:“Lại làm thêm một lần nữa đi”.
Các giáo viên ban nhất rất khôn khéo, mặt khác các giáo viên phụ trách các tiết học cũng chưa tới, Trương Thiên Thiên thân là chủ nhiệm nhưng cô là nữ nên các bạn học không tiện vứt cô lên cao.
Trương Thiên Thiên đem phiếu ghi danh chỉ nam phát cho các học sinh nói hai ngày sau khi thi đại học đề và đáp án sẽ phát ra, đến lúc đó muốn biết điểm các bạn học có thể trở về trường học.
Cuối cùng, Trương Thiên Thiên đứng ở bục giảng nhìn các học sinh mình dạy mỉm cười, tự đáy lòng nói: “Chúc các em ngày sau tiền đồ như gấm, cá vượt Long Môn!”
Ly biệt sắp tới, các bạn học sinh muốn khóc, không hẹn mà cùng mà trả lời: “Cám ơn cô!”
***
Trước cổng trường, Chu Kính Niên đem cốp xe mở ra, anh và Phương Tranh đem đệm giường bỏ vào, An Mười Sáu và An Mười Tám hai người xách theo hai cái túi lớn đi tới, bên trong là sách vở đã học xong. Lúc hai người vừa mới đi ra cổng trường đã bị mấy cô bạn học chuẩn bị lên lớp 12 ngăn cản, không phải tới đưa thư tình mà cố ý tới trường học hỏi xin bút kí ôn tập của hai người. Hai người không có người thân có con còn đi học nên chỉ giữ lại một phần làm kỷ niệm mặt khác cũng bán hoặc là quyên góp nên để cho các cô gái tự chọn sách vở mình cần.
Hai người về đến nhà thì Liễu Phong đi công tác xong cũng vừa về đến nhà.
Liễu Phong cởi ra áo khoác hỏi hai người: “Thế nào, có nắm chắc không?” Y biết hai chí nguyện của hai đứa cháu là Q đại ở Tứ Cửu Thành.
Chu Kính Niên liếc Liễu Phong một cái, ánh mắt có ý tứ là: “Chuyện này còn phải nói sao”. Về phần đánh gì đó anh và Phương Tranh cũng không tính toán đi xem, rốt cuộc cũng đã thi xong rồi hơn nữa bọn họ đã điền chí nguyện của mình, anh và Phương Tranh đối với chuyện học đại học và chuyên môn gì đã xác định không cần phải trở về trường một chuyến.
Liễu Phong cười, hỏi hai người thời gian điền chí nguyện, sau đó nói: “Đợi chút cậu cho các con một số tiền, thừa dịp thi đại học mới vừa kết thúc đi chơi thả lỏng, muốn đi nơi nào chơi đều tùy các con.”
Vốn dĩ Liễu Phong đã chuẩn bị mấy quyển “Gay giao lưu <img alt="" src="https://s.w.org/images/core/emoji/2.3/svg/2642.svg" data-pagespeed-url-hash=2525344929 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> chỉ nam”, nhưng cảm thấy cậu cho cháu trai loại sách này quá không tiết tháo, khụ khụ…… nên lưu lại để mình dùng. Hiện tại trực tiếp cho các cháu trai một số tiền càng thêm tri kỷ.
Chu Kính Niên sớm đã cùng Phương Tranh tính toán đi chơi sau khi tốt nghiệp, được cậu cho tiền bọn họ không phải ra tiền tất nhiên rất vui lập tức hỏi Phương Tranh muốn đi nơi nào chơi.
Hai người chào Liễu Phong vào phòng mở máy tính tìm hiểu. Liễu Phong cũng không ngại chỉ cười cười, cảm thấy tuổi trẻ thật là tốt đối với chuyện gì cũng tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
Hai người ở trước máy tính tìm hiểu trong chốc lát, bà ngoại đã trở về hỏi chuyện thi đại học, thấy hai đứa cháu không lo lắng thì khẳng định thi rất tốt. Vừa lúc Trần Án gọi điện thoại tới bà ngoại liền thúc giục hai đứa cháu nhanh đi chơi.
Chu Kính Niên và Phương Tranh vội vàng tắm rửa rồi kêu An Mười Lăm lái xe đưa bọn họ đi.
Địa điểm tụ hội là một quán ăn Trung Quốc gần trường học, mấy nhà hàng gần trường cũng được mấy lớp khác trong trường học bao hết. Trận tụ hội này một tháng trước đã lên kế hoạch tốt, các bạn học đóng tiền hoạt động phí, cả lớp đều tham gia.
Học sinh tụ hội, các giáo viên trong trường không tham gia, tuy rằng tiếc nuối không có giáo viên nhưng các bạn học cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Trên bàn đồ uống bị đổi thành bia, mấy bạn học tính cách hào phóng cầm ly bia cụng ly chúc mừng, Phương Tranh uống không được bia cảm thấy rất đắng, toàn bộ buổi tiệc chỉ uống một ly nước chanh. Trần Án cũng muốn rót cho Phương Tranh mấy ly, nhưng Chu Kính Niên ngồi bên cạnh nhìn cậu ta bằng đôi mắt mang hình viên đạn làm cậu ta lạnh cả người, nào còn dám tiến lên.
Đêm nay qua đi, các học sinh trọ ở trường sẽ rời khỏi trường học, từ nay về sau giữa những người này đại bộ phận sẽ không có cơ hội gặp mặt giao lưu.
Trong bữa tiệc mọi người dùng cơm, uống rượu, khóc khóc cười cười, còn có nhân cơ hội thổ lộ tình cảm với bạn học, có thành công tất nhiên cũng có thất bại. Các học sinh mới vừa thành niên, đã cáo biệt thời cấp 3 ngây ngô đi vào thế giới người lớn, qua mấy năm nữa sẽ hoàn toàn thoát ly trường học tháp ngà một mình đi vào thế giới như đại dương mênh mông tên là “Xã hội”, có thể giương buồm đi xa, có thể chìm nổi, đầu rơi máu chảy.
Phương Tranh uống nước hơi nhiều, nói với Chu Kính Niên một tiếng cậu phải đi toilet.
Phương Tranh mới vừa đi Tào Duệ bưng một ly bia ngồi xuống bên cạnh Chu Kính Niên, ở trong hoàn cảnh ầm ĩ sôi nổi, Tào Duệ nhìn Chu Kính Niên dùng âm thanh đủ để cho Chu Kính Niên nghe được hỏi anh: “Chuyện Giang Miễn nói là sự thật phải không, cậu với Phương Tranh kỳ thật sớm đã cùng nhau.”
Ngày đó trước cổng trường lúc Lâm Lâm xem “Báo tường” kia thì Tào Duệ đứng ở bên cạnh tất nhiên cũng đọc được trên đó viết cái gì. Thần kinh cậu ta không thô giống Lâm Lâm thấy những “Chứng cứ” đó rất buồn cười, cậu ta theo những “Chứng cứ” đó suy nghĩ mới kinh ngạc phát hiện hai người có thể lấy danh nghĩa anh em để ngụy trang.
Chu Kính Niên nhìn về phía Tào Duệ, ánh mắt nhìn thẳng cậu ta vài giây, sau đó gật gật đầu: “Đã hơn một năm.”
“Các cậu giấu rất kín đó.” Tào Duệ cười mắt liếc nhìn dây chuyền có lồng chiếc nhẫn trên cổ của Chu Kính Niên, sau đó nhìn Chu Kính Niên giơ lên ly bia, nói:“Có thể đến được với nhau cũng không dễ dàng, hy vọng các cậu vẫn luôn ở bên nhau.”
Chu Kính Niên bưng ly bia lên trước mặt cụng ly với Tào Duệ một cái nói: “Sẽ.” Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Phương Tranh đi WC đã trở lại, nhìn thấy Tào Duệ từ vị trí cậu ngồi đứng dậy. Tào Duệ thấy Phương Tranh đi đến, vỗ vỗ vai cậu nói: “Tiểu Tranh Tranh, phải rất hạnh phúc nha.”
Phương Tranh cũng vỗ vai cậu ta: “Cậu cũng sẽ như vậy Tào Tiểu Duệ.”
Tào Duệ lắc đầu cười cười, tuy rằng là hai người nam yêu nhau nhưng lại không làm cho cậu ta phản cảm, ngược lại cũng làm cho cậu ta hâm mộ. Cậu không biết hai người này cuối cùng sẽ đi đến bước nào nhưng ít ra lúc này phần cảm tình này rất khó có được.
Phương Tranh bị nụ cười của cậu ta làm cho không thể hiểu được, ngồi xuống hỏi Chu Kính Niên: “Tào Duệ làm sao vậy?”
Chu Kính Niên nói: “Cậu ta đã nhìn ra.”
Phương Tranh kinh ngạc quay đầu nhìn Tào Duệ đang chơi đoán số với các bạn học hỏi lại: “Cậu ta đã biết?”
“Ừ, còn chúc chúng ta bạch đầu giai lão.” Chu Kính Niên nói.
Phương Tranh dừng một chút, sau đó cười nhỏ giọng nói: “Ai, chúng ta có phải cho cậu ta một bao lì xì không?”
Chu Kính Niên mỉm cười: “Bây giờ không cho, đến khi cậu ta kết hôn chúng ta đưa luôn một lần.”
Phương Tranh phụt cười ra tiếng. Lúc trước vì chuyện của Giang Miễn mà tâm tình của cậu bị ảnh hưởng khó chịu buồn bực giờ phút này đã rộng mở thông suốt, tình yêu của hai người vốn không cần cho mọi người biết, chỉ cần người thân bạn bè chúc phúc là có thể làm mình vui vẻ.
Tụ hội liên tục kéo dài đến10 giờ mọi người muốn tiếp tục chơi thì hẹn đi cùng nhau. Chu Kính Niên và Phương Tranh chào tạm biệt Tào Duệ để lại cách liên lạc nói về sau phải thường liên hệ với nhau rồi ngồi xe trở về nhà.
Bởi vì hai người uống rất ít cho nên tinh thần cũng không tệ lắm, về đến sau khi nhà tắm xong hai người còn có tâm tình đi tìm chỗ du lịch.
Hiện giờ đang vào mùa hè trời rất nóng, đi ra ngoài chơi phải chọn một nơi mát mẻ để ban ngày có thể đi ra ngoài dạo chơi, hai người ở quốc nội chọn vài địa phương thích hợp, cuối cùng chọn một thành phố ven biển ở M thị.
Chu Kính Niên gọi điện thoại đặt vé máy bay và khách sạn, sau đó lại tìm hiểu bản đồ địa phương, Phương Tranh ở bên cạnh đọc sách hướng dẫn những lưu ý khi đi du lịch, hai người vui vẻ vô cùng thẳng đến 12 giờ mới lên giường. Thi đại học mấy ngày nên rất mệt, hai người cũng không có tinh lực làm chuyện thiếu nhi không nên biết, ôm nhau hôn môi ôn tồn trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
61 chương
93 chương
146 chương
41 chương
43 chương