Sau khi trở lại ký túc xá, Lệ Tử Xuyến liền nôn một trận. Khiến cho xung quanh bồn cầu nhà vệ sinh, trên sàn nhà, trên váy đều là chất bẩn. Từ trước tới giờ cô uống rượu chưa bao giờ say như vậy, hôm nay lại là ngoại lệ, có thể là do tâm lý, cũng ảnh hưởng tới sinh lý, dường như cô đã nôn hết tất cả những thức ăn lúc ăn buổi tối ra ngoài. Nhìn phòng vệ sinh bừa bộn, Lệ Tử Xuyến cũng cảm thấy buồn nôn, không muốn tự mình dọn dẹp, âm thầm dự định ngày mai sẽ gọi nhân viên làm thêm đến quét dọn sạch sẽ. Giày vò một lúc lâu, sau khi thay đồ ngủ cô mới ra ngoài, chỉ là không nghĩ rằng Cố Khinh Châu vẫn chưa đi. Cô nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, vừa nôn xong nên sắc mặt cũng không dễ nhìn, cả người đều mệt lả, không còn chút sức lực nào để chú ý đến anh, quay người vén chăn nằm lên giường, chui vào chăn đưa lưng về phía anh. Dù sao anh cũng không thích cô, cô cũng không quan tâm ở trước mặt anh cô chật vật ra sao. Cố Khinh Châu không nói gì, tiếng bước chân vừa xa vừa gần, chờ một lúc thì thấy anh bưng một chén nước nóng đặt ở đầu giường của cô. Theo sau đó là tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, đầu tiên là giặt quần áo, sau đó là lau sàn nhà. Rất nhanh, mùi hôi của rượu trong không khí cũng bị hương thơm tinh khiết của chanh làm biến mất. Cô vẫn nhắm mắt lại, nhưng thính giác lại nhạy hơn so với bất cứ giác quan nào. Đồ vật mà chính cô còn cảm thấy ghét bỏ không muốn động vào, vậy mà anh lại yên lặng giúp cô dọn dẹp thật sạch sẽ. Khóe mắt dần dần ẩm ướt, cô cắn chặt môi. Rất muốn nói với anh, nếu như không thích một người, thì tuyệt đối không nên đối xử với cô ấy tốt như vậy, đây không phải là bố thí, mà là một sự tàn nhẫn. Anh đối xử với cô cẩn thận như vậy, quan tâm cô đến những chi tiết nhỏ nhất, thế nên cô mới càng ngày càng ảo tưởng, cuối cùng thậm chí còn đánh mất chính mình. Quá ngu mà. Nửa giờ sau, cửa phòng vệ sinh mở ra. Cô biết anh đã đi ra, rõ ràng đã quay lưng về phía anh, nhưng vẫn nhắm chặt mắt hơn, sợ anh nhìn ra cô đang giả vờ ngủ. Tại sao anh còn chưa đi? Năm phút sau, cô thật sự tức giận, ánh mắt phía sau khiến cô không thể coi nhẹ. Ngay tại lúc Lệ Tử Xuyến sắp không thể nhịn được nữa, cuối cùng người phía sau cũng mở miệng. “Hôm nay em uống quá nhiều rượu, ngủ một giấc thật tốt đi. Đợi ngày mai tỉnh táo, chúng ta lại nói chuyện.” Cô không muốn để ý đến anh, nhưng vẫn không nhịn được cãi lại: “Không có gì để nói cả, anh trở về thì quên chuyện này đi. Tôi cũng sẽ quên. Yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy anh.” Cố Khinh Châu trầm mặc một lúc, dường như thở dài, nói: “Ngày mai tôi sẽ tới tìm em.” Nếu nói chuyện thì còn có thể nói gì nữa đây? Đơn giản là từ chối cô hoàn toàn, hay là nể mặt cô. Lời đáp lại của Lệ Tử Xuyến dành cho anh là dứt khoát trùm chăn kín đầu. Bộ dạng của Cố Khinh Châu dường như là hoàn toàn không thể làm gì, không biết rằng sau khi cô uống say, ngoại trừ mắng người thì còn thẳng thắn như vậy. Sau khi Cố Khinh Châu rời đi, Lệ Tử Xuyến thật lâu mới ngủ được. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ngoại trừ cả người đau nhức thì lại không có phản ứng gì khác. Cái váy El cô mặc đêm hôm trước đang được treo trên lan can ở phòng vệ sinh, cửa sổ mở một nửa, gió thổi vào, ngược lại một chút hương vị cũng không có. Cô nhìn cô gái với hai mắt sưng đỏ ở trong gương, tối hôm qua cô cũng không hề say, chỉ là mượn rượu giả điên, muốn tìm một cơ hội để mang tất cả những lời đã giấu trong lòng từ lâu nói ra mà thôi. Hối hận sao? Không hề, chỉ là hy vọng sau này khi gặp lại Cố Khinh Châu sẽ không bị xấu hổ. D.Đ.L.Q.Đ Cô lấy chiếc váy xuống gấp lại cho chỉnh tề, sau đó bỏ vào ngăn trong cùng của tủ quần áo, bộ váy này, chỉ sợ sau này cô cũng sẽ không mặc lại, dù sao cũng là thời điểm mất mặt như vậy, cô không nguyện ý muốn nhớ lại lần nữa. Lúc ra khỏi ký túc xá thì đã hơi muộn, hôm nay là lão Trương chủ trì buổi báo cáo, Lệ Tử Xuyến đi vào phòng họp nhỏ trong tòa nhà thí nghiệm, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình, duy chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Cố Khinh Châu. Đàm Thiên Thiên ở phía đối diện nháy mắt ra hiệu với cô, Lệ Tử Xuyến bất đắc dĩ, tối hôm qua bỗng nhiên Đàm Thiên Thiên mất tích chắc chắn là cố ý, mà bây giờ vị trí này để lại cho cô, nghĩ một chút liền biết, bạn thân Đàm Thiên Thiên là đang dốc hết sức lực tác hợp cho cô và Cố Khinh Châu đây. Không có lựa chọn, Lệ Tử Xuyến đành phải ngồi xuống cạnh anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, trông rất có tinh thần, sắc mặt cũng rất tốt. Duy chỉ có cô, vẻ mặt xanh xao, hai mắt không chút ánh sáng, giống như là đã chạy marathon cả đêm. Cô hoàn toàn không nghe những gì lão Trương nói, ngồi bên cạnh người này không nên tồn tại cảm giác quá mãnh liệt chứ, dường như cả người cô đều cứng ngắc khi ngồi cạnh anh. Lão Trương lại bắt đầu dùng một đống thuật ngữ chuyên môn để giảng giải, một đống các danh từ riêng nhảy tới, khiến thái dương của Lệ Tử Xuyến khẽ giật, cảm giác bây giờ di chứng sau khi uống rượu mới bắt đầu phát tác. Bỗng nhiên, dường như bàn tay cô đặt dưới mặt bàn có người chạm vào, cô lập tức chấn động. Người đó đầu tiên nắm lấy ngón út của cô, mang theo chút thăm dò, thấy cô không có phản ứng gì quá kích động, giống như là nhận được sự ủng hộ, theo sau ngón út của cô là ngón áp út, rồi ngón giữa... Cuối cùng nắm trọn cả bàn tay của cô. Lòng bàn tay của anh ấm áp, có vài chỗ ngón tay và bàn tay chạm vào có vết chai mỏng, hoàn toàn khác so với bàn tay mềm mại của phụ nữ, sức lực nắm lấy tay cô cũng vô cùng mạnh mẽ. Mặt Lệ Tử Xuyến dần đỏ tới tận mang tai, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, có một ngày, cô lại nắm tay với Cố Khinh Châu dưới bàn hội nghị! Lệ Tử Xuyến lặng lẽ quay đầu, dùng ánh mắt còn lại nhìn vẻ mặt của anh, vô cùng đàng hoàng trịnh trọng, khiến cho người ta hoàn toàn không tưởng tượng nổi anh lại làm một cử chỉ mập mờ như vậy ở dưới bàn ngay lúc này. Lão Trương nói đến một nửa, liền nhìn thấy ánh mắt si ngốc của Lệ Tử Xuyến nhìn chằm chằm vào Cố Khinh Châu, lông mày nhướn lên: “Tử Xuyến, con tổng kết cho thầy, vừa rồi thầy nói cần chú ý những gì?” Bỗng nhiên bị gọi tên khiến Lệ Tử Xuyến bị dọa sợ, còn cả Cố Khinh Châu, người kia nhanh chóng buông lỏng tay của cô ra, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta không nói được lời nào. Lệ Tử Xuyến ấp úng, nói cũng không nói được gì, bởi vì toàn quá trình cô đều không nghe! Vừa mới vào là không tập trung ngồi bên cạnh Cố Khinh Châu, không nghe được lão Trương nói gì, về sau lúc bị anh cầm tay, đầu óc của cô hoàn toàn trống không, càng không nghe lọt. Cô không trả lời được thì liền lúng túng, Cố Khinh Châu ngồi bên cạnh cũng là tòng phạm, lại hoàn toàn không có ý tứ giúp một tay. Cuối cùng, lão Trương rủ lòng từ bi buông tha cô: “Ai, con nhìn con xem, não hoàn toàn không ở trong cuộc họp này, một mực nhìn Tiểu Cố làm gì, trên mặt cậu ấy có viết chữ sao?” Vừa mới nói xong, Đàm Thiên Thiên là người đầu tiên không nhịn được bật cười, bởi vì cô ấy biết một chút chuyện giữa Lệ Tử Xuyến và Cố Khinh Châu, cho nên trong lúc vô tình nghe bạn tốt bị lão Trương đâm trúng tim đen, thì liền cười trên nỗi đau của người khác. Lúc này Lệ Tử Xuyến cũng không dám nhìn xem trên mặt Cố Khinh Châu có phản ứng gì, quá mất mặt rồi. Cố Khinh Châu càng không dám nhìn loạn, bởi vì người làm động tác đó trước là anh, nghe lão Trương nói, sắc mặt của anh cũng hơi ngượng ngùng, lộ ra một chút sắc hồng. “Tiểu Cố à, thầy nói giao Tử Xuyến cho em cũng không phải là nói đùa. Em phải giúp thầy kéo căng da mặt của nó ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể tốt nghiệp mới là lạ đấy.” Cố Khinh Châu nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết rồi, viện phó.” Mặt Lệ Tử Xuyến càng đỏ. Thật vất vả mới chịu đựng được buổi báo cáo kết thúc, chờ sau khi lão Trương rời đi, Lệ Tử Xuyến hận không thể xoa mỡ vào lòng bàn chân mình, tranh thủ thời gian chạy trốn. Chẳng qua trước khi cô làm ra hành động đó, Cố Khinh Châu đã lên tiếng: “Lệ Tử Xuyến, em đi theo tôi vào văn phòng một chuyến.” Mạch Dao cùng Trương Nhất Phàm không biết toàn bộ câu chuyện, còn vứt một ánh mắt đồng tình cho nữ chính, cho là cô bị Cố Khinh Châu gọi lên phòng làm việc mắng một trận, nhưng chỉ có Đàm Thiên Thiên vẫn luôn che miệng cười trộm, bộ dáng cực kỳ vui vẻ. Lệ Tử Xuyến cúi đầu, đi theo Cố Khinh Châu vào phòng làm việc của anh. Gần đây hệ thống máy sưởi của trường học vô cùng đầy đủ, vừa mới vào cửa, cô đã cảm thấy toàn thân khô nóng. Không biết Cố Khinh Châu muốn nói gì với cô? Trước đó anh nói cần nói chuyện, cô vẫn cho là anh tìm cơ hội để chính thức từ chối cô, nhưng chuyện lúc nãy... cô không chắc chắn rốt cuộc người này muốn làm gì. Cố Khinh Châu treo áo khoác lên kệ áo, nhìn cô không chớp mắt, hiếm khi quy củ đứng ở nơi đó, trong lòng buồn cười. “Ăn sáng chưa?” Từ trước đến nay câu hỏi của anh vẫn khiến Lệ Tử Xuyến không hiểu gì, nhưng cô vẫn trung thực lắc đầu. Không ngoài dự đoán của Cố Khinh Châu, dựa theo trạng thái ngày hôm qua của cô, khẳng định hôm nay chưa đến cuối cùng thì cô sẽ không nói. Anh mở hộp giữ nhiệt ra, lấy ra một bát cháo, đặt ở trên bàn làm việc của anh: “Buổi sáng không kịp làm nên tới căn tin mua một phần, em lót dạ trước đi, nếu không sẽ không thoải mái.” Lệ Tử Xuyến mờ mịt nhìn anh, càng mơ hồ, rốt cuộc là anh muốn như thế nào? “Ăn trước đi, ăn xong chúng ta nói chuyện.” Anh cười nói. Mặc dù Lệ Tử Xuyến không thấy ngon miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế mà bình thường anh hay ngồi, bắt đầu ăn từng thìa một, Cố Khinh Châu thì ngồi trên ghế đối diện cô, tiện tay quơ lấy một bản báo cáo, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng vẫn không nhịn được dừng lại trên mặt của cô. Tối hôm qua hình ảnh cô nói cô thích anh, lúc trở về anh đã nghĩ cả đêm, hiện tại vẫn còn nhớ rõ, trái tim cũng không an phận. Lệ Tử Xuyến bị anh nhìn nên không được tự nhiên, không biết thức ăn có mùi vị gì, ăn hơn nửa bát cháo, cô bỏ muỗng xuống: “Tôi đã ăn no rồi.” Anh liếc một chút cháo còn lại của cô, cảm thấy hài lòng, lúc này mới đóng bản báo cáo trên tay lại. “Hôm qua em nói... Thích tôi?” Lệ Tử Xuyến ngượng ngùng rũ mắt xuống, sao anh có thể nói thẳng như vậy, không biết da mặt của con gái đều rất mỏng sao? Thấy cô không khẳng định cũng không phủ nhận, anh lại lặp lại một lần nữa: “Em nói em thích tôi.” Lệ Tử Xuyến không kiên nhẫn: “Đúng vậy đúng vậy, tôi biết tôi nói gì, anh không cần lặp lại có được không?” Cứ nhắc đến khiến cho cô cảm thấy rất mất mặt, rất không tử tế! Trong mắt Cố Khinh Châu tràn đầy tia mừng rỡ: “Cho nên, những điều em nói là thật?” dienndannleequyydonn Cô khẽ giật mình, có chút hiểu vấn đề của anh nằm ở đâu, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt anh: “Anh sẽ không cho là hôm qua tôi uống nhiều rồi nói linh tinh đó chứ?” Cố Khinh Châu mím môi, im lặng cho cô đáp án. Lệ Tử Xuyến giận đến mức không phát tiết ra được, chẳng trách hôm qua anh hung hăng bảo để đến hôm nay nói chuyện, thì ra anh hoàn toàn không tin những lời cô nói ngày hôm qua! “Vậy sao anh lại không cho rằng đó là do tôi mượn rượu để thổ lộ?” Cô thật đúng là oan ức mà, tối hôm qua cô hoàn toàn không say có được hay không. Thổ lộ sao? Trong mắt Cố Khinh Châu có ý cười, giống như là pháo hoa, lúc đầu chậm rãi nở rộ, đến cuối cùng thì tràn đầy đôi mắt, cực kỳ chói sáng. Không phải là không tin, chỉ là muốn đợi cô tỉnh táo để xác nhận lại lần nữa mà thôi. Thực ra tối hôm qua, tâm trạng của anh thấp thỏm hơn bất cứ người nào khác, sợ ngày hôm sau tỉnh lại cô sẽ nói với anh rằng, tối hôm qua chỉ là hiểu lầm. Biết cô thật sự thích anh, tâm trạng lúc này của anh thật khó mà hình dung... Bởi vì, mộng đẹp anh chờ mong bấy lâu, cuối cùng đã thành sự thật.