Sau khi xuống xe, Cố Khinh Châu cầm tay dắt cô đi cực kỳ thuần thục, cuối cùng ngừng lại trước một cửa hàng lớn. Bên trong toàn những thứ đồ chơi nhỏ kỳ lạ, phần lớn đều là may thủ công, Lệ Tử Xuyến hiếu kỳ nhìn trái sờ phải một chút, cuối cùng chú ý tới một con rối, cô liền vội vàng kéo Cố Khinh Châu ở bên cạnh: “Anh nhìn này, không phải nó trông giống con thỏ trên đôi găng tay anh tặng em sao?” Cố Khinh Châu xem xét tường tận trong chốc lát, gật đầu, “Thích không?” Lệ Tử Xuyến không khách khí nói, “Thích lắm!” Cố Khinh Châu chủ động nhận lấy con rối trong tay cô, qua quầy thu ngân tính tiền, Lệ Tử Xuyến vẫn luôn đứng sau lưng anh, nhìn hành động của anh tự nhiên như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy vui vẻ. Đi ra từ cửa hàng nhỏ, dọc theo một con ngõ nhỏ thật dài có bán những loại đồ chơi rất mới lạ. Hình như Cố Khinh Châu rất quen thuộc với nơi này, bình thường anh ít nói, khó có khi hôm nay lại đảm nhiệm làm người dẫn đường, thao thao bất tuyệt giải thích cho cô. Lệ Tử Xuyến khi thì kéo cánh tay của anh, khi thì lôi kéo tay của anh, tóm lại là cũng không chịu buông tay. Đi dạo cả chợ xong, ngoại trừ trong ngõ hẻm đó là chợ thì khi đi vào con đường đối diện, cô lập tức nhìn thấy những tòa nhà có chút cổ kính. Bỗng nhiên Cố Khinh Châu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một lúc, sau đó chỉ vào một tòa nhà bốn tầng có cửa sổ ở giữa, nói với cô: “Anh đã từng ở nơi đó ba năm.” Nghe nói anh từng ở chỗ này, Lệ Tử Xuyến lập tức cảm thấy hứng thú hỏi chỗ nào, Cố Khinh Châu tốt bụng chỉ cho cô, lúc này cô mới nhìn thấy. Tường bên ngoài loang lổ, song sắt rỉ sét, là một căn nhà cũ sẽ khiến cho người qua đường đi qua và tự hỏi sao không phá bỏ nó đi, tầng lầu cũng sắp hỏng. Cố Khinh Châu nói: “Chủ nhà là một bà cụ, ở ngay bên cạnh, lúc anh vừa mới dọn tới còn chưa biết tự nấu cơm, lúc nấu cơm bà cụ thường xuyên làm nhiều hơn một chút để chia cho anh.” Lệ Tử Xuyến đau lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh, bọn họ không cần sự đồng tình của phụ nữ. Cô giữ vững tinh thần, hỏi: “Chúng ta cũng tới đây rồi, nếu không thì vào hỏi thăm bà cụ một chút?” Xem như cảm ơn bà đã giúp cô chăm sóc Cố Khinh Châu nhiều năm như vậy. Cố Khinh Châu lắc đầu: “Bà ấy đã không còn ở đây nữa, lúc anh học đại học năm 3 thì bà ấy đã xuất ngoại cùng con trai, nhà trọ cũng được bán đi.” “Thật đáng tiếc, không thể cảm ơn người ta.” Cố Khinh Châu cười cười, kéo cô đến một quán ăn nhỏ, khách trong quán ăn không được coi là nhiều, bàn cũng không quá lớn. Cố Khinh Châu đưa menu tới, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?” D.Đ.L.Q.Đ “Anh có vẻ quen thuộc hơn, anh chọn đi, em nghe anh.” Lệ Tử Xuyến làm ra bộ dáng một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn. Nhất thời, anh dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, Lệ Tử Xuyến nhếch miệng: “Sao mà giống như gặp quỷ vậy.” Cố Khinh Châu bật cười: “Sao hôm nay ngoan thế?” Lúc anh nói chữ ngoan thì hoàn toàn coi cô là trẻ con, không khỏi gợi cảm, mặt Lệ Tử Xuyến đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Em vẫn luôn rất nghe lời mà, nếu không biệt danh của em cũng không phải là Ngoan Ngoãn ~” “Không phải đặt biệt danh là như vậy vì không giống thế nên mới phải gọi thế sao? Ví dụ như trẻ con thân thể không tốt thì gọi là chó con, còn em gọi là ngoan ngoãn...” Cố Khinh Châu còn chưa nói hết, nhưng ý cười đã tràn đầy dưới đáy mắt. Hôm nay anh rất khác so với lúc ở trong trường học, toàn thân trên dưới đều hiện ra vẻ nhẹ nhõm, cũng không còn nghiêm túc nữa, thậm chí còn có thể trêu chọc cô. Thực ra Lệ Tử Xuyến rất muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhưng ngoài miệng vẫn lý sự không tha cho anh mà nói, “Vậy còn anh, một người không thích nói chuyện, có phải mẹ anh cũng gọi anh bằng một biệt danh tương phản hay không?” Cố Khinh Châu ra vẻ cố gắng suy nghĩ, gật đầu: “Dường như là có.” Cô cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, không nghĩ lại có thật, trong nháy mắt hai mắt phát sáng, hỏi: “Vậy biệt danh của anh là gì?” “Em đoán xem.” Cố Khinh Châu cười xấu xa. Lệ Tử Xuyến bị nụ cười của anh làm lóa mắt, lập tức kịp phản ứng lại, cái tên xấu xa này! Còn muốn hỏi anh, lúc này, đột nhiên có người gọi Cố Khinh Châu: “Tiểu Cố? Là Tiểu Cố phải không?” Lệ Tử Xuyến đưa lưng về phía cửa, cho nên người đầu tiên phản ứng kịp là Cố Khinh Châu ngồi đối diện cô. Ánh mắt của anh vượt qua cô hướng về phía cửa, lập tức đứng lên: “Dì Lưu, chào dì.” Nhìn bộ dáng quy củ của anh, Lệ Tử Xuyến cũng theo anh rời khỏi chỗ ngồi. Dì Lưu trong miệng anh nhìn tầm năm sáu mươi tuổi, mặc chiếc áo lông màu sắc sặc sỡ, trong tay cầm một giỏ thức ăn, đi tới, có chút tốn sức ngửa đầu nhìn thân thể cao lớn của Cố Khinh Châu, dùng giọng điệu vui mừng nói: “Mấy năm chúng ta không gặp nhau rồi, Tiểu Cố cũng đã cao như vậy, còn nhớ rõ trước kia dáng vẻ của cháu giống như không đủ dinh dưỡng, dì sợ cháu gầy quá lại không phát triển được. Ôi, hiện tại càng ngày trông càng được, thật là đẹp trai!” Bị người khác khen ngợi lộ liễu như vậy, Lệ Tử Xuyến rất nhạy bén bắt được một tia xấu hổ trên mặt anh. Anh nói: “Dì cũng vẫn trẻ như vậy.” Nghe cũng biết là nịnh nọt, nhưng dì Lưu vẫn cười rất vui vẻ, lúc này dì Lưu mới chú ý tới Lệ Tử Xuyến đứng đối diện Cố Khinh Châu, kêu lên một tiếng: “Là bạn gái của Tiểu Cố sao? Rất xinh xắn!” Lần này đến lượt Lệ Tử Xuyến xấu hổ, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chào dì Lưu.” “Tốt tốt! Ôi, trước đây Tiểu Cố chưa từng có bạn gái đâu, ở trong ấn tượng của dì, Tiểu Cố vẫn chỉ là một đứa nhỏ chỉ biết cắm đầu ngồi học trong nhà mà thôi.” Dường như dì Lưu nhớ tới cái gì, lục tới lục lui bên trong giỏ thức ăn: “Lần đầu gặp mặt cũng không có gì tặng cho cháu, đây là dưa bở mà dì mua ở siêu thị, rất ngọt, tặng cho cháu.” Lệ Tử Xuyến không biết làm sao liếc Cố Khinh Châu một cái, lúc này ánh mắt của anh dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu với cô, bây giờ Lệ Tử Xuyến mới nhận lấy, ngoan ngoãn nói cảm ơn với dì Lưu. Hàn huyên cùng dì Lưu vài câu, món ăn bọn họ gọi vừa vặn được bưng lên, dì Lưu cũng tranh thủ chào tạm biệt. Lệ Tử Xuyến để dưa bở lên bàn, đắc ý nói, “Không nghĩ rằng anh lại được hoan nghênh như vậy, em còn thu được lễ vật, hắc hắc.” “Em thích là tốt rồi.” Giọng anh trầm ấm. Lệ Tử Xuyến hiểu ý anh, anh là sợ cô sẽ ghét việc được tặng lễ vật ‘gia đình’ này. Cô cực kỳ kiêu ngạo hừ một tiếng, nói: “Đương nhiên là em thích! Đây chính là lễ vật đầu tiên mà em nhận được từ nhà chồng, về nhà em sẽ cúng bái nó, mỗi ngày thắp ba nén hương!” Cố Khinh Châu nghe vậy liền bật cười, môi mỏng hiện lên độ cong rõ ràng, trong ánh mắt cũng có ánh sáng lóe lên, khiến cho người ta chói mắt. Lúc ăn cơm trưa, Cố Khinh Châu hỏi cô có muốn đi xem phim không, Lệ Tử Xuyến từ chối, phim ảnh không có gì hay ho cả, cô lại muốn tới chỗ anh đã từng sống, muốn hiểu rõ về quá khứ của anh hơn. Cùng anh tay trong tay, hoàn cảnh xung quanh không được gọi là lãng mạn, nhưng cô lại cảm thấy cứ yên lặng như vậy đi cùng anh, cho dù không nói câu nào thì cũng rất thỏa mãn. Nửa đường, điện thoại di động của cô vang lên, là bạn bè rủ cô đi dạo phố ăn cơm. Cố Khinh Châu đợi cô cúp điện thoại, nói: “Em phải đi đâu thì cứ đi đi.” Lệ Tử Xuyến lắc đầu: “Không cần đâu, cùng bọn họ ăn cơm thì có ý nghĩa gì, chúng ta còn đang hẹn hò mà.” Cố Khinh Châu cũng không nói gì, chắc cũng không muốn rời khỏi cô, lúc nắm tay cô còn dùng thêm chút lực, gắt gao nắm chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay, giống như lúc trước anh nói, sợ cô bị lạc mất lại không tìm về được. Quà vặt ở đây không nhiều, sau khi bàn bạc, Lệ Tử Xuyến vẫn rất thích đồ ăn Cố Khinh Châu làm, nên hai người quyết định trở về bến xe. Đến buổi trưa nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, Lệ Tử Xuyến không mang găng tay, cho nên tay kia cóng đến phát lạnh, lúc cô đang nhìn xung quanh xem xe sắp tới chưa, bỗng nhiên Cố Khinh Châu xoay người cô lại đối diện với anh, kéo tay kia của cô, úp hai tay lại với nhau, nắm chặt, đặt bên miệng hà hơi. “Còn lạnh không?” Anh vừa xoa tay cô vừa hỏi. Lệ Tử Xuyến ngẩn người nhìn anh, cảm thấy lúc này Cố Khinh Châu thật dịu dàng. Cô gật gật đầu: “Lạnh.” Cố Khinh Châu nhíu mày, bắt đầu nghĩ biện pháp, lúc này Lệ Tử Xuyến vùi trong lòng anh, hai tay vòng lấy eo của anh, giọng nói mang theo ngượng ngùng vang lên từ trong ngực: “Như thế này là không lạnh nữa. Chúng ta đều không lạnh.” Cố Khinh Châu vén mái tóc dài của cô, ôm lấy cô, giọng nói quyến luyến: “Về sau lạnh thì phải nói với anh.” Cô mặt dày mày dạn hỏi: “Anh muốn cung cấp lò sưởi phục vụ suốt hai mươi tư giờ sao?” Hai giây sau, nghe thấy anh nhỏ giọng đáp ứng, “Ừ.” dienndannleequyydonn Vùi vào trong lòng anh, Lệ Tử Xuyến cười thỏa mãn. Lại đợi mười mấy phút nữa, lúc này xe buýt mới đến, không nghĩ rằng chuyến này còn nhiều người hơn so với chuyến trước, nhiều đến mức không cần bám vào tay vịn cũng có thể đứng yên. Hơn nữa điều hòa trên chuyến xe này còn bị hỏng, trong xe lại không thông gió, nhiệt độ rất thấp, người giống như cao su cứ chen tới chen lui, đứng trên xe quả thực cũng rất vất vả. Xung quanh Lệ Tử Xuyến đều là những thân hình cao lớn của đàn ông, cô bị chen vào giữa, cảm giác không khí xung quanh đều trở nên mỏng manh, mặc dù Cố Khinh Châu vẫn luôn che chở cho cô, tránh để cô bị chen phải, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút khó chịu. Bỗng nhiên, xe buýt thắng gấp, Lệ Tử Xuyến không hề chuẩn bị, theo quán tính suýt nữa lao về phía trước, may mắn Cố Khinh Châu phản ứng kịp thời, một tay giữ lấy cô trong lồng ngực. Anh cụp mắt, thấy cô đang ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười cười với anh. Sắc mặt của cô có chút trắng bệch, còn kèm theo sắc hồng không bình thường, hẳn là do thiếu dưỡng khí. Cô không có bất kỳ oán trách gì, ngược lại còn sợ anh lo lắng, nhìn về phía anh cười một cách tự nhiên. Trong chớp mắt ấy, Cố Khinh Châu cảm thấy tim mình giống như bị một thứ gì đó đánh trúng. Chỉ cảm thấy hẳn là nụ cười này, chính là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy. Cô gái được cưng chiều từ bé cam nguyện chịu khổ vì anh, đây không phải tình yêu thì là cái gì? Trong cổ họng hơi rát rát, cảm xúc đau lòng vẫn không ngừng lan tràn, dần dần anh càng ôm chặt lấy cô. Sau khi xuống xe buýt, Cố Khinh Châu vẫn luôn trầm mặc, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Lệ Tử Xuyến không cho là việc gì to tát, hết sức chuyên tâm nghĩ xem tối nay muốn ăn cái gì, hai người đi siêu thị trước, sau khi mua được nguyên liệu nấu ăn thì trở về ký túc xá. Lệ Tử Xuyến đi ở phía trước, Cố Khinh Châu xách đồ ở sau cô, càng che càng lộ. Cho đến khi tới dưới lầu ký túc xá, Lệ Tử Xuyến tùy ý nhìn quanh, liếc mắt liền nhìn thấy một vị khách không mời mà tới. Hiển nhiên đối phương đã sớm thấy cô, khách khí nở nụ cười: “Hỏi thăm bạn bè thì biết được ký túc xá của cậu, cho nên liền tới xem một chút, lần gặp gỡ trước quá vội vàng, cũng không thể nói mấy câu, hôm nay cậu có thời gian không?” Lệ Tử Xuyến trầm mặc đứng ở giữa, Cố Khinh Châu ở sau lưng chạy tới bên cạnh cô, Tân Nhuế không biết anh, càng không biết quan hệ của bọn họ, thấy Lệ Tử Xuyến không mở miệng, cho là cô muốn từ chối, còn nói: “Tớ muốn nói chuyện về Đào Nhiên cùng cậu.” Giọng nói của Tân Nhuế không lớn không nhỏ, nhưng Cố Khinh Châu cách các cô gần như vậy, sao có thể không nghe thấy? Không biết có phải là ảo giác của cô không, lúc cô thấy Cố Khinh Châu nghe đến tên của Đào Nhiên, bước chân của anh liền dừng lại trong chớp mắt. Tân Nhuế đặc biệt tìm đến cô, đương nhiên là hạ quyết tâm muốn nói chuyện với cô, Lệ Tử Xuyến thở dài: “Được rồi, nếu không ngại thì đến ký túc xá của tớ ngồi một lúc đi.” Đương nhiên Tân Nhuế đồng ý, trên hành lang đã không còn bóng dáng của Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến vừa về tới ký túc xá thì gửi tin nhắn cho anh. Lệ Tử Xuyến: Bạn em đến, em nói chuyện với cô ấy một lúc, tối sẽ qua tìm anh. Một lát sau, Cố Khinh Châu nhắn lại: Ừ.